Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 129: Dễ dàng



Đoàn chuyên gia thứ nhất lên sân khấu.

Cũng giống những học sinh khác, Lâm Triều Tịch mở vở, sẵn sàng rửa tai lắng nghe.

Nhưng sau khi đoàn đội của giáo sư Lưu từ Đại học Sư phạm Vĩnh Xuyên mở PPT của họ, Lâm Triều Tịch nhận ra, đây thực sự là một hoạt động giao lưu học thuật và giáo dục.

Cái gọi là giao lưu học thuật, thực sự khá khô khan và nhàm chán.

Giáo sư Lưu đề cử vài bài viết, trước hết là phần giới thiệu khái quát. Nội dung chính là: “Toán Olympic chỉ là “Hoạt động giáo dục ngoại khoá” chuẩn bị cho tiểu bộ phận các em học sinh.”

“Phân tích sức hút Toán Olympic: Ai đã động vào miếng pho mát Toán Olympic.”

“Tháo bỏ xiềng xích tâm lí Toán Olympic tiểu học.”

Lâm Triều Tịch đọc những tiêu đề, kiểu gì cũng thấy nó không phù hợp với tên luận văn học thuật.

Sau đó, giáo sư Lưu mở dữ liệu và biểu đồ nghiên cứu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ban đầu Lâm Triều Tịch còn nghiêm túc đọc dữ liệu,  cô nhận ra đây là con số thống kê về tình hình học ngoại khoá môn Toán Olympic của một thành phố nào đó trong 5 năm.

Biểu đồ thứ nhất thống kê số lượng học sinh tham gia học Toán Olympic ngoài trường học.

Kết quả thu được là tỉ lệ học sinh tiểu học chọn Toán Olympic học thêm ngoài giờ ở khối lớp 3 đã tăng lên đáng kể.

Biểu đồ thứ hai thì thống kê mức thời gian và tiền bạc đầu tư cho các chương trình Toán Olympic ngoài trường học.

Kết quả thu được là chi phí học tập ngoại khóa từ năm 200x đến năm 200x tăng từ 5.457,32 NDT (thu nhập khả dụng bình quân đầu người của người dân là 28.838 NDT) lên tới hơn 8.743,61 NDT (43.851 NDT) trong năm 200x đến 200x.

“Mọi người thử tính xem, con số này chiếm bao nhiêu tỉ lệ phần trăm thu nhập khả dụng bình quân đầu người.”

Dưới khán đài là những mọt sách toán học, ai nấy đều nhẩm rất nhanh, sau đó đồng loạt phát ra tiếng thở dài: “Chiếm gần 20% đấy, quá nhiều luôn!”

“Vậy nên mọi người biết, các ông bố bà mẹ đã phải hi sinh bao nhiêu để tạo điều kiện cho các bạn đi học rồi đấy.”

Tầm mắt Lâm Triều Tịch dừng ở tên thành phố đó, theo những gì cô biết, giá nhà đất và thu nhập khả dụng bình quân đầu người hàng năm về cơ bản là như nhau.

Giá nhà gần các khu trường học lại cao ngất trời.

Các phụ huynh tiêu tốn hàng đống tiền cho con em học Toán Olympic bởi nó liên quan đến việc được lên lớp, mang đậm tính công danh lợi lộc. Nhưng đối với các phụ huynh, nếu không cố gắng thử đi lối tắt này, những con đường khác trước giờ thực sự không hề mở rộng cửa chào đón họ.

Với tình hình này, cô cũng không biết nên nói gì.

Nghẹn ứ một lúc, cô chỉ biết vẽ hình tròn vào sổ tay, sau đó lại vẽ thêm một vòng tròn…

Không lâu sau, một con heo bắt đầu thành hình.

Lâm Triều Tịch nhìn con heo mình vẽ, lại nhìn vị giáo sư trên bục phát biểu, cô cân nhắc việc vẽ thêm cặp mắt kính cho nó…

Tham Khảo Thêm:  Chương 41: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (2)

Nghĩ đến đây, bên trái có người đẩy một tờ giấy sang.

