Vì chuyện này, Phó Mây Kỳ còn nhận thêm hai hợp đồng đại diện, độ hot ngày càng cao, nhưng những biệt danh trêu chọc cũng càng lúc càng kỳ lạ.
Khách sạn Phó gia cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Phó Mây Kỳ đành làm đại diện cho khách sạn nhà mình, treo tấm ảnh khổng lồ của bản thân ở trước cửa khách sạn.
Dân mạng lại trêu chọc: “Đại sứ thương hiệu bắt gian tại khách sạn Phó gia.”
“…”
Mặc dù nói như vậy, nhưng vì độ hot của Phó Mây Kỳ, khách sạn này trở thành khách sạn nổi tiếng trên mạng. Rất nhiều người đều vì sự trêu chọc khôi hài mà đến ở, danh tiếng của khách sạn cũng theo thời gian dần giảm bớt tác động tiêu cực, lượng khách ngược lại không giảm mà còn tăng.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Phó Hoài Yến rất hài lòng với cách Phó Mây Kỳ xử lý chuyện này. Hắn cảm thấy tiểu tử này rất phù hợp làm loại chuyện này.
Ở một bên khác, Phó Diệc Sơ cũng đang hẹn hò với Đường Dư, hai người đã hẹn hò vài lần, ở chung cũng coi như hòa hợp.
Đường Dư không ngờ rằng Phó Diệc Sơ lại đột nhiên đối xử tốt với mình như vậy, thậm chí còn đồng ý đi xem mắt với mình.
Nàng quả thực là thụ sủng nhược kinh.
Vì vậy, nàng rất muốn nắm bắt cơ hội lần này. Lúc hẹn hò, việc gì cũng chiều theo ý của Phó Diệc Sơ.
Phó Diệc Sơ phát hiện Đường Dư luôn chiều theo mình, đột nhiên trong lòng có chút động dung.
Hắn cảm thấy cô nương này thật sự như lời của đại ca cùng đại tẩu nói, vừa chân thành lại vừa thiện lương, chỉ là có chút hơi yếu đuối.
Hắn đột nhiên nói: “Đường Dư, kỳ thật ngươi không cần chiều theo ta mà chọn vị trà xanh. Ta còn nhớ rõ, lúc đi học, ngươi thích nhất chính là vị đào, ta hi vọng ngươi có thể chọn loại bánh mình thích.”
Hai người đang gọi món ở tiệm bánh ngọt.
Đường Dư chọn tất cả đều là vị mà Phó Diệc Sơ thích, hoàn toàn không để ý đến hương vị mình thích.
Phó Diệc Sơ cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy điều này, hắn tiến lên lấy thực đơn, chọn thêm mấy món bánh mà Đường Dư thích.
Đường Dư ngạc nhiên, không ngờ Phó Diệc Sơ vẫn nhớ tới sở thích của nàng.
Xem ra hắn mặc dù không thích mình, nhưng cũng có nhớ kỹ đến nàng. Nếu không thì người dân nước lã với nhau, sau hắn có thể nhớ nàng thích vị đào được!
Phát hiện này khiến nàng mừng rỡ không thôi.
Được Phó Diệc Sơ xem ra trong lòng vẫn là có nàng a!
Đường Dư ôn nhu nói: “Cám ơn ngươi.”
“Có gì đâu mà khách sáo, kỳ thật lần này ta đi xem mắt cùng ngươi, mục đích là để giúp ngươi, đây là một số thứ ta đã nhờ thám tử tư chụp được, ngươi xem đi.”
Phó Diệc Sơ nói rồi liền đưa cho Đường Dư một xấp ảnh.
Đây là những bức ảnh do thám tử tư điều tra về cuộc sống hàng ngày của mẹ kế Đường Dư và con trai ruột của bà.
Con trai bà ta hiện đang học đại học, mỗi tuần đều về nhà một lần. Sau đó hai người liền không biết xấu hổ XXYY cùng một chỗ với nhau. Địa điểm ước hẹn là căn hộ khác do cha của Đường Dư mua cho họ, đôi khi bọn hắn thậm chí còn không thèm kéo rèm.
