Không đợi đối phương tiếp tục mở miệng, Ninh Vân Dập lời nói xoay chuyển: “Ta có thể đáp ứng thay cháu trai áp chế tinh thần bạo động, chẳng qua ta không cần tất cả tài sản của ngươi Bạch đại ca.
Ta chỉ cần một trong hai toà thành kia của ngươi ở Thành Phố Ngầm kia, cùng thế lực nữa Thành Phố Ngầm đều nghe ta phân phó, còn có tất cả Thuỷ Bì Thạch trong tay đại ca ngươi.”
Bạch thành chủ mắt choáng váng, khó có thể tin trợn tròn mắt hổ: “Cái này…!Cái này không được, cũng quá thua thiệt ngươi! Lại nói, ngươi muốn Thủy Bì Thạch làm cái gì, món đồ kia không có giá trị, xem như muốn, cũng phải một rương nguồn năng lượng tinh thạch kia.”
Bạch thành chủ càng nói càng là nước mắt tuôn đầy mặt, Hiền Đệ quả nhiên là người tốt.
Ninh Vân Dập thở dài: “Ta chỉ muốn Thủy Bì Thạch, về phần nguồn năng lượng tinh thạch, để lại cho cháu trai dùng đi.”
Nguồn năng lượng tinh thạch mặc dù tốt, nhưng đối với y tác dụng không lớn, mặc dù bé con sẽ cần dùng đến, nhưng hiện tại bé còn nhỏ, chờ đến lúc cần dùng còn chưa biết chờ đến ngày tháng năm nào, đến lúc đó Ninh Vân Dập y cũng có thể thay bé làm ra.
Trước mắt đối Ninh Vân Dập hữu dụng nhất chính là phỉ thuý trong Thuỷ Bì Thạch, chúng có thể giúp y hấp thu lượng lớn linh lực, tăng thêm giá trị vũ lực, chờ khi quay lại Chủ Tinh mới có thêm một tầng bảo vệ.
Bạch Thành Chủ nhìn Ninh Vân Dập nói nghiêm túc, trong đầu nghĩ phải để A Thành cầm nhiều tinh tệ qua đó, nếu có địa phương nào cần dùng cũng có thể dùng thoải mái một chút.
Bạch thành chủ sợ Ninh Vân Dập đổi ý, lập tức hứng thú bừng bừng dẫn y xuống mật thất đặt riêng Thuỷ Bì Thạch.
Thủy Bì Thạch giá tiền không bằng nguồn năng lượng tinh thạch, vừa rẻ vừa nặng vừa to lớn, cho nên Bạch Thành Chủ chỉ tùy ý tìm cái tầng hầm cất giữ.
Ninh Vân Dập sở dĩ muốn tất cả Thuỷ Bì Thạch trong tay Bạch Thành Chủ cũng đã cân nhắc qua thứ này tương đối vô dụng đối với hắn, lại thêm giá trị không cao, cho dù còn mấy khối, cũng chỉ tốn một hai trăm vạn tinh tệ.
Ninh Vân Dập lần này từ Bạch Thành Chủ cầm đi Thuỷ Bì Thạch giá trị chỉ bằng số lẻ khoản tinh tệ hắn đã trả cho y.
Ninh Vân Dập không để ý lắm đi theo Bạch Thành Chủ xuống tầng dưới.
Bạch thành chủ vẫy lui quản gia, tự mình mang theo Ninh Vân Dập xuống tấng thứ ba.
Bốn phía tối hơn, mãi đến khi đi đến gần phòng trong, Bạch Thành Chủ mở ra đèn áp tường, lập tức lấy chìa khoá mở một cánh cửa gỗ.
Đúng vậy, cánh cửa gỗ! Các nơi khác đều là tường đồng vách sắt, chỉ có mỗi nơi này là khác biệt, Bạch Thành chủ chỉ dùng cửa gỗ.
Một chân cũng có thể dẫm nát cánh cửa.
Bạch Thành Chủ vừa mở cửa vừa thở dài, ý đồ muốn khuyên Ninh Vân Dập lấy thêm 3 khối nguồn năng lượng tinh thạch cấp 3S, đến Chủ Tinh nếu có gì cần cũng có cái ứng phó lúc gấp gáp
Bạch thành chủ tùy ý như vậy, làm Ninh Vân Dập càng thêm tin tưởng Thuỷ Bì Thạch trong tay hắn có không nhiều, căn bản không đáng tiền.
Nền lúc này mới khuyên y lấy thêm chút tinh thạch, nếu không Bạch Thành Chủ thấy lương tâm cắn rứt không yên.
Nhưng theo tiếng ầm cửa cửa gỗ mở ra, trước mắt thiết kế một màng phòng hộ che đậy, Bạch Thành Chủ ngay tại chỗ tìm chốt đóng cơ quan cảnh báo lại, giải thích: “Đây là khố phòng, mỗi một phòng chứa đồ đều có bố trí, chờ ta đem mấy cái cơ quan này tắt đi, nếu không sẽ dễ dàng phát động cảnh báo.
