LiveStream Mỹ Thực Trên Toàn Tinh Tế Để Nuôi Bé Con

Chương 94: Chương 94



Bạch Thiếu Chủ còn duy trì tư thế anh dũng một quyền vung tới, cả người đều rơi vào mộng:?? Cmn, hắn lúc nào thì lợi hại như vậy rồi?
Tên thủ lĩnh vốn đang đang xem kịch, thấy cảnh này cau mày ngồi dậy: “Đi xem một chút chuyện gì xảy ra?”
Tên đàn em đi thăm dò, ánh mắt phức tạp: “Đại Ca, ngất.”
Tên thủ lĩnh tức đến bậc cười: “Phế vật tạp chủng, làm mất mặt lão tử.

Ngươi đi chiếu cố hắn.”
Tên tinh tặc vũ trụ bị chỉ điểm lập tức tiến lên, cũng không khinh địch như tên đầu tiên, chỉ tiếc Bạch Thiếu Chủ cho là sau khi khỏi hắn bạo động tinh thần thì tinh thần lực của hắn lại tăng lên, vứt bỏ bộ dạng uể oải, càng đánh càng hăng.
Thêm một tên tinh tặc ngã xuống, Bạch Thiếu Chủ hăng hái năm chặt tay nhảy tưng tưng phấn khích: “Lại đến lại đến!”
Thủ lĩnh tinh tặc lại tiếp tục đen mặt, vừa muốn mở miệng lại bị Ninh Vân Dập nói trước: “Không phải chứ, chỉ mới bắt đầu thôi mà, các người không phải chơi không lại đó chứ?”
Hắn híp mắt nhìn chằm chằm Ninh Vân Dập, y lại không chút nào sợ hãi, cười tủm tỉm phảng phất như nói ngươi không trả lời chính là đang sợ a.

Hắn tức giận cười, chỉ một tên đàn em mạnh nhất: “Ngươi tới.”
Chỉ tiếc, tên này cũng vậy không bao lâu liền ngã rạp.
Lúc này tên thủ lĩnh cũng đứng ngồi không yên, đen mặt trầm ngâm, bất luận Ninh Vân nói gì đi nữa cũng không để mấy tên cấp S ra trận.
Ninh Vân Dập lần này lại không mở miệng, cảm thấy tên thủ lĩnh đã đến cực hạn, cho nên khi tên thủ lĩnh nói để Bạch Thiếu Chủ nghĩ ngơi một chút, để Ninh Vân Dập ra so tài thì y liệp đáp ứng.
Bạch Thiếu Chủ thấy tốt thì lấy, cả người đều là hưng phấn, nên không chú ý thấy ánh mắt phức tạp mà Mèo Lớn nhìn hắn.
Ninh Vân Dập đứng ra, y đối ngoại nói bản thân chỉ cấp A, chờ tên thủ lĩnh lại chỉ điểm một đàn em cấp S đối chiến, Bạch Thiếu Chủ iền nhíu mày, hắn so với Ninh Vân Dập còn căn thẳng hơn.

Tính toán nếu Ninh Vân Dập ngã xuống thì hắn sẽ xông lên ngay.
Rất nhanh ngay lúc đối phương còn chưa kịp lấy tinh thần thì Ninh Vân Dập đã ra tay, nháy mắt liền vọt đến trước mặt đối phương vung một đấm trực tiếp vào thái dương.

Thời gian chỉ trong tích tắc 1s, thân thể đối phương bổng bay lên rơi xuống theo hình vòng cung, bất tỉnh nhân sự.
Một màn này trực tiếp làm tất cả mọi người ở đây đều ngẩn tại chỗ.
Thủ lĩnh tinh tặc vũ trụ bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt khó coi: “Ngươi không phải cấp A? Mà là cấp S?”
Ninh Vân Dập vô tội nói: “Ta chính xác là cấp A a, ít ra trên tư liệu là viết như thế, chẳng qua đã rất lâu không có đo qua, khả năng đã thăng rồi?”
Bộ dạng này của y trực tiếp khiến tên thủ lĩnh phẫn nộ, hắn vậy mà không nhìn ra.
Thủ lĩnh tinh tặc vũ trụ sắc mặt khó coi, muốn đổi ý, nhưng nhìn ánh mắt cười như không cười của Ninh Vân Dập, đổi ý khoát khoát tay: “Ngươi đi đánh.

