Đến khi cô ấy say rượu ghé lên bàn nằm không nhúc nhích, Nguyễn Tinh Vãn mới nâng cô ấy dậy, nhẹ giọng nói: “Sam Sam, chúng ta về nhà thôi.”
Bùi Sam Sam hai mắt m.ô.n.g lung đẫm lệ nhìn cô: “Hu hu hu, mình không còn nhà nữa rồi, tên khốn kia phản bội………..Tinh Tinh, mình không còn nhà nữa rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn ôm lấy cô ấy an ủi.
Đợi đến khi Bùi Sam Sam khóc đến bất tỉnh nhân sự xong, Nguyễn Tinh Vãn và Nguyễn Thầm mới đưa cô ấy về.
Đặt Bùi Sam Sam lên giường xong, Nguyễn Thầm hỏi: “Phụ nữ các chị thất tình đều như vậy sao?”
Nguyễn Tinh Vãn nói: “Đúng vậy, cần phải trút hết nỗi lòng.” “Vậy vì sao chị không khóc.”
Nguyễn Tinh Vãn giật mình: “Hả?”
Nguyễn Thầm nhìn cô: “Chị không cần cố gắng kìm nén đâu, đối với đứa nhỏ trong bụng không tốt.”
“Tiểu Thầm, chị không sao đâu……………”
“Em nhìn ra được, chị có tâm sự, gần đây Chu Từ Thâm lại làm phiền chị sao?”
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: “Anh ta có thể mang đến phiền toái gì cho chị chứ.”
Cô chỉ là……………
Mấy lời kia của Lý Ngang, chung quy vẫn quanh quẩn mãi ở dưới đáy lòng cô.
Thực ra anh ta nói không sai, hôn nhân không thể cho người khác biết, thực ra không khác biệt gì so với là tình nhân được người ta bao nuôi cả.
Đều không được nhìn thấy ánh sáng.
Chỉ là tình nhân còn có tiền cầm, cô thì cả ngày bị khinh bỉ.
Thật phiền, mang thai chính là đa sầu đa cảm như vậy.
Nguyễn Tinh Vãn nói: “Tiểu Thầm, muộn rồi em về trước đi, có chị ở đây chăm sóc cô ấy là được.” Nguyễn Thầm dường như nghĩ tới điều gì, Bùi Sam Sam bên kia lại bật dậy chạy vào nhà vệ sinh nôn.
Cậu thở dài: “Vậy em đi đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em.”
Nguyễn Tinh Vãn ở bên cạnh chăm sóc Bùi Sam Sam cả đêm, trong thời gian đó Lý Ngang quay lại một lần, nhưng mật mã sớm đã bị Sam Sam đổi rồi, anh ta cũng không mở được ra, chỉ có thể đứng ngoài gõ cửa, lúc ấy Bùi Sam Sam muốn cầm d.a.o phay xông ra ngoài, bị Nguyễn Tinh Vãn sống chết ngăn cản.
Sau nửa đêm Bùi Sam Sam ngủ rồi, phản ứng nghén của cô đột nhiên trở nên dữ dội, liên tục nôn mấy lần, vô cùng khó chịu.
Cô ngồi trên sô pha, ngơ ngẩn một hồi lâu, nghĩ tới đầu sỏ gây nên, sự táo bạo trỗi dậy, nhấc điện thoại bàn trong nhà Bùi Sam Sam lên, ấn một dãy số.
Vang lên mấy tiếng, bên kia mới nhận điện thoại.
Nguyễn Tinh Vãn đánh đòn phủ đầu: “Chu Tổng, anh tỉnh chưa?”
Trong điện thoại, giọng người đàn ông trầm thấp khàn khàn vang lên:
“Ừ?”
“Tôi kể cho anh một câu chuyện cười nhé, trước đây có một cây tăm đi trên đường, nó đi mãi đi mãi, nhìn thấy một con nhím, sau đó nó………….”
“Nguyễn Tinh Vãn.”
Người đàn ông ngắt lời cô: “Em không ngủ được?”
“May mà có Chu Tổng, bênh vực lẽ phải vạch trần bộ mặt thật của tên đàn ông thối tha, bạn của tôi uống nhiều rồi, nôn cả một đêm, tôi phải ở bên cô ấy.”
Chu Từ Thâm: “…………..”
Ngay tại lúc Nguyễn Tinh Vãn cho rằng anh sẽ trực tiếp cúp điện thoại, anh lại bình thản nói: “Em không kể chuyện cười sao?”
Nguyễn Tinh Vãn bị anh ngắt lời, đã quên mất mình vừa kể cái gì, cô dứt khoát nói: “Chu tổng có chuyện cười gì có thể kể không?”
“Không có.”
“Chuyện kể trước khi ngủ?”
Tên đàn ông chó má mau dỗ đứa con đang nhảy nhót trong bụng tôi của anh đi.
Vẫn là một đáp án: “Không có.”