“
Ninh Vân Dập lại không trả lời, mặt không biểu tình nhìn phía trước, thật là một cái nhà kho a, chiếm một diện tích không nhỏ trong mật thất, ướm chừng phải rộng mấy trăm bình.
Mà cái phòng rộng mấy trăm bình này lại chất một cách tuỳ ý rất nhiều…!Thủy Bì Thạch.
Khi Bạch Thành Chủ đóng lại cơ quan cảnh báo, Ninh Vân Dập lập tức cảm nhận được một cỗ linh lực nồng đậm mê muội đập vào mặt.
Loại cảm giác dư thừa như vậy, làm y có ảo tưởng ngư bản thân vẫn còn ở thế giới Tu Tiên.
Mê muội xung kích đi qua, Ninh Vân Dập lúc này mới phát hiện được mình đứng ở chỗ này không bao lâu mà cả người thần thanh mắt sáng, ngũ quan đều nhạy cảm không ít.
“Hiền Đệ? Ngươi nhìn một cái, nhiều Thủy Bì Thạch như vậy, ngươi thật muốn sao? Thứ này vừa vô dụng vừa nặng, cầm cũng không tiện, giá trị cũng không bằng nguồn năng lượng tinh thạch.” nhưng ngẫm lại lại vỗ ngực, “Lát nữa lại ta nghĩ biện pháp cho Hiền Đệ vận chuyển đến Chủ Tinh đi.”
Chính là riêng phí vận chuyển thôi sợ là giá trên trời luôn rồi!
Ninh Vân Dập rốt cục lấy lại tinh thần, nhìn Bạch Thành Chủ, hít sâu một hơi: “Trong này rốc cuộc có bao nhiêu Thủy Bì Thạch?”
Bạch Thành chủ lắc đầu: “Không có đếm qua, đại khái mấy trăm khối? Ta mấy năm nay sợ nuôi A Thành không sống được, nên từ sớm liền phái người đi Hoang Tinh khai thác, những tảng Thủy Bì Thạch này là đánh bậy đánh bạ ở một cái Hoang Tinh đụng phải.
Trong mấy thứ này có chứa một ít tảng đá rất sáng, mặc dù hiếm nhưng không có năng lượng, còn không bằng nguồn năng lượng tinh thạch.
Lại thêm không rẻ, duy chỉ được cái là đẹp mắt,
đá có chút rất sáng tảng đá, mặc dù hi hữu nhưng không năng lượng, không bằng nguồn năng lượng tinh thạch.
Tăng thêm không tiện nghi, duy nhất có thể thấy chính là đẹp mắt, cho nên giá cả tuy thấp nhưng người có tinh thần lực lại không ai đặc biệt thích.”
Nhưng lúc này hắn lại nghĩ không uổng công đem cái đống Thuỷ Bì Thạch trên đỉnh núi kia về.
Ninh Vân Dập thả linh lực cảm giác một phen bên trong Thủy Bì Thạch, có trên trăm tảng là có phỉ thuý bên trong.
Nhưng không thể không nói, làm sao mang đi cũng là cái vấn đề, y không có khả năng ngay trước Bạch Thành Chủ lại thu tất cả vào không gian, nếu vậy cũng chỉ còn biện pháp mở ra từng khối lấy mỗi phỉ thuý đem đi.
Ninh Vân Dập cảm thấy chuyến này đến đây thật giá trị, cuối cùng vẫn quyết định nhận lấy những tảng Thủy Bì Thạch này.
Những tảng đá này đối Bạch Thành Chủ không có tác dụng gì lớn, nhưng đối với y lại rất quan trọng.
Quay đầu nghĩ có thể quan tâm cháu trai lớn một phen, đền bù một hai phần.
Ninh Vân Dập bên này cự tuyệt Bạch Thành Chủ muốn yêu cầu y lấy thêm tinh tệ, bên khác lại nhờ Bạch Thành Chủ tìm người trong đêm gấp gáp mở hết tất cả các tảng đá này.
Y không thể đem những tảng đá có phỉ thuý chọn riêng ra được, tránh việc bại lộ năng lực ra ngoài.
Bạch Thành Chủ tự nhiên không có ý kiến, lập tức chọn tâm phúc trong tay tự thân ra trận.
Tuy nói Thủy Bì Thạch không bằng nguồn năng lượng tinh thạch cấp S trân quý, nhưng cũng đáng tiền, khó đảm bảo người khác sẽ nảy sinh tham lam, cho nên vẫn là người một nhà tới làm tốt hơn.
Ninh Vân Dập phân phó xong trở về, tâm tình chưa bao giờ vui vẻ như vậy.
Trước khi đi còn chuyên môn đi xem cháu trai một lần, còn hứa ngày mai sẽ mang cà rốt khắp hoa cho hắn, về sau có thể ăn tuỳ ý.
