Trong đêm yên tĩnh, giọng Tần Việt rất nhẹ.
Thẩm Kiến Thanh tưởng rằng là ảo giác, nhưng tiếng ảo thính này lại khiến cô ấy thả lỏng không ít.
Đêm đen vô biên trong đầu cô ấy như bừng sáng trong khoảnh khắc, thần kinh căng chặt cũng dần dần thư giãn, nhưng không hiểu vì sao, cơn buồn ngủ đã tức tốc biến mất.
Cô ấy quay người qua, đôi mắt khẽ chớp chớp vài cái rồi từ tốn hé mở.
Vì cửa sổ mở nên ánh trăng không chút kiêng nể tràn vào trong căn phòng, bị rèm cửa phấp phới cắt thành những hình thù khó bẹo hình bẹo dạng, không thì, để lại một bóng mờ trên khuôn mặt mịn màng của người trước mắt.
Thẩm Kiến Thanh ngước nhìn thấy đôi mắt sáng ngời trong bóng tối, tim đột nhiên đập thình thịch, nhanh đến độ cô ấy vẫn chưa bắt kịp đã lại thu được tiếng ảo thính vừa mới đây, “Giảng viên Thẩm, tôi hôn chị được không?”
Tối nay cô ấy đã nghe lời này quá nhiều lần, đáng lẽ ra phải miễn nhiễm mới đúng.
Vả lại, chỉ là hôn mà thôi, đây chỉ là cách thể hiện hời hợt nhất trong mối quan hệ giữa cô ấy và Tần Việt, căn bản chẳng dậy được chút bọt sóng nào.
Nhưng không hiểu sao, đêm đen vừa bừng sáng trong đầu cô ấy lại xuất hiện, âm u khó chịu.
Thẩm Kiến Thanh vô thức nín thở, nhìn Tần Việt nói: “Được, nhưng không chỉ dừng lại ở hôn.”
Sau đó yên tĩnh chờ đợi ở đó.
Tần Việt và cô ấy nhìn nhau qua ánh trăng, bất động thanh sắc, cũng âm trầm không thấy đáy.
Lâu sau, Tần Việt nói: “Được.”
…
5 rưỡi sáng, Tần Việt tỉnh giấc như thường lệ.
Cô tưởng rằng mình đã dậy đủ sớm, nhưng khi quay đầu lại phát hiện bên cạnh trống không.
Cô lập tức đưa tay sờ.
Nơi Thẩm Kiến Thanh ngủ không hề có hơi ấm.
Tần Việt vội vàng ngồi dậy, nhưng vì hết sức, choáng váng đầu óc lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống.
Cô vịn gối, hơi cau mày, chưa đợi cơn choáng váng qua đi đã mò mẫm xuống giường đi ra ngoài.
Bầu trời lúc 5 rưỡi vẫn còn chưa sáng hẳn, trong nhà yên ắng, ánh sáng rất ảm đạm.
Tần Việt vừa ra khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy Thẩm Kiến Thanh ngồi quay lưng về phía mình trên sàn phòng khách, trên bàn trà trước mặt cô ấy là bó hoa hồng tối qua, thoạt nhìn tất cả đều bình yên an ổn, đi được nửa đường, bước chân Tần Việt đột nhiên dừng lại.
Một bông hồng trong số đó bị vặt ra thành từng cánh.
Những cánh hoa rải rác quanh chân Thẩm Kiến Thanh.
Một nửa đỏ như lửa ngọn, nửa kia trắng như tuyết mới, sự tương phản thị giác mạnh mẽ lộ ra vẻ quỷ dị khiến con người ta e sợ.
Tần Việt mím chặt môi, tầm nhìn dưới đất di chuyển lên mặt Thẩm Kiến Thanh.
Biểu cảm của cô ấy bình tĩnh đến lạ thường, như thể linh hồn đã thoát ly khỏi xác th1t, tinh thần đã không còn tồn tại, chỉ có những động tác máy móc vẫn đang được lặp lại tuần hoàn.
Đến khi một bông hồng bị vặt trụi hoàn toàn.
Cô ấy dừng lại, nhoài người nằm ra bàn.
