*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mon
Thẩm Đại ngồi cách Cù Mạt Dư không xa, lẳng lặng nhìn người mình từng yêu, người từng được bao phủ bởi vầng hào quang, người khiến anh như được chiếu sáng và cảm thấy ấm áp khi ở trong thời khắc tăm tối nhất. Có đôi khi anh không hiểu, tại sao người này cứu vớt anh rồi lại tự tay đẩy anh xuống vực sâu.
Bây giờ đáp án là gì cũng không còn quan trọng, lần này anh dựa vào chính mình đứng lên, không cần bất kỳ ai giúp đỡ.
Thẩm Đại bình tĩnh mà nói: “Cậu muốn tôi giải thích chuyện gì?”
Cù Mạt Dư hơi giật mình, hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng trong lúc nhất thời hắn không biết nên chọn câu nào để nói trước. Khi nguôi giận, hắn bắt đầu nghi ngờ đủ thứ, hắn cảm thấy có chuyện không hợp lý nên đã điều tra. Hắn dễ dàng tra được hồ sơ của đứa bé kia, 36 tuần sinh non, chỉ có thể là con của hắn.
Trong nháy mắt kia hắn mừng như điên, quên cả việc một đứa con ngoài giá thú có thể là một mối tai họa ngầm.
Tuy nhiên, mùi pheromone của Bạch Hướng Vãn tràn ngập trong phòng là thật, đứa bé là con của hắn không có nghĩa là Thẩm Đại không phản bội hắn, lý trí cũng buộc hắn bắt đầu cảnh giác rằng Thẩm Đại làm như vậy vì mục đích riêng.
Bí mật muốn giấu giếm nhất bị vạch trần, nhưng Thẩm Đại sẽ bất chấp tất cả, con cũng đã sinh ra, Cù Mạt Dư có thể làm gì được họ?
Cù Mạt Dư nheo mắt: “Anh vi phạm hợp đồng.”
“Tôi là người giám hộ của Thẩm Nhạc, tôi không đồng ý làm xét nghiệm ADN, cho dù cậu dùng vũ lực để thực hiện thì pháp luật cũng sẽ không công nhận.” Ánh mắt Thẩm Đại nặng nề, nhưng rất kiên định: “Con của tôi không có bất kỳ quan hệ gì với cậu.”
Cù Mạt Dư lạnh lùng nói: “Anh đang chơi trò gì vậy? Tôi không biết anh làm thế nào mà giữ được đứa trẻ này. Tốn nhiều công sức như vậy, anh rốt cuộc muốn gì?”
“Tôi không cần gì hết, tôi không thiếu gì cả.”
“Tôi đã thấy qua rất nhiều thủ đoạn lạt mềm buộc chặt.” Cù Mạt Dư cười lạnh: “Nếu anh không cần lợi ích nhỏ bé tức là có kế hoạch lớn. Hãy nghĩ kĩ, những gì một đứa con ngoài giá thú có thể mang lại cho anh là có hạn, bây giờ tôi sẵn sàng bồi thường cho anh, anh chỉ cần nhận lấy.”
Thẩm Đại cũng mỉm cười, anh không cảm thấy ngạc nhiên đối với những lời này của Cù Mạt Dư. Khi anh dùng máu thịt của mình đập nát tầng hào quang xung quanh Cù Mạt Dư, thứ anh nhìn thấy chính là một cỗ máy móc tràn đầy mùi vị quyền lực nhưng không có tình người. Ở thế giới của đỉnh cấp Alpha, tất cả mọi thứ trên đời đều là vì lợi ích, vì thế nếu như có một người làm việc gì đó không vì lợi ích thì Cù Mạt Dư sẽ không hiểu nỗi người đó làm vậy là vì gì.
Làm sao có thể có người đáng thương như vậy.