Những người còn lại đem mấy tên té xỉu làm cho tỉnh lại.”
Đợi tỉnh rồi, nhìn xem bọn chúng có chơi chết cháu trai này không.
Ninh Vân Dập nhìn ra tâm tư của tên thủ lĩnh, im lặng cười, quản bọn hắn có tỉnh hay không, bốn tên đàn em này, cũng không tỉnh được, tất cả từ lúc bị đánh ngất đi đã mất toàn bộ tinh thần lực.
Ninh Vân Dập nhìn một tên tinh tặc đối diện không nói một lời lập tức tấn công, toàn bộ một lời không hợp trực tiếp cầm đao chặt tới tinh tặc vũ trụ, toàn bộ khí tràng đột nhiên được triển khai chỉ trong giây lát, thậm chí không một ai thấy được động tác của y, trực tiếp tiếp cận mục tiêu.
Năm ngón tay thình lình mở ra, nắm chặt yết hầu tên tinh tặc.
Đới phương thậm chí còn chưa kịp hoảng hồn liền trực tiếp thân theo cổ nặng nề đập xuống nền đất, nháy mắt mất đi ý thức.
Tên thủ lĩnh triệt để tái mặt ra lệnh: “Người đâu, lên, đem người bắt lại cho lão tử, không quan tâm sống hay chết!”
Ninh Vân Dập tiện tay đem tinh tặc vũ trụ ném qua một bên, mắt Bạch Thiếu Chủ đang ngu ngơ khó tin: “Còn thất thần làm gì? Đánh đi!”
Sau đó lập tức xoay qua đám người tinh thần lực cấp A cũng đang ngây ngốc: “Các người cũng xông lên đi.” Nhiều người đánh khả năng che dấu sẽ càng cao.
Bất quá khi đối phương xuất thủ y sẽ dùng linh lực khống chế hỗ trợ bọn họ, cam đoan mỗi người đều có thể giải quyết đạo tặc vũ trụ.

Nhất là Bạch Thiếu Chủ cấp S, giúp y chia sẻ kha khá tinh tặc nha, đỡ tốn công.
Bạch Thiếu Chủ đối thân thủ của mình tràn đầy tự tin, lập tức ngao một tiếng xông ra ngoài.
Mèo Lớn biết nó lúc này giúp không được gì, trách nhiệm bây giờ của nó chính là che chở Ninh Tiểu Miêu.
Quả nhiên có một tinh tặc vũ trụ thừa cơ nghĩ bắt lấy tiểu gia hỏa, bị Mèo Lớn nhào tới một vuốt đem mặt hắn cào hoa, cái đuôi vung lên hấp bay tên tinh tặc văng ra ngoài.

Ninh Vân Dập thấy vậy lập tức rút cạn tinh thần lực của tên đó, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ đối phương bị choáng ngất.
Tên thủ lĩnh tinh tặc rốt cục phát giác ra được sự nguy hiểm, nhất là cái người tóc đỏ mắt xanh hay nở nụ cười kia, hắn dự cảm đối phương mới là kẻ nguy hiểm.

Hắn quay người tiến vào cánh cửa bên cạnh, dự định đóng lại cửa khoang đem tia hồng ngoại công nghệ cao giải quyết sạch đám người bên ngoài.

