Khí lạnh lan tỏa trong khoang xe.
Tần Việt nhìn chằm chằm Thẩm Kiến Thanh, bất động quan sát cô ấy gần 20 giây rồi từ từ nới lỏng lực tay như thể vừa mới nhận ra cô ấy.
Thẩm Kiến Thanh vẩy vẩy bàn tay đã bắt đầu tê cứng, cảm thấy xương cổ tay đau âm ỉ, nhưng cô ấy chỉ nín thở rồi rút tay về, không hề biểu hiện ra vẻ dị thường.
Cô ấy vẫn không biết rốt cuộc đêm nay Tần Việt đã đối mặt với chuyện gì, không dám k1ch thích cô thêm nữa.
Chuyện hôn là do Tần Việt đề xuất, bất kể lý do là gì, có thể đề xuất tức là đã được cô chấp nhận, hoặc, thậm chí là có chút thích.
Như vậy, cô ấy hi vọng Tần Việt vẫn sẽ thích kiểu tương tác này trong buổi đêm chẳng mấy yên bình này, hi vọng cái thích này có thể tạm thời lu mờ sự hoảng loạn trong cô.
Khi đắm chìm trong những cái hôn và cuộc tình, cô như trở thành một con người khác, mạnh mẽ đến mức bạn không thể nhìn thấy bất kỳ nét mong manh nào trên người cô.
Thẩm Kiến Thanh thận trong nhìn Tần Việt, sau khi xác định cô không chống đối trước câu từ đột ngột của mình, cô ấy lại hỏi, “Tần Việt, muốn hôn tôi không?”
Tần Việt vẫn chỉ im lặng tựa vào ghế nhìn Thẩm Kiến Thanh, khi thấy trái tim được cô ấy cố gắng duy trì bình tĩnh bắt đầu lo sợ bất an, cuối cùng cô cũng ngồi thẳng dậy, nói: “Giảng viên Thẩm, phiền chị lại gần một chút.”
Thẩm Kiến Thanh hơi sững sờ, lại gần như được bảo.
Tần Việt nói: “Gần hơn nữa.”
Thẩm Kiến Thanh nhấc chân, đôi giày đế bằng mới vừa xỏ vào xen kẽ với đôi giày thể thao bám bụi bặm của Tần Việt, kề sát vào nhau.
Tần Việt ngẩng đầu nhìn vài giây rồi chậm rãi giơ tay ôm quanh eo Thẩm Kiến Thanh, vùi mặt vào bụng cô ấy.
Thẩm Kiến Thanh thoáng sửng sốt.
Tần Việt chưa bao giờ hành động như vậy.
Sau mỗi lần hành sự, đặc biệt là khi cô ấy tới, Tần Việt sẽ cúi người ôm cô ấy, cũng giống như bây giờ, không phải từ khía cạnh của người khống chế, ôm cô ấy vào lòng, mà thay vào đó là dùng tư thế thật quyến luyến và mềm mỏng tựa vào cô ấy, tạo cho cô ấy một trạng thái được cần, được ỷ lại, cho cảnh tình tận cùng được cân bằng và bình đẳng.
Cô ấy luôn cho rằng hành động này của Tần Việt sẽ chỉ có 2 lớp nghĩa: vỗ về và cho đi.
Hôm nay, vào lúc này, cô ấy chợt phát hiện ra rằng hành động này cũng có thể diễn tả cho cầu xin sự giúp đỡ.
Hai chữ “đau lòng” vốn có thể dễ dàng thốt ra khỏi miệng bằng đầu dao động, xung đột trong lồ ng ngực Thẩm Kiến Thanh.
Cô ấy bỏ qua sự sốt sắng đang rục rịch của tài xế, nhìn chằm chằm bờ vai gầy gò ẩn phía trước, nhanh chóng giơ tay lên, sau đó lại nhẹ nhàng hạ xuống, như khi bên bệ cửa sổ phòng học nhạc, vuốt tóc cô nói: “Tần Việt, không đáp là tôi sẽ cho rằng em ngầm đồng ý rồi đấy nhé.”
Thẩm Kiến Thanh nói xong, trong xe lại chỉ còn lại âm thanh rì rì buồn tẻ.
Cô ấy kiên nhẫn chờ 4-5 giây, người tước mặt mới thu tay lại, ôm chặt cô ấy hơn, trầm giọng nói: “Muốn hôn chị.”
