Editor: Nhan
“Nếu đốc quân không quan tâm thuyền hàng kia thì cứ bắn đi.” Khúc Yên không tránh không né, tùy ý để súng chĩa vào mình.
“Trong tay cô có gì để đặt cược, nói.” Ngữ khí Mạc Bắc Đình băng lãnh, ngón tay đặt trên cò súng, lúc nào cũng có thể nổ.
“Không có quân bài thì sao dám đến gặp đốc quân.” Nam nhân quá cao, Khúc Yên nhón chân lên mới có thể kề sát bên tai hắn, nói khẽ: “Thuyền súng ống kia của ngài sẽ không cập bến tàu phía tây đúng hạn, mà sẽ bị cướp đi ở bến tàu phía đông. Đúng chín giờ đêm nay.”
Mắt Mạc Bắc Đình đột nhiên tối sầm lại.
Lần vận chuyển súng ống đến Thượng Hải bằng đường thủy này là cơ mật quân sự.
Cô lấy được tin tức từ đâu?
Lại còn dám đưa ra một thời gian chính xác, nói thuyền bị cướp tại bến tàu phía đông.
“Bây giờ đã là 8:30.” Khúc Yên liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay hắn, ung dung nhắc nhở, “Đốc quân mà không xuất phát thì sẽ không kịp đâu.”
Cô nhếch môi đỏ cười như không cười, “Đốc quân muốn tiếp tục ở lại tiệc sinh nhật của hồng nhan tri kỷ sao?”
Mạc Bắc Đình híp mắt, ánh mắt sắc bén âm thầm chuyển động
Nữ nhân này xuất hiện vô cùng kỳ quặc, nhưng việc này lớn, thà tin là có…
Nếu như cô dám lấy chuyện như vậy ra lừa hắn, vậy chính là tự tìm cái chết.
“Đi theo tôi.” Mạc Bắc Đình nắm chặt cổ tay cô không buông, là cưỡng ép, cũng là che giấu với bên ngoài.
Tối nay tới Lan Viên Công quán có không ít bạn bè của hắn trong giới quân sự, chính trị và kinh tế.
Việc liên quan đến tình hình quân sự, một chút cũng không thể tiết lộ.
“Đau tay.” Giọng Khúc Yên dịu dàng phàn nàn, “Không phải đốc quân mới đi du học Anh về sao? Sao không có nửa điểm thân sĩ vậy?”
Mạc Bắc Đình không để ý tới câu hỏi hỏi cô, nhanh chân đi ra ngoài.
Kỷ Hàn Yên vẫn luôn chờ, chú ý động tĩnh Mạc Bắc Đình ở ngoài sảnh chính, thấy hắn muốn rời đi liền vội vàng chạy ra.
“Anh Bắc Đình, anh muốn đi sao?” Kỷ Hàn Yên liếc mắt nhìn cô gái bên người hắn, nghi ngờ hỏi, “Vị tiểu thư này là?”
Khúc Yên mỉm cười: “Kỷ tiểu thư, sinh nhật vui vẻ.”
Kỷ Hàn Yên không biết thân phận của cô, duy trì lễ phép, trả lời: “Cảm ơn. Cô và anh Bắc Đình…… Hai người muốn đi đâu?”
“Đêm nay đốc quân muốn ngủ lại chỗ tôi.” Khúc Yên chớp chớp mắt nhìn cô ta, “Kỷ tiểu thư hẳn là sẽ không ghen chứ?”
Sắc mặt Kỷ Hàn Yên cứng đờ.
Khúc Yên cười khẽ: “Đốc quân là nam nhân đã có hôn ước, tôi nghĩ người có học thức giống Kỷ tiểu thư nhất định sẽ không có ý muốn làm người thứ ba.”
Kỷ Hàn Yên giận dữ, mở miệng mắng lại: “Nếu cô đã biết anh Bắc Đình có hôn ước thì sao lại không có liêm sỉ đi quyến rũ anh ấy.”
“Lời này của Kỷ tiểu thư là sai rồi.” Khúc Yên cong môi đỏ, cười tà mị, “Tôi là ca nữ thì cần gì liêm sỉ? Không giống như một vài người, mặt ngoài ra vẻ đạo mạo, trong lòng lại không biết đang có ý xấu gì.”
Tối nay Khúc Yên ăn mặc theo mấy ca nữ trên họa báo, nét mặt yêu kiều quyến rũ cũng học được giống như đúc.
Kỷ Hàn Yên nghe cô tự xưng là ca nữ, trong mắt thoáng qua một tia khinh miệt.
Cô không nhìn Khúc Yên nữa, quay lại nói với Mạc Bắc Đình: “Anh Bắc Đình, anh thật sự muốn đi sao? Em còn chưa thổi nến, anh không cắt bánh với em sao?”
Anh Bắc Đình quá bận rộn, bình thường muốn gặp mặt cũng không dễ dàng.
Cô ta tâm tâm niệm niệm đợi 3 tháng mới đợi được đến tiệc sinh nhật này.
Còn chưa gặp nhau được mấy phút, vậy mà anh ấy đã muốn đi cùng một ca nữ!
“Quà sinh nhật của em thì đợi chút nữa phó tướng Trần sẽ đưa tới. Anh có việc cần đi trước.” Mạc Bắc Đình không giải thích.
Một phần là vì cơ mật, một phần là hắn không có thói quen giải thích cho người khác.
Dù Kỷ Hàn Yên có thân phận đặc thù nhưng cũng không đủ làm hắn thay đổi nguyên tắc.
Mạc Bắc Đình nắm cổ tay Khúc Yên, từ góc độ của người ngoài thoạt nhìn như là hắn dắt cô, kì thực là ẩn ý muốn giam giữ.
Khúc Yên thuận thế tới gần cánh tay hắn, hai người như càng thân mật hơn.
Kỷ Hàn Yên trơ mắt nhìn hai người dắt tay ra cửa lớn, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, cắn răng nhẫn nại, ép cảm xúc xuống.
Khách mời đêm nay rất đông, cô ta không thể thất thố.
Ca nữ này, cô ta nhất định sẽ tra rõ ràng!