Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Bệnh viện của trường nhưng không ở trong khuôn viên trường. Có một chiếc cầu dáng vòm dẫn ra phía ngoài. Phía bên kia cầu là phố ăn vặt rất được sinh viên và người dân xung quanh ưa chuộng. Rẽ phải ở cuối con phố đó là sẽ thấy, bệnh viện của trường không có nhiều người bệnh đăng ký xong là được khám ngay.
Đầu gối của Nguyễn Sương nhìn thì như đang rỉ máu, nhưng thực chất chỉ là một vết thương đơn giản, chỉ là một mảng da lớn đã bị trầy xước nên trông có vẻ đáng sợ. Bác sĩ đã xử lý vết thương và dặn dò cô.
“Nhớ kỹ mỗi ngày phải thay băng mới, tốt nhất trong ba ngày này không nên để dính nước.”
“…Thay băng thế nào ạ?”
“Lấy bông sát khuẩn povidine lau vết thương, trong ký túc xá có bông gòn không?”
“Không có.”
“Tôi sẽ mở một chai cho em.”
“Vâng, cám ơn ạ.”
“Không sao.”
Sau khi thoa thuốc xong, trong lúc trả tiền lại xảy ra chuyện. Điện thoại di động của Nguyễn Sương hết pin, tự động tắt nguồn. Cô không mang theo tiền mặt.
Bác sĩ nhìn thấy màn hình điện thoại di động tối đen của cô, ánh mắt như đã hiểu tự nhiên mà nhìn Trần Cương Sách: “Điện thoại hết pin rồi à? Hay là bảo bạn trai em giúp trả tiền đi? Có vài tệ thôi.”
Quả thật chỉ có năm tệ, nhưng Nguyễn Sương lại vô cùng ngượng ngùng. Cô nuốt khan, “Không phải bạn trai em.”
Dừng lại vài giây, Trần Cương sách quét mã QR thanh toán. Điện thoại phát ra âm thanh “ting”, cho biết thanh toán đã thành công. Giọng điệu của anh thoải mái, thản nhiên nói: “Quả thật tôi không phải bạn trai.”
Đối mặt với hai người đang cố gắng phủi sạch mối quan hệ, bác sĩ ngẩn ra: “…À, do tôi hiểu lầm.”
Nụ cười trên mặt Nguyễn Sương nhạt đi vài phần, giống như vầng trăng sáng bị sương mù lạnh bao phủ.
Sau khi thanh toán xong, họ ra khỏi bệnh viện của trường. Nguyễn Sương đi đứng tập tễnh, Trần Cương Sách giảm tốc độ, đẩy xe đạp đi cùng nhịp với cô. Sáu, bảy giờ tối, phố ăn vặt vô cùng náo nhiệt, càng khiến không khí giữa bọn họ lúc này thêm yên tĩnh.
Nguyễn Sương không nói gì, tai nạn xảy ra ngoài ý muốn, Trần Cương Sách xuất hiện lại càng bất ngờ. Dùng từ đột ngột thì thích hợp hơn. Lẽ ra anh không nên xuất hiện ở Nam Thành, cũng không nên xuất hiện ở Nam Đại, càng không nên xuất hiện trước mặt cô mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào. Điều không mong muốn nhất là bầu không khí giữa họ. Gần như sự thân mật giữa những người yêu nhau, cũng tựa như sự xa cách của hai người xa lạ. Họ có sự ăn ý ngầm đối với mối quan hệ giữa hai giới.
Phá vỡ sự im lặng này là tiếng chuông điện thoại của Trần Cương Sách. Trần Cương Sách lấy điện thoại di động ra, nhìn cuộc gọi, lại liếc nhìn Nguyễn Sương, sau đó nhấc máy.
“Tôi đã bên ngoài.”
“Cô không liên lạc được với Nguyễn Sương?”
Nghe thấy tên mình, Nguyễn Sương quay đầu lại nhìn Trần Cương Sách, thấy trên môi anh nở nụ cười: “Có thể do điện thoại cô ấy hết pin nên bị tắt nguồn.”
Nguyễn Sương mở miệng hỏi anh: Quý Tư Âm à?
Trần Cương Sách khẽ gật đầu.
Không cần anh nói, Nguyễn Sương cũng có thể đoán được người ở đầu bên kia điện thoại, có lẽ là Bàng Tiện.