Ngay từ đầu hắn không để đám người bị bắt vào mắt nên căn bản chưa bao nghĩ sẽ dùng tới thứ này.
Chỉ là hắn còn chưa bước tới cửa khoang, Ninh Vân Dập đã im hơi lặng tiếng xuất hiện phía trước hắn, năm ngón tay bóp lấy cổ của hắn.
Rõ ràng chỉ là một cái động tác đơn giản, thân là thủ lĩnh đạo tặc vũ trụ lại sở hữu tinh thần lực cấp 2S mạnh nhất ở đây, hắn vốn muốn ngưng tụ tinh thần lực một đòn gi ết chết đối phương, nhưng lại bị đối phương một đòn bắt lấy, tòn thân không thể động đậy, thậm chí không cách nào vận động tinh thần lực được.
Ninh Vân Dập vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng nhìn kẻ đối diện gần trong gang tấc, đôi con ngươi xanh lục theo nụ cười của y càng thêm óng ánh chói mắt thiện lương, chỉ nhìn chằm chằm tên thủ lĩnh, nói ra câu nói không hề hiền lành như bề ngoài: “Đến, ngươi lặp lại lần nữa, muốn không quan tâm sống chết của ai vậy?”
Thủ lĩnh tinh tặc vũ trụ muốn nói chuyện, cuống họng giống như bị cái gì chặn lấy, không thể thở nổi.
Ninh Vân Dập cười đến càng thêm ôn nhu, nhưng trong mắt tên thủ lĩnh lại thấy ác ma: “Không nghe lời, là muốn bị ném ra khỏi phi thuyền sao.”
Hoảng sợ trong mắt tên thủ lĩnh tinh tặc vũ trụ rất nhanh càng thêm rõ ràng khi hắn cảm giác được toàn bộ tinh thần lực của mình đang bị đối phương rút đi, mái đến khi mất đi ý thức.
Ninh Vân Dập đem người ném xuống đất, lúc này mới một lần nữa gia nhập cuộc chiến bên kia.
Sau đó không lâu, một đoàn người đồng tâm hiệp lực đem đám tinh tặc cấp A còn lại bắt sống, chủ yếu cẫn là Ninh Vân Dập và Bạch Thiếu Chủ ra tay nên có tác dụng lớn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 25: Chương 25

Nhưng cũng do nhiều người cùng nhau xuất lực nên kết quả này cũng không quá ngạc nhiên.
Sau khi giải quyết xong, cởi trói cho toàn bộ hành khách bên kia lại đem đám tinh tặc trói tay chân lại.
Ninh Vân Dập tìm thấy liền tắt thiết bị che chắn sóng, thông báo cho cục Cảnh Sát Vũ Trụ Liên Bang.
Sau mấy tiếng, Quân đoàn 100 thành viên được Liên Bang phái tới, đến nơi lại phát hiện tất cả tinh tặc vũ trụ đều bị trói, trong đó mấy tên tinh thần lực cấp S đều bị phế rồi!.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Trước khi người bên Liên Bang tới y đã lấy quả cầu tinh thần lực cấp S của đám tinh tặc bao phủ bản thân, nên sẽ không bị lộ bất cứ điều gì, còn những tên tinh tặc này cũng không có cách nào tỉnh lại nên cũng không lo chúng sẽ tiếc lộ điều gì.
Quân đoàn cũng hỗ trợ bảo vệ an toàn đám người bọn họ đến Chủ Tinh, sau đó tiến hành trấn an cùng xác nhận thân phận rồi đưa lần lượt từng người về nhà.
Mấy người Ninh Vân Dập được chiếu cố đặc biệt nhất, do cả hai đều là người có tinh thần lực cấp S lại bỏ rất nhiều công sức trong lần bắt giữ tinh tặc vũ trụ này.

Nếu hai người họ không phải kẻ hữu dũng hữu mưu, trước lấy đơn độc so đấu đánh lạc hướng tinh tặc rồi mới tấn công tập thể thì sợ là 57 người trên chuyến đi này không thể nào hạ cánh bình an.
Ninh Vân Dập cũng được hỗ trợ sữa đổi id thân phận, từ người có tinh thần lực cấp A đổi thành cấp S.
Ninh Vân Dập cảm thấy không quan trọng, trước đó nói cấp A là không muốn quá kiêu căng, bây giờ bất đắc dĩ kiêu căng một chút vậy, cũng không có khác nhau quá nhiều.
Vị quân nhân phụ trách đưa nhóm Ninh Vân Dập về nhà còn thắc mắc sao họ đánh nhau tốt như vậy, chờ đến khi hạ cánh ở khu F thành Phố Ngầm, nháy mắt liền hiểu, trách không được kinh nghiệm thực chiến mạnh như vậy, trà trộn ở nơi này sao có thể không mạnh cho được?
Ninh Vân Dập nhìn vị quân nhân khỏi động phi hành khí rời đi, mới nhìn qua hướng Bạch Thiếu Chủ đang vui sướng: “Làm sao rồi?”
Bạch Thiếu Chủ nhếch miệng cười khúc khích: “Không nghĩ tới bắt đạo tặc vũ trụ còn có khen thưởng, một trăm vạn tinh tệ nha, đây là lần đầu tiên tôi kiếm tiền đó.”
Lần này hai mươi người tham gia đánh nhau với bọn đạo tặc đều có khen thưởng, hai người bọn họ ra sức nhiều nhất, mỗi người được thưởng một trăm vạn tinh tệ, còn lại mấy người kia mỗi người năm mươi vạn.
Bạch Thiếu Chủ nhìn số tinh tệ được cộng thêm trong sổ điện tử, không ngờ được, hắn quá là tài giỏi nha, mới ngày đầu đặt chân tới Chủ Tinh đã kiếm được tiền.

