Cốc Hoành Thái tự nhiên không có thông qua, không chỉ có hắn không qua, một đám con cháu huân quý ngày thường cùng hắn xưng huynh gọi đệ, cũng không qua.
Du Tam thu gom sách vở liền chạy tới Suất Tính Đường.
Hắn xem qua từng gian giáo xá Suất Tính Đường, đều không có thân ảnh Trình Khanh, cuối cùng tìm được Đổng Kính Thu:
“Đổng huynh, ngươi có nhìn thấy Trình Khanh không?”
Đổng Kính Thu này sao thế.
Nếu Trình Khanh đi một mình, chẳng phải sẽ bị người hãm hại sao!
Đổng Kính Thu cười nói: “Tiểu lang ở trên đường tới kinh thành, làm được mấy thiên văn chương, vẫn luôn bất hạnh không có người chỉ điểm, hôm nay vừa hỏi biết Tế Tửu đại nhân cũng không có an bài khác, tiểu lang liền đi thỉnh Tế Tửu đại nhân chỉ điểm, ta thấy nếu không phải đến tiết học tiếp theo, Tế Tửu đại nhân còn luyến tiếc để tiểu lang rời đi!”
—— cho nên trong vòng ba ngày muốn đuổi Trình Khanh ra khỏi Quốc Tử Giám, quả nhiên giống một cái chê cười ấu trĩ.
Du Tam nghĩ đến đám con cháu huân quý trông mòn con mắt chờ muốn thu thập Trình Khanh, Trình Khanh cố tình thực nhàn nhã mà cùng Vương Tế Tửu đàm luận văn chương uống trà, bụng đều thiếu chút nữa cười đau.
Mấy người con cháu huân quý Suất Tính Đường mặt đen như đáy nồi.
Sự tình đơn giản như vậy, bọn họ thế nhưng không thành công!
Trình Khanh từ địa phương nhỏ tới, trơn như cá chạch, giống như hiểu rõ kịch bản của bọn họ!
Đáng giận!
Dù cho vượt qua thời hạn ba ngày, bọn họ cũng nên dạy cho Trình Khanh biết cái gì là quy củ kinh thành.
Nhóm con cháu huân quý không xuống đài được, Trình Khanh lại thêm một ngày thật sự thoải mái.
Thẳng đến khi tan học, Vương Tế Tửu mới lưu luyến đưa nàng tới cửa Quốc Tử Giám, tỏ vẻ chính mình ở trước kỳ thi mùa xuân sang năm đều có rất nhiều thời gian rảnh, hoan nghênh Trình Khanh tùy thời tới tìm hắn.
Trình Khanh thiệt tình thực lòng cảm tạ Vương Tế Tửu.
Mặc kệ Vương Tế Tửu có biết Quốc Tử Giám có người nhằm vào nàng hay không, người ta đích xác đang cung cấp che chở cho nàng.
Hơn nữa học vấn của Vương Tế Tửu thật sự tốt!
Xe ngựa Đổng Kính Thu ở phía trước, xe ngựa Trình Khanh ở phía sau, khi sắp về đến nhà, bỗng nhiên một chiếc xe ngựa nghiêng vọt lại đây, mã phu đánh xe kêu to “Ngựa điên rồi”, Võ Đại nắm chặt dây cương:
“Thiếu gia, ngồi ổn!”
“Võ Đại!”
Trình Khanh buông cửa sổ xe ra, dùng hết sức lực toàn thân kêu, “Không phải ngựa, là hướng tới ta!”
“Thiếu gia ——”
Võ Đại đã từ trên xe ngựa nhảy xuống rút đao ra, hắn che ở cửa sổ xe ngựa, sau lưng lập tức ăn một đao.
“Đại ca!”
“Đừng động, bảo hộ thiếu gia!”