Thẩm Kiến Thanh sững sờ, như trút được gánh nặng.
————
1 giờ 3 phút sáng, Thẩm Kiến Thanh tất tả mở cửa nhà, cho Tần Việt vào rồi nói: “Đi tắm đi, tôi tìm quần áo cho em thay.”
Thẩm Kiến Thanh dứt lời liền nhanh chân rời đi.
Tuy nhiên Tần Việt lại không lập tức quay người đi vào nhà tắm mà lặng lẽ đứng đó, cụp mắt che đậy mọi cảm xúc, bao gồm cả “hoảng loạn” khiến Thẩm Kiến Thanh đi một bước là quay đầu ba lần, kề cà mãi không yên lòng.
10 giây sau, bước chân lưỡng lự của Thẩm Kiến Thanh cuối cùng cũng đi xa hẳn.
Tần Việt giơ tay bóp gáy, thư thư xoay cổ, sau đó chớp chớp mắt, quỳ một chân xuống ngổi xổm như thường lệ, giúp cô ấy sắp xếp giày cao gót ngổn ngang cùng túi xách và áo khoác bị vứt bừa bãi.
Toàn bộ quá trình gió yên sóng lặng.
Thu dọn xong xuối, Tần Việt bật đèn trong nhà vệ sinh, đi vào trong.
“Đừng tắm ở đây.” Thẩm Kiến Thanh quay trở lại, giữ lấy Tần Việt nói.
Tần Việt hơi khựng lại, hỏi: “Vậy đi đâu?”
Thẩm Kiến Thanh nói: “Đến phòng ngủ của tôi.”
Ngăn cách giữa cửa nhà vệ sinh và thế giới bên ngoài là một bức tường, Tần Việt vừa trải qua cơn kinh hãi, môi trường này không những không mang lại cho cô cảm giác an toàn, mà còn có thể khiến cô sợ hãi thêm một lần nữa vì khi cửa khóa, nước chảy sẽ sao nhãng thính lực.
Trong phòng ngủ lại khác, một khi khóa cửa phòng lại, sẽ chỉ có hai người các cô.
Họ đã từng giao phó bản chất mềm yếu và chân thành của mình cho đối phương vô số lần.
Đối diện với người kia, điều họ không cần lo lắng nhất đó là chịu tổn thương bởi người còn lại.
Thẩm Kiến Thanh bật đèn, đứng cạnh bồn rửa mặt nói: “Da của em tương tự với tôi, em có thể dùng tất cả đồ vệ sinh của tôi; bồn tắm mỗi lần dùng xong đều sẽ được khử trùng, điều này em biết nên em muốn dùng thì cứ dùng, ngại phiền thì còn có vòi sen; đây là khăn tắm sạch, bây giờ tôi đi tìm quần áo để thay.”
Thẩm Kiến Thanh dặn dò tất cả xong, ngầm nghĩ lại, hỏi Tần Việt có vài vết trầy rướm máu ở cổ, “Một mình có ổn không?”
Tần Việt im lìm nhìn Thẩm Kiến Thanh vài giây, đột nhiên cười nói: “Giảng viên Thẩm, tôi không sao.”
Không sao mà như người mất hồn, trả lời câu hỏi chậm trễ hả??
Thẩm Kiến Thanh muốn vạch trần, nhưng nghĩ lại nhớ ra Tần Việt thậm chí còn né tránh chuyện nhỏ nhặt như viện phúc lợi, sợ người ta thương hại, bây giờ có lẽ là lúc thích hợp để cho cô một chút không gian riêng, để cô tự mình sắp xếp cảm xúc.
Dù sau cô ấy cũng ở ngay bên ngoài, nếu Tần Việt không tự giải quyết được, cô ấy có thể can thiệp bất cứ lúc nào.
“Vậy tôi ra ngoài đây, em tắm trước đi, tôi không biết trong nhà có nội y mới không nữa, phải tìm đã.” Thẩm Kiến Thanh nói.
Tần Việt “ừ” một tiếng, nhìn cô ấy đi ra ngoài.
Bên ngoài, Thẩm Kiến Thanh không đi tìm quần áo cho Tần Việt ngay mà nhờ người tìm cách liên lạc với đồn cảnh sát, hỏi thăm tình hình.
