Edt: Nhan
Tiểu Thất ấp úng: “Kí chủ, ngài nói cái gì?”
Khúc Yên hung tợn nói: “Mi không thành thật khai báo, ta liền giải trừ quan hệ! Đổi một trợ thủ hệ thống mới!”
Tiểu Thất tội nghiệp dùng giọng điện tử manh manh đát, trả lời: “Kí chủ, ngài đừng đổi tôi mà……”
“Vậy mi mau nói đi!”
“Kí chủ, chuyện là như thế này.” Tiểu Thất bị ” ức hiếp “, không thể làm gì khác hơn là nói ra toàn bộ, “Tạm thời kí chủ không thể mở ra hệ thống thương thành, nhưng trước đó tôi kiếm được ít hoa hồng từ tích phân của kí chủ, tôi có thể mua đạo cụ ở hệ thống thương thành. Tôi nhìn kí chủ ở thế giới này hàng đêm chịu khổ, cho nên liền……”
“Cho nên mi mua biện pháp thay thế đau đớn, dỗ dành Mạc Bắc Đình dùng?” Khúc Yên tức giận, “Mi tự tiện làm bậy, cũng không chịu thương lượng một tiếng?!”
“Nếu như thương lượng cùng kí chủ, kí chủ chắc chắn sẽ không đồng ý…… Hơn nữa thống khổ chỉ có thể thay đổi vị trí, không cách nào giải trừ.” Thanh âm Tiểu Thất càng ngày càng chột dạ.
Nó đi theo kí chủ càng lâu, dường như lại càng có ý thức của mình.
Nó bắt đầu đau lòng thay kí chủ, không muốn nhìn thấy cô chịu khổ chịu đau.
Nó mơ hồ cảm nhận được thứ mà con người gọi là tình bạn.
Nhưng kí chủ hình như không mấy vui vẻ……
“Chuyện thay thế đau đớn này, có thể rút lại không?” Mặc dù Khúc Yên giận, nhưng lại không phải không biết ý tốt của Tiểu Thất.
“Nếu như kí chủ muốn rút lại, phải tự vào hệ thống thương thành mua đạo cụ……”
“Mi không phải là đang nói nhảm sao?”
Nếu cô có thể mở ra hệ thống thương thành, lần trước cũng không cần phạm luật cấm xâm nhập tiểu thế giới khác để trộm thuốc.
“Cũng không còn biện pháp nào khác.” Tiểu Thất ngoan ngoãn nhận sai, “Thật xin lỗi, kí chủ. Lần sau tôi đã rõ rồi, phải thương lượng với ngài trước.”
“Mi nhớ kỹ lời hôm nay nói, nếu còn lần sau nữa, ta sẽ giận thật đấy!” Khúc Yên không còn cách khác, ván đã đóng thuyền, dù cô mắng Tiểu Thất thế nào cũng không có ý nghĩa gì.
……
Khúc Yên liên tiếp thử mấy đêm, triệu chứng của cô quả nhiên không tiếp tục xuất hiện.
Mà Mạc Bắc Đình, thật sự thay cô chịu đau.
Năng lực ẩn nhẫn của hắn quá mạnh, ở trước mặt cô giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, giống như chỉ là bị con muỗi cắn một cái, không tính là cái gì.
Nhưng cô tự mình cảm thụ qua, biết đau đớn rất nhiều.
Tương lai mênh mông, hắn phải chịu loại giày vò này mấy chục năm.
Thực sự là quá ngu.
“Anh không hề giống đốc quân ban đầu mà em biết.” Khúc Yên giận trách, “Trước đó anh cao ngạo, lý trí lại thanh tỉnh bao nhiêu, bây giờ sao lại ngốc như thế này?”
Mạc Bắc Đình ôm tay cô vào ngực, đưa mắt nhìn cô: “Không phải ngốc, là em dạy cho anh một chữ.”
“Chữ gì?”
“Yêu.”
Môi hắn hơi cong lên, khuôn mặt anh tuấn thâm tình mà ôn nhu.
Hôm nay là ngày hắn kết hôn với Yên Yên.
Cô không muốn khoa trương, trao nhẫn tuyên thệ ngay trong nhà thờ.
Những người thân, bạn bè ngồi bên dưới là những người quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn và cô.
“Tôi, Mạc Bắc Đình, hôm nay thề — cưới Khúc Yên làm vợ, dù cho họa phúc, giàu nghèo, bệnh tật hay là khỏe mạnh, đều yêu thương cô ấy, kính trọng cô ấy, sủng cô ấy, bảo hộ cô ấy cho đến chết.”
Giọng Mạc Bắc Đình trong trẻo, gằn từng chữ chậm chạp trịnh trọng nói.
Khúc Yên ngọt ngào mỉm cười, lặp lại đoạn văn này, còn nói thêm một câu: “Chết cũng không thể phân ly chúng tôi. Đời đời kiếp kiếp, chúng tôi còn phải gặp lại nhau, ở bên nhau.”
Ánh mắt Mạc Bắc Đình khẽ động, trịnh trọng gật đầu nói: “Đúng, đời đời kiếp kiếp, chúng tôi đều phải ở cùng nhau, đều muốn nhận ra nhau.”
Hắn vén mạng che mặt của cô lên, hôn lên môi cô.
Thì thầm —
Yên Yên.
Anh yêu em.