Áo bông thật dày đều bị bổ ra, ở phía sau lưng Võ Đại có một miệng vết thương thật dài, nháy mắt khi m.á.u tươi trào ra khiến cho áo bông mới của Võ Đại trở nên ướt nhoẹt.
Đôi mắt Võ Nhị đều phải trừng ra ngoài, nhưng cũng biết lúc này không phải thời cơ tốt cứu viện cho Võ Đại.
Đã có hắc y nhân nhảy lên chóp xe ngựa, đối phương giống như muốn lôi Trình Khanh ra khỏi xe ngựa, Võ Nhị cũng đi theo lên nóc xe.
Trình Khanh vô kế khả thi.
Nàng tránh ở trong xe ngựa làm rùa đen rút đầu, để mấy người Võ Đại bác mệnh bảo hộ nàng!
Đây là phương pháp nhát gan nhất cũng lý trí nhất.
Bởi vì một khi nàng đi ra ngoài, chính là bia ngắm chói lọi, không có xe ngựa bảo hộ, mấy người Võ Đại sẽ phải dùng sức lực lớn hơn nữa bảo hộ nàng!
Trình Khanh lấy chủy thủ và bột vôi ra, nhưng nàng hiện tại lại không có cơ hội thi triển!
Nàng cần cung nỏ có sức công phá tốt.
Nàng hẳn nên sớm làm ra loại cung nỏ này.
Trong đầu Trình Khanh suy nghĩ rất nhiều, tình hình chiến đấu bên ngoài quá kịch liệt, nàng cũng không biết mấy người Võ Đại có thể chống đỡ được hay không.
Trình Khanh không quan tâm kêu to lên:
“Cứu mạng! Có đạo tặc chặn g.i.ế.c giám sinh!”
“Ta là Trình Khanh Nam Nghi, Giải Nguyên một tỉnh, cứu mạng!”
Lúc này, mặt mũi đương nhiên không có quan trọng như mệnh.
Nơi này là nội thành, hẳn là có người của Ngũ Thành Binh Mã Tư trắng đêm tuần tra, trước mắt còn chưa quá muộn, dù cho người Ngũ Thành Binh Mã Tư muốn lười biếng cũng chưa đến canh giờ…… Trình Khanh không thể đem hy vọng đều ký thác ở trên người người khác, nháy mắt lại nghĩ đến xe ngựa Đổng Kính Thu ở phía trước, hy vọng không có người xuống tay với hắn.
Đổng Kính Thu so với Trình Khanh càng gấp hơn.
Ngựa điên kéo xe vẫn luôn đảo quanh tại chỗ, ngăn cách Đổng Kính Thu và Trình Khanh.
“Thiếu, thiếu gia……”
Đó là đệ đệ thê tử thiếu gia, mã phu của Đổng Kính Thu sao có thể không lo lắng.
Phản ứng đầu tiên của Đổng Kính Thu là xông lên hỗ trợ, nhưng con ngựa điên hí vang nhảy loạn, lại kéo thân xe xoay quanh, ngõ nhỏ này không đủ rộng, Đổng Kính Thu căn bản không thể đi cứu viện Trình Khanh —— nếu lúc này, hắn mang theo cung tiễn thì tốt rồi, có thể thử b.ắ.n c.h.ế.t con ngựa điên kia!
“Đi! Đừng có ngừng, đi lên phía trước!”
Đổng Kính Thu đã nghe thấy Trình Khanh đang kêu cứu mạng, lại qua một con ngõ nhỏ nữa, chính là Trình gia, Đổng Kính Thu biết bọn gia đinh đi theo Trình Khanh lên kinh thân thủ đều thực tốt, hiện giờ chỉ có một nửa đi theo Trình Khanh, còn có một nửa nhân thủ đang ở Trình gia!
Phía trước Trình gia, chính là Đổng gia, nhân thủ Trình gia không đủ, còn có nhân thủ Đổng gia!
“Giá!!”
