Ninh Vân Dập vừa nói ra hai chữ cuối cùng, Anselm đối diện nụ cười liền cứng lại.
Biểu tình của hắn rất nhanh lại khôi phục, ôn hoà nói: “Vị tiên sinh này, trước kia cũng có một người đến Thành Phố Ngầm giở trò như vậy, ngươi biết người đó hiện giờ ở đâu không?”
Ninh Vân Dập nhìn Anselm đang tới gần, tươi cười không thay đổi: “Ở đâu?”
Anselm tươi cười bổng rùng mình: “Chờ ngươi đi xuống bồi hắn sẽ biết.” Nói xong liền giơ tay phải lên muốn bắt lấy Ninh Vân Dập, chỉ là khi tay hắn vừa đưa lên đã bị nắm lấy.
Chỉ trong nháy mắt, biểu tình Anselm thay đổi, hiển nhiên không nghĩ tới muốn thử một chút lại có kết quả này, quanh thân người này đều bao phủ lớp tinh thần lực cấp A nhưng thực lực tuyệt đối trên hắn.
Nếu không không có khả năng một động tác liền đem hắn khống chế triệt để, không thể nhúc nhích, không thể mở miệng.
Khoé miệng Ninh Vân Dập cười càng thêm xán lạn, mái tóc đỏ kia tựa như đốm lửa cháy rực rỡ, phản phất đem người đối diện thiêu đốt đến tận xương cốt không còn.
Bốn phía Thành Phố Ngầm không một ai chú ý tới bên này, mọi khi đều cùng khách hàng đấu giá thắng trao đổi thông tin.
Người kia là người đấu giá thắng La Bàn cổ, có thể tổng quản lý muốn tự thân tiếp đãi.
Đây là chuyện thông thường, tổng quản lý sẽ tìm cớ tiếp xúc đem gương mặt cùng thông tin đối phương kiểm tra kỹ càng, thăm dò sinh trắc gưing mặt xong sẽ thêm vào danh sách khách hàng quý của Thành Phố Ngầm.
Bọn họ chỉ thấy tổng quản lý đưa lưng về phía họ cùng người trẻ tuổi nói chuyện, giao lưi chắc là không tệ, người trẻ tuổi tâm tình rất tốt.
Ninh Vân Dập trước ánh mắt nặng nề của vị thiếu tông chủ lấy ra một sợi dây thừng, thong thả ung dung trói chặt hai tay người đàn ông đang không nhúc nhích được.
Thậm chí còn nhàn nhã hỏi lại: “Ngươi biết người bị dây thừng khoá tinh thần lực này hiện đang ở đâu không?”
Sợi dây này đương nhiên không khoá đuọc tinh thần lực gì mà chỉ là một sợi dây bình thường.
Chẳng qua là muốn lừa người đàn ông này, để hắn không làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ.
Ninh Vân Dập tự hỏi tự đáp: “Ta quên mất, ngươi không thể nói chuyện, khóa tinh thần lực a, chính là có thể khoá lại tinh thần lực của ngươi, một khi ngươi điều động tinh thần lực lập tức sẽ bị phản phệ.
Chưa gặp qua đúng không, loại công nghệ cao này vẫn còn trong giai đoạn thực tiễn, ngươi chưa thấy qua cũng bình thường.
Chờ ngươi vận động tinh thần lực ngươi sẽ biết rốt cục người cũng bị cột lại kia đi đâu.”
Anselm nhíu mày, không bị lời nói của y đánh lừa, bộ đang giống như nói: Ngươi nghĩ ta tin ngươi không?
Ninh Vân Dập vẫn như cũ cười tủm tỉm: ” Tinh thần lực 2S, sắp đột phá 3S, mấy ngày này vì nhanh chóng thăng cấp nuốt không ít nguồn năng lượng tinh thạch đi?”
Anselm rốt cuộc sắc mặt tái mét, chỉ ai có tinh thần lực mạnh hơn hắn mới có thể nhìn thấy thục lực chân chính của hắn bây giờ.
Người trước mắt rốt cuộc là đã tra qua cấp độ tinh thần lực của hắn hay là….cường giả tinh thần lực cấp 3S.
Người đặt tới cấp 3S, trên toàn tinh tế cũng có mấy trăm.
Ninh Vân Dập hù doạ xong hết thảy, để tăng thêm tính thuyết phục y còn lấy ra một quả bom đồ chơi mô phỏng sinh vật nhét vào trong tay Anselm, kéo vòng chốt tay rồi tốt bụng nhắc nhở: “Nắm chặt, một khi cái vòng rơi ra lập tức sẽ nổ mạnh.
Đương nhiên, kẻ bị nổ chết chính là kẻ đứng gần cái này.”
Anselm sắc mặt hoàn toàn đen thui, ánh mắt gi·ết người chăm chăm nhìn Ninh Vân Dập.
Ánh mắt uy hiếp lập tức lia ra sau, dùng tại trên người đám Ninh Tiểu Miêu, phảng phất như nói: Ngươi cũng không sợ nổ chết đứa bé kia?
Ninh Vân Dập: “Ngươi có thể đánh cuộc một phen, là ta mang bọn họ chạy trốn nhanh hơn, hay là ngươi ch·ết nhanh hơn.”
Bạch thiếu chủ toàn bộ hành trình cũng không nói chuyện, một bộ cao thâm khó đoán.
Trong lòng thì la hét nhảy múa các kiểu aaaaaaa, thúc của hắn chính là thúc của hắn, lúc nào cũng lôi ra mấy thức đồ vật trâu bò như vậy, bất quá mấy thứ như này quân bộ khống chế rất kỹ, sao thúc hắn lại có nhỉ?
Anselm nghĩ đến khả năng tinh thần lực của Ninh Vân Dập siêu cao, hầu kết giật giật, ánh mắt mang theo thỉnh cầu muốn nói chuyện.
Ninh Vân Dập lúc này lại nghiêm túc hẳn lên: “Ta hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, ta hiện tại khởi động bom, ngươi tại chỗ thăng thiên; thứ hai, mang chúng ta đi gặp Tuyên Thành Chủ.”