Cúi đầu nhìn, trên đó là hai đề toán, nét chữ thanh tao tuyệt mĩ đến từ Bùi Chi.

Lâm Triều Tịch nghiêng đầu sang bên khác, tràn trề cảm giác xấu hổ khi bị bắt quả tang đang lơ đễnh.

Bùi Chi nhìn cô, cậu tháo tai nghe bên trái không biết đã đeo được bao lâu đưa cho cô.

Lâm Triều Tịch đờ đẫn nhét vào lỗ tai, tiếng đàn violin êm ái rót vào tai.

Cả thế giới bỗng bừng sáng.

Cậu thiếu niên anh tuấn bên cạnh bấm bút chì, cuối cùng Lâm Triều Tịch cũng hiểu ra, ý cậu bảo cô đừng nghe nữa, làm bừa hai đề Toán đi còn hơn.

Lâm Triều Tịch ổn định lại tinh thần, đúng thế, cô việc gì phải rầu rĩ khó chịu.

Cách nhìn của chuyên gia học giả thì liên quan gì đến họ cơ chứ?

Kéo tờ giấy Bùi Chi ra đề, Lâm Triều Tịch tập trung nghĩ cách giải.

Cũng không biết qua bao lâu sau, Lục Chí Hạo đẩy đẩy cô, cậu khiếp sợ: “Các cậu đang làm gì đấy?”

“Đề đặc huấn của anh Bùi đấy.” Lâm Triều Tịch nói.

Lục Chí Hạo tận tình khuyên bảo: “Sao cậu không tập trung nghe, chả mấy khi được thế này?”

Bởi không nghe tớ cũng biết hai bên chuyên gia đang muốn thảo luận nghiên cứu cái gì…

Hoạt động tranh biện học thuật trên sân khấu đã tiến hành được một nửa, đoàn đội giáo sư Lưu rút ra số liệu nghiên cứu có liên quan, thông qua bảng ý kiến phản hồi của các phụ huynh, cố gắng chứng minh ôn luyện Toán Olympic sẽ khiến trẻ nhỏ dần đánh mất hứng thú học Toán: “Chuyên gia liên quan cho rằng, chỉ 5% trẻ em có trí tuệ vượt trội mới thích hợp học Toán Olympic…”

“Cậu có tán đồng không?” Lâm Triều Tịch hỏi.

“Tớ cũng không biết.” Đồng chí Lão Lục vẫn đến là thành thật. 

Lâm Triều Tịch nói: “Tranh biện của đội này không thích hợp để bọn mình nghe, hơn nữa dù họ có đưa ra kết luận gì thì cũng chẳng liên quan đến bọn mình.”

“Vì sao lại thế?”

Lục Chí Hạo hỏi vậy, tranh biện học thuật phía trên đi vào hồi kết, tiếp theo có lẽ là thời gian giao lưu hỏi đáp.

Hội trường thảo luận tương đối rộn ràng, các thầy cô, chuyên gia, học sinh, đa phần đều đang đàm luận về quan điểm cá nhân.

Nhưng điều bất ngờ là đoàn đội của giáo sư Lưu trên sân khấu không hề xuống dưới ngay. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Giáo sư Vương, người chủ trì hội thảo giữ chặt micro, chậm rãi bước lên bục, sau khi thì thầm trò chuyện với họ, cô lại vội vã đi xuống nói chuyện với ban tổ chức hội thảo.

Những người khác cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía giáp sư Phùng.

Ban tổ chức hội thảo cúi người đi tới chỗ giáo sư Phùng dò hỏi ý kiến.