Sau đó, tất thảy yên tĩnh trở lại.
Tần Việt đánh giá Thẩm Kiến Thanh bằng ánh mắt, thử liên kết mọi cảnh tượng bắt đầu từ giây phút cô ấy nhìn thấy hoa hồng, phân tích lý do tại sao lại xuất hiện tình cảnh này.
Chưa đầy 1 phút, cô đã thành công một nửa đầu, từ nhỏ đến lớn, nhưng một nửa nguyên nhân còn lại, cô vẫn không biết.
Những điều chưa biết, không được bừa bãi động vào.
Vì không ai biết điểm yếu của cô ấy sẽ ở đâu.
Tần Việt im lìm đứng đó một lúc rồi quay người đi vào phòng ngủ.
Bước chân cô rất nhẹ, bước đi một đoạn ngắn quỷ không biết, thần không hay, con người cũng không phát hiện.
Không lâu sau, Thẩm Kiến Thanh cũng quay lại, bên giường hơi lún xuống, cô ấy nằm xuống, dựa vào vai Tần Việt.
Sự thân mật đột ngột khôi phục lại vẻ yên ả trong buổi sáng se se lạnh, như thể khung cảnh vừa rồi chỉ là cơn ác mộng của ai đó.
…
6 giờ, Thẩm Kiến Thanh ngái ngủ ngáp một cái, đá nhẹ vào chân Tần Việt trong chăn, nói: “Dậy thôi, lát nữa tôi đến trường, tiện đường đưa em đến chỗ làm.”
Mí mắt nhắm chặt của Tần Việt cử động, tỉnh lại từ trong “giấc nồng”, “Bữa sáng muốn ăn gì, tôi làm.”
Thẩm Kiến Thanh nghiêng người qua, tay chống má, “Thỏa thuận của chúng ta không bao gồm làm bữa sáng cho đối phương sau khi hành sự, nếu hôm nay tôi mở lời, liệu có phải trả thêm công cho em không?”
Tần Việt ngồi dậy, nói: “Không cần. Ngày nào tôi cũng phải ăn sáng, mà chỉ có thể ăn đồ tự làm, đồ ăn bên ngoài ăn lần nào nôn lần đấy. Dù sao cũng phải làm, làm cho mấy người cũng như nhau.”
“Chậc, quả nhiên là sư phụ Tần mỏng manh, yếu đuối.” Thẩm Kiến Thanh cười trêu chọc, cũng ngồi dậy, “Nhưng đồ em thích, có lẽ tôi không ăn được đâu.”
Thẩm Kiến Thanh đưa tay vén mái tóc dài của Tần Việt ra, đầu ngón tay lướt qua xương quai xanh rõ nét đến bờ vai cô, thở dài nói: “Tôi không đẹp từ trong trứng như em, thể chất tôi dễ béo, không chú ý chế độ ăn cái là thấy ghê liền, nên nào là trứng gà, nào là cháo ngọt của em, tôi đều không ăn được, bữa sáng của tôi về cơ bản đều là rau xanh, ngô, thêm một quả trứng luộc.”
Thì ra là vậy.
vì sự tiết chế bất đắc dĩ của cô ấy, lần trước cô đã ăn hai phần bữa sáng và uống một lượng lớn giấm.
Tần Việt im lặng, ánh mắt đảo quanh người Thẩm Kiến Thanh một vòng, rồi lại nhìn vào mắt cô ấy, nói: “Chị rất gầy.”
“Béo thì còn để cho em thấy chắc?” Thẩm Kiến Thanh nhìn cô ấy rồi rời giường, vừa đi vào nhà vệ sinh vừa nói: “Suốt đời dài lắm, tôi không cố gắng làm cho mình đẹp thêm mấy năm thì làm sao quyến rũ được sư phụ Tần thấy đẹp là mê nên mới bám theo tôi suốt cả đoạn đường ngủ với tôi tiếp được đây?”
“À, quên mất.” Thẩm Kiến Thanh quay lại ở cửa, đưa tay vén tay xoăn lên, “Hình như em từng nói tôi là khuynh hướng của em, chẳng liên quan đến đẹp hay không.”