Anselm nghe được ba chữ Tuyên Thành Chủ trong mắt hiện lên ngoài ý muốn, cau mày, hiển nhiên hắn không nghĩ đám người Ninh Vân Dập lại vì Tuyên Thành Chủ mà tới.
Ninh Vân Dập nhìn hai mắt hắn xoay tới xoay lui đầy toan tính, vươn ba ngón tay: “Ngươi có ba giây suy xét.
Chọn cái thứ nhất, chỉ cần chớp mắt một lần, chọn cái thứ hai thì chớp mắt hai lần, còn nếu cái thứ ba thì không cần chọn, ta liền chọn giúp ngươi!.”
Ninh Vân Dập nói xong, không chút do dự bắt đầu đếm ngược.
Anselm bởi vì bị thực lực của Ninh Vân Dập làm cho kinh sợ, hoàn toàn không dám đánh cuộc thứ trong tay này có phải là thứ lấy mạng hắn như lời y nói hay không, cuối cùng trước khi y đếm đến số ba hắn liền chớp chớp mắt hai lần.
Ninh Vân Dập tâm tình không tồi, đối diện Anselm giờ phút này mặt đã đen đến không nhìn ra ngũ quan: “Ngươi tốt nhất không cần giở trò lật lọng.
Chỉ cần ngươi hó hé một chút ta sẽ ngay lập tức giải quyết ngươi.
Tin ta đi, Thành Phó Ngầm này có rất nhiều người ao ước cái chức tổ g quản lý của ngươi a, ngươi đem Tuyên Thành Chủ cùng tâm phúc của hắn hạ bệ không dễ dàng, một mình ngươi sẽ không thể thực hiện được âm mưu, chắc chắn vẫn người biết tung tích của Tuyên Thành Chủ.
Ngươi nói xem có người sẵn lòng vui vẻ nói ra địa điểm để lập công hay không?”
Một hơi dài vừa dứt, hoàn toàn đánh gãy tính toán nhỏ trong lòng Anselm.
Những người đó sở dĩ thần phục hắn, trừ việc đối ngoại thân phận hắn là con nuôi của Tuyên Thành Chủ còn có thực lực mạnh nhất toàn Thành Phố Ngầm này, cùng đám thủ hạ tuyệt đối trung thành.
Cố tình hắn lại e ngại thực lực cùng danh tiếng của Tuyên Thành Chủ, không yên tâm người khác nên sai đa số thủ hạ trông coi đám người Tuyên Thành Chủ.
Hắn nghĩ bản thân là chủ thành đây là địa bàn của hắn, sẽ không ai đam tới gây rối, ai ngờ giữa đường lại lòi ra một người thực lực đáng gườm khiến hắn mắc mưu.
Bắt giặt bắt vua trước!
Anselm sắc mặt lại thay đổi, cuối cùng vẫn quyết định trước dẫn bọn họ ra ngoài, tìm cơ hội thoát thân.
Ninh Vân Dập nhìn ra tâm tư của hắn cũng không nói gì, để Mèo Lớn cùng Ninh Tiểu Miêu đi đằng trước mở đường, Bạch Thiếu Chủ theo sát sau đó.
Ninh Vân Dập cùng Anselm đi song song nhau, lấy liếc mắt trái phải để hướng dẫn đường đi.
Đoàn người thuận lợi rời khỏi phòng đấu giá đi ra ngoài.
Thủ vệ nắm tay thủ thế cúi đầu chào không nhìn thấy ánh của Anselm đang liều mạng ra hiệu.
Cả đám tiếp tục hướng lên cầu thang mà đi, Anselm híp mắt nổi tâm tư, vừa muốn nhấc chân liền cảm nhận được thứ gì đó lạnh rét run ngay sườn eo.
Hắn cúi đầu nhìn chợt toàn thân đều lạnh toát từ trên xuống.
Bên hông hắn là một khẩu súng màu bạc, toàn thân lạnh băng tản ra ánh sáng lạnh lẽo.
Ninh Vân Dập âm thanh sung sướng giống như đang tán gẫu: “Ngươi nói xem động tác của ngươi mau, hay là súng của ta mau hơn? Ngươi có muốn biết khi ngươi bị đánh thành cái sàn rồi Trị Liệu Sư tới nhanh hơn hay máu của ngươi chảy còn nhanh hơn?”
Anselm hít sâu một hơi, cuối cùng suy sút cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Vân Dập.
Hắn không hiểu, kết cục sớm đã định xong cả rồi, sao lại còn phát sinh tình huống xoay ngược như vậy?
Nếu như Tuyên Thành Chủ nói cho hắn biết lão còn tâm phúc lợi hại như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không động thủ.
Hắn không cam lòng, hắn đi theo Tuyên Thành Chủ nhiều năm như vậy, hắn cho rằng mấy năm nay cam chịu làm con nuôi của ông ta, tương lai sẽ được thừa kế Thành Phố Ngầm.
Khi ông ta tuyên bó bản thân sẽ không giữ chức Thành Chủ lâu nữa, muốn cho hắn tạm thời giữ chức Phó Thành Chủ làm hắn mừng rỡ như điên, cho rằng bao cố gắn cuối cùng cũng được hồi báo.
Nhưng kết quả đâu? Cái gọi là Phó Thành Chủ quả thật là Phó, Tuyên Thành Chủ nói với hắn một thời gian ngắn nữa sẽ nghênh đón vị Thành Chủ mới chân chính đến thay thế vị trí của ông.
Tuyên Thành Chủ thậm chí còn nói vị trí này là ông ta chỉ thay mặt quản lý, sớm muộn gì vị trí này cũng phải trả lại cho người ta.
Anselm tức đến điên rồi, mấy năm qua hắn có thấy vị Thành Chủ nào xuất hiện đâu, ông ta chỉ kiếm cớ không muốn đem vị trí Thành Chủ để lại cho hắn thôi.
Nếu đã không cho……!Vậy hắn sẽ tự mình giành lấy.