Không biết ông đã nói gì, đến nỗi khiến các nhân viên gượng cả mặt, sau đó họ dường như đã hạ chốt quyết định gì đó, đồng loạt hướng phía đoàn đội giáo sư Lưu trên sân khấu gật gật đầu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 141: Tự Đa Tình

MC một lần nữa bước lên trên: “Cảm ơn hai phía chuyên gia đã cho chúng tôi chứng kiến một màn tranh biện thật đặc sắc.” Cô mỉm cười dịu dàng, vô cùng khiêm tốn và khách sáo nói: “Tiếp theo đây, theo quy trình tổ chức hội thảo, chúng ta sẽ đến phần giao lưu hỏi đáp giữa giáo viên và chuyên gia.”

Còn chưa dứt lời, mọi người đã tranh nhau giơ tay.

“Xem ra vị giáo viên này có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng xin hãy kiên nhẫn chờ đợi, sau khi ban tổ chức hội thảo bàn bạc lại, chúng tôi quyết định sẽ chèn thêm một tiết mục đặc biệt vào hội thảo.”

Giáo sư Vương giơ cánh tay, lùi lại nửa bước, nhường chỗ cho giáo sư Lưu.

“Các thầy cô chuyên gia, các em học sinh thân mến, vừa rồi tôi đã đưa ra một thỉnh cầu cá nhân với ban tổ chức. Theo tôi được biết, các em học sinh hiện đang ngồi sau mọi người đều là những học sinh xuất sắc đạt giải trong các cuộc thi Toán học, tôi muốn mời các em ấy lên đây phát biểu đôi lời.”

Giáo sư Lưu ngừng một hồi, lại nói: “Trong số các em ấy, có người đến từ đội tập huấn Toán học của tỉnh tôi, cũng có em đến từ đội tuyển Quốc gia, ai ai cũng là những thiên tài Toán học xuất sắc.”

Hội trường rơi vào khoảng lặng, sau đó có vài tiếng ồ lên bất ngờ, cuối cùng không biết giáo viên nào dẫn đầu vỗ tay, những tràng pháo tay khuấy động khắp phòng.

Đám học sinh mỗi người một biểu cảm khác nhau, có người háo hức, có người ngượng ngập, còn có người vẫn mơ mơ màng màng tôi là ai tôi đang ở đâu, vô cùng đáng yêu.

Giáo sư Lưu: “Trong quá trình nghiên cứu, chúng ta chỉ luôn bày tỏ ý kiến của người lớn, hiện ở đây đang có mặt biết bao thanh thiếu niên ưu tú, tôi nghĩ những chuyên gia học giả như chúng ta cũng nên nghe thử ý kiến của các em; hơn nữa việc tìm hiểu ý kiến về vấn đề liên quan qua góc nhìn của các em, người làm giáo viên như chúng ta cũng phần nào mở đường cho những khúc mắc. Đây là hoạt động đem lại lợi ích cho cả đôi bên mà.”

“Rất thú vị, chúng ta đúng là nên nghe thử ý kiến của các em.”

“Chọn ai bây giờ?”

“Đây là tiết mục đặc biệt, có thể cho chúng tôi thời gian thảo luận không?”

Các chuyên gia học giả ngồi dưới đều rất tán thành, Lâm Triều Tịch đặt bút xuống, ngồi thẳng người, cô biết kịch hay sắp bắt đầu rồi.

Giáo sư Lưu giơ tay ra hiệu mọi người bình tĩnh, ông nói: “Theo tôi được biết, hôm nay cũng chính là ngày công bố kết quả giải thi Toán học toàn quốc cấp THCS, quả là một ngày đầy ý nghĩa. Là một giáo viên, trước tiên tôi muốn chúc mừng học sinh đạt giải nhất cuộc thi, danh sách kết quả hiện đã có trên trang web chính thức…”

Dứt lời, ông ấn đúp con chuột trong tay, màn hình máy chiếu chuyển trang, tờ danh sách kết quả thi hoàn chỉnh giấy xanh chữ đen lập tức hiện ra trước mắt mọi người.