“Vậy thì ăn món em thích đi, gì cũng được.”
“À không, tôi không ăn ớt, muối cũng phải bớt lại.”
“Có giấm cũng được.”
“Những thứ khác, ừm, tùy em.”
“Thế thôi.”
“Tôi đi tắm đây.”
Nói xong, Thẩm Kiến Thanh liền đi vào nhà vệ sinh.
Tần Việt ngồi bất động trên giường.
Cô không có quá nhiều thời gian để quan sát hoạt động của mọi người, nhưng cô có thể nhận ra ý nghĩa từ những thay đổi trong hành vi của một người dưới khoảng thời gian ngắn.
Ví dụ như lời nói đột nhiên trở nên nhiều hơn, quá bán là để che đậy tâm trạng sa sút.
Họ cho rằng vậy là hoàn hảo, nhưng thật ra lại đầy rẫy sơ hở.
Tần Việt thu hồi tầm mắt, rời giường đi nấu ăn.
Ngang qua phòng khách, bước chân Tần Việt dừng lại một chốc, chuyển hướng đi đến cạnh bàn trà, đếm số hoa hồng đã được cắm.
Từ 36 bông tượng trưng cho “tình yêu lãng mạn” lúc đầu đã trở thành 35 bông, chứng minh rằng một tiếng trước, cảnh tượng cô nhìn thấy lúc trời tờ mờ sáng không phải mơ.
Vậy cô càng không thể hiểu nổi, nếu Thẩm Kiến Thanh đã không thích hoa hồng thì tại sao lại muốn chăm chúng trong một chiếc bình tinh xảo như vậy?
Đặt chúng ở ngay trước mắt.
Ngẩng đầu, cúi đầu, ai mới là người khó chịu?
Tần Việt mím môi, dòng suy nghĩ đột nhiên bị gián đoạn bởi xúc cảm lông lá dưới chân.
Cô đứng thẳng tắp, cúi đầu.
Con mèo ragdoll trong bức ảnh Thẩm Kiến Thanh gửi cô đang khẩy khẩy quần cô, đuôi dựng cao.
Động tác rõ ràng như vậy, hẳn có ý nghĩa nhất định.
Tần Việt chưa từng nuôi mèo, không hiểu, vậy là lấy điện thoại ra tra cứu.
Ồ, là đang bày tỏ thiện chí với cô.
Tần Việt cất điện thoại, chẳng thèm nhìn nó lấy một cái, đi thẳng vào bếp.
Một người phụ nữ từng trao cô tình yêu cáu kỉnh, khiến cô cảm thấy đó là người nóng nảy…
Tần Việt đưa tay lên xoa đầu mũi, chỉnh đốn câu từ—— Mèo, mày còn mơ tưởng cô ấy sẽ đối xử tốt với mày sao?
Đừng có mà mơ.
Cô còn chẳng muốn đả động tới.
Nhưng cô đã phớt lờ cá tính của chủ mèo.
Ragdoll bị bơ lại càng thêm niềm nở, trực tiếp coi chân Tần Việt là nhà cây cho mèo, lúc thì bò từ chân lên đầu, lúc lại nhảy từ trên đầu xuống dưới chân, lông mèo giống như bồ công anh cất cánh, lả tả nơi nơi.
Tần Việt cũng dễ tính, liếc nhìn một cái, nó nề nếp, không so bì tị nạnh nữa, trong phòng bếp rộng rãi, một người một mèo, hòa thuận đón ban mai.
Khoảng 20 phút, bữa sáng đã xong.
Gần như đồng thời, Thẩm Kiến Thanh sốt sắng chạy tới nói: “Tần Việt, tiêu rồi! Không thấy mèo nữa rồi! Cái đứa mà tôi véo tai chụp ảnh gửi cho em đó! Nó già lắm rồi, lỡ có ngã gãy chân, mắc kẹt ở đâu thì có kêu cũng không kêu to được! Làm sao đây?! Làm sao đây?! Tôi được người ta giao phó, phải làm cho tử tế mới phải!”
Giảng viên Thẩm sốt ruột đến quay mòng mòng.