Ninh Vân Dập nghĩ đến đôi mắt lưu luyến không rời của cháu trai trên cửa sổ lúc tiễn y về, ai có thể cự tuyệt một con thỏ con chứ?! Ngày mai đưa đồ thuận tiện sờ sờ cái tai dài, xem xem có phải lông xù mềm mại như tưởng tượng hay không?
Trong khi Ninh Vân Dập đang trở về từ Thành Phố Ngầm, thì bẫu không khí phía bên biệt thự lại có chút vi diệu.
Ninh Tiểu Miêu phát hiện hôm nay bé ngủ rất sâu cũng rất ngon giấc, cơ thể cảm giác năng lượng tràn trề lâng lâng thoải mái.
Lúc bé thức dậy mặt trời đã lên cao, rửa ráy mặt mũi xong, chờ ngồi vào bàn ăn liền khịt khịt mũi trợn to hai mắt.
Bé con khó tin trừng mắt nhìn bữa sáng trên bàn, nghiên đầu ngơ ngác nhìn Mèo Lớn đang ghé đầu xem bé bên cạnh: “Miêu Miêu, đây là baba để lại cho ta sao? Một mình ta ăn?”
So sánh với hương vị nhạt nhẽo hai ngày trước, Ninh Tiểu Miêu nhìn qua trứng chiên hình trái tim, hốt hoảng, mấy ngày ăn thức ăn thanh đạm vẫn chưa có qua a?
Ninh Tiểu Miêu tâm tình phức tạp ăn xong bữa sáng này, cùng Mèo Lớn ngồi thành hàng trên bậc thang trước sảnh: “Miêu Miêu, baba hôm nay lúc ra ngoài rất vui vẻ sao?”
Bé thế nào cảm giác có nơi nào không đúng lắm đâu?
Mèo Lớn nghễnh mắt liếc bé, cái đuôi nhẹ nhàng lắc lắc: Vui vẻ sao? Thật đúng là nhìn đoán không ra, chỉ cảm thấy lúc ấy thần sắc người kia có chút kỳ quái.
Thời điểm Ninh Vân Dập trở về khóe miệng cười thật tươi, nhìn thấy hai con mèo, sắc mặt lại nhu hoà chưa bao giờ có, âm thanh phát ra đều ôn nhu hơn mấy lần.
Y ôm lấy bé con, vầng sáng từ ái của người cha tràn đầy: “Bé Cưng, hôm nay ngủ có ngon không?”
Ninh Tiểu Miêu bị cái xưng hô “Bé Cưng” của y làm cho mơ hồ! Baba lúc nào thì buồn nôn như vậy? Nhưng baba gọi bé là cưng nha.
Đây mới là bắt đầu, sau đó Ninh Tiểu Miêu cùng Mèo Lớn phát hiện….không thích hợp, thật nhiều chỗ không thích hợp.
Không chỉ có là hai con mèo, đám người trên kênh livestream cũng phát hiện được.
Bởi vì streamer hôm nay thay đổi tác phong so với ngày xưa, không phải ba món một canh…!mà là sáu món hai canh?! Gấp đôi số lượng luôn!
Kênh livestream như rơi vào cõi mộng, chẳng lẽ ngày hôm qua đánh mặt quá đã tay nhưng phải trì hoãn do qua giờ nấu cơm rồi, nên hôm nay streamer mở tiệc chúc mừng?
Nhưng mặc kệ, bình thường chỉ có 40 phần, hôm nay thế nhưng là 80 phần, thậm chí toàn là món ngon.
Sau khi livestream xong, Ninh Tiểu Miêu cùng Mèo Lớn ngơ ngác nhìn qua một bàn bày đầy đầy thức ăn ngon.
Cá Sóc Chua Ngọt, Sườn Xào Chua Ngọt mèo lớn nhỏ đều thích cũng có, thậm chí còn có món thập toàn đại bổ Thịt Dê Thì Là cùng Canh Xương Dê nữa.
Không có ngóc ngách nào là không có hương thơm của thức ăn truyền đến khiến người ta không tài nào khắc chế được.
Nhưng vấn đề là, bọn họ không phải còn đang trong thời kỳ ăn uống thanh đạm sao?
Mèo Lớn cùng Tiểu Miêu Tể liếc nhìn nhau, cùng nhau nuốt nước miếng: Thật…!Không thích hợp a!!!
Hôm nay lượng đồ ăn lượng, Ninh Vân Dập còn chuyên môn tìm thêm cho Mèo Lớn một cái chậu nữa, thả vào đầy đồ ăn dụ hoặc, thậm chí muốn tràn ra ngoài.
Ninh Vân Dập còn ôn nhu sờ sờ đầu Mèo Lớn: “Không đủ vẫn còn.”
Nói xong lúc này mới nhìn về phía hai con mèo vẫn thành thành thật thật bất động, dẫn đầu cầm lấy đũa: “Làm sao lại đơ ra rồi?”
Sáu cái móng vuốt run lên, hai cái đầu nhảy ra một câu trả lời: Không, hoàn toàn không dám động.!.