Tham Khảo Thêm:  Chương 388: Thiên sư đấu thiên sư (1) 

Dưới hội trường rộ lên xôn xao.

Ý của giáo sư Lưu là kết quả đã công khai trên trang web, vậy thì giờ ông mở nó tại hội trường này, đây không coi là xâm phạm quyền riêng tư của học sinh.

Khoảnh khắc kết quả hiện ra, Lâm Triều Tịch nghe thấy tên của cô và Bùi Chi qua miệng đám học sinh cấp ba, người nọ giục người kia tìm kết quả của họ.

Nhịp tim Lâm Triều Tịch chợt tăng nhanh, cô không ngờ mình lại phải biết điểm thi trong tình cảnh và phương thức thế này.

Giống bao người khác, cô nhìn lướt nhanh một lượt, nhưng không hiểu sao, tờ danh sách này chi chít dày đặc mà cô lại chậm chạp lần mò.

“Vãi chưởng, đỉnh đó nha, giải Nhất đấy.”

Giọng Lục Chí Hạo vang lên, Lâm Triều Tịch còn chưa kịp phản ứng đã bị thúc hai phát trời giáng vào lưng. Cậu ấy còn muốn vỗ cả Bùi Chi, nhưng bởi cô ngồi chặn ở giữa nên chỉ đành giơ khua tay mô phỏng.

Lâm Triều Tịch bò ra bàn muốn phụt ra bụm máu, cô không ngóc nổi đầu dậy, chỉ biết lặng nghe những tràng hoan hô chúc mừng rôm rả bên tai.

Nhờ sự ồn ào và những tiếng chúc mừng, cô nhanh chóng biết tin đồng chí Lão Lục đoạt giải Ba, Chương Lượng giải Nhì, tên Trần Sở đáng ghét kia cũng được giải Ba.

Còn Trần Thành Thành thì đoạt giải Nhất toàn quốc.

Lâm Triều Tịch nằm bò trên bàn, cô đánh mắt nhìn Trần Thành Thành. Bạn học nhỏ với mái tóc như bó rong năm đó giờ đã đứng thẳng như cây tùng.

Nhận thấy ánh mắt của cô, Trần Thành Thành mím môi, cậu gật gật đầu, vành mắt hơi đỏ.

Bên tai vẫn là những tiếng chúc mừng ồn ã, kết hợp với số liệu báo cáo luận văn ban nãy nghiên cứu vấn đề có bao nhiêu người đang học Toán Olympic. Lâm Triều Tịch nghĩ, chặng đường họ trải qua, thực ra chẳng có ai là dễ dàng cả.

Lâm Triều Tịch bất giác muốn nhìn Bùi Chi.

Có lẽ cậu ấy là người trông nhẹ lòng nhất trong số họ, nhưng nghĩ về mẹ cậu và cả gia đình cậu, không hiểu cớ gì cô lại thấy lòng rối ren.

Trộm ngoảnh đầu, tia nắng rơi trên người Bùi Chi, sau đó chiếu xiên lên mặt bàn, bóng râm đổ xuống cạnh cậu, cứ như vậy, đi lạc đến chỗ cô.

Lâm Triều Tịch nhìn bờ vai, phần gáy và xương quai hàm của cậu thiếu niên, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở tay mình.

Bóng những sợi tóc của Bùi Chi đang chiếu lên tay cô.

Bên tai vẫn là tiếng vĩ cầm du dương, Lâm Triều Tịch cũng không biết lúc đó mình nghĩ gì, nhưng ma xui quỷ khiến, cô giơ tay, muốn xoa nhẹ bóng hình mái tóc đang in trên mặt bàn.

Cậu ấy cũng đâu có dễ dàng.

Suy nghĩ tựa như tiếng thở dài, Lâm Triều Tịch bỗng thấy đầu nặng trĩu. Một bàn tay đặt sau đầu cô, ra sức vò.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.