Lập tức nhắn tin báo cho Bạch thành chủ, thuận tiện nói cho hắn bọn họ đã đến nơi.
【 Bạch lại Bạch: Chúng ta đến rồi.

Xem, đây là tiền mà ta kiếm được.

[ hình ảnh ] 】
Bạch thành chủ gần như trả lời sau 1 giây: 【??? Thằng ngóc thối, cha cho con đi Chủ Tinh, con thuận đường đi ăn cướp rồi hả? 】
【 Bạch lại Bạch: Lão già, đây là tiền thưởng, con trai của lão bắt được tinh tặc vũ trụ nên được khen thưởng đó! 】
【 Bạch Thành Chủ:!!! 】
【 Bạch Thành Chủ: Cái gì? Các người gặp tinh tặc vũ trụ rồi? 】
Bạch Thiếu Chủ bên này đang kích động đánh chữ, Ninh Vân Dập đi phí trước lại bị một đoàn người chặn lại: “Các ngươi là ai? Muốn xuống Thành Phố Ngầm phải có giấy thông hành.”
Ninh Vân Dập nhìn về phía Bạch Thiếu Chủ, hắn không để ý tới Bạch thành chủ nữa mà lấy ra một tờ thẻ từ.
Thủ vệ nhận lấy quẹt một cái, cửa lại không mở, nhíu mày trả lại: “Cái thẻ này hỏng, không thể thông hành.”
Bạch Thiếu Chủ ngơ ngác: “Làm sao có thể? Cái này là Tuyên Thành Chủ các người đưa cho cha ta, sao có thể là thẻ hỏng được?”
Lời tiếp theo của Thủ vệ làm cho Bạch Thiếu Chủ càng ngơ ra: “Tuyên Thành chủ? Tuyên Thành chủ nào? Ở đây không có người này.”
Ninh Vân Dập cũng nhìn sang, phát hiện lúc thủ vệ này nói không có Tuyên Thành Chủ ánh mắt sáng lấp loé, sau vẫn ra vẻ trấn tĩnh ngăn cản bọn họ.
Ninh Vân Dập híp mắt, xem ra Bạch Thành Chủ ở xa không biết Thành Phố Ngầm nơi đây đã phát sinh không ít chuyện.
Ninh Vân Dập ngăn cản Bạch Thiếu Chủ còn muốn lôi lý lẻ ra biện luận: “Nếu không có, vậy có lẽ chúng ta tìm nhầm, có lẽ là Khu E Thành Phố Ngầm.

Cháu trai, ngươi có phải đem khu E nhìn nhầm thành khu F rồi không? Chúng ta đi
Khu E hỏi thăm một chút.”
Bạch Thiếu Chủ rất nhanh hoàn hồn, ngoan ngoãn đi theo Ninh Vân Dập đi.
Chờ đi xa một khoảng, Bạch Thiếu Chủ mới nhíu mày hỏi: “Không lẽ cái người quen kia của Lão Bạch xảy ra vấn đề?”
Ninh Vân Dập không có trả lời, nguyên nhân cụ thể y cũng không rõ ràng, nhưng có thể khẳng định một việc, khu F Thành Phố Ngầm khẳng định xảy ra vấn đề.
Tuyên Thành chủ người này có tồn tại, chỉ là bây giờ Thành Phố Ngầm sợ là không phải Tuyên Thành Chủ làm chủ nữa.
Bạch Thiếu Chủ biểu lộ nghiêm túc, lập tức dựa theo phân phó của Ninh Vân Dập bắt đầu liên hệ Bạch thành chủ.
Chờ mở ra vòng tay, nhìn thấy hơn một trăm chưa đọc:??
Hai mắt Bạch Thiếu Chủ càng mở càng lớn, xong, hắn lúc nảy hình như hắn vừa kể cho lão cha chuyện gặp tinh tặc vũ trụ, sau đó vì chuyện bên này nên hắn đã ném lão cha qua một bên, quên mất luôn!
Bạch Thiếu Chủ tranh thủ thời gian trả lời, giải thích một chặp rồi đem tình huống bên này hỏi một tí.
Bạch Thành Chủ ánh mắt phức tạp: “Lần gần đây nhất ta liên hệ với hắn là nữa tháng trước, khi đó không nghe thấy hắn đề cập đến có chuyện xảy ra.

