Edt: Nhan
Bên trong đồng ruộng hoang phế cách đó không xa, Khúc Yên đứng bên cạnh một con bù nhìn, trong tay còn cầm một con chuột đồng đang cố gắng giãy giụa.
“Anh Đình! Anh đừng tới đây!” Khúc Yên la lớn, “Xung quanh có bao nhiêu mìn, còn chưa thể xác định, anh đừng giẫm loạn!”
Cô quẳng chuột đồng trong tay ra, ném vào trong ruộng hoang, chuột đồng kêu chít chít nhanh chóng đào tẩu.
Khúc Yên rất thông minh, dùng con chuột này thăm dò, mấy năm nay Mạc Bắc Đình cùng cô ăn ý đã không cần lắm lời, lập tức đạp chuột đồng xuống một vị trí gần cô.
“Anh Đình, anh đứng ở đó, không cần đến gần.” Khúc Yên nhẹ nhàng hít một hơi, bình tĩnh nói, “Bây giờ em bất động, mìn sẽ không nổ, anh đừng xúc động.”
Cô không chết trong thế giới nhiệm vụ được.
Nhưng mà, nếu như bị mìn nổ mất tay mất chân, vậy sau này cô sẽ là người tàn tật rồi.
Nhỡ xui xẻo, bị ảnh hưởng đến đầu, cô còn chưa chết, chẳng phải sẽ hù chết người ta, hơn nữa còn xấu đến kinh dị sao……
Khúc Yên suy nghĩ một chút về hình ảnh kia, liền không nhịn được rùng mình một cái.
“Yên Yên, em đừng sợ.” Mạc Bắc Đình cách cô chỉ khoảng hai cánh tay, nói chậm rãi, ôn hòa, “Mìn mà thôi, anh có thể cứu em.”
“Anh cứu em kiểu gì?” Khúc Yên cũng không sợ, nhưng lại tức giận, “Em biết anh đang nghĩ gì, anh muốn đi qua thay thế vị trí của em, đúng không? Em đã nói với anh rất nhiều lần rồi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều phải đặt tính mạng của mình lên hàng đầu!”
Mạc Bắc Đình trầm xuống, không nói gì.
Hắn thật sự đã đáp ứng cô rất nhiều lần.
Nhưng làm sao có thể làm được?
Cô luôn nói mạng của hắn quan trọng hơn so với cô, bởi vì hắn sẽ kết thúc chiến loạn của quốc gia này, kiến công lập nghiệp.
Thế nhưng cô lại không biết, cô đã biến thành một phần trong lòng hắn.
Nếu như cô chết, tâm hắn cũng sẽ thối rữa mà chết.
“Anh Đình, anh theo đường cũ lùi về, cách em xa một chút. Tự em có thể hủy mìn.” Khúc Yên nhớ lại một chút, trước đó Mạc Bắc Đình dạy cô cách hủy, mơ mơ hồ hồ còn nhớ rõ bảy tám phần.
Có thể cô chưa từng thực hành bao giờ, bằng vào lý luận không biết có được hay không.
Nhưng lời này, cô sẽ không nói cho hắn.
“Em có niềm tin tuyệt đối, anh Đình, anh mau lùi ra xa một chút.” Khúc Yên chắc chắn.
“Không, em không có.” Mạc Bắc Đình đã hiểu cô rất rõ, ở chung đến bảy năm, ánh mắt cô loé lên một cái, hắn biết trong lòng cô không tự tin như vậy.
Hắn ngưng mắt thâm thúy nhìn cô, tiếng nói trầm thấp mà chậm chạp, “Ngoan, nghe lời, để anh tới. Em phải tin tưởng kỹ thuật của anh.”
“Em cũng không phải không tin anh……” Khúc Yên lắc đầu.
Mìn ở dưới chân cô nên không thể móc ra hủy đi trước.
Biện pháp duy nhất chính là hắn tới thay cô giẫm lên mìn.
Mà hai người thay thế trong nháy mắt mới là nguy hiểm nhất.
“Em không tin anh có thể đưa em bình an đi ra?” Mạc Bắc Đình cố ý hỏi.
“Dĩ nhiên không phải!”
“Vậy là được rồi.” Mạc Bắc Đình cong môi nở nụ cười với cô, khuôn mặt tuấn tú ôn nhu mà trầm ổn, “Hoàn toàn tin tưởng anh, giao chính mình cho anh. Mìn ở dưới chân phải, có đúng không?”
Hắn cất bước đi về phía cô.
“Đừng tới đây……” Khúc Yên liều mạng hô, “Anh mau dừng lại!”
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, cước bộ kiên định lạ thường, đi đến bên người cô, trầm giọng nói: “Yên Yên, em nghe này. Anh đếm một hai ba, một tiếng cuối cùng sẽ ôm em ném ra. Em bảo vệ đầu, lăn xuống dưới đất, mau chóng chạy xa một chút.”
“Em không thể!”
Mạc Bắc Đình mắt điếc tai ngơ, không cho cô thời gian ngăn cản, bắt đầu đếm: “Một, hai, ba –”
Âm cuối chưa dứt, hắn ôm lấy cô, ra sức ném đi, ném cô qua đống bùn nhão trên đồng ruộng.
Cùng một thời gian, hắn giẫm vào vị trí chân phải của cô!