Thẩm Đại bình tĩnh nhìn Cù Mạt Dư: “Tôi không cần gì hết, đứa nhỏ này mãi mãi sẽ không có quan hệ gì với cậu, tôi cũng không cần xu nào của cậu. Cậu có bộ phận pháp lí, có thể mời được luật sư giỏi nhất, cậu chắc cũng biết đứa trẻ này sẽ không đe doạ gì đến cậu và con tương lai của cậu, cậu còn lo lắng điều gì?”
Đồng tử Cù Mạt Dư co lại, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Đại, muốn từ trong đó đọc ra được một ít cảm xúc của anh. Nhưng hắn không nhìn ra gì cả, mỗi một câu mà Thẩm Đại nói ra đều kiên định đến mức không còn đường rút lui.
Hắn không tin Omega này sinh hạ con của hắn nhưng lại không muốn bất kỳ thứ gì từ hắn. Hắn chờ Thẩm Đại mở miệng và nói ra một dãy số thật dài, hắn sẽ đồng ý, coi như là bồi thường cho việc anh xóa ký hiệu và sinh con. Sau đó hắn sẽ đưa anh và đứa bé trở về, hắn sẽ chăm sóc họ cả cả đời. Ngay cả khi Thẩm Đại theo Alpha khác và con của hắn nhiễm pheromone của Alpha khác, hắn cũng sẽ đoạt lại họ.
Thẩm Đại nhìn đồng hồ: “Cù tổng, đã khuya, cậu…”
“Thẩm Đại.” Cù Mạt Dư tăng thêm ngữ khí: “Anh đừng làm bộ làm tịch với tôi.”
Thẩm Đại lắc đầu: “Làm thế nào cậu mới yên tâm? Tôi có thể cùng cậu ký thêm hợp đồng bảo mật, nếu tôi đổi ý, làm tổn thất danh dự và tài sản của cậu thì tôi bồi thường bao nhiêu cũng được.”
Cù Mạt Dư ngơ ngẩn nhìn Thẩm Đại, hắn không thể tin, hoặc có thể nói là không thể tiếp thu nổi. Thẩm Đại thật sự không muốn gì từ hắn, không có yêu cầu gì với hắn. Một Omega mạo hiểm sinh hạ con của hắn thì chắc chắc phải muốn có được tiền tài và địa vị tương xứng, nếu không thì là vì gì?
Chẳng lẽ, là vì Bạch Hướng Vãn?
Cù Mạt Dư ghen tị đến phát điên, hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Là vì Bạch Hướng Vãn? Anh muốn ở lại nơi này là vì hắn ta? Hắn sao có thể muốn một Omega đã ly hôn và phải xóa ký hiệu, hay là hắn thích nuôi con của người khác?”
Môi Thẩm Đại run run, đối mặt với những lời vũ nhục của Cù Mạt Dư, anh đã không còn sức để phản kháng. Thẩm Đại chỉ có thể dùng sự lạnh nhạt làm vũ khí cuối cùng, anh thấp giọng nói: “Không liên quan gì đến cậu, đi ra ngoài.”
“Trong phòng ngủ là con trai của tôi, anh là Omega của tôi, thế nào là không liên quan đến tôi?”
“Tôi không phải là Omega của cậu!” Thẩm Đại gầm nhẹ nói: “Khâu Khâu cũng chỉ là con của tôi, chúng ta đời này sẽ không có bất kỳ quan hệ gì hết!”
Sắc mặt Cù Mạt Dư thay đổi, tràn ngập sương mù, trái tim ngột ngạt khó chịu.
Thẩm Đại đứng lên, run giọng nói: “Cậu nói rất đúng. Bạch Vướng Vãn sẽ không thích một Omega đã ly hôn và xóa ký hiệu, chúng tôi không phải quan hệ như vậy, cậu không cần cố ý làm khó anh ấy, giờ cậu đi đi.”
“Cả căn nhà đều tràn ngập mùi pheromone của hắn ta, bao gồm cả phòng ngủ của anh và cả con trai tôi. Anh nghĩ tôi sẽ tin sao?”