Anselm trầm ngâm nhìn chằm chằn một bên sườn mặt của Ninh Vân Dập, người này là vị Thành Chủ mới trong miệng Tuyên Thành Chủ sao? Hắn rủ mắt, đoạn đường kế tiếp cũng không giở trò gì nữa.
Thực lực của đối phương hắn xác nhận đánh không lại, nếu thua cuộc hắn sẽ chết, còn nếu hắn dẫn bọn họ đi gặp Tuyên Thành Chủ, có lẽ còn cơ hội, dù sao đại bộ phận tâm phúc của hắn đều đang ở chỗ Tuyên Thành Chủ.
Từ khu kiến trúc tám tầng đi ra, Anselm vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một chiếc phi hành khí.
Không chờ hắn hoàn hồn liền trực tiếp bị đẩy vào trong.
Chờ ngồi vào trong, Ninh Vân Dập lần này không chần chờ gì mà trực tiếp lấy súng kê ngay thái dương Anselm, để hắn mở miệng: “Bay đến đâu? Nói chuyện.”
Anselm lúc này mới phát hiện chính mình có thể mở miệng, đối với thực lực bi3n thái như Ninh Vân Dập càng thêm không cam lòng: “Ngươi rốt cuộc là người nào?”
Ninh Vân Dập: “Lại không chỉ đường, vậy thù lấy mạng ngươi.”
Anselm hít sâu một hơi, bắt đầu thành thành thật thật chỉ đường.
Người trước mắt này chỉ một câu không hợp liền rút súng, không thể trêu vào, thật sự không thể trêu vào.
Chờ tới lâu đài giam giữ Tuyên thành chủ, nơi nơi đều là người của hắn, đến lúc đó cho hắn chờ xem người này sẽ đối phó ra sao.
Bởi vì Anselm thành thật chỉ đường nên một quảng đường này họ đi thật thuận lợi.
Ngồi gần nữa tiếng liền đi sâu vào tận cùng Thành Phố Ngầm.
“
Giống như thiết kế của Thành Phố Ngầm ở Phế Tinh, trừ bỏ diện tích lớn hơn thì kết cấu xây dụng đều như nhau.
Từ một chiếc cổng thành cực lớn ngăn cách trong ngoài toà thành ra, phía trước còn có thủ vệ, một khi mở cửa ra chí là hai toà thành mà Bạch Thành Chủ đã nói qua.
Không nghĩ tới tên này đem Tuyên Thành Chủ nhốt ở lâu đài.
Nghĩ lại thì đay cũng là lựa chọn tốt nhất, hai toà thành này là tài sản riêng của Bạch Thành Chủ, lúc hắn xây dựng là thời điểm hăn muốn che dấu thân phận của Bạch Thiếu Chủ, như vậy bốn phía chắc chắn đều là tường đồng vách sắt, thậm chí có thể ngăn cách được hương vị âm thanh.
Tự nhiên là nơi cầm tù tốt nhất rồi.
Ninh Vân Dập lấy súng đưa ngay huyệt thái dương của Anselm, để ngừa vạn nhất, lại lần nữa làm hắn mất tiếng.
Anselm nhìn chằm chằm phía trước cửa thành, trong ánh mắt hiện lên âm trầm, cho dù người này lợi hại, rốt cuộc y cũng chỉ có một người, y còn có thể đánh thắng được mấy chục tâm phúc của hắn sao?
Anselm lộ ra gương mặt, thủ vệ không có bất luận ý kiến gì nhanh chóng cho đi.
Theo cánh cửa dày chậm rãi mở ra, bên trong bốn bề thông thoáng rộng rãi, quả nhiên phủ kính một mảnh cỏ mô phỏng sinh vật, nơi nơi đều bừng bừng sức sống.
Phía xa là hai toà lâu đài lớn lưng dựa núi đá.
Từ đây tách ra làm hai đường phân biệt đến hai lâu đài.
Xa xa nhìn đến, khoảng cách đi lại giữ hai toà lâu đài ước chừng mười phút đi bộ.
Ninh Vân Dập nghĩ đến trong đó có một đống sắp là của y, tâm tình càng thêm không tồi.
Cửa thành cồng kềnh phía sau một lần nữa thong thả “ầm ầm” đóng lại, âm thanh đó như nện vào lòng Anselm, hắn nhấp môi, tròng mắt đảo đảo, tự hỏi lát nữa phải làm sao đem quả bom trên tay truyền qua cho người khác.
Dây thừng này còn chưa biết thật hay giả, đến lúc đó nhỡ đâu không cách nào vận dụng tinh thần lực, vậy thì trước tiên để đám thuộc hạ hắn ra tay bắt lấy đứa nhỏ trước.
Tên khốn này bắt giặc bắt vua trước vậy thì hắn sẽ chơi chiêu tút củi dưới đáy nồi, xem ai hơn ai.
Ninh Vân Dập nhìn khung cảnh phía trước phi hành khí, thậm chí không cần nhìn cũng đoán được tâm tư của Anselm, nhìn phong cảnh bên ngoài, âm thanh y vang lên vui sướng: “Ngươi cảm thấy đây là địa bàn của ngươi, thủ hạ của ngươi đều ở đây, chờ ra khỏi phi hành khí liền nghĩ cách khống chế con ta, dùng con ta đổi lấy tự do của ngươi?”
Anselm giả vờ thành thật nhìn qua y: Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu?
Ninh Vân Dập lại quan sát kỹ lưỡng hắn: ” Cũng không phải là không được, nhưng tiền đề là, đám thuộc hạ đó của ngươi phải có bản lĩnh bắt được đứa nhỏ từ trong tay ta đã.”
Anselm bị chọc thủng tâm tư, khôi phục bình tĩnh, trầm mặc nhìn Ninh Vân Dập.
Tên này thật đúng là ăn nói mạnh miệng, hắn thừa nhận trước mắt người này rất mạnh, nhưng thuộc hạ của hắn đều là thân kinh bách chiến thân thủ tốt, càng không thiếu người có cấp bậc tinh thần lực cao.
Sao có thể không có phần thắng?
Ninh Vân Dập thưởng thức cây súng trong tay, nhìn toà lâu đài càng ngày càng đến gần.