Mã phu Đổng gia không rảnh lo đau lòng con ngựa, hung hăng quất roi lên m.ô.n.g ngựa.
Đổng Kính Thu được Trình Khanh dẫn dắt, một đường chạy trở về, một đường hô to cứu mạng.
Còn cách một khoảng mới chạy đến Trình gia, Đổng Kính Thu đã thấy có người chạy tới bên này, là Tư Nghiên lãnh mấy gia đinh tới!
“Mau, cùng ta đi cứu thiếu gia nhà ngươi.”
Đổng Kính Thu liền nhảy xuống xe, đi theo mấy người Tư Nghiên vòng trở về.
Một gia đinh trên tay cầm cung tiễn, vọt tới con ngựa điên kia, con ngựa trúng một mũi tên không chết, ngược lại càng thêm điên cuồng, không biết như thế nào tránh thoát dây cương, hướng tới xe ngựa Trình Khanh —— Võ Đại nhảy dựng lên c.h.é.m ngựa, con ngựa kia ăn đau, lại quay đầu chạy trở về, cũng không có đ.â.m ngã xe ngựa Trình Khanh.
Nhưng Võ Đại vừa phân tâm, bụng lại trúng một đao.
Võ Đại đau cong eo xuống.
Rầm, một cái bình sứ từ trong lòng n.g.ự.c hắn lăn xuống trên mặt đất.
Đó là cao nẻ thiếu gia bảo Tư Nghiên quản gia mua cho bọn hắn.
Tiện mệnh như hắn, nơi nào xứng dùng thứ tốt như vậy.
Tiện mệnh này của hắn là Ngũ lão gia cho.
Ngũ lão gia đưa bọn họ cho Trình Khanh thiếu gia, để bọn họ bảo hộ thiếu gia.
—— thiếu gia, thật là một người rất tốt.
Võ Đại cảm thấy trong bụng có thứ gì đang chảy ra bên ngoài.
Là ruột đi?
Ruột đều đã ra tới, chính mình hẳn cũng sắp chết. Võ Đại cảm thấy mệt mỏi, hắn ôm bụng, muốn thuận theo bản năng nhắm mắt lại, cố tình dưới chân lảo đảo, lại đá tới bình sứ trên mặt đất.
Võ Đại cũng không biết nơi nào lại sinh ra một cỗ sức lực, lại vung đao vọt lên.
Bước chân hắn suy yếu, cánh tay vô lực, tuy còn cầm đao, nhưng đã không có sức lực đả thương người, hoàn toàn là bản năng đang sử dụng hắn, Võ Đại nhào vào bên cửa sổ xe ngựa, dùng lưng ngăn chặn mấy đạo ánh đao bổ tới.
“Đại ca, cố chống đỡ, cứu binh tới!”
Võ Nhị gào rống, mang theo khóc nức nở.
Tư Nghiên mang theo người rốt cuộc vượt qua ngựa điên che ở giữa đường.
Mấy hắc y nhân cũng g.i.ế.c đỏ đôi mắt, đối với xe ngựa Trình Khanh loạn c.h.é.m một trận. Dù thân hình Võ Đại cường tráng, nhưng hắn cũng không ngăn được mọi chỗ hổng, Võ Nhị tử thủ nóc xe, ba người khác đều dùng phía sau lưng chống thùng xe, gắt gao chống cự.
Thân xe làm bằng gỗ, đã bị bổ ra một cái động.
Một hắc y nhân giống như muốn nhìn động tĩnh trong xe ngựa, Trình Khanh lần này không có rải vôi, nàng chọc chủy thủ vào đôi mắt đối phương, hung hăng ngoáy vào hốc mắt.
Phụt.
Tròng mắt bị nàng đ.â.m nát, m.á.u loãng b.ắ.n tung tóe lên trên mặt Trình Khanh, nàng không có một chút cảm giác, hai tay nắm lấy chủy thủ dùng sức chuyển động.