Tham Khảo Thêm:  Chương 38: Cô gái mất tích bí ẩn

Cũng bởi từ khi A Thành bị bệnh, ta cũng không phân tâm để ý đến chuyện khác, nên cũng ít liên lạc với hắn.”
Ninh Vân Dập lọc ra được một tin tức khác từ chỗ Bạch Thành Chủ, y dự tính trước hết làm một tấm thẻ thông hành, đi vào Thành Phố Ngầm tìm hiểu một phen.
“Ngươi nhìn người kia có phải là khá quen không? Đó có phải là người lúc trước đi chung phi thuyền với chúng ta không?” Ninh Vân Dập cố nhớ lại một chút, Bạch Thiếu Chủ nghe được câu hỏi liền quay sang nhìn vào hướng y chỉ.
Ninh Vân Dập giương mắt, quả nhiên đứng trước cổng Thành Phố Ngầm là ba người trẻ tuổi, người có vẻ đứng đầu tuy đã thay bộ đồ khác nhưng với cái đầu màu xanh lục tết bím tóc đó thì hoàn toàn giống với thanh niên trong trí nhớ của y.
Người trẻ tuổi đó nghiêng đầu nghe hai người bên cạnh nói gì đó, chiếc bông tai đang đeo cũng rất quen thuộc.

Xác định không sai, chính là người cùng đi trên phi thuyền hôm qua.

