Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 136: 136: Được Vàng



Chương 136: Được vàng ღ
Người dịch: Pey
Nếu Lư Oanh đáp ứng làm việc cho bọn họ, liền xem như là thành viên của bọn họ.

Ngay lập tức Lư Oanh kêu Lư Oanh tới.
Mà lúc này, màn đêm đã gần kề.
Được Lư Oanh nhắc nhở, một gã trung niên bên cạnh thiếu niên ấy đi ra, chỉ chốc lát, hắn đã tụ tập được tất cả người hầu cùng thứ dân, đào hố xung quanh lều trại.
Không thể không ở tại nơi này nghỉ qua đêm, trong lòng mọi người đều bất an như nhau.

Hiện tại được lệnh, một đám làm việc thật nhiệt tình làm hết sức mình, không đến một canh giờ, mọi người đã đào một cái vòng tròn, ước chừng rộng khoảng một người.

Nơi này là đất cát, một ngón tay cắ m vào cũng có thể lấy lên một nắm đất bùn lên, cho nên dù không có công cụ thích hợp, mọi người cũng có thể làm rất nhanh.
Đêm dần tối xuống.
Ngồi gần đống lửa, thiếu niên yếu ớt im lặng trở mình lấy sách, thấy thế Lư Vân cũng từ trong giỏ đồ của mình lấy quyển《 Thượng Thư 》 lật xem.
Hai người đọc sách thật say sưa, nhưng thật ra một bên thiếu niên kia hưởng thụ nhóm tỳ nữ hầu hạ dâng rượu ấm, hắn chuyển hướng hỏi Lư Oanh: “A Văn nghĩ đến, đêm nay thực sự sẽ có trộm đến sao?”
Lư Oanh ngẩng đầu nhìn liếc mắt ở hướng tối như mực xa xa, nói: “Chắc chắn mười phần.”
Nghe nàng tự tin khẳng định, mọi người đều quay đầu hóng, thiếu niên buông quyển sách trên tay xuống, ngẩng đầu hỏi: “Vì cái gì mà ngươi tự tin như vậy?”
Lư Oanh chỉ lặng lẽ nhìn đống lửa cháy bập bùng, nói: “Nhiều cá béo tụ tập như này, là cơ hội mười năm mới có được một lần.”
Lời này của nàng nói thú vị, chẳng những thú vị mà còn rất thẳng thắn.

Thiếu niên trầm trọng đứng lên, hắn ra mệnh lệnh nói: “Đào thêm mấy cái bẫy rập, nhất định không được phải cẩn thận còn hơn bỏ xót.”
“Vâng.” Một người trung niên mặc hoa phục đứng lên, nhìn thấy người này Lư Oanh lại nói: “Bọn đạo tặc nếu muốn đến, tất nhiên không phải con số ít, có thể sẽ là mấy trăm.”
Gặp mấy người … đến, Lư Oanh giải thích nói: “Chúng ta có mấy trăm người, mấy trăm cá béo thịt mỡ còn có hàng hóa giá trị, bọn họ không đến nhiều một chút thì như thế nào ăn sạch được tất cả?”
Người nam nhân trung niên mặc hoa phục biểu cảm càng nặng nề, hắn hướng Lư Oanh vái chào, dẫn chúng hộ vệ biến mất trong bóng đêm.
Thiếu niên hiểu nhiên càng hứng thú với Lư Oanh, hắn nói: “Người như ngươi rất có ý tứ.” dừng một chút, hắn còn nói thêm: “Rõ ràng là thứ dân, lại nhấc tay nhấc chân đều có khí thế tự tin vô cùng, giống như các con cháu thế gia.

Nói thật đi, tự tin của ngươi từ đâu mà đến?”
Lư Oanh nâng mắt nhìn hắn.
Dưới ánh lửa, gương mặt tuấn lệ* mà tươi đẹp, nếu không phải ánh mắt quá lạnh, lông mày quá đen, nhất định là một cô nương mỹ mạo.
*Tuấn lệ: Tuấn mỹ diễm lệ
Thiếu niên đang đánh giá Lư Oanh.
Lư Oanh nhìn thẳng hắn mà trả lời: “Phúc hữu thi thư, sủng nhục bất kinh, thị dĩ tự tín tự tại*.”
*Phúc hữu thi thư, sủng nhục bất kinh, thị dĩ tự tín tự tại: trong lòng dạ có thi thư, không quan tâm hơn thua, tất sẽ tự tin tự tại không bị ràng buộc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 302

