Nguyễn Tinh Vãn nhấp nhấp môi, không dám phản bác: “Vậy tôi coi như Chu tổng đồng ý rồi nhé?”
Chu Từ Thâm nhàn nhạt mở miệng: “Em có thể coi như vậy, tôi cũng có thể không đồng ý.”
Nguyễn Tinh Vãn: “……………”
Tên đàn ông chó má này không thể nói được một câu tiếng người sao.
Rất nhanh, Chu Từ Thâm lại nói: “Nguyễn Tinh Vãn, lần sau em lại gọi điện cho tôi lúc nửa đêm, cả đời này em đừng mơ tôi đồng ý bất kỳ yêu cầu gì của em.”
Cô nhanh chóng nói: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”
“Còn có chuyện gì không?”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, cách vài giây sau mới nói: “Không có, tạm biệt Chu tổng, chúc anh mơ đẹp.”
Trước khi cô cúp điện thoại, giọng nói của Chu Từ Thâm truyền đến: “Lần này không chúc tôi đoạn tử tuyệt tôn nữa sao?”
Nguyễn Tinh Vãn: “……………..”
Tên đàn ông chó má này vẫn ghi thù.
Cô cười nói: “Sao Chu tổng lại nói vậy, đoạn tử tuyệt tôn sao có thể chúc phúc được, tôi đương nhiên là chúc anh sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy nhà, năm thế hệ……..”
Chu Từ Thâm thẳng tay cúp điện thoại.
Ngày hôm sau, Chu Từ Thâm vừa xuống lầu, Lâm Nam liền vội vàng tiến vào nói: “Chu tổng, có chuyện rồi.”
Bất kể là trước khi đính hôn, hay sau khi đính hôn, thái độ của Quý Hoài Kiến đối với Chu An An vẫn luôn lạnh nhạt, mà nhà họ Quý và nhà họ Chu chỉ coi cuộc liên hôn này là một cuộc hợp tác thương nghiệp, căn bản không thèm quan tâm đến cảm tình giữa hai người họ.
Người duy nhất coi cuộc đính hôn này là thật, có lẽ chỉ có Chu An An. Nếu nói lúc trước cô ta sợ Quý Hoài Kiến ghét cô ta mà từ chối cái cuộc hôn nhân này, nên cô ta còn có chút kìm chế, vậy sau khi đính hôn hoàn toàn có thể dùng từ không sợ gì cả để hình dung.
Hơn nữa cô ta luôn cảm thấy, Nguyễn Tinh Vãn gả cho anh họ cô ta ba năm đều không mang thai, làm sao có thể chân trước vừa ly hôn, chân sau liền có thai được, đứa bé kia có khả năng rất cao là của Quý Hoài Kiến.
Vì thế sáng sớm hôm nay, Chu An An liền náo loạn trên bàn ăn, có điều cô ta rất thông minh, từ đầu đến cuối không hề nhắc đến tên Nguyễn Tinh Vãn, chỉ nói có người phụ nữ mang thai con của Quý Hoài Kiến, muốn Chu lão gia làm chủ cho cô ta.
Sau này Chu lão gia có điều tra ra người phụ nữ kia là Nguyễn Tinh Vãn, cũng không liên quan gì đến cô ta.
Chu lão gia bên kia vừa nghe liền bùng nổ, không có cảm tình là chuyện nhỏ, nhưng chuyện này liên quan đến mặt mũi của nhà họ Chu, huống chi bây giờ mới đính hôn được mấy ngày, liền ầm ĩ ra loại chuyện này, mấu chốt là, nhà họ Quý làm ra loại chuyện không lên được mặt bàn này, cũng ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa bọn họ.
Lâm Nam nói: “Lão gia bên kia muốn có một lời giải thích, người của nhà họ Quý đang trên đường đi tới nhà cũ rồi.” Chu Từ Thâm vẻ mặt không đổi, nhàn nhạt nói: “Sao Chu An An lại biết.”
“Còn chưa rõ, bây giờ tôi sẽ đi điều tra.”
“Không cần đâu.” Chu Từ Thâm nhấc chân dài bước ra ngoài, giọng nói mang theo mấy phần lạnh lẽo: “Đi hỏi là biết.”
………………..
Nhà cũ nhà họ Chu.
Chu lão gia ngồi trên sô pha, vuốt ve đầu quải trượng, vẻ mặt lạnh lẽo không nói gì.
Đối diện, Chu An An vẫn luôn khóc.
Thời gian lâu dần, Chu lão gia có chút mất kiên nhẫn: “Chuyện đã xảy ra rồi, con khóc thì có tác dụng gì, không phải lúc đầu là con náo loạn muốn gả cho Quý Hoài Kiến sao, cậu ta lại không thích con, có người phụ nữ khác bên ngoài cũng là chuyện sớm muộn.”
Chu An An tủi thân nói: “Nhưng rõ ràng là người phụ nữ kia cứ dây dưa với anh ấy, bây giờ còn có con, bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của con.”