……….
Tới biệt thự Tinh Hồ, Lâm Nam nói: “Cô Nguyễn, Chu tổng ở công ty còn rất nhiều việc phải xử lý, chắc là sẽ về rất muộn.”
Nguyễn Tinh Vãn: “Ồ.”
Nói mấy cái này với cô làm gì, cô cũng đâu thèm đợi anh ta.
Lâm Nam khụ một tiếng, giúp Nguyễn Tinh Vãn xách hành lý xuống xong lại nói: “Vậy cô Nguyễn, tôi đi trước nhé.”
Nguyễn Tinh Vãn khẽ gật đầu: “Được, cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo, đều là việc tôi nên làm.”
Lâm Nam vừa đi, người hầu nghe thấy tiếng động liền đi ra ngoài, nhìn thấy Nguyễn Tinh Vãn, bên cạnh còn có hành lý, lập tức vui vẻ, nhận lấy hành lý trong tay cô đi vào trong: “Bà chủ, cuối cùng cô cũng quay lại rồi! Lần này cô và tiên sinh đã làm hòa chưa? Tôi đã nói rồi, vợ chồng trẻ khó tránh khỏi cãi nhau, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa mà.”
“…………………:
Nụ cười của Nguyễn Tinh Vãn có chút miễn cưỡng, muốn giải thích với cô ấy cô chỉ là ở nhờ mà thôi, nhưng lại cảm thấy việc giải thích này sẽ chỉ càng tô càng đen, đơn giản là lười nói, thôi tùy đi, không sao cả.
Lên tới lầu 2, người hầu vừa muốn cầm hành lý của Nguyễn Tinh Vãn vào phòng ngủ chính, Nguyễn Tinh Vãn vội vàng đẩy cửa phòng bên cạnh: “Tôi ở đây là được rồi.”
Người hầu có chút m.ô.n.g lung: “Bà chủ và tiên sinh……………”
Nguyễn Tinh Vãn mím môi mỉm cười, nhận lấy hành lý: “Tiếp theo tôi tự mình sắp xếp là được, cô đi làm việc đi.”
Nghe vậy, người hầu cũng không hỏi nhiều nữa, đồng ý rồi rời đi.
Nguyễn Tinh Vãn đóng cửa lại, thở phào một hơi.
Cô thật sự nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ quay trở lại đây, lúc đầu rời đi kiên quyết dứt khoát bao nhiêu, bây giờ trở về mất mặt bấy nhiêu.
Hơn nữa cô luôn cảm thấy phương thức dưỡng thai đúng đắn nhất chính là cách xa Chu Từ Thâm, mà không phải sống cùng anh dưới một mái nhà, cả ngày bị anh làm tức chết. Nhưng tình cảnh bây giờ, cô cũng không còn cách nào khác.
Tên đàn ông chó má Chu Từ Thâm, cả ngày nhìn chằm chằm cô, cô chỉ có thể thuận theo ý anh ta mà dọn về đây, những cái khác, đi một bước tính một bước vậy.
Từ giờ đến lúc sinh còn năm tháng nữa, trong thời gian này cô sẽ nghĩ cách thần không biết quỷ không hay rời đi.
Mọi việc đều có ngoại lệ.
Cô chỉ cần im lặng chờ đợi một cơ hội mà thôi.
Lúc Nguyễn Tinh Vãn đi đồ đạc không nhiều, lúc quay về cũng càng không có đồ đạc gì, sau khi thu xếp đơn giản xong, Nguyễn Tinh Vãn bắt đầu ngủ trưa. Trong lúc ngủ mơ, cô mơ mơ hồ hồ nghe thấy một tiếng nổ lớn, sau đó là lửa lớn ngập trời, có một tiếng hét gọi ba tê tâm liệt phế.
Dần dần, Nguyễn Tinh Vãn phát hiện ra tiếng hét kia phát ra từ trong miệng cô, cô muốn xông vào ngọn lửa kia, nhưng có người gắt gao giữ cô lại.
Sau đó là ánh lửa ngập trời cắn nuốt đến, sóng nhiệt sáng rực giống như kim châm vậy, gắt gao bao vây lấy người ta.
Nguyễn Tinh Vãn giật mình tỉnh giấc, mãnh liệt ngồi dậy.
Cô nhìn bóng tối u ám bên ngoài, mới bất tri bất giác ý thực được vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Lúc này, tiếng của người hầu từ bên ngoài truyền tới: “Bà chủ, cơm đã nấu xong rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn liếm liếm đôi môi khô khốc: “Tôi ra ngay đây.”
Cô vào phòng tắm rửa mặt nước lạnh xong, hít thở phập phồng mấy cái mới bình tĩnh lại được.
Nguyễn Tinh Vãn đứng trước gương ngẩn ngơ một lúc, mới xoay người ra khỏi phòng.
Cơn ác mộng này sẽ không vô duyên vô cớ mà tới, nhất định có liên quan đến những tấm ảnh ngày hôm nay.