Không biết Bàng Tiện đã nói gì, Trần Cương Sách nói: “Cô ấy là người trưởng thành, ở một nơi an toàn như trường học, cùng lắm là bị người khác va phải, trầy xước ít da. Làm sao có thể bị bắt cóc được?”
Sắc mặt Nguyễn Sương nhất thời cứng đờ, không nói nên lời trước suy nghĩ giàu trí tưởng tượng của cô bạn thân.
Cúp điện thoại xong, Trần Cương Sách cười nói: “Quý Tư Âm không liên lạc được với em, sợ rằng em bị người ta bắt cóc.”
Nguyễn Sương im lặng thở dài: “Tôi đi thuê cục sạc dự phòng.”
Nhiều cửa hàng ở phố ăn vặt có máy cho thuê pin dự phòng. Điều kiện cần và đủ để thuê là quét mã QR chuyển khoản. Nhưng điện thoại của cô hết pin, vẫn là Trần Cương Sách quét mã.
Sạc một lúc mới mở được điện thoại, ánh mắt Nguyễn Sương như nước lướt qua trên mặt Trần Cương Sách, đột nhiên nói tiếp chủ đề vừa rồi: “Ban nãy anh nói anh học ở trường cấp ba chỗ chúng tôi, anh không phải người chỗ chúng tôi à?”
Trần Cương Sách: “Ừm, em từng tới Tông Thành chưa?”
Tông Thành là một thành phố duyên hải trong tỉnh. Nổi tiếng nhất có lẽ là tập đoàn đầu tư bất động sản Tông Thành nổi tiếng khắp cả nước sau thiên niên kỷ.
Nguyễn Sương lắc đầu: “Chưa từng qua đó, sao anh lại tới chỗ chúng tôi học?”
Trần Cương Sách nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Bố mẹ làm việc ở đó.”
Anh không muốn đề cập nhiều đến chuyện gia đình, còn tự giễu: “Sao em lại cho rằng tôi lớn tuổi hơn em? Chẳng lẽ là vì trông diện mạo tôi trưởng thành sao?”
Nguyễn Sương không khỏi bật cười.
Dù thế nào đi nữa, trông anh cũng không liên quan gì đến từ “lão thành”. Nhưng cũng không được tính là trẻ tuổi.
Nguyễn Sương cả ngày ở trong trường học, biết rất rõ trạng thái và diện mạo của một sinh viên sẽ trông như thế nào. Không tính đến vẻ ngoài xuất sắc và dáng người chuẩn chỉnh của anh, trên người Trần Cương Sách không có sự ngây ngô và liều lĩnh của một sinh viên đại học. Anh ở hai trạng thái hoàn toàn khác khi cười và không cười. Khi cười thì phong lưu phóng khoáng, khi không cười lại nghiêm túc và lạnh lùng. Đặc biệt là khí chất điềm tĩnh trầm ổn ẩn giấu, điểm này chắc chắn đã được thời gian mài giũa qua nhiều năm.
“Tôi nghe Bàng Tiện gọi anh một tiếng ‘anh Cương Sách’, tôi còn kém cậu ta nửa tuổi.”
“Vậy thì em cũng nêm theo cậu ta, gọi tôi một tiếng ‘anh’.”
“Anh rất thích nhận em gái ở bên ngoài sao?” cô nhàn nhạt nói.
Nguyễn Sương có khuôn mặt trái xoan. Đối với những sinh viên sống trong tháp ngà, nỗi đau lớn nhất có thể thấy được trong đôi mắt không gì hơn trượt kỳ thi cuối kỳ. Khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con chưa tan biến hết, các đường nét trên khuôn mặt không được tính là sắc xảo nhưng kết hợp lại, so với vẻ tuyệt mỹ thì ưa nhìn hơn nhiều.
Thật ra, vẻ ưa nhìn đôi khi còn hiếm hơn xinh đẹp. Xinh đẹp là thẩm mỹ khách quan, còn ưa nhìn lại thuộc về ý thức chủ quan. Bằng không, xung quanh có nhiều người đẹp như vậy, tại sao anh vẫn nán lại lưu luyến mình cô? Ánh mắt Trần Cương Sách trầm tĩnh, đọc được thâm ý trong lời nói của cô.