Nơi này là căn cứ độc lập bí mật, là địa bàn trước kia của Bạch Thành Chủ, Tuyên Thành Chủ rất ít khi đến nơi này.
Hiện giờ Anselm đem đám người Tuyên Thành Chủ nhốt ở nơi này, cho nên trừ bỏ người của Anselm, không còn ai khác.
Lúc gặp tinh tặc, sỡ dũ Ninh Vân Dập không bại lộ thực lực đơn giản y không muốn quá mức khoe khoang.
Toàn tinh cầu cũng chỉ có mấy trăm người là tinh thần lực cấp 3S cường giả, hơn nữa một người cấp 3S cũng không có khả năng giải quyết mười người cấp S.
Y một khi đơn độc ra tay, trên phi thuyền lúc ấy nhiều người đã biết mặt y như vậy, một khi bin tiết lộ ra ngoài, chờ đợi y chính là bị giám xác đầu tiên.
Dù sao nhân số Bán Thú Nhân khan hiếm ai cũng biết, có thể thấy đây là tầng lớp mà mấy vị ao tầng kia muốn mượn lực nhất.
Một người có thể đối phí với đoàn 50 tên tinh tặc đều là tinh thần lực cường giả, đây là việc một người cấp 3S không bao giờ làm được, cộng thêm thân phận của Ninh Vân Dập bây giờ là giả, chắc chắn sẽ bị phía trên giữ lại điều tra.
Hoặc là mạnh mẽ thu nhận vào quân ngũ, hoặc chính là tra xem ngư thế nào trong khoảng thời gian ngắn mà y lại có thể từ cấp A lên tới 3S.
Lúc trước không thuận tiện lại có người ngoài ở đó, nhưng bây giờ thì khác.
Nơi này là căn cứ bí mật của khu F Thành Phố Ngầm, ở đây trừ bỏ Ninh Vân Dập, cùng mấy người Bạch Thiếu Chủ thì còn lại đều là Anselm cùng…thuộc hạ của hắn.
Vậy thì y không cần giấu thục lực của mình nữa.
Dù sao thì Anselm cũng chỉ là một kẻ phản bội, Tuyên Thành Chủ chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội xuất hiện trước mặt lần nữa.
Ninh Vân Dập cũng không cho hắn cơ hội có thể nói chuyện này ra ngoài.
Vậy thì, biết hay không biết cũng không sao cả.
Anselm nhìn người thanh niên tóc đỏ đang im lặng, lại thấy lâu đài càng ngày càng gần, không hiểu sao lại có một dự cảm bấc an trong lòng, hắn muốn cử động một chút lại phát hiện bản thân không thể nhúc nhích.
Phi hành khí cách lâu đài cỡ mấy trăm mét, lập tức có năm người tiến lên, đem phi hành khí ngăn lại.
“Bên trong là ai?” Nam tử cầm đầu nói chuyện khách khí, nơi này là căn cứ bí mật, người ngoài không thể tiến vào, vậy người trên phi hành khí chỉ có thể là Thành Chủ mới.
Nhưng ngày thường vị Thành Chủ này cũng không đi phi hành phí, để phòng ngừa bất trắc tốt hơn hết vẫn nên ngăn lại kiểm tra.
Nam tử vừa dứt lời, phi hành khí đột nhiên mở cửa, có thứ gì bị đạp xuống dưới, nện thật mạnh vào người nam tử.
Nam tử cúi đầu nhìn, sắc mặt liền thay đổi: “Thành chủ!”
Ninh Vân Dập từ trên phi hành khí nhảy xuống, nghe thấy cái xưng hô này liền vui vẻ: “Có thực lực a, cái chức Thành Chủ này là ngươi tự phong hả? Sao lại không đam công bố ra bên ngoài vậy?”
Anselm muốn nói chuyện, lại không thể động đậy, một chữ cũng không nói nên lời.
Trên mặt vẫn còn khiếp sợ không cách nào che dấu, hắn nhớ đến khoảnh khắc phi hành khí dừng lại, hắn
cảm thấy tất cả tinh thần lực trong cơ thể hư bị rút sạch.
So cảm giác bị áp chế không thể cử động hoàn toàn khác nhau, mà là cảm giác vô lực khi tinh thần thức hải bị cạn kiệt.
Hắn đã tiêu tốn vô số nguồn năng lượng hạch cấp 3S mới có thể thăng cấp đến gần ngưỡng 3S a.
Người này rốt cuộc là ai? Sao có thể làm được chuyện như vậy? Chỉ trong nháy mắt biến thức hải của một người vốn đang sinh sôi thành khô kiệt như sa mạc.
Ninh Vân Dập đầu cũng không quay lại, nói với Bạch Thiếu Chủ còn đang vì khiếp sợ mà há to miệng: ” Che mắt đứa nhỏ lại, các người ở chỗ này đợi.”
Bạch Thiếu Chủ ngơ ngác, theo bản năng muốn ôm Ninh Tiểu Miêu che mắt bé lại.
Nhưng Mèo Lớn so với hắn động tác còn nhanh hơn, đem Ninh Tiểu Miêu cuộn tròn lại bên người nó, cái đuôi xù lông che khuất tầm nhìn của bé.
Bạch Thiếu Chủ: Có để cho hắn sống nữa hay không a, con mèo này làn hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng, hắn còn làm được cái gì nữa? Khua tay trợ uy hả?
Thực mau Bạch Thiếu Chủ cũng không có tâm tư khác, hắn đang chăm chú nhìn thúc thúc hắn tư thế như sắp đại khai sát giới a, trực tiếp nắm lấy cổ áo một người nện thẳng vào bốn tên thủ vệ còn lại, khiến chúng văng ra ngất tại chỗ.
Một màn dữ dội lại rất quen thuộc? Giống như đúc màn diễn ra trên phi thuyền tinh tặc.
Lúc trước hắn còn tưởng rằng tinh thần lực chính mình bạo tăng nên lợi hại, sau nghĩ lại thế nào cũng thấy không thích hợp, vẫn cảm thấy tác dụng là nhờ thúc thúc hắn.