Tần Việt không trải qua chuyện đêm nay, Tần Việt sẽ không cần phải nhớ lại lần nữa.
Hỏi thăm cho rõ càng sớm càng tốt, cô ấy sẽ có thể giúp đỡ Tần Việt một cách đáng tin cậy hơn.
Cuộc gọi được kết nối, Thẩm Kiến Thanh lịch sự chào hỏi rồi đi thẳng vào vấn đề, “Cô gái suýt gặp chuyện ở cổng Nam trường chúng tôi hôm nay tên là Tần Việt đúng không? Việt trong siêu việt.”
Đối phương nói: “Đúng.”
“Tình hình lúc đó thế nào?”
“Một người dân ở gần đó không kiếm được tiền, lại vô dụng, bị vợ đánh mắng trước mặt các con thì nghĩ không thông nên chạy ra ngoài uống rượu giải sầu. Uống nhiều quá lại ngủ ngay ở bãi cỏ ven đường, trùng hợp cô gái đó đi ngang qua. Hắn ta thấy cô gái mềm yếu, chợt nhớ ra mình suốt ngày bị vợ đánh, vợ mắng, không ngẩng nổi đầu nên bèn nổi giận.”
Chỉ những tên vô lại mới thấy tự tin trước người yếu!
Thẩm Kiến Thanh siết chặt điện thoại, giọng nói chìm xuống đáy, “Ngoài bị thương ở cổ, Tần Việt còn bị thương chỗ nào khác không?”
Đối phương khẳng định: “Không, lúc bị đè trên đất rồi lôi đi, cô ấy lập tức lấy đất quăng vào mắt tên kia. Không phải cô là giảng viên của Đại học Giang Bình sao? Hẳn cũng biết không ít rác thải xây dựng được đổ ở khu đó, trong đó có vôi sống, đó là vũ khí tự vệ rất lợi hại đó. Sau đó bảo vệ cũng tới, không có chuyện gì nghiêm trọng.”
“Vậy tại sao gần một tiếng cô ấy mới về?”
“Tên kìa nhận tội ngay tại chỗ, chúng tôi không cần phải đưa cô gái về sở cho phức tạp nữa, trực tiếp lập biên bản cho cô ấy ngay tại chỗ, mất một tiếng. Sau khi lập án cô ấy phải tới sở.”
“Trường hợp này giải quyết như thế nào?”
“Không có thiệt hại đáng kể nên phạt không nặng.”
Bỗng có tiếng nước chảy truyền tới từ nhà vệ sinh.
Tần Việt đã bắt đầu tắm, dùng vòi sen.
Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu nhìn bóng người mờ ảo trên kính, cố gắng kiềm chế lửa giận, “Thể chất của cô ấy không bị thương nặng nhưng tâm lý thì sao? Cô ấy mới có 20 tuổi, lỡ có bất trắc thật thì các anh bảo sau này cô ấy phải làm sao?!”
“Ôi, cô đừng kích động mà!” Phía bên kia khốn khổ giải thích, “Sức khỏe cô gái đó không được tốt đúng không? Lúc phản kháng, cô ấy có lẽ đã hít phải bột vôi, rát cổ nên lúc chúng tôi đến, chúng tôi nhìn thấy sắc mặt cô ấy trắng bợt, còn ho không ngừng, cũng đáng lo ngại đấy, nhưng sau đó chúng tôi liên tục xác nhận tình trạng của cô ấy, cô ấy rất bình tĩnh, lúc lập biên bản cũng hỏi gì nói đó, logic rõ ràng, có một vài đồng chí trẻ không chú ý tới chi tiết, cô ấy thậm chí còn có thể chủ động nhắc nhở, tư duy vô cùng tỉnh táo. Cũng chính vì thế nên chúng tôi mới dám để cô ấy trực tiếp rời đi. Chúng tôi là cảnh sát nhân dân, tuyệt đối không thể để người dân năm lần bảy lượt gặp nguy hiểm được.”
Đối phương nói một tràng trôi chảy, Thẩm Kiến Thanh nhất thời không tìm được lý do để phản bác, nhưng, bình tĩnh?
Thẩm Kiến Thanh nhìn hơi nước càng lúc càng dày đặc trên cửa kính, dù có nhớ lại bao nhiêu lần cũng không thể tìm thấy dấu vết của sự bình tĩnh trên người Tần Việt.