“Nếu tôi nói đây là lần đầu tiên, em có tin không?”
Anh dễ dàng chuyển chủ đề lại cho cô.
Nguyễn Sương tỏ vẻ mặt không quan tâm, tựa hồ không để chuyện này vào lòng: “Tin.”
Trần Cương Sách cười khẩy, không nói gì nữa.
Trước khi rời đi ngày hôm đó, Nguyễn Sương cuối cùng đã biết tuổi của Trần Cương Sách, gần như đúng như cô đoán. Anh hơn cô hai tuổi. Nếu được nhận vào trường cấp ba số 1 trong kỳ thi tuyển sinh năm đó, cô thực sự sẽ phải gọi anh một tiếng đàn anh.
Ngoài cửa ký túc xá, màn đêm tối đen, gió nam ấm áp thổi trong không khí. Nguyễn Sương trả lại pin dự phòng trong tay cho anh, cũng dặn dò: “Anh nhớ dùng cho hết. Dù sao cũng quét bằng điện thoại của anh, là tiền của anh.”
Cô trịnh trọng nói lời cảm ơn anh: “Tối nay cảm ơn anh rất nhiều, khi nào có thời gian tôi sẽ mời anh một bữa.”
Sau đó cô nhìn thấy vẻ mặt anh như đầy trân trọng, anh chậm rãi nói: “Tôi đang đợi em gửi tin nhắn cho tôi, Nguyễn Sương.”
Trân trọng như đang chờ đợi một lời hứa.
Nguyễn Sương có chút bối rối, giống như đang chạy trốn, nhưng cũng giống như đang giấu đầu lòi đuôi, không thể khống chế được bản thân. Cả hai dường như đều hiểu tại sao không chủ động nhắn tin cho đối phương.
Không thiếu người theo đuổi, người thích mình hơn sẽ chủ động nhắn tin, chủ động đồng nghĩa với việc tự đặt mình vào thế bất lợi hơn. Đây không phải là tình yêu thông thường mà giống một trò chơi tình yêu hơn.
Nhưng anh lại chủ động đến trường tìm cô, cô chủ động nhắn tin cho anh, tính ra cô cũng không phải kẻ thua cuộc?
Trên đường trở về ký túc xá, suy nghĩ trong Nguyễn Sương rối bời.
Không đợi cô suy nghĩ, điện thoại đã rung lên, là Quý Tư Âm gọi tới.
Bạn cùng phòng vẫn chưa về. Ký túc xá sinh viên hệ thạc sĩ của Nam Đại là phòng dành cho hai người, hai ký túc xá dùng chung một phòng tắm. Bạn cùng phòng của Nguyễn Sương thường xuyên không về ngủ. Lúc đầu cô cũng quan tâm hỏi thăm trên WeChat khi nào cô ấy về, nhưng thời gian dần trôi qua cũng lười không hỏi nữa.
Đèn chưa bật, ánh trăng sáng chiếu rọi trên giường, cô vô thức nằm trên giường, bấm nhận cuộc gọi.
Quý Tư Âm ló mặt hỏi: “Có phải Trần Cương Sách tới tìm cậu không?”
Nguyễn Sương không có ý giấu diếm, nói: “Khi Bàng Tiện gọi điện cho anh ấy, tớ đang ở ngay bên cạnh.”
Quý Tư Âm sửng sốt: “…Anh ấy thật sự đi tìm cậu rồi.”
Nguyễn Sương: “Thật sự?”
Lúc này Quý Tư Âm mới kể lại chuyện xảy ra ban ngày. Trần Cương Sách đã tự mình lái xe tới đây. Quý Tư Âm và Bàng Tiện đang ngồi trên chiếc Maybach khác của Trần Cương Sách. Lý do đến Nam Thành cũng là không tìm ra cái gì để tiêu khiển, nếu mọi người đều muốn ra ngoại thành chơi, chi bằng đến nhà anh ấy chơi.
Nguyễn Sương cả ngày tiếp xúc với ngôn từ, lần đầu tiên cảm thấy chữ Hán thật thâm thúy, sâu sắc.
“Đến nhà anh, dạo chơi ở ngoại thành à?”
