*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lượt xem video đã sắp chạm mốc mười triệu.
Chu Lai chụp màn hình số liệu rồi gửi cho cô, Hồ Già đột nhiên cảm thấy người trên thế giới này thật nhiều. Khi sắp tan học, bên ngoài gió nổi lên, Hồ Già mở cửa sổ, cô có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh từ sân trường, huấn luyện viên thổi còi, đám đông trên sân cỏ bắt đầu chạy. Quay đầu lại, các bạn học xung quanh cô hoặc đang ngẩn người, hoặc tụ tập bàn luận đề bài, mỗi người như được bọc trong một chiếc bong bóng trong suốt mềm mại, mang theo mùi bút máy sạch sẽ.
Hồ Già cảm thấy cô như kết nối bluetooth với thế giới này.
Cuộc sống của cô vẫn chưa bắt đầu thay đổi.
Lúc tan học, cô và Điền Tư ra ngoài ăn, họ đặc biệt chọn một nhà hàng Hàn Quốc ở xa trường.
Hồ Già không muốn người khác phát hiện mối quan hệ đặc biệt giữa cô và Điền Tư, anh quá nổi tiếng trong trường, cô thường cảm thấy phiền phức như tay ướt dính bột mì khô, giũ cũng không giũ được, Điền Tư lại quá biết chiều cô, khiến cô không thể tìm được cơ hội nổi giận. Giống như lúc này, anh lại yên lặng theo sau cô, đợi đi qua hai dãy phố mới nắm tay cô.
Hồ Già cử động một chút, Điền Tư liền đổi cách nắm lỏng hơn.
“Anh đeo cái đồng hồ này khá lâu rồi nhỉ.” Hồ Già nâng tay anh lên nhìn đồng hồ đeo tay.
“Ừ.” Điền Tư nói, “Cũng đã đeo năm, sáu năm rồi, sao vậy?” Dưới ánh hoàng hôn, mặt đồng hồ phản chiếu những vết xước mảnh.
“Không có gì, nhìn đẹp thì đẹp thật nhưng đeo lâu rồi cũng có thể đổi cái khác.” Hồ Già chỉ nói mấy câu, Điền Tư cũng chăm chú lắng nghe.
Anh khẽ đáp, “Để qua một thời gian nữa thì hãy đổi vậy.”
Khi đợi đèn đỏ, Hồ Già lại nhìn Điền Tư, anh cúi mắt xuống.
“Không muốn đổi thì đừng có đổi.” Cô vừa cười vừa nói, “Đồng hồ này là quà ai tặng cho anh đúng không?”
Điền Tư chậm rãi nói, “Là mẹ anh tặng cho anh.” Khi nhắc đến gia đình, biểu cảm trên mặt anh lại trở nên dịu dàng và xa xăm.
“Sau đó tại sao bà không mua cho anh cái mới?” Hồ Già nhớ lại cuộc trò chuyện trước đây của họ, “Ồ, bố mẹ anh đều ở nước ngoài phải không?”
“Ừ.” Điền Tư nhàn nhạt đáp lại.
Hồ Già ngáp một cái, “Ghen tị ghê, bố mẹ không có ở bên cạnh thật sướng.”
Món ăn được mang lên hơi chậm.
Hồ Già sốt ruột nên bảo Điền Tư sang phía bên cạnh mua hai ly trà sữa.
“Ba phần đường thôi, đừng gọi ngọt quá.” Hồ Già cau mày nói. Điền Tư cười hiền hòa, “Anh biết rồi.”
Điền Tư vừa đi ra ngoài, món ăn của họ đã được bưng lên, mỗi người một phần, Hồ Già dùng thìa múc một muỗng canh sườn bò nhưng lại đặt xuống. Cô muốn đợi Điền Tư về cùng ăn. Chuông cửa lại reo lên, hai nam sinh mặc đồng phục cùng đi vào, trong cửa hàng vẫn còn nhiều chỗ trống, họ nhìn một vòng rồi ngồi xuống bàn đối diện Hồ Già.
Hồ Già học từ vựng trên điện thoại.
Dù là lẩm bẩm nhưng cũng có thể nghe thấy lời thì thầm của hai nam sinh đối diện.
“Giống y hệt trong ảnh…”
“Tao thấy chính là cô ấy!”
“Tao thật phục mày quá, mày đừng có nhát, lên xin WeChat đi!”
“Mẹ nó, hồi hộp quá.”