“Tin hay không thì tùy, cút đi.”
Cù Mạt Dư gằn từng chữ một mà nói: “Thẩm Đại, anh đừng hối hận.”
Thẩm Đại đi tới mở cửa, anh nhìn Cù Mạt Dư, trong mắt chỉ có oán hận và địch ý.
Lòng tự trọng bị nghiền nát khiến Cù Mạt Dư không tìm ra được lý do để không rời đi. Trước giờ hắn chưa bao giờ bị đối xử như vậy, cho dù hắn nhiều lần hạ thấp bản thân vì người này, thậm chí còn hứa hẹn, sao có thể có người không biết tốt xấu như vây? Sao có người dám đối xử với hắn như vậy?
Cù Mạt Dư bước về phía cửa, nhưng khi hắn đi ngang qua Thẩm Đại hắn đã ngửi thấy mùi hương hoa đã lâu không ngửi thấy, bỗng dưng cơ thể hắn không cử động nữa.
Ngày đó hắn chỉ lo xác nhận Thẩm Đại có bị người khác đánh dấu hay không, không cảm nhận được pheromone khiến hắn mất ngủ hằng đêm. Suốt một năm nay, khi gặp áp lực hắn lại không tự chủ mà nhớ đến, khát vọng hương hoa quỳnh này. Mỗi khi nghĩ đến hương hoa nhàn nhạt nhưng đến kỳ phát tình lại biến thành mùi hương quyến rũ và ngào ngạt kia, trong đầu hắn lại nghĩ đến khung cảnh khi mặn nồng với Thẩm Đại.
Hắn cho rằng loại này cảm xúc sẽ đi qua, có lẽ chỉ là ham muốn thể xác đã thúc đẩy cảm xúc, hắn không cho phép chính mình sa vào những nhu cầu cấp thấp.
Tuy nhiên, đã một năm trôi qua nhưng hắn vẫn không thể quên được.
Cù Mạt Dư bắt lấy cánh cửa, “rầm” một tiếng, cửa bị đóng lại. Thẩm Đại chưa kịp phản ứng đã bị Cù Mạt Dư ấn lên tường, thô lỗ hôn xuống. Hắn hung hăng chặn lấy môi anh, dùng sức cắn mút.
Vào khoảnh khắc khi Cù Mạt Dư chạm vào môi Thẩm Đại, hắn chợt nhận ra rằng hắn nhớ hương vị này hơn những gì hắn tưởng tượng, tất cả các xung động của hắn bùng phát. Cù Mạt Dư một bên ngang ngược đoạt lấy hơi thở của Thẩm Đại, một bên xé rách áo ngủ của anh.
“Đừng…” Thẩm Đại ngay cả một câu kêu cứu hoàn chỉnh cũng không thốt ra được, bị Cù Mạt Dư hôn đến mức không thở nổi, đầu óc vì thiếu oxy mà quay cuồng, khi anh hoàn hồn lại đã bị Cù Mạt Dư đè trên ghế sô pha.
Bàn tay to lớn của Cù Mạt Dư di chuyển từ từ, cảm nhận từng tấc da thịt mềm mại, xúc cảm quen thuộc khiến hắn vô cùng vui sướng, hắn cảm nhận được Thẩm Đại đã gầy đi.
“Buông tôi ra!” Sắc mặt Thẩm Đại hết đỏ bừng lại trắng bạch, trong mắt tràn ngập hoảng sợ và xấu hổ vô cùng. Cù Mạt Dư dựa vào cái gì mà đối xử với anh như vậy? Hắn dựa vào đâu mà cứ tổn thương anh hết lần này đến lần khác?