Quý Tư Âm uể oải nói: “Đúng vậy, nhà anh ấy có một căn kiểu Trung Hoa ở Tây Cẩm Viên, Nam Thành. Có núi có hồ, rất độc đáo, thích hợp để đến dạo chơi.”
Nguyễn Sương hơi kinh ngạc, rất nhanh mới lấy lại được bình tĩnh.
Ngay sau đó, Quý Tư Âm lại đổi giọng, khóc nức nở: “Sương sương, trước đây là tớ đẩy WeChat của cậu cho anh ấy, là vì lúc ấy tớ không hiểu rõ tình hình, lỗi của tớ. Bây giờ tớ đã kịp thời tỉnh ngộ, xin cậu xóa WeChat của anh ấy, đừng dây dưa với anh ấy, được không?”
“Tình hình cụ thể là thế nào? Do bối cảnh của anh ấy sao?”
“Không phải, là do bản thân anh ấy.” Quý Tư Âm gãi gãi đầu, vẫn đang rầu rĩ không biết nên miêu tả con người Trần Cương Sách như thế nào với Nguyễn Sương.
Ngược lại Nguyễn Sương nhẹ nhàng nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tớ đã biết anh ấy không phải kiểu người ngoan ngoãn tốt đẹp gì, nhưng vậy thì sao?”
Trong đời, dù sao cũng phải yêu kẻ xấu một lần. Hơn nữa, nếu yêu một người được mọi người cho là người tốt, liệu có chắc chắn sẽ có cái kết đẹp không?
Nguyễn Sương không nghĩ là vậy.
–
Ngày hôm sau trời vẫn nắng.
Đêm qua Nguyễn Sương thức khuya đọc văn, khoảng ba giờ sáng mới đi ngủ, lúc tỉnh dậy nghe thấy tiếng chuông tan học từ xa vọng lại. Cô lấy điện thoại ra xem, 11h50, tiết học cuối cùng của buổi sáng đã kết thúc. Nghĩ lúc này xuống căn tin sẽ đông người nên cô nán lại trên giường một lúc mới đứng dậy.
Sau vụ va chạm ngày hôm qua, đầu gối giờ đau âm ỉ. Cô dùng bông povidone lau rửa, dán miếng dán y tế, mặc váy dài rồi đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa ký túc xá, nhìn thấy một bóng người từ xa, quen đến mức cô nghi ngờ mình đang nằm mơ. Dừng lại một chút, sau đó do dự tiến lên vài bước, thấy rõ người trước mặt quả nhiên là Trần Cương Sách.
Có lẽ để hòa vào không khí trong khuôn viên trường, hôm nay anh mặc chiếc áo hoodie có mũ trùm đầu màu đen và quần dài cũng màu đen phối cùng một đôi giày thể thao đen trắng rất được các nam sinh viên đại học ưa chuộng. Chỉ là giày thể thao của sinh viên đại học không xa xỉ như đôi của anh. Nguyễn Sương chợt thay đổi suy nghĩ của mình đêm qua, thay kiểu quần áo khác, trông Trần Cương Sách cao ráo, toát ra vẻ sạch sẽ và trẻ trung của thiếu niên.
Anh đang nói chuyện với một học sinh đang đẩy một chiếc xe đạp, cũng chính là chiếc xe đạp đã tông vào Nguyễn Sương tối qua.
Cậu nam sinh gãi gãi đầu, có vẻ áy náy nói: “Thật sự xin lỗi, em đã va phải bạn gái của anh. Bây giờ chị ấy có sao không? Tối qua anh đưa chị ấy đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ có nói gì không? Tiền viện phí và thuốc hết bao nhiêu, em sẽ chuyển cho anh.”
Nguyễn Sương tiến lên một bước.
Lúc này Trần Cương Sách đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng về phía Nguyễn Sương nói: “Chỉ bị trầy xước da thôi, không tốn nhiều tiền, không có vấn đề gì,”
Dừng lại hai giây, anh nhướng mày, nói thêm: “Chưa phải bạn gái của tôi.”
Anh không nói không phải bạn gái của tôi, mà là chưa phải bạn gái của tôi. Một từ khác biệt tạo nên một sự khác biệt lớn.
Khi nói chuyện, ánh mắt của anh luôn dán chặt vào người cô, như cơn gió nhẹ, lại như thủy triều dâng lên, tràn vào khe hở trong trái tim cô.