Cô sẽ run rẩy khi bị chạm vào cổ, sẽ ôm eo cô ấy xin giúp đỡ.
Cô phòng bị trước người khác, mọi phản ứng của cô đều rất chậm chạp.
Những phản ứng bản năng được thể hiện trên người cô này không phải sợ hãi thì là gì?
Thẩm Kiến Thanh mím môi thành một đường thẳng, không thể liên kết hai chữ “bình tĩnh” với Tần Việt.
Cũng không hẳn…
Vừa rồi ở trong nhà vệ sinh, Tần Việt đã mỉm cười nói với cô ấy “không sao”.
Nếu không chậm lại vài giây, cô ấy có lẽ sẽ tin, sau đó chấp nhận lời giải thích của cảnh sát ngay lập tức.
Đáng tiếc cô không che giấu.
Sự bình tĩnh của cô chỉ là giả dối, đối với người ngoài, và đối với cả cô ấy.
Tật xấu!
Quả cầu lửa trong bụng Thẩm Kiến Thanh bùng lên, rất nhanh sau lại dịu xuống, nặng nề nghĩ, đây không phải ngày đầu cô ấy quen biết Tần Việt, cũng chẳng phải không biết tính cách của cô ấy là do môi trường trưởng thành gây ra, không trách cô ấy.
Không trách cô ấy mà còn nổi cáu để làm gì?
Cô ấy đâu có tỏ ra yếu đuối với mày.
Có thể cô ấy chỉ tỏ ra yếu đuối trước mày thôi…
Vừa rồi mày cũng nghe rõ rồi đó, ngay cả cảnh sát luôn khăng khăng bảo vệ người dân cũng chỉ nhìn thấy vẻ “bình tĩnh” ở cô ấy đó thôi.
“!”
Lồ ng ngực Thẩm Kiến Thanh phập phồng, chua chát, mơ hồ cảm thấy nóng bức.
Thẩm Kiến Thanh nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, nói vào điện thoại: “Được, tôi hiểu rồi. Đêm nay làm phiền rồi, cảm ơn anh.”
Bên kia nói: “Không có gì. Ngày mai chúng tôi sẽ thông báo cho trường của các cô tăng cường quản lý công trường, tránh sự việc tương tự lại xảy ra.”
Cuộc gọi kết thúc, Thẩm Kiến Thanh vốn đang lo lắng đến rối bời, không thể dừng lại được.
Dư quang lia tới bóng người chuyển động phía sau cửa kính, cô ấy hơi ngửa đầu, hé môi nuốt khan hai lần, buộc bản thân thả lỏng thần kỳ, đi tìm quần áo cho Tần Việt thay trước.
Rất nhanh sau, Thẩm Kiến Thanh nghiêng người gõ cửa kính nhà vệ sinh, nhẹ giọng nói: “Tần Việt, tôi đây, mang quần áo cho em thay.”
Tần Việt đáp, tiếng nước nhanh chóng dừng lại, bóng người mơ hồ bên trong từng chút một lại gần, cho đến khi chạm vào cửa, đẩy cửa mở ra một khe hẹp.
“Tôi ở đây.” Thẩm Kiến Thanh nói.
Tần Việt nghe rõ, thò tay ra khỏi khe cửa nhận lấy, ướt át, ngay khi hơi nóng lọt ra từ phía trong, một giọt nước chảy dọc theo cánh tay nhỏ xuống bên chân Thẩm Kiến Thanh.
Thẩm Kiến Thanh co ngón chân lại, mơ hồ cảm giác được có chút nước bắn lên mắt cá chân cô ấy.
“Giảng viên Thẩm?” Tần Việt không chạm tới quần áo, lên tiếng ra hiệu.
Thẩm Kiến Thanh lập tức hoàn hồn lại, đưa cần áo đến tay Tần Việt, nói: “Em từ từ tắm, không vội, tôi đi hâm sữa bò cho em.”
Tần Việt không lên tiếng, những ngón tay ướt đẫm chạm vào đồ ngủ mềm mại, xoa xoa sau đó lại rụt về.
Thẩm Kiến Thanh nghi hoặc, “Sao thế?”
Đáp lại cô ấy không phải Tần Việt mà là tiếng cửa chậm rãi mở ra.
Thẩm Kiến Thanh sửng sốt, vô thức ngẩng đầu lên, mọi thứ tức thì trắng xóa.