“Sủng nhục bất kinh?” thiếu niên với sắc mặt tái nhợt chượt lộ ra nụ cười nhạo, hắn thản nhiên nói: “Người không phải thánh hiền, không có người nào có thể làm được, về sau không cần dùng nó để thổi phồng bản thân mình.”
Lư Oanh tất nhiên không cùng hắn tranh luận, “Công tử nói phải.”
Lúc này hắn đã mất đi tâm tư trò chuyện với Lư Oanh.

Hắn nhắm hai mắt lại.
Mà tỷ đệ Lư Oanh vẫn ngủ nên ngủ sớm, cũng có chút mệt mỏi, thấy các lều trại đã chuẩn bị cho tốt, hai người liền chui vào.
Đêm nay, Lư Oanh ngủ thật sâu.
Lúc Lư Oanh tỉnh dậy là bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng hít thở còn có giọng trầm thấp ra lệnh nói: “Hành lý ở bên ngoài, người ở bên trong.”
Người này vừa nói xong, một người khác lập tức nói: “Đại nhân, những người bảo vệ hành lý khá giỏi, sẽ không nguyện ý giao ra.”
Không đợi gã nói xong, người nọ quả quyết nói: “Không nghe lệnh, gϊếŧ!”
“Vâng.”
Lư Oanh ngồi thẳng dậy.
Nàng liếc mắt chỗ bên cạnh, cũng không thấy đệ đệ đâu.

Vội vàng mặc áo khoác bay ra ngoài, chỉ thấy đối diện cách một trăm bước chân có ánh lửa nổi lên, mấy trăm tên đạo tặc đông như kiến đen nơi đó, kêu la om sòm khác với yên tĩnh bên này.
Mà bên này, nhóm thương nhân phú hộ đã nổi dậy một nửa.

Khác với bọn đạo tặc chính là, nơi này một cây đuốc cũng không có, cả lều trại đều tối đen như mực thật sự.
Nhìn thấy Lư Oanh bước ra, thanh niên mặc hoa phục hướng nàng gật đầu chào, thấp giọng nói: “Lư Văn, quả như huynh đệ đây nói.” Trong giọng nói, so với lúc gần tối đã có mấy phần khách khí hơn.
Lư Oanh nhìn vào dấu vết trong bóng tối không thấy mọi người, nhỏ tiếng nói: “Tình huống thế nào rồi?”
Thanh niên mặc hoa phục nói: “Được huynh đệ nhắc nhở kịp thời, vào đêm chúng ta liền phái người đi vào trong thành tìm viện bunh.

Hiện tại sắp sửa trời sáng, chỉ cần nửa canh giờ nữa, viện binh sẽ tới.” dừng một chút, hắn còn nói thêm: “Bọn đạo tặc bây giờ không rõ chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu bẫy rập, tim và gan chúng nó đã chết khϊếp.”
Nghĩ đến những lời này, nếu không có công của Lư Oanh, hắn đã khinh xuất thật sự.
Lư Oanh ừm nhẹ, đầu vừa chuyển thấy được đệ đệ cách đó không xa.
Trong bóng đêm, Lư Vân cảm nhận được ánh mắt của tỷ tỷ, lập tức cất bước chạy tới.
Đúnng lúc này, trong tối thiếu niên sắc mặt nhợt nhạt lên tiếng, “Lư Văn, việc lần này ngươi hoàn toàn có công lao rồi.”
Lư Oanh mừng rõ, trong bóng tối hướng về hắn vái chào, thấp giọng nói: “Lư Văn cũng chỉ vì bảo vệ mình, không dám nhận công.”
Thiếu niên đó không đáp, nhưng thật ra thanh niên mặc hoa phục đứng một bên bật cười, thản nhiên nói: “Mạng nhỏ của ngươi làm sao xứng đánh đồng với tiểu chủ tử của gia? Công tử nói ngươi có công thì chính là có công?”
Lư Oanh cúi đầu, “Vâng.”
Lư Vân đi đến bên cạnh Lư Oanh, cậu nhìn bốn phía thoáng qua, muốn nói gì đó rồi lại im lặng, chỉ là nắm chặt tay tỷ tỷ mình.
Lúc này, Lư Oanh nhỏ giọng nói: “Đi theo tỷ xem.”
Nàng nắm tay Lư Oanh, ở trong bóng tối đi lại.
Sau hai khắc, Lư Oanh đi rồi trở về, nhìn nàng thở nhẹ ra, cuối cùng mắt lim dim buồn ngủ đi về lều trại của mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 30: 30: Sofa