Nhưng sư phụ Tần chỉ cầm thìa trong tay, quay người, bình tĩnh nói: “Chân không gãy.”
“Hở?” Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy con ragdoll treo trên lưng Tần Việt như Người Nhện, tức giận tóm lấy nó, quẳng ra góc, nghiêm khắc răn dạy, “Mày biết mày bao nhiêu tuổi rồi không, tình trạng thân thể như thế nào không hả? Suốt ngày trèo cao leo thấp, chán sống rồi hả?!”
“Meo~~~”
“Mày không phải kêu! Tao đang hỏi mày biết sai chưa?!”
“Meo~~~”
“Không là rõ, xem ra tao phải tống mày về nhà nhịn đói rồi.”
“Giảng viên Thẩm.” Tần Việt đột nhiên lên tiếng, gọi Thẩm Kiến Thanh đang định túm cổ ragdoll lại.
Thẩm Kiến Thanh vô thức ngoảnh lại, cũng chính trong nháy mắt, con ragdoll thừa cơ trốn mất.
“???”
Thẩm Kiến Thanh lập tức đứng dậy, chuyển dời lửa giận, “Đừng có nói em với nó không giống nhau, gần như y xì đúc, suốt ngày chỉ biết chọc tức tôi!”
Tần Việt nói: “Tôi sai rồi. Xin lỗi.”
Phản ứng của Tần Việt quá mức thuần thục, khiến cho Thẩm Kiến Thanh không khỏi sững sờ, ngây ngốc nhìn cô vài giây rồi đột nhiên nghiêng đầu cười.
Khoảnh khắc đó, ánh nắng trong bếp dường như rạng rỡ hơn, sáng ngời ghé vào qua ô cửa sổ, chiếu rọi “Thẩm Kiến Thanh” bị bao phủ trong sương mù tan thành mây khói.
Tần Việt đã có thể quen thuộc đứng trước mặt giảng viên Thẩm, môi chậm rãi nhếch lên, nhưng lại đột nhiên khựng lại khi trong phòng khách vang lên tiếng thủy tinh vỡ.
Thẩm Kiến Thanh xoay người đi ra trước một bước.
Tần Việt theo sát ngay sau, phát hiện ragdoll đã xô đổ chiếc bình hoa hồng trên bàn trà trong lúc chạy, rơi đúng vào chiếc đe cỡ lớn mà Thẩm Kiến Thanh chưa cất đi, vỡ làm hai nửa.
Lúc này, nước tràn lan trên sàn nhà màu gỗ thô, nửa số hoa hồng nằm trong nước, nửa còn lại bám víu vào chiếc bình vỡ, lộn xộn không chịu nổi.
Ragdoll sinh sự đã trốn đi.
Bóng dáng của Thẩm Kiến Thanh đứng thẳng tắp ở cạnh bàn một lúc lâu rồi khom lưng ngồi xuống, nhặt những bông hồng ướt đẫm trên sàn lên.
Hoa hồng đã bỏ gai, nhưng lại nằm gần chiếc bình vỡ.
Ngón tay vốn chưa từng động vào công việc nặng nhọc của Thẩm Kiến Thanh vừa chạm vào đã liền thấy máu, đỏ tươi, rơi vào tầm mắt Tần Việt, cô trầm xuống, nhịp tim nặng nề lập tức chạm đáy.
Tần Việt bước nhanh tới, kéo Thẩm Kiến Thanh dậy, nói: “Đừng nhặt.”
Thẩm Kiến Thanh sửng sốt, cười nói: “Sao lại không nhặt, hoa đẹp vậy mà.”
“Mèo không nghe lời, một lần làm đổ bình hoa rồi sẽ có lần thứ hai, thứ ba.”
“Tôi sẽ trừng trị nó.”
“Mèo của người khác, chị không động vào được.”
“Tôi…”
Thẩm Kiến Thanh nhìn Tần Việt ném chiếc bình vào thùng rác, biểu cảm bất chợt lạnh đi.
Trong thùng rác có cánh hoa hồng, Tần Việt chỉ có mù mới không thấy.