Hiện giờ thấy một màn này lại có thể chứng minh suy đoán của hắn.
Hảo gia hỏa, thúc thúc hắn không phải Trị Liệu Sư sao? Thế mà còn là một tinh thần lực cường giả?
Ninh Vân Dập đem năm quả cầu tinh thần lực cửa năm người kia ném vào không gian, dẫn theo Anselm tiến vào lâu đài.
Còn chưa đi được mấy mét, cửa lớn lâu đào từ bên trong mở ra, đám thuộc hạ là thấy động tĩnh bên này nên chạy ra hỗ trợ.
Thực nhanh cánh cửa lại được đóng lại.
Cách cửa dày nặng cũng ngăn cách tất cả âm thanh thống khổ truyền ra.
Toà lâu đài có ba tầng hầm dùng làm kho hàng lưu trữ vật phẩm mua bán, mỗi kho hàng đều có một lớp ngăn cách, chiếm diện tích rất lớn, gần ngàn bình.
Kho hàng đen như mực, bốn phía bức tường bị khảm rất nhiều xiềng xích, mỗi một cái xiềng xích đều khóa một người trên đó.
Bốn phía đều treo đầy người thản trạng không nỡ nhìn.
Người duy nhất lành lặng hơn chính là người bị khoá đơn độc chính giữa.
Chỉ là, đối phương giống như bị thương nặng, hô hấp thở ra thì hiều mà hít vào thì ít.
Mấy người bị khoá trên vách tường nghe thấy tiếng hít thở này mà nước mắt dâng tràn, ai nghĩ một Thành Chủ tung hoành ngang dọc kiêu ngạo cả đời, vậy mà lại vô thanh vô tức chết ở loại địa phương như vậy.
Nhưng mấy ngày nay bọn hắn cầu xin cũng chỉ đổi lại được một ống dịch dinh dưỡng, bất luận tin tức gì cũng không truyền ra ngoài được.
Cũng không biết tên Anselm vong ân phụ nghĩa kia cho bọn hắn ăn cái gì khiến bọn hắn căn bản không thể điều động tinh thần lực.
Thậm chí còn cảm giác thứ dịch dinh dưỡng bọn hắn ăn hàng ngày kia là muốn k1ch thích tinh thần lực của bọn hắn bị bạo động.
Bọn hắn sợ hãi, một khi tập thể b·ạo đ·ộng, có thể điên cuồng không ý thức gây thương tổn cho Thành Chủ.
Đến lúc đó cho dù có chết bọn hắn cũng không còn mặt mũi gặp Thành Chủ.
Không biết qua bao lâu, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, cũng không biết nơi này rốt cuộc là địa phương nào lại có thể hoàn toàn ngăn cách âm thanh.
Bọn hắn bị nhốt ở nơi này, kêu trời không thấu kêu đấy chẳng hay.
Đột nhiên, Tuyên Thành Chủ vô ý thức nhúc nhích khiến sợi xích va chạm gây ra âm thanh lao xao, thêm đó là tiếng r3n rỉ thống khổ.
Đám người bị khóa lên tiếng: “Thành Chủ! Ngươi thấy thế nào?”
Tuyên Thành Chủ hôn mê nhiều ngày rốt cục mở mắt, lại có cảm giác đại nạn không chết ắt có hậu phúc thở hổn hển, nhìn quanh bốn phía tối đen như mực, trong đầu chủ nhớ rõ ký ức cuối cùng là hắn trọng thương từ bên ngoài được người nâng trở về, nhưng chờ hắn không phải Trị Liệu Sư mà là cảnh đứa con nuôi hắn bồi dưỡng nhiều năm, thừa dịp hắn không ở bắt giam tâm phúc của hắn.
Trọng thương không được trị liệu chỉ có thể liều chết đánh một phen, cuối cùng lại lâm vào hôn mê.
“Này, nơi này là địa phương nào?” Tuyên thành chủ lấy hơi rất nhiều lần, mới miễn cưỡng hoàn thành một câu nói.
Thuộc hạ xung quanh thực đem hết sự tình phát sinh nói một lần: “Thành Chủ, lúc ngươi không ở đây, Anselm thừa dịp sinh thần lão quản gia hạ thuốc chúng ta, chỉ cần là người trung thành với ngươi đều bị giam ở chỗ này.
Chờ cho chúng ta nhìn thấy Thành Chủ liền thành như vậy, hắn là muốn kích phát bạo động tinh thần của bọn ta…”
Đến lúc đó nếu không phải ch·ết ở chỗ này, cũng là gi·ết hại lẫn nhau.
Tuyên Thành Chủ tức giận đến há mồm th ở dốc, liều mạng ho, nhưng đầu óc đau lợi hại, hắn cảm giác được tinh thần thức hải của chính mình đang dần khô kiệt.
Điều này cho thấy mạng hắn cũng sắp chấm dứt……
Tuyên Thành Chủ mấp máy miệng muốn nói cái gì, những nghĩ đến Thành Phố Ngầm giờ đã là thiên hạ của Anselm, nếu hắn nói cho Bạch Thành Chủ biết cũng chỉ hại Bạch Thành Chủ mà thôi.
Tuyên Thành Chủ ảo não gục ở đó, là ông không biết nhìn người, là ông đem tâm huyết của Bạch lão đề phá huỷ…
Một ngụm máu phun ra!
“Thành chủ!” Bốn phương tám hướng nghe thanh âm ú ớ không nên lời mà than khóc kêu lên.
Đúng lúc này, cửa đá mỗi ngày chỉ mở một lần lại bị đẩy ra, một đường chỉ ánh sáng mỏng manh chiếu vào.
Có thể thấy rõ một thân ảnh đứng ngược ánh sáng đang đứng trước cửa, bộ dáng không rõ.
Âm thanh phía trong đột nhiên im bặt, đồng thời mang theo cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai? Anselm kêu ngươi tới để xem mấy lão già này đã chết hay chưa hả? Ngươi cũng đừng có phí sức nữa……”
“Vị nào là Tuyên Thành Chủ?” Âm thanh vang lên.
Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng y đã nhắm thẳng đến ông lão bị treo riêng biệt một chỗ, cúi đầu nhìn ông, lòng bàn tay y đặt trên trán đối phương.
Tuyên Thành Chủ chú ý đến hành động của y, cả người đau nhứt trong nháy mắt liên không còn.
Thậm chí tinh thần thức hải khô kiệt cũng khôi phục một chút sinh sơ.
Ninh Vân Dập không dùng quá nhiều linh lực, chỉ đảm bảo Tuyên Thành Chủ tạm thời lưu lại tính mạng, nói cho cùng khôi phục quá nhanh cũng không tốt.
Y thu hồi tay, nhìn quanh một vòng.
Không biết mấy người này bị nhốt bao lâu, tạm thời không bật đèn vội mà dẫn Anselm vào trong, ném xuống đất: “Chúng tôi là người Bạch Thành Chủ phái tới cứu các vị.
Thuộc hạ bên ngoài của tên này đã bị nhóm trăm hộ vệ của chúng tôi giải quyết, các vị tự bàn nhau phải giải quyết tên phản đồ này thế nào đi.
Tôi trước hết dẫn đội hộ vệ rời đi trước, bọn họ còn có chuyện quan trọng cần làm.”
Ninh Vân Dập nói xong, tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.
Anselm:?? Ngươi đang nói cái quỷ gì? Cái gì mà một trăm hộ vệ, rõ ràng chỉ một tên bi3n thái ngươi giải quyết! Ngươi là đồ ma quỷ!
Thuộc hạ Tuyên Thành Chủ:?? Ngọa tào, Bạch Thành Chủ là ai? Đội hộ vệ lại là ai? Sao lại như thiên thân giáng thế xuống đây cứu bọn họ?
Ninh Vân Dập chém đứt xiềng xích cho vị tâm phúc gần nhất, để hắn tự cởi bỏ cho những người khác.
Sau đó y giả vờ như đưa đội hộ vệ rời đi, thật ra y chỉ vòng một vòng bên ngoài rời lại quay trở lại.
Cũng không thể nói ra chuyện đám người ki là do một mình y giải quyết.
Cũng may đám người bị rút tinh thần lực kia sẽ không tỉnh lại, đỡ rách việc!
Kẻ duy nhất thanh tỉnh chính là Anselm, nhưng tinh thần lực của hắn hiện tại cũng chẳng còn, lại không mở miệng được.
Không lo!
Chờ Ninh Vân Dập mang theo đám người Ninh Tiểu Miêu tiến vào lâu đài, cánh cửa đã chậm rãi mở ra, Tuyên Thành Chủ được một người cõng sau lưng, phía sau theo không ít người.
Tuyên Thành Chủ đã tĩnh, nhưng tinh thần vẫn là không tốt lắm, híp mắt nhìn phía trước, liền ngơ ngẩn.
Nhưng thực mau ánh mắt ông dừng trên người Bạch Thiếu Chủ: “Đúng rồi, đúng là con trai Bạch tiểu đệ…..”
Bạch Thiếu Chủ gãi gãi đầu, nhìn về phía Ninh Vân Dập: “Thúc, kế tiếp phải làm sao?”
Ninh Vân Dập: “Đừng đứng bên ngoài, vào đại sảnh lại nói.” Cả đám đều là người già bệnh tàn, cũng đừng đứng tới hôn mê a.
Chờ đám người trở lại đại sảnh, đèn đuốc sáng trưng, bốn phía ngồi đầy người, chính giữa chính là Anselm bị đánh cho bầm dập hít vào thì ít thở ra thì nhiều.
Anselm mặt mũi bầm dập nằm ở nơi đó, hắn không nghĩ ra, rõ ràng hắn đã thắng, tại sao không đến hai giờ đồng hồ, hắn lại thành tù nhân?
Sớm biết vậy, sớm biết vậy hắn đã giết hết đám người này.
Không đúng, chỉ cần tên bi3n thái này tồn tại một ngày, hắn vẫn không tránh được kết cục này.
Nhưng trên đời này sao lại có cấp bậc tinh thần lực lợi hại như vậy, chính mắt hắn nhìn thấy, chỉ tích tắc, những tên thuộc hạ đó của hắn đã không thể phản kháng trở lại.
Thực lực phải kh ủng bố thế nào mới có thể làm được như vậy?
Tuyên Thành Chủ sắc mặt xanh trắng ngồi trên ghế chủ vị, Ninh Cân Dập ngồi ở một ghế khác.
Đứng phía sau y là Bạch Thiếu Chủ, Ninh Tiểu Miêu nằm bò trên một chân y, chân còn lại là Mèo Lớn.
Một tổ hợp phong cách quỷ dị, không một ai dám hỏi nhưng thỉnh thoảng cũng liếc mắt tòm mò nhìn xem.
Bất quá quan trọng vẫn là tên phản đồ trước mắt này.
Nếu không phải nhờ người của Bạch tiên sinh ra tay, bọn họ chỉ sợ chỉ còn lại thi thể.
Người trước tiên mở miệng là một vị thuộc hạ của Tuyên Thành Chủ, một ông lão đầu tóc hoa râm: “Ngươi là đồ súc sinh! Tuy rằng Thành Chủ không có nhận ngươi làm con nuôi, nhưng mấy năm nay cũng tủ mỉ bồi dưỡng, ngươi xem người đã làm cái gì? Tên cầm thú vong ân phụ nghĩa, thừa dịp Thành Chủ ra ngoài làm việc không cẩn thận bị thương, vào khoảng khắc sống chết thay thế Thành Chủ!”
Sợ là Thành Chủ ở bên ngoài xảy ra chuyện không may ít nhiều gì cũng có bút tích của tên súc sinh này!
Anselm nói không nên lời, hắn ng·ay từ đầu là sợ hãi, sợ hãi Ninh Vân Dập, nhưng giờ phút này nghe mấy câu lên án, hung tợn nhìn chằm chằm người ki, sao đó nhìn về phía Tuyên Thành Chủ vẫn không lên tiếng, cứng cổ, hắn cảm thấy bản thân không sai.