Đối phương không kiên nhẫn nhận lấy thẻ thông hành của hai người kia, đang muốn quẹt thẻ xác nhận thì nghe tiếng gọi: Khoang đã, chờ chút!
Một thân ảnh mặc đồ trắng xuất hiện, ôm cổ thanh niên tóc xanh: “Ngươi sao giờ mới đến? Ta chờ ngươi thật lâu!”
Người trẻ tuổi đang muốn nổi giận, nghiêng đầu nhìn thấy Bạch Thiếu Chủ ánh mắt sáng lên: “Là ngươi a? Vậy Bạch tiên sinh có phải là cũng ở nơi đây?”
Nghĩ đến bản thân gặp nạn bị trói gô rồi quẳng ở nơi hẻo lánh nào chờ chết, đột nhiên Bạch Tiên Sinh với mái tóc đỏ xuất hiện xoạt xoạt đánh nhau với bọn đạo tặc giải thoát cho bọn họ, quả thật là đã cứu mạng chó của hắn mà!
Ninh Vân Dập nắm tay Ninh Tiểu Miêu cùng Mèo Lớn đi tới, đối diện với cặp mắt cún long lanh nhiệt tình nhìn chằm chằm, thấp giọng ho một tiếng: “Cậu không phải được đưa về khu A sao?”
Người thanh niên này tên là Hách Diễm, là một phú n đại giàu có, không thiếu tiền của, chỉ thích rong chơi đó đây.
Hết lần này tới lần khác kiểm tra hắn đều không có tinh thần lực, bình thường người trong nhà đều thu xếp bảo tiêu đi theo hắn, kết quả lần này hắn cố ý trốn hai bảo tiêu một mình đi C Tinh Cầu chơi, chơi đến xém chút không còn đường về!
Lần này tới cũng là do tránh được một kiếp, bạn bè nghe nói hắn kém chút nữa là xảy ra chuyện, nói là ở đây bày tiệc chúc mừng hắn sống sót sau tai nạn.
Trước đó toàn chơi ở khu A, về sau người nhà biết nên cấm đoán, hắn liền dời địa điểm ăn chơi xa hơn ra tận khu F thì không sợ bị bắt nữa.
Hách Diễm giải thích xong, hứng thú bừng bừng sáp lại gần: “Bạch tiên sinh cũng tới chơi sao?”
Ninh Vân Dập gật đầu: “Vâng, cậu nói bạn bè cậu tổ chức tiệc cho cậu ở nơi đây, cậu có giấy thông hành nơi đây không?”
Hách Diễm lập tức đáp: “Có có có, hai người này là bảo tiêu của bạn tôi, tới đón tôi.”
Ninh Vân Dập: “Chúng tôi muốn đi vào, nhưng thẻ thông hành lại bị hỏng, chúng tôi có thể đi cùng cậu không?”
Hách Diễm tự nhiên không có ý kiến, lập tức nhìn về phía thủ vệ, thay đổi nụ cười lúc nãy, hung hăng nói: “Có thể khônggg?”
Thủ vệ sắc mặt hơi tái, nhưng không dám đắc tội Hách Diễm: “Hách, Hách thiếu gia, cái này…!Đương nhiên là có thể.”
Ninh Vân Dập nhìn ra thân phận của Hách Diễm không thấp, hướng Bạch Thiếu Chủ ra hiệu.
Bạch Thiếu Chủ lập tức tiến tới, một tay bá sau cổ của thủ vệ cười tủm tỉm: “Bọn ta là đi cùng Hách thiếu gia, trước đó chưa từng tới đây, cũng không có hỏi qua ngươi cái gì, ghi nhớ chưa?”
Thủ vệ sao có thể không nghe ra uy hiếp trong đó, nhưng nghĩ đến nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Dù sao đây cũng là người quen của Hách thiếu gia, hắn thật sự không đắc tội nổi, liên tục đáp ứng.
Thế là mấy người Ninh Vân Dập theo Hách Diễm tiến vào Thành Phố Ngầm.
Nơi này tuy nói là khu F nhưng dù sao đây cũng là Chủ Tinh, so với khu F ở Phế Tinh lớn hơn gấp mấy lần, theo ấn tượng của họ là khắp nơi đều rất náo nhiệt, tới tới lui lui toàn là người.
Cảm giác giống như một toàn thành trì độc lập.
Đi ra khỏi thông đạo cửa thành thì phía trước thông thoáng sáng hơn, bốn hướng rộng rãi thoáng đãng, có mấy con đường lớn, khắp nơi đều thấy ngõ nhỏ, chỉ có phía trước là con đường lớn thông tới một công trình kiến trúc tám tầng hoa lệ.
Bạch Thiếu Chủ cũng là lần đầu tiên tới đây, cùng hắn một mực ở hoàn toàn khác biệt, khiếp sợ không thôi.
Lão cha hắn vậy mà lại…sở hữu một nữa nơi này?
Không đúng, hiện tại khả năng cao đã không còn, bị người ta đoạt rồi.
Hách Diễm giới thiệu một vòng nơi này cho Ninh Vân Dập, vòng tay hắn vang lên một tiếng, liếc mắt nhìn qua liền nhiệt tình hỏi thăm Ninh Vân Dập: “Bạch tiên sinh, ngài muốn đến phòng đấu giá ở tầng cao nhất sao? Bạn tôi nói có rất nhiều đồ tốt đã thất truyền sẽ được đấu gí ở đó, nghe nói còn có cái gì mà La Bàn cổ gia truyền, đồ vật đã lâu đời của Cổ Lam Tinh mấy ngàn năm lịch sử.”
“La Bàn cổ?” Bạch Thiếu Chủ đứng một bên cau mày đột nhiên hỏi một câu.
Ninh Vân Dập nhìn sang, hắn tiến tới nhỏ giọng, “Lão cha tôi nói Tuyên Thành Chủ có một kiện đồ bảo bối cất rất kỹ, chính là La Bàn cổ.