Thanh niên hoa phục nhìn về phía chủ tử mình chờ lệnh, được ra hiệu mới hỏi nàng, “Lư Văn xem xong rồi? Có thể có chỗ lợi?”
Lư Oanh ngẩng đầu, thi lễ xong mới nói: “Bọn đạo tặc tuy nhiều cũng chỉ là đám ô hợp, trải qua đánh cướp nhiều thì có thể nào, lòng dạ lại thiếu.

Hiện tại quan binh chưa tới, chỉ cần chúng ta phái ra những hộ vệ giả trang làm quan binh, làm nghi binh cũng có thể làm bọn chúng kinh sợ mà thụt lùi lại… thắng bại vừa phân, A Văn mệt mỏi, cần lắm một giấc ngủ.”

Nói xong, nàng chậm rì đi vào lều trại.
Nhìn lều trại yên tĩnh không có tiếng động, thanh niên hoa phục nhỏ tiếng nói: “Không để bản thân do dự đứng ở giữa, cũng không bởi vì lo được lo mất mà lãng phí thời gian.

Đối với phán đoán bản thân rất tin tưởng không phải là người đáng ngờ, rất có thể làm mọi chung quanh tin cậy.

Chủ tử, bên người Tứ công tử còn thiếu một người như vậ.”
Thiếu niên kia hiển nhiên hiểu ý gật đầu.
Thanh niên hoa phục lại nói: “Nghe ngữ khí Lư Văn, người này đối với chuyện binh gia có hiểu biết.

Nếu gia thế trong sạch, có thể trọng dụng.”
Thiếu niên lại gật đầu.
Lúc Lư Oanh tỉnh lại, trời đã sáng choang, cách đó không xa có tiếng ngựa hí trâu kêu không dứt.
Xem ra viện binh đã tới.
Lư Oanh ra khỏi lều trại, các lều trại khác đều náo nhiệt cực kỳ.

Nhóm thương nhân bắt đầu sửa sang lại hành trang chuẩn bị khởi hành, mà cách đó không xa, thiếu niên sắc mặt nhợt nhạt đang được các tỳ nữ hầu hạ, vừa lúc chỉnh chu dùng bữa sáng.
Rửa mặt xong, tỷ đệ Lư Oanh đi theo phía sau thanh niên hoa phục, dẫn theo hành lý đi ra khỏi lều trại.

Tối hôm qua bố trí đào bẫy rập, hiện tại đại đa số hố đã lấp xong, đào ra rãnh, cũng có năm sáu thước độ rộng đã bị lấp đầy, thuận lợi cho xe đi vào.
Tỷ đệ hai người được phân chiếc xe bò.

Lập tức, bọn họ leo lên xe, theo dòng người hướng về Giang Châu.
Dọc con đường này đều rất thuận lợi.
Tới Giang Châu đã là ngày thứ tư.
Đi tới bên ngoài thành Giang Châu, chiếc xe bò chở hai tỷ đệ Lư Oanh dừng lại, sau đó thanh niên hoa phục xuất hiện trước mặt Lư Oanh.
Hắn nhìn Lư Oanh với biểu tình phức tạp.
Chống lại ánh mắt của hắn, trong lòng Lư Oanh chợt lộp cộp một chút.
Thanh niên hoa phục phất phất tay, lệnh hai tỳ nữ ở sau nâng một hộp gỗ đặt trên xe bò, từ từ nói: “Lư cô nương, tại hạ có chút quà!”
Cái từ “Lư cô nương” vừa ra, Lư Oanh chỉ mỉm cười, nàng thở dài: “Nhanh như vậy đã điều tra ra được lai lịch tỷ đệ hai ta? Không hổ là người mà ta lựa chọn đầu nhập vào, chỉ là thật đáng tiếc.”