Những bức ảnh được thám tử tư chụp từ tòa nhà đối diện, sử dụng máy ảnh độ nét cao, ghi lại cảnh mẹ kế Đường Dư và con trai bà ta ôm hôn thắm thiết.
Thật không thể nhìn nổi nữa mà!
Khuôn mặt của Đường Dư vốn đang nở nụ cười nhìn Phó Diệc Sơ, nhưng khi nhìn thấy những bức ảnh mà hắn đưa, nàng sợ đến mức suýt chút nữa liền đem ảnh ném ra ngoài rồi.
Đường Dư hoảng sợ, mặt mũi bị dọa cho đến biến sắc, những nội dung này trong nháy mắt khiến nội tâm nàng buồn nôn vô cùng.
Hơn nửa ngày nàng mới tỉnh táo lại, đột nhiên mặt mũi tràn đầy tức giận, kém chút nữa thì mất khống chế đứng bật dậy.
“Cha ta đối xử với bọn họ tốt như vậy, làm sao bọn hắn lại có thể làm ra những chuyện đê tiện như thế này trời?”
“Ngươi bình tĩnh lại một chút, ta biết chuyện này khiến ngươi rất tức giận, bây giờ ta đến là để giúp ngươi giải quyết mớ hỗn loạn này đây.”
“Ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh lại đây. Không được! Giờ ta phải đi tìm mẹ con nhà họ tính sổ mới được.”
Đường Dư nói rồi liền giận dữ cầm lấy xấp ảnh định rời khỏi nhà hàng. Phó Diệc Sơ thấy vậy ngay lập tức vội vã đứng dậy, kéo tay nàng lại.
Hắn sợ giữ không được nàng nên kéo có chút mạnh. Phát kéo này khiến Đường Dư đứng không vững, trực tiếp ngã vào vòng tay ấm áp của hắn. Đầu nàng khẽ chạm vào lòng n.g.ự.c săn chắc của hắn, nàng bỗng nghe tiếng đập “Thình Thịch” từ tim hắn phát ra.
Mặt Đường Dư nháy mắt đỏ bừng, nàng không dám nhìn vào ánh mắt của người nam nhân trước mặt.
Phó Diệc Sơ cũng là lần đầu tiếp xúc với người khác phái, tai hắn cũng nóng ran, cảm giác cả người bắt đầu căng thẳng, không biết đặt tay vào chỗ nào thì tốt.
Cuối cùng, Đường Dư đẩy hắn ra, đứng lên, nàng ngượng ngùng nói nhỏ: “Nói không thích ta còn ôm chặt như thế, đúng là khẩu thị tâm phi mà.”
“….”
Phó Diệc Sơ cũng hắng giọng một cái, cố gắng làm dịu không khí xấu hổ này.
“Ngươi trước đừng kích động. Bây giờ nếu đi hỏi tội chỉ là đánh rắn động cỏ mà thôi! Chúng ta đã nắm được chứng cứ trong tay rồi, còn sợ sẽ không xử lý được bọn hắn sao?
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải nói chuyện này với cha ngươi, để ông ấy xử lý, không được làm lớn chuyện. Tốt nhất đem bọn hắn đưa đi càng xa càng tốt.”
Đường Dư bình tĩnh lại, cảm thấy lời của Phó Diệc Sơ nói vô cùng có lý. Không thể hoảng loạn, nếu không chuyện này mà lộ ra ngoài thì người mất mặt sẽ là Đường gia mà thôi.
“May mà ngươi sớm nói trước cho ta biết chuyện này. Nếu không bị người khác phát hiện, ta và cha ta thật sự không biết phải đối mặt thế nào. Khẳng định sẽ bị người đời nghị luận, bàn tán cho đến chết.”
“Đúng vậy, còn phải đề phòng bọn hắn bị người khác phát hiện ra là đang vụng trộm yêu đương nữa. Lúc ngươi trở về, nhớ bảo cha ngươi đề phòng kỹ càng vào, tốt nhất là nhanh chóng đóng gói gửi bọn hắn ra nước ngoài, trong vài năm đừng để quay lại. Cuối cùng là ly hôn với mẹ kế của ngươi, sau này dù có bị lộ chuyện này cũng không liên quan đến Đường gia nữa.”
Đường Dư gật đầu, mắt nàng đỏ hoe, bộ dáng tức đến đỏ mắt thật giống chú thỏ hồng, Phó Diệc Sơ nhìn thấy nàng điềm đạm đáng yêu vô cùng.
Trong lòng Đường Dư phi thường cảm kích Phó Diệc Sơ. Làm sao bây giờ? Lúc trước đã lỡ yêu thích hắn không buông, giờ nàng càng cảm thấy mình ngày càng say mê Phó Diệc Sơ hơn nữa rồi! Lỡ thích hắn càng lúc càng nhiều rồi! Làm sao quay đầu lại được nữa a!
Phó Diệc Sơ cũng hơi bối rối, nhìn thấy ánh mắt yêu thương ngày càng đậm của Đường Dư, trong lòng hắn cũng cảm thấy khó xử. Lời nói từ chối muốn nói ra nhưng lại bị nghẹn nơi cổ họng.
Dù hắn không quá chán ghét nữ hài này, nhưng hắn biết hiện tại hắn đối với nàng không có tình yêu nam nữ trong đây, chỉ là thấy thương hại cho nàng, cảm thấy nàng có chút đáng thương mà thôi!
Nghĩ đến việc nàng sẵn sàng giúp hắn lo liệu hậu sự, không quản khó nhọc nhặt lại xác giúp hắn, trong lòng hắn không khỏi cảm động.
Đúng là mấy ai thiện lương được như nàng.
Tối hôm đó, Đường Dư về nhà và kể ngay chuyện này với cha của nàng. Cha nàng nghe xong tức giận đến mức muốn thổ huyết, vốn muốn dạy dỗ mẹ con bọn hắn, nhưng vì mặt mũi của Đường gia nên phải ráng nhịn xuống.
Chuyện này liên quan đến danh tiếng của cả tập đoàn, không thể xử lý hấp tấp được. Bất quá hắn nuốt không trôi cái khẩu khí này! Bị cắm sừng theo cách nhục nhã như vậy, nếu bị truyền ra ngoài hắn còn mặt mũi nào để sống nữa đây?
Hai cha con thương lượng một chút, cuối cùng thống nhất lấy lý do cho con riêng của mẹ kế đi du học, gửi bọn họ đến một quốc gia xa xôi ở châu Âu.
Mẹ kế chắc chắn sẽ không nỡ rời con trai nên sẽ đi theo cùng. Như vậy cả hai người họ đều bị xử lý, cũng không gây ảnh hưởng gì đến Đường gia.
Sau khi giải quyết xong chuyện này.
Đường Dư lại báo tình hình tiến triển cho Phó Diệc Sơ, hai người thông qua chuyện này quan hệ càng thêm xích lại gần nhau hơn.
Đường Dư nhớ lại cái ôm ngọt ngào ban ngày, trong lòng tràn đầy tình cảm, đầu óc toàn là hình ảnh của Phó Diệc Sơ.
Nàng gửi cho đối phương một cái tin nhắn ngắn.
“Chúng ta thử yêu nhau được không…..”
Gửi xong, nàng lo lắng nhìn chằm chằm vào điện thoại, không dám chớp mắt lấy một cái, sợ sẽ bỏ lỡ nội dung gì.
Chờ nửa ngày, cuối cùng nàng cũng nhận được tin nhắn trả lời của Phó Diệc Sơ:”Được.”
Trong khoảnh khắc đó, nước mắt của Đường Dư rơi xuống không ngừng.
Yêu thầm bao năm, cuối cùng…cuối cùng nàng cũng đợi được Phó Diệc Sơ hồi âm. Đoạn tình yêu tưởng chừng như vô vọng này cuối cùng cũng được đáp lại. Tình yêu mà nàng mong đợi cuối cùng cũng có hồi đáp rồi a!
Gần đây, Phó Tư Dao lại gặp Tạ Mộ Lăng trong một buổi dạ tiệc, lần này hắn ta không bị hạ thuốc.
Nhưng nàng thấy một cảnh quen thuộc này, không thể không nâng ly trêu chọc hắn một chút.
Tạ Mộ Lăng biết nàng đang trêu chọc mình, không thể nhịn cười, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn xung quanh nàng.
Ân, không có chàng trai nào đi cùng, hắn thật cao hứng!