Tuyên Thành Chủ đối diện ánh mắt oán hận của Anselm, từ lúc tỉnh táo hắn nghĩ mãi không ra, nhưng giờ phút này hắn đột nhiên minh bạch.
“Ngươi cho dù oán ta không đem vị trí Thành Chủ truyền lại cho ngươi, nhưng lãi quản gia không có bất cứ lỗi gì với ngươi tại sao ngươi vẫn giết hắn.”
Ánh mắt Anselm trong nháy mắt nổi lên tầng dao động, nhưng nghĩ đến người làm đại sự không thể câu nệ tiểu ân tiểu nghĩa, hắn cảm thấy chính mình không sai.
Bất quá là thắng làm vua thua làm giặc, hắn chỉ thua cược mà thôi.
Lúc trước hắn lợi dụng lão quản gia, cũng chân chính là cha nuôi của hắn, vào ngày sinh nhật của lão hạ thuốc mấy thân tín kia của Tuyên Thành Chủ, nhờ vậy hắn mới một lưới bắt sạch tâm phúc của Tuyên Thành Chủ.
Ai biết lão gia hỏa kia biết chân tướng sau tìm hắn chất vấn, nói hắn không đồng ý thả người sẽ ra ngoài nói cho Tuyên thành chủ.
Buộc hắn phải đem đối phương bắt nhốt lại.
Ai biết ông ta phản kháng quá kịch liệt, tinh thần lực sau khi dùng thuốc lại cạn kiệt, rốt cục kích phát bạo động, sau đó tự bạo nổ.
Tuyên Thành Chủ cũng không muốn hắn trả lời, hắn chỉ vào Bạch Thành Chủ trần thuật lại một lần:” Ta lúc trước không có lừa ngươi, toàn bộ Thành Phố Ngầm không phải của ta, ta từ đầu tới đuôi chỉ là thay mặt quản lý.
Cho dù qua nhiều năm như vậy, tuy rằng Bạch lão đệ cảm thấy nữa cơ ngơi này nên là của ta, nhưng lúc ban đầu là Bạch lão đệ bỏ số lớn tinh tệ kiến tạo Thành Phố Ngầm này.
Cho nêm, ta từ đầu tới đuôi đều là tạm thay Bạch Thành Chủ quản lý, nên ta nghĩ, chờ về sau khi ta lui xuống, đem một phần ba quyền lợi trong tay ta truyền lại cho ngươi, lại tranh thủ cho ngươi chức vị Phó Thành Chủ.
Chỉ tiếc ngươi quá tham lam, thứ ngươi muốn là toàn bộ.”
Tuyên Thành Chủ nói cong cũng không ngó đến biểu tình khó tin của Anselm, ông nhìn về phía Ninh Vân Dập: “Bạch tiên sinh, ta hỏi xong, hiện tại ngươi muốn xử lý như thế nào hắn?”
Ninh Vân Dập: “Về sau đừng để ta nhìn thấy hắn là được, còn có đội hộ vệ của ta là bí mặt không thể tiết lộ, cho nên tuyệt đối không nên để hắn tiết lộ ra bên ngoài.”
Tuyên Thành Chủ gật đầu, vẫy vẫy tay: “Đem hắn đi xử lý.”
Đến nỗi xử lý như thế nào ông không mở miệng, nhưng cũng thực rõ ràng.
Anselm hoàn toàn luống cuống, nhưng không chờ cho hắn có cơ hội, bị một vị tâm phúc lôi ra ngoài.
Chờ cho mọi chuyện được giải quyết, đột nhiên một nửa người trong sảnh đứng lên, hướng tới Bạch Thiếu Chủ hành lễ: “Thiếu chủ tử! Chúng ta là thuộc hạ năm đó Bạch Thành Chủ lưu lại nơi này.”
Tuy rằng bên ngoài bọn họ đều là tâm phúc của
Tuyên Thành Chủ, nhưng trên thực tế chỉ trung với Bạch Thành Chủ.
Bạch Thiếu Chủ ngại ngùng ho một tiếng, xua xua tay: “Đây là thúc thúc ta, cha ta đã đem các vị chuyển cho thúc ấy, về sau các vị trực tiếp nghe chỉ thị của thúc thúc ta là được.”
Mọi người xem qua đi, đặc biệt là Tuyên Thành Chủ càng là kinh ngạc, Bạch Thành Chủ còn có huynh đệ sao?
Ninh Vân Dập thản nhiên cười: “Trước kia tuổi nhỏ Bạch đại ca không tiện nhắc tới, hiện giờ ta muốn luyện tập một phen, liền mang theo cháu trai tới nơi này lịch lãm, về sau phải làm phiền chư vị chỉ giáo nhiều.”
Mọi người liên tục lắc đầu: “Nào dám nào dám.”
Tuyên Thành Chủ nhìn không khí hừng hực nóng bỉng, đột nhiên mở miệng nói: “Vừa vặn thừa dịp cơ hội này, ta tuổi lớn, hai năm nay đã có ý lui về sau.
Nhưng không nghĩ tới ánh mắt không tốt, hại đám lão gia hoả chúng ta thiếu chút nữa là chết chung một chỗ.
Hiện giờ người nhà Bạch gia đã tới, như vậy dứt khoát từ giờ phút này….!Bạch tiên sinh chính là Tân Thành Chủ, bao gồm tài sản của Bạch Thành Chủ cùng của ta, tất cả đều chuyển giao cho Bạch Tiên Sinh.”
Ninh Vân Dập trầm mặc, y chỉ là nghĩ đến cái lâu đài bên ki thôi, cũng muốn tìm một ít thuộc hạ, như thế nào đột nhiên liền thành Tân Thành Chủ rồi?
Chờ Tuyên Thành Chủ chủ nói hết lời, bốn phía đều là một mảnh yên lặng, hiển nhiên không ai nghĩ tới Tuyên Thành Chủ lại làm ra quyết định này.
Đột nhiên “bạch bạch bạch” vỗ tay thanh nhiệt liệt vang lên, là Bạch Thiếu Chủ: “Thúc, mau đồng ý a!”
