Anh ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tinh Vãn, môi mỏng mím chặt, nhưng vẫn đưa tay nhận ly sữa, miệng lại nói:
“Cô tận tình thế này chắc chắn không có chuyện gì tốt, nói đi, lại có chuyện gì nữa đây.”
Nguyễn Tinh Vãn ngồi đối diện anh, chân thành nói:
“Tôi đến để xin lỗi Chu tổng vì chuyện hôm nay, tôi biết mình đã gây phiền phức lớn cho anh, rất xin lỗi.”
Chu Từ Thâm cười khẩy:
“Biết là tốt.”
Nguyễn Tinh Vãn nhấp một ngụm sữa rồi hỏi:
“Chu tổng, tối nay anh vẫn tăng ca ở công ty à?”
“Nếu không thì sao.”
“Không có gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”
Chu Từ Thâm ngửa đầu uống hết ly sữa, đặt lên bàn, rồi đứng dậy lên lầu.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn theo bóng lưng anh, đột nhiên mở miệng:
” Này, Chu tổng…………………”
Chu Từ Thâm quay đầu lại, mặt không biểu cảm nhìn cô:
“Lại chuyện gì nữa.”
“Chu tổng biết Lý Ngang chứ? Chính là bạn trai cũ của bạn tôi, kẻ ngoại tình đó.”
“Tôi cần phải nhớ hắn sao.”
“Không cần…………… Tôi vừa nghe nói tối nay hình như hắn bị lật tẩy chuyện ngoại tình ngay tại Hoàng Hôn, mất hết mặt mũi, có lẽ còn mất luôn công việc.”
Chu Từ Thâm thần sắc không đổi:
“Liên quan gì đến tôi, chẳng lẽ cô muốn giúp hắn tìm một công việc?”
Nguyễn Tinh Vãn: “………………..”
Sao nói chuyện với gã đàn ông này lại khó khăn đến thế!
Nguyễn Tinh Vãn không vòng vo nữa, nói thẳng:
“Ồ, không phải vậy, chỉ là tôi nghe nói có người thấy Chu tổng cũng ở Hoàng Hôn tối nay, muốn hỏi anh có thấy gì không…”
Chu Từ Thâm lạnh lùng ngắt lời:
“Không thấy.” “Không thấy ở Hoàng Hôn hay không thấy chuyện đó?”
Chu Từ Thâm có lẽ không ngờ cô lại hỏi vậy, môi mím chặt lại:
“Cô rảnh quá rồi à? Quan tâm làm gì.” Nguyễn Tinh Vãn thấy bất ổn, không hỏi nữa.
Đợi khi Chu Từ Thâm lên lầu, Nguyễn Tinh Vãn mới từ từ uống hết ly sữa.
Thật ra, dù không hỏi được gì từ miệng Chu Từ Thâm, nhưng cô cũng có thể đoán ra, chuyện của Lý Ngang có đến chín mươi phần trăm là do anh ta làm.
Nếu không, vừa nghe cô hỏi, gã đàn ông này đã lạnh lùng mỉa mai nói cô đang mơ tưởng hão huyền rồi.
Còn anh ta chỉ tránh né câu hỏi của cô, không trả lời.
Vậy đáp án đã quá rõ ràng rồi.
Chỉ là Nguyễn Tinh Vãn không hiểu, tại sao anh ta lại làm vậy.
Nếu nói là vì muốn giúp cô trút giận, thì cô càng không tin, như kiểu Lý Ngang và Dương Kiều Kiều hay cắn xé cô, cô đều không để trong lòng, người thật sự có thể làm cô tức chết, chẳng phải chính là Chu Từ Thâm sao.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Chu Từ Thâm không rảnh rỗi đến mức chỉ vì hai người kia chửi bới cô mà lãng phí cả buổi tối của anh ta.
Cô có tài đức gì đâu.
Cô không xứng.
Sau khi trở lại phòng, Nguyễn Tinh Vãn vỗ vỗ mặt, lấy lại tinh thần, lấy bản thảo ra, bắt đầu hoàn thành thiết kế.
Chưa được bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên.
Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu lên, thở ra một hơi, đứng dậy đi mở cửa.
Cô nói:
” Chu tổng có chuyện gì sao?”
Chu Từ Thâm nhìn cô một cái, chậm rãi nói:
“Chuyện cô vừa nói, tôi hình như có chút ấn tượng.”
Nguyễn Tinh Vãn ngạc nhiên:
“Hả?”
Chu Từ Thâm hơi nghiêng đầu nhìn về phía phòng ngủ của mình:
“Qua đây.”
Nói xong, không đợi Nguyễn Tinh Vãn từ chối, anh đã quay người đi vào.