Thấy rồi không hỏi, trừ khi cô đã biết từ trước.
Nhưng những gì ẩn giấu bên trong, chỉ có thể là bí mật của riêng một mình cô ấy.
Thẩm Kiến Thanh nắm chặt tay, máu rớm ra từ những kẽ ngón tay.
Đối mặt với cơn đau nhói, cô ấy kìm nén mà chậm rãi nói, “Tần Việt, em là người thông minh, người thông minh sẽ không lo chuyện bao đồng.”
Động tác đang nhặt nửa phần bình còn lại của Tần Việt khựng lại, nhìn những thứ bên trong thùng rác, rồi mới muộn màng nhận ra bình đã bị lộ tẩy.
Nhưng hồi tưởng lại những hành vi che giấu từ đêm qua cho tới sáng hôm nay của Thẩm Kiến Thanh, dường như cô chỉ có thể diễn tiếp.
Tần Việt đẩy những bông hồng nằm trên bình ra, bình tĩnh nhặt từng mảnh vỡ lên, nói: “Bữa sáng làm xong rồi, chị đi ăn trước đi, tôi thu dọn nhanh thôi.”
Thái độ của Tần Việt rất ôn hòa, đây quả thật là một kiểu ban ân cho những người muốn xuống nước, nhưng đối với những người như Thẩm Kiến Thanh, những người chỉ muốn chôn giấu bí mật trong lòng, Tần Việt càng tỏ ra như không có gì, cô ấy lại càng nhạy cảm, càng muốn biết rốt cuộc cô đã hiểu ra được những gì.
Giống như một cái gai đâm vào người, vốn đã quen, nhưng bạn bất chợt nhìn và phát hiện nó vẫn đang đâm bạn, trong tiềm thức, bạn sẽ cảm thấy đau, sau đó càng nghĩ tới lại càng đau, càng đau lại càng nghĩ tới, buộc phải tìm một giải pháp.
Giải pháp của Thẩm Kiến Thanh là ép sát từng bước một, “Có phải em đã nhìn thấy tôi ở phòng khách không?”
Tần Việt ném những mảnh vỡ vào thùng rác, nhấc dây buộc túi rác lên, nói: “Bữa sáng không có món tôi thích, những thứ như ngô mà chị nói đều có trong tủ lạnh nên tôi nấu đại.”
“Hay là từ tối qua em đã nhận ra, vậy nên em mới đeo khẩu trang mà hôn tôi, sau đó lại nghĩ đủ cách dỗ dành tôi trên giường.”
“Giảng viên Thẩm, cây lau nhà ở đâu?”
“Tần Việt!” Thẩm Kiến Thanh siết chặt tay, giọng nói lập tức dâng cao, “Em trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi đi có được không?!”
Đường vòng của Tần Việt bị chặn, cô nhấc chiếc túi rác nặng trịch, im lặng vài giây, thành thật nói: “Tối qua lúc tôi mang hoa hồng đến cho chị, phản ứng của chị đã bắt đầu kỳ lạ rồi.”
Vậy không phải bắt đầu ngay từ giây đầu tiên hay sao?
Chẳng phải mọi thần kinh và sự thảm hại vô duyên vô cớ của cô ấy đều đã bị Tần Việt nhìn thấy hết rồi hay sao??
Nhưng cô chọn cách giữ im lặng, đồng thời nhường nhịn cô ấy.
Đây được coi là gì?
Đáng thương chăng?
Đáng thương đến độ không nhìn nổi nữa, thậm chí còn chẳng muốn tận tay tặng hoa.
Thẩm Kiến Thanh nhìn những bông hoa hồng đã bị Tần Việt bẻ gãy rồi nhét vào túi đựng rác, trong đầu vang lên một tiếng “ong”, suy nghĩ cuồn cuộn, xao động.
Cô ấy hoàn toàn không khống chế được lý trí, những lời đã trực chờ bên miệng liền tuôn ra, “Tần Việt, không phải em chỉ muốn ngủ với tôi thôi sao?! Em cho mình là cái gì của tôi chứ, dựa vào cái gì mà quan tâm chuyện tôi có cần chúng hay không hả?!”