Cô nhớ tập đoàn Chu thị có quy định không cho phép nhà thiết kế của Thịnh Quang tự ý ra vào, nhưng cô còn chưa kịp tự giới thiệu mình là ai.
Bảo vệ cũng ngớ người, dè dặt hỏi: “Cô là phu nhân của tổng giám đốc à?”
Nguyễn Tinh Vãn: “… Không phải.”
“Vậy khuya rồi cô đến đây làm gì?”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn hộp giữ nhiệt trên tay, vốn muốn nói mình đến đưa cơm cho Chu Từ Thâm, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống: “Tôi đi ngang qua thôi.”
Văn phòng tổng giám đốc.
Chu Từ Thâm ngồi trên ghế, ngón tay thon dài xoay xoay điện thoại, đuôi mày khẽ nhướng lên.
Người phụ nữ kia cũng coi như có chút lương tâm, vậy mà còn biết quan tâm anh có ăn cơm hay không.
Anh liếc nhìn thời gian, rồi lại nhìn điện thoại, nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình, hai ngón tay thon dài day day thái dương, đang định gọi đi thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Chu Từ Thâm ném điện thoại xuống, cầm lấy tài liệu và bút máy, vẻ mặt nghiêm nghị hơn vài phần: “Vào đi.”
Cửa được đẩy ra, ngay sau đó, giọng nói của Thư Tư Vi vang lên: “Chu tổng…”
Chu Từ Thâm nghiêng đầu nhìn sang, đặt bút máy xuống, ngũ quan tuấn tú hiện lên vài phần lạnh lùng: “Cô đến đây làm gì?”
Thư Tư Vi nói rõ mục đích đến đây của mình rồi nói tiếp: “Chu tổng, chuyện trước kia đều là lỗi của tôi, tôi cam đoan sẽ không tái phạm nữa, nếu Chu tổng có thể cho tôi cơ hội này, tôi nhất định sẽ nắm chắc.”
“Cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ cho cô cơ hội?”
Thư Tư Vi cắn cắn môi: “Tôi…”
Chu Từ Thâm lạnh lùng nói: “Tôi đã nói tôi không thích người khác giở trò trước mặt mình, cô thật sự cho rằng tôi không biết lúc trước cô đã đi tìm Nguyễn Tinh Vãn, để cô ấy ly hôn với tôi sao?”
Thư Tư Vi vốn tưởng rằng chuyện này đã qua lâu rồi, không ngờ anh lại lật lại chuyện cũ, sợ đến mức sau lưng ướt đẫm mồ hôi, ấp úng nửa ngày mới nói: “Tôi cũng là vì muốn tốt cho Chu tổng… Tôi nghe nói Chu tổng rất ghét cô ta, cho nên tôi mới…”
“Được rồi.” Chu Từ Thâm ngắt lời cô ta, “Tôi ghét cô ấy là chuyện của tôi, không liên quan gì đến người khác.”
Thư Tư Vi không cam lòng nói: “Nhưng mà Chu tổng… Chuyện Nguyễn Tinh Vãn giả mang thai ép anh kết hôn với cô ta là thật, tôi biết Chu tổng không thích người khác uy h.i.ế.p mình, tự ý quyết định thay mình, tôi chỉ muốn giúp Chu tổng giải quyết rắc rối này thôi, nếu không phải Nguyễn Tinh Vãn chột dạ, biết vị trí Chu phu nhân này có được là do thủ đoạn bất chính, cũng sẽ không vì hai ba câu nói của tôi mà đồng ý ly hôn với Chu tổng.”
Nghe vậy, sắc mặt Chu Từ Thâm càng thêm lạnh lẽo: “Đi ra ngoài.”
“Chu…”
“Đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”
Thư Tư Vi cắn chặt môi dưới, mặt mày trắng bệch rời đi.
Văn phòng chìm vào một mảng tĩnh lặng.
Chu Từ Thâm mặt không cảm xúc nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên ý thức được, nguyên nhân Nguyễn Tinh Vãn đề nghị ly hôn, căn bản không phải vì sự xuất hiện của Thư Tư Vi.
Mà là, cô đã sớm có ý định này rồi.
Thư Tư Vi chỉ là cho cô một cơ hội để mở lời mà thôi.
Trong cuộc hôn nhân này, Nguyễn Tinh Vãn quả thật vẫn luôn diễn vai một người vợ tốt.
Nhưng cũng chỉ là diễn mà thôi, cho nên mới có thể dứt khoát rời đi như vậy.
Anh hết lần này đến lần khác cho cô cơ hội tái hôn, cô đều không chút do dự từ chối.
Nói cho cùng, người cô yêu, từ trước đến nay chưa bao giờ là anh.
Cô chỉ là thuận miệng hỏi một câu anh đã ăn cơm chưa, anh vậy mà lại ở đây đợi cô đến nửa đêm.