Nàng nói lời này, thanh niên hoa phục không khỏi giương mắt nhìn nàng, hắn gật đầu nói: “Lư Oanh quả nhiên thông minh xuất chúng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1: 1: Cổ Chiến Trường

Không sai, chúng ta đã điều tra được lai lịch của ngươi.” Khẽ vuốt cằm, hắn nói: “Chủ tử nhà ta phi thường coi trọng ngươi, thật sự là đáng tiếc.

Trong hộp gỗ này, có hai trăm lượng hoàng kim, là đáp tạ ngươi có công nhắc nhở.

Chiếc xe này tặng cho hai ngươi đi đến địa phương muốn đến.”
Nói tới đây, hăn hướng Lư Oanh vái chào, xoay người đi chỗ khác.
Nhìn thấy người này, Lư Oanh quay đầu nhìn Lư Vân than thở: “Xem ra tỷ biểu hiện quá mức … Tiếp theo đi kiếm chủ nhà, phải cư xử điệu thấp một chút, thế nào cũng không thể để người ta huy động lực lượng đi điều tra lai lịch hai ta.”
Lời này vừa ra, thanh niên hoa phục nghe được chợt dừng cước bộ.
Nhịn không được hắn quay đầu nhìn Lư Oanh, dưới ánh mặt trời, một mỹ thiếu niên trang nghiêm cũng là một cô nương khí định thần nhàn, đột nhiên thanh niên hoa phục không nhịn được nói với Lư Oanh: “Bây giờ ta đã biết, vị tôn quý kia, vì sao không để ý thân phận của mình cùng ngươi so đo.”
Nói tới đây, hắn hướng Lư Oanh vái chào rồi đi.
Lư Vân ở một bên kinh ngạc nói: “Tỷ, người này thay đổi thái độ với chúng ta.” Thấy Lư Oanh sắc mặt không tốt, Lư Oanh lại kêu: “Tỷ?”
Lư Oanh quay đầu, nhỏ tiếng nói: “Tên kia sỡ dĩ thay đổi thái độ với tỷ chỉ vì hắn dã chắc chắn tỷ sớm muộn gì cũng bị vị quý nhân kia túm đến bên người.”
Trong nháy mắt Lư Oanh liền cao hứng ôm lấy hộp gỗ, cười nói: “Mặc kệ như thế nào, lần này chúng ta mua bán có lời tận hai trăm lượng hoàng kim.

Có nhiều tiền như vậy, cuộc sống sau này của tỷ đệ ta không quẫn bách.”
Lư Vân cũng liên tiếp gật đầu, vô cùng cao hứng nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Nhìn chiếc xe bò bắt đầu vào cổng thành, Lư Oanh vươn đầu kêu: “Thúc này, trực tiếp đến con đường giàu có nhất ở Giang Châu đi.”
Sau khi phân phó, Lư Oanh thầm nói: “Ở Giang Châu hàng hóa hẳn so với Thành Đô càng nhiều tiện ích đi? Cũng không biết phòng ốc nơi này giá cả thế này, phải thuê nhiều nhất bao nhiêu một năm?”
Lư Vân cả kinh nói: “Tỷ tỷ, chúng ta phải ở nơi đắt tiền vậy?”
Lư Oanh gật đầu, nhỏ tiếng giải thích: “A Vân, về sau chúng ta phải làm người phồng má giả làm người mập.”
“Vì sao?”
“Đầu tiên là do tướng mạo cử chỉ chúng ta giống các con cháu thế gia, ở chỗ bình thường những tiểu nhân nhìn một cái liền biết chúng ta không có hậu thuẫn dựa vào, sẽ bị người khác dòm ngó.

Mà ở chỗ đắc tiền, chẳng những cho bản thân an toàn đáng tin cũng để những người có tâm tư bất chính bớt gây rối với chúng ta.” Nơi này không có A Đề hay Tiêu Yến có thể mượn thế, nàng quả thực không nghĩ tới dùng sắc đẹp của nàng để bay cao.
Lư Oanh tiếp tục nói: “Thứ hai, cùng với những người cso tiền qua lại, từ bọn họ kiếm một số tiền, cũng dễ dàng một chút.” Đây chính là vỏ bọc, nàng muốn gả vào thế giới nhà giàu, đầu tiên phải chi ra cái giá đi chung với những phú hào ở du thuyền.
ღ Chương 137: Gặp lại ღ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.