Cù Mạt Dư dùng chân tách hai đầu gối của Thẩm Đại ra, cưỡng bách anh phải mở rộng hai chân vì mình. Tâm trí hắn bị ghen tuông lấn át, không suy nghĩ mà gào lên: ” Anh nói anh thích tôi, thế mà vừa quay đầu đã ở bên cạnh Alpha khác khi đan mang thai con của tôi! Có phải một ngày nào đó anh còn muốn con của tôi gọi hắn ta là ba?”
“Cù Mạt Dư!” Thẩm Đại khóc, gào lên: “Đồ khốn kiếp! Sẽ không có ai thích cậu, tôi hận cậu!”
Đôi mắt Cù Mạt Dư đỏ ngầu, pheromone Alpha cuồng bạo trong cơ thể hắn gần như không thể kiểm soát được, hắn chỉ muốn nuốt chửng người đang nằm dưới cơ thể mình. Có một giọng nói đang hò hét trong đầu hắn, xâm lược, tấn công, chinh phục, chiếm hữu hoàn toàn, chỉ có thể đối xử như vậy với con mồi mới có thể xoa dịu sự bất an trong lòng hắn. Hắn lột sạch quần áo của Thẩm Đại, ép buộc Omega khiến hắn cảm nhận sự đau đớn khôn tả này phải hiến tế bản thân cho mình.
Cho đến khi Cù Mạt Dư nhìn thấy vết sẹo trên bụng Thẩm Đại — vết sẹo do sinh mổ để lại.
Trước kia bụng dưới của Thẩm Đại giống như một bức tường trắng mỏng không tì vết, eo thon chắc, một cánh tay của hắn là có thể ôm trọn. Sau khi anh sinh ba tháng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, vết sẹo màu hồng nhạt hơi nhấp nhô lại càng chói mắt.
Trái tim Cù Mạt Dư như bị đánh mạnh, hắn dừng động tác.
Thẩm Đại cuộn tròn thân thể trần trụi, gắt gao ôm chặt lấy mình, kịch liệt run rẩy, hận không thể biến mất ngay lập tức.
Nhìn Thẩm Đại như vậy, Cù Mạt Dư đột nhiên không biết chính mình đang làm cái gì. Hắn cứng ngắc cởi áo khoác ngoài, cẩn thận đắp lên người Thẩm Đại.
Lúc này, tiếng khóc của trẻ con đã phá vỡ không khí trầm lắng giữa hai người. Tiếng khóc truyền đến màng nhĩ, kéo Thẩm Đại từ trong hang đang tự bảo vệ mình trở lại hiện thực.
Thẩm Đại bọc bản thân lại bằng áo khoác của Cù Mạt Dư, run rẩy bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào phòng ngủ.
Khâu Khâu không biết khóc từ lúc nào, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng. Hai tay hai chân Thẩm Đại run rẩy, anh cố hết sức ôm lấy Khâu Khâu, ngồi ở mép giường nhẹ nhàng dỗ dành.
Cù Mạt Dư bước vào, cơ thể Thẩm Đại trông lại càng gầy ốm hơn dưới áo khoác của hắn, bóng dáng anh run rẩy khiến trái tim hắn thắt lại. Hắn vừa muốn nói, tiếng khóc của Khâu Khâu đột nhiên lớn hơn, sắc nhọn hơn.
Thẩm Đại quay đầu, con ngươi đen nhánh: “Cút đi, Khâu Khâu sợ cậu.”
Sự hận thù trong mắt Thẩm Đại và những giọt nước mắt trên khuôn mặt anh khiến Cù Mạt Dư cảm thấy lạnh sống lưng. Bất kể gặp phải khó khăn gì trong cuộc sống, hắn luôn cảm thấy hưng phấn khi được khiêu chiến với thử thách hơn là cảm thấy lo âu. Chỉ có điều lần này thì khác, hắn không dám đối mặt với ánh mặt buộc tội của Thẩm Đại, hắn lúng túng.
Cuối cùng, hắn chạy trối chết.
______
Hết lễ nha mấy bà, tiếp theo sẽ update theo lịch ra chương nha =))))))))