Nhưng không biết có phải cùng một thứ với cái này hay không.”
Ngay cả món đồ bảo bối cũng bị lôi ra đấu giá, nếu đó đúng là thật thì cảnh ngộ của Tuyên Thành Chủ e là còn hỏng bét hơn.
Ninh Vân Dập cũng nghĩ đến, y nhìn về phía Hách Diễm: “Chúng tôi không có thư mời, có thể đi sao?”
Hách Diễm vỗ ngực: “Có thể, đám bạn của tôi quen biết một vị quản lý ở Thành Phố Ngầm này, cùng quản sự đó nói một tiếng là được.”
Rất nhanh Hách Diễm mang theo mấy người Ninh Vân Dập đi về phía toà kiến trúc kia.
Diện tích toàn kiến trúc này rất rộng, từ cửa lớn đi vào, bên trong lại mỹ lệ trang nghiêm gây cho người khác cảm giác uy áp cực lớn.
Bọn họ được dẫn lên tầng cao nhất, sau đó thủ vệ cầm thẻ từ quẹt xác nhận, cửa đá nặng nề chợt hỏ ra một khoảng chính giữa đủ cho một người đi qua.
Hách Diễm dẫn đầu đi vào, rất nhanh đám người lại tiếp tục đi thẳng về phí trước.

Tham Khảo Thêm:  Chương 109: 109: Thịnh Yến Của Ác Ma 23

Ninh Vân Dập phát hiện đây mới là đoạn thứ nhất, đi vào trong liên tiếp rẻ qua năm cái cửa đều có người trông coi.

Chờ cánh cửa cuối cùng mở ra, tiếng ồn bên trong lập tức truyền ra ngoài, rất náo nhiệt, toàn bộ căn phòng rất xa hoa tráng lệ, có ảo giác như lạc vào một buổi yến tiệc.
Chỉ trừ cái bàn phía trước là có thể nhìn bằng mắt thường, còn lại toàn bộ căn phòng đều là một màu đen nặng nề của mấy chiếc rèm tơ lụa kéo dài từ đỉnh trần nhà phủ xuống bốn phía, không thấy rõ được cái gì bên trong, dùng tinh thần lực cũng tra được cái gì.
Hách Diễm vừa xuất hiện, bạn của hắn cũng tới.

Cũng là một người trẻ tuổi, trên đầu một màu xanh lục.
Ninh Vân Dập nhìn hai cái đầu chụm lại với nhau, trên đó còn thêm một đám tóc tết nhỏ xoắn lại, nhìn như hai trái dứa.

Sắc mặt y liền quỷ dị, vô cùng tò mò hai người trẻ tuổi này có biết ý nghĩa của câu đầu xanh mơn mởn hay không?
Hiển nhiên Hách Diễm là không biết, hắn còn hưng phấn giới thiệu bạn bè của mình.
Người bạn kia nghe hai người đều là cường giả tinh thần lực cấp S, lại càng nhiệt tình hơn.
Bạch Thiếu Chủ lập tức phát huy khả năng xã giao thiên phú của mình, một lát sau đã đem tất cả nội tình từ người bạn kia hỏi ra rõ ràng.
Chỉ một hồi sau, âm nhạc trong căn phòng ngưng lại, tấm màn đen ở giữa cuối cùng cũng mở ra lộ chiếc bàn trãi khăn đỏ chót giữa sân khấu.
Một người đàn ông xuất hiện, thấy người ngồi phía dưới liền nở nụ cười lộ ra khoé mắt sâu, một thân mặc âu phục thẳng thớm, nhìn tổng thể hình dáng mang lại cho người khác cảm giác ôn thuận nho nhã.
Người bạn kia nhỏ giọng giới thiệu: “Đây chính là tổng quản lý của Thành Phố Ngầm, tên là gì không ai biết, nghe nói là con nuôi của thành chủ Thành Phố Ngầm, bình thường đều là hắn ra mặt quản lý mọi chuyện lớn nhỏ liên quan đến Thành Phố Ngầm này.”
Bạch Thiếu Chủ mí mắt giựt một cái, hắn không có nghe cha hắn nhắc đến cái gì mà thiếu đông gia, cũng không nói tới Tuyên Thành Chủ có con nuôi.
Nhưng cha hắn nói cũng không nhiều, có lẽ người kia giấu diếm nên cha hắn không biết nhiều.
Ninh Vân Dập nhìn người đàn ông trên sân khấu như có điều suy nghĩ, y phóng linh lực ra một phen, cảm giác người này tinh thần lực không thấp, hắn cố ý giấu thực lực nên nói với bên ngoài chỉ là cấp 2S.
Người đàn ông phát biểu xong cũng đi xuống, đứng dưới kháng đài nhìn người chủ trì thực hiện công việc đấu giá.
Rất nhanh, vật phẩm đấu giá đầu tiên được đẩy ra, là một chiếc La Bà cổ.
Khách hàng đến đây không nghĩ buổi đấu giá đưa ra một vật phẩm kình bạo như vậy, lập tức có người ra giá.
Bạch Thiếu Chủ đưa hình ảnh thu nhỏ của chiếc La Bàn mà Bạch Thành Chủ gửi cho Ninh Vân Dập xem, thứ trên sân khấu chính là của Tuyên Thành Chủ.
Ninh Vân Dập nhìn chằm chằm người gọi là thiếu đông gia kia, đưa tay ra hiệu để Bạch Thiếu Chủ hô giá.
Bạch Thiếu Chủ vừa ra tay, so sánh với giá mà vị khách kia đưa ra chính là nhân đôi con số.
Người nơi này chưa gặp qua người hô giá bao giờ, đều quay lại nhìn, phát hiện tập hợp đang đứng kia trông thật…quái dị.
Dù sao hồi bào giờ chưa gặp qua ai đi đấu giá còn bế theo trẻ con, mang theo trẻ con thì thôi còn mang thêm một con dị thú?
Nhất là thứ khiến họ không khỏi thấy kỳ quái chính là đi đấu gí còn mang rương hành lý.