Trong lòng Hồ Già vừa có cảm giác bực bội, hai người kia đã lần mò đứng dậy rồi đi đến trước mặt cô.
Cô nâng mí mắt lên rồi nhìn về phía đối phương.
Hai nam sinh đối diện đều có vẻ ngoài điển hình của sinh viên khối tự nhiên, tóc được cắt rất ngắn, có chút râu ria, khuôn mặt đeo một chiếc kính gọng đen đơn giản, đôi mắt sau tròng kính sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào cô như đang nhìn một miếng thịt rất ngon. Hồ Già rất ghét ánh mắt chăm chú và quét qua người khác như vậy.
“Chào cậu, người này là cậu phải không?” Nam sinh bên trái đỏ mặt đưa điện thoại lên.
Hồ Già liếc qua màn hình, trên đó là video mà Chu Lai đăng lên, lượt thích đã vượt 500 nghìn.
“Là tôi.” Hồ Già ném giấy ăn đã dùng rồi vào thùng rác.
“Vậy có thể kết bạn WeChat…” Nam sinh đối diện Hồ Già sốt ruột đứng dậy, giọng nói trong vô thức to hơn rất nhiều.
Có lẽ cảm nhận được bầu không khí bất ổn giữa ba người này, những người ngồi ở góc phòng đều nhìn về phía này, Hồ Già bị ánh nhìn vây quanh.
“Không được.” Hồ Già từ chối một lời ngắn gọn. Nam sinh vẫn ngơ ngác cầm điện thoại không buông xuống, có vẻ như đã bị tổn thương không ít.
“Ý cậu là sao? Không có chút tố chất nào à?” Bạn của đối phương đã bước lên hai bước.
Hồ Già nhướn mày nhìn người vừa xông ra này.
“Cậu ấy thích cậu, muốn làm quen với cậu, cậu kết bạn WeChat với cậu ấy thì sao? Chụp được mấy tấm ảnh mà kiêu ngạo vậy sao?” Nam sinh phun ra một tràng, “Cậu chỉ có nhan sắc thôi, có ngũ quan mà không có tam quan, tôi nói cho cậu biết tôi ghét nhất là mấy người như cậu, chỉ biết coi thường người khác!”
Hồ Già nghe anh ta nói xong mới chậm rãi nói một câu: “Cậu có vẻ bị hội chứng dễ nổi giận.”
“Đm.” Nam sinh buột miệng chửi.
“Có bệnh thì cút đi, đừng ở đây làm trò mất mặt xấu hổ.” Hồ Già uống một ngụm nước.
“Đm?” Có lẽ là hết từ, trong cơn tức giận, nam sinh lại nói một câu y hệt vừa rồi.
Mọi người xung quanh đều cười lớn, vừa khéo, những người còn lại đều là các chị em phụ nữ.
“Thôi, bỏ đi bỏ đi.” Người bạn kéo anh ta, “Đừng cãi nữa, cậu cãi không lại cô ấy đâu… Đừng chấp nhặt với bọn họ.”
“Nghe lời đi.” Hồ Già cười với anh ta, “Cậu cút vào bệnh viện luyện tập thêm, biết đâu sẽ nói chuyện được với tôi.”
Nam sinh càng tức giận hơn, mụn trứng cá trên mặt như muốn nổ tung, anh ta xắn tay áo, định xông lên so đo với cô, cô phục vụ cạo đầu đinh ở bên cạnh vỗ vỗ bàn.
“Còn định đánh nhau nữa à? Muốn vào đồn phải không? Tôi quay lại video rồi đấy…”
Đối mặt với màn hình điện thoại sáng lên, cả hai người đều thu liễm nhưng không chịu rời đi.
Nhiều cô gái cùng giơ điện thoại về phía họ.
“Thấy chưa, cút nhanh lên.” Hồ Già nói.
Cuối cùng bọn họ cũng đi ra ngoài.
Các cô gái đều cùng cười.
Một lúc sau, Điền Tư bước vào, anh có thể cảm nhận từ trường trong không khí.
“Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?” Điền Tư cắm ống hút rồi đưa trà sữa cho cô.
“Không có gì, chỉ là thấy hai con gián mà thôi.” Hồ Già uống một ngụm trà sữa rồi trả lời qua loa như vậy.
“Ừm?” Điền Tư cau mày, “Vậy thì đừng ăn nữa, môi trường dùng bữa này không sạch sẽ.” Hồ Già bị anh chọc cười phải vỗ tay, Điền Tư nhìn lại với vẻ khó hiểu.
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko