“Không nhớ.”
Giọng nói của anh đã mang theo mấy phần lạnh lẽo, kiên nhẫn hoàn toàn khô cạn.
Ôn Thiến cắn cánh môi, giải thích: “Ba năm trước, tôi đạt được hạng nhất cuộc thi nhà thiết kế mới, nhận được tài trợ của Chu Thị đi paris du học, trước đó không lâu vừa về nước, được bổ nhiệm làm nhà thiết kế chính của Châu Báu Thành Quang. Hôm nay tôi đặc biệt đến đây để cảm ơn Chu tổng, nếu không có Chu tổng, tôi……………….”
Chu Từ Thâm không cảm xúc ngắt lời cô ta: “Hạng nhất cuộc thi nhà thiết kế mới không phải Nguyễn Tinh Vãn sao?”
Ôn Thiến dường như không ngờ tới anh vậy mà biết tên của Nguyễn Tinh Vãn, trên mặt xuất hiện biến hóa rất nhỏ, lại nhanh chóng che giấu: “Phải, lúc đó tôi chỉ đạt hạng hai, nhưng Chu Tổng nói cô ấy là người coi cuộc thi làm cơ hội kinh doanh và muốn thu hoạch lợi ích từ trong đó, không xứng với cơ hội này, nên đã hủy tư cách của cô ấy và để tôi đi.”
Chu Từ Thâm không nói gì, mấy giây sau mới nói: “Cảm ơn xong rồi?”
Ôn Thiến không kịp phản ứng: “Cái gì?”
“Cảm ơn xong rồi, cô có thể đi.”
Trước khi đến Ôn Thiến đã hỏi thăm qua về tính tình của Chu Từ Thâm, cũng không bất ngờ anh sẽ nói như vậy, cô ta nói:
“Tôi muốn mời Chu Tổng một bữa, không biết Chu Tổng có tiện không?”
Chu Từ Thâm giương mắt, vẻ mặt lạnh lẽo không nói nên lời: “Nhà thiết kế của Thành Quang đều rảnh rỗi như vậy sao?”
Ôn Thiến cho rằng Chu Từ Thâm tưởng cô ta đến trong thời gian làm việc, cô phụ lúc trước Chu Thị bỏ nhiều tiền cho cô ta đi du học như vậy: “Tôi………..Tôi vừa mới đến Thành Quang, các tác phẩm hiện tại đều do một nhà thiết kế khác phụ trách, hôm nay tôi cũng xin nghỉ rồi………….”
Chu Từ Thâm đứng dậy: “Không liên quan đến tôi.”
Trước khi mở lời, Ôn Thiến cũng làm tốt công tác chuẩn bị bị từ chối: “Vậy tôi đi trước, lần sau Chu tổng có thời gian có thể liên hệ với tôi.”
Ôn Thiến nói xong, đánh bạo lấy một tấm danh thiếp từ trong túi xách ra đặt lên bàn trà, xoay người rời đi.
Sau khi Ôn Thiến đi, Chu Từ Thâm gọi điện thoại nội bộ đến văn phòng trợ lý, lạnh lùng nói: “Lâm Nam đâu.” “Trợ lý Lâm ra ngoài rồi ạ.”
Chu Từ Thâm lạnh giọng: “Thông báo xuống, lần sau nhà thiết kế của châu báu Thành Quang lại đến, bảo cô ta trực tiếp đi về, đừng đến làm phiền tôi.” Người nên đến thì không đến, không nên đến thì một chút cũng không khách khí.
Trợ lý vội vàng đáp: “Vâng.”
Chu Từ Thâm nhìn tài liệu trước mặt, vẻ mặt có chút bực dọc, mấy giây sau, anh cầm điện thoại gọi đến số của Giang Yến:
“Gần đây Quý Hoài Kiến đang làm gì.”
“Hình như đã bắt đầu tiếp nhận việc kinh doanh của Quý thị thì phải.”
Giang Yến lại nói: “Tôi nghe nói, ông cụ Chu lén lút nói chuyện với nhà họ Quý bên kia, tiệc mừng thọ thứ sáu tuần này, hẳn là sẽ xác nhận việc này.”
Chu Từ Thâm cũng không hề bất ngờ, giọng nói lạnh hơn mấy phần: “Ông cụ gần đây động tĩnh không nhỏ.”
“Có điều tôi thấy Quý Hoài Kiến khá kháng cự, hay là tôi đi tìm anh ta nói chuyện? Giúp anh ta một tay.”
“Cậu quản anh ta làm gì, sau này đưa lộ trình của anh ta cho Chu An An.”
Giang Yến: “…………….”
Tên này điên rồi à.
……………….
Nguyễn Tinh Vãn trên đường về nhà liền gọi cho Bùi Sam Sam, nhưng điện thoại bên kia không có cách nào kết nối được.
Cô có chút lo lắng, sau khi bảo tài xế quay đầu, lại gửi tin nhắn cho Nguyễn Thầm.
Nguyễn Tinh Vãn vừa ra khỏi thang máy, liền nghe thấy giọng của Lý Ngang: “Sam Sam, em có thể cho anh một cơ hội nữa được không, anh cam đoan sẽ cắt đứt quan hệ với cô ta…………..”