Chu Từ Thâm dựa vào bên tường, nghiêng đầu nhìn cô: “Từ trước tới nay tôi chưa từng vào phòng ngủ của người khác.”
Nguyễn Tinh Vãn cắn chặt khớp hàm, nói như thế, cô ở trong mắt anh đến một con người cũng không được tính sao?
Không đợi Nguyễn Tinh Vãn lên tiếng phản bác, Chu Từ Thâm lại thản nhiên nói: “Thay quần áo đi, ra ngoài đi dạo với tôi.”
“Tối qua không phải anh mới đi xong sao?”
“Tối qua em cũng ăn cơm, vì sao hôm nay cũng phải ăn cơm?”
Nguyễn Tinh Vãn: “…………”
Tên đàn ông chó má này đúng là không phải thứ tốt.
Cô lưu loát xoay người, rầm một tiếng đóng cửa, lạch cạch khóa lại.
Chu Từ Thâm nhìn cánh cửa khóa trước mặt, hơi ngẩng đầu, không biết nghĩ tới điều gì, hầu kết lăn lộn lên xuống.
Anh thu hồi tầm mắt, khẽ hắng giọng: “Tôi chờ em ở dưới lầu, nhanh lên.”
Trong phòng truyền đến giọng nói rầu rĩ không vui của Nguyễn Tinh Vãn: “Biết rồi!”
Giục giục giục, đòi mạng à!
Vội như vậy sao không tự đi đi!
Nguyễn Tinh Vãn thay cái váy phục cổ cũ kia của Hứa Nguyệt, phong cách Chu Từ Thâm không thích nhất.
Vì để tên đàn ông chó má kia đợi thêm một lúc, cô còn chậm rì rì trang điểm.
Lúc Nguyễn Tinh Vãn xuống lầu, Chu Từ Thâm đang đứng trong sân viện quay lưng về phía cô, một tay đút trong túi quần, thân hình cao lớn kiên cường, cầm điện thoại thấp giọng trò truyện bằng tiếng anh.
Giọng anh trầm thấp từ tính, mang theo mấy phần trong trẻo, êm tai dễ nghe.
Quả nhiên bất kể là chó má thế nào, lúc nghiêm túc làm việc, vẫn là có mấy phần giống người. Hai phút sau, Chu Từ Thâm gọi điện thoại xong, quay đầu nhìn Nguyễn Tinh Vãn một cái, cô lập tức dời tầm mắt: “Để Chu tổng đợi lâu rồi, tôi…………….”
Vốn tưởng rằng Chu Từ Thâm sẽ châm chọc khiêu khích cô một trận, nhưng ai biết anh chỉ thản nhiên đút điện thoại vào túi quần, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
Các hàng xóm đều bị dì Tần lôi kéo đi du lịch rồi, bình thường đều tốp năm tốp ba ở ngoài nhà, các hàng xóm ở bên hồ cũng không ở, vì thế cả con đường đều cực kỳ yên tĩnh.
Ánh mặt trời lặng lẽ hạ xuống, bao phủ con đường dài loang lổ màu xưa cũ.
Nguyễn Tinh Vãn đi phía sau Chu Từ Thâm, cách anh một đoạn, bước có bước không đá hòn đá nhỏ dưới chân.
Cuối con đường dài, là một cái hồ rộng lớn.
Lúc trước Nguyễn Tinh Vãn rất thích ngồi đây ngắm mặt trời lặn.
Trước đây chỗ này thường có người dân địa phương chơi cờ chơi chim, bây giờ bọn họ không ở đây, bên hồ cũng có vẻ quạnh quẽo không ít, chỉ có tốp năm tốp ba người qua đường, cùng với mấy đứa nhỏ chạy tới chạy lui chơi đùa.
Chu Từ Thâm đứng ở bên hồ, nhìn phong cảnh phía xa, không biết đang nghĩ gì.
Nguyễn Tinh Vãn đứng phía sau anh, ngáp một cái.
Cô buồn ngủ chế t đi được.
Tinh thần của anh sao lại tốt như vậy?
Đang lúc Nguyễn Tinh Vãn mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy giọng Chu Từ Thâm truyền đến: “Qua đây.”
Nguyễn Tinh Vãn theo tiếng nhìn qua, không biết Chu Từ Thâm đã xuống bậc thang từ bao giờ, đang đứng cạnh thuyền nhỏ, thân hình thẳng tắp.
Cô miễn cưỡng xốc lại tinh thần, đi xuống bậc thang. Nhưng đợi tới khi bước xuống bậc thang cuối cùng, cô nhìn khoảng cách tới thuyền, có chút chần chừ.
Đang lúc cô không biết nên qua thế nào, một bàn tay xương khớp rõ ràng đưa tới trước mặt cô.
Nguyễn Tinh Vãn ngẩn người, vô thức ngẩng đầu.