Con mèo kia trên lưng còn cõng thêm hai cái sọt cột lại với nhau bằng miếng vải nữa!
Này…thấy thế nào cũng không bình thường.
Nhưng một người trong đó là tiểu thiếu gia Hách Thị, vậy thì người trẻ tuổi ra giá hai ngàn vạn tinh tệ có thể hiểu được thân phận như thế nào.
Dù sao cũng có thể là Hách thiếu gia bảo hắn ra giá a?
Vị thiếu đông gia ki cũng nhìn qua, vẫn là bộ dáng tủm tỉm, thậm chí còn hướng Bạch Thiếu Chủ cười cười.
Bạch Thiếu Chủ chỉ lườm lại hắn một cái, không cho chừa cho chút mặt mũi nào.
Đám người cũng không có tiếp tục đấu giá, nhìn tư thế đối phương chính là nhất định phải lấy được, sợ là tranh không lại, huống chi bên cạnh hắn còn có vị Hách tiểu thiếu gia kia.
Sau đó mấy người Ninh Vân Dập cũng không tiếp tục đấu giá, chờ thời gian đấu giá không bao lâu nữa, Ninh Vân Dập nhìn về phía Hách Diễm cùng bạn hắn: “Mấy cậu rời khỏi Thành Phố Ngầm trước đi.”
Hách Diễm ngơ ngác nhìn lại, Bạch Thiếu Chủ ý tứ sâu xa bổ sung một câu: “Là muốn tốt cho các cậu thôi.”
Dù sao hắn có dự cảm thúc thúc hắn muốn chơi lớn.
Ninh Vân Dập đúng thật là nghĩ như vậy, cho tới bây giờ chỉ có y vớt tinh tệ từ trong tay người khác, không có chuyện y tặng không tinh tệ ra ngoài.
Sau khi hội đấu giá kết thúc, vị thiếu đông gia kia tự mình đem họ đến phía sau sân khấu giao tiền lấy vật phẩm.
Đứng trước dụng cụ quét thẻ, vị thiếu đông gia này khẩu phật tâm xà hỏi một câu: “Vị tiên sinh lạ mặt này, ngài lần đầu tiên tới đây, muốn quét thẻ hay là chuyển khoản?”
Ninh Vân Dập cười mà không cười: “Không có lựa chọn thứ ba sao?”
Khẩu Phật tâm xà nhíu mày: “Ồ? Loại thứ ba là gì?”
Ninh Vân Dập về hắn một cái càng thêm vui vẻ nụ cười: “Ví dụ như…!Bạch phiêu.”!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.