Ninh Vân Dập thật sâu liếc hắn một cái: “Nếu ta không nhầm thì đây là trách nhiệm của ngươi đó, cháu trai! Việc này tạm thời không nóng nảy, có một số việc còn phải đợi một đoạn thời gian Bạch đại ca lại đây lại nói.
Bất quá nếu Tuyên Thành Chủ coi trọng ta như vậy, ta liền mặt dày tạm thay ngài quản lý, chờ Bạch đại ca trở về, đến lúc đó Tuyên Thành Chủ nếu vẫn như cũ muốn thoái vị, vậy để đại ca ta đảm đương cái vị trí thành chủ là được.”
Y không có khả năng vẫn luôn ở khu F, sớm muộn gì phải đi, nhưng không nghĩ bị nhốt tại Thành Phố Ngầm.
Tuyên Thành Chủ không nghĩ tới chính mình bị cự tuyệt, nhưng nhìn đến ánh mắt kiên trì của Ninh Vân Dập, chỉ có thể tạm hoãn cái ý tưởng này, dựa theo ý tứ Ninh Vân Dập, trước để y tạm thay vị trí Thành Chủ.
Tuyên Thành Chủ sở dĩ đột nhiên có cái ý nghĩ này là do lúc nãy lấy được vòng tay có đọc được tin nhắn của Bạch Thành Chủ, trong đó có nói Bạch hiền đệ quay về đây, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ có thể tin tưởng.
【 Tin Tưởng 】 hai chữ này là dùng tiếng lóng ám hiệu giữa bọn họ, đại biểu cho phó thác.
Hơn nữa Tuyên Thành Chủ cảm giác được chính mình không sống được bao lâu, muốn nhân cơ hội ổn định thế cục Thành Phố Ngầm.
Đây là người nhà họ Bạch, thế nên nhâm cơ hội nói ra một lần.
Thân thể Tuyên Thành Chủ rất mau không chịu nổi cần phải nghĩ ngơi, những người khác bị giam như vậy cũng đồng dạng cần tĩnh dưỡng.
Rất nhanh Tuyên Thành Chủ chia nhóm người thành hai, có tuổi thì đi nghĩ ngơi, trẻ hơn thì giải quyết đám người đang ngất ngoài kia.
Cuối cùng tất cả mọi người rời đi, toàn bộ lâu đài chỉ còn lại có mấy người Ninh Vân Dập.
Chờ đám người đi xa, Bạch Thiếu Chủ bổng nhiên động kinh nhảy tót lên, hai mắt sáng như đèn pha nhìn chằm chằm Ninh Vân Dập: “Thúc! Thúc thúc ruột của ta! Người nói thật cho ta biết, ngươi là đại lão ẩn thân nào a?Có phải ngươi che dấu thực lực của mình hay không? Kỳ thực tinh thần lực của ngươi là 3S cường giả đi?”
Cũng chỉ có loại thực lực cường hãn như vậy mới có thể nháy mắt hạ gục những người đó đi?
Cho dù hắn xem không rõ, nhưng thủ hạ của Anselm cũng không có khả năng giống ngư mấy cái chày gỗ, như thế nào chỉ trong một giây có thể lập tức buông vũ khí?
Bạch Thiếu Chủ hưng phấn nơi nơi loạn chuyển: “Không đúng, khẳng định so 3S còn mạnh hơn, o, toàn tinh tế thực lực khủng nghe nói chỉ có Tông nguyên soái, ngươi không phải là Tông Nguyên Soái cải trang thể nghiệm cuộc sống sinh họt của người nghèo chứ?”
Bạch Thiếu Chủ quá mức hưng phấn, thế cho nên hắn sau khi nói xong, Ninh Vân Dập, Ninh Tiểu Miêu, Mèo Lớn tập thể trầm mặc.
Ninh Vân Dập: Tưởng tượng thật hay, cái đầu đỏ rực này của y, cùng Tông Nguyên soái có nữa điểm nào giống nhau sao?
Ninh Tiểu Miêu: Anh họ đang nói cái gì, nghe không hiểu.
Mèo lớn:……
Bạch Thiếu Chủ đột nhiên xoay người, vốn đang muốn bẻ ngón tay rộp rộp, đột nhiên nhìn đến Ninh Vân Dập một đầu trương dương tóc đỏ, còn có mấy sợi tóc vì đánh nhau mà lung tung vểnh lên.
Hắn liền héo, tốt thôi, là hắn nghĩ nhiều.
Thúc thúc hắn thực lực là có, nhưng nói thúc hắn là Tông nguyên soái, thực sự một chút cũng không giống.
Ninh Vân Dập lúc này chậm rì rì đứng dậy, nắm lấy tay nhóc con, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Chính cậu tự mình đoán đi, chỉ là đừng nói ra ngoài là được.
Tốt, lâu đài này để lại cho cậu, tôi quyết định ở toà đối diện kia.
Đêm nay hảo hảo nghỉ ngơi.”
Lênh đênh bay trong vũ trụ lâu như vậy, vừa đáp đất đã phải đánh nhau, chờ trở về phải hảo hảo nghĩ ngơi cho tốt.
Vừa mới ở chỗ này nhìn một vòng, thực sạch sẽ, hẳn là bình thường Tuyên Thành Chủ có phái người quét tước.
Nói vậy cái toà lâu đài kia cũng như thế, trực tiếp qua là có thể ngủ.
Bạch Thiếu Chủ lập tức te te theo sau: “Thúc, ngươi liền đem một mình ta ném ở chỗ này?”
Ninh Vân Dập không chút nào vô tâm, chỉ chỉ đến lâu đài phía trước: “Vài phút đường đi, như thế nào lại là ném?”
Bạch Thiếu Chủ cắn góc áo, nhưng nghĩ đến sức chiến đấu bưu hãn của Bạch thúc, vẫn nên thành thật nhìn một nhà Bạch thúc rời đi.
Đột nhiên nhớ tới cái gì, hô lên: “Thúc, vậy ta còn có đồ hộp ăn hong?”
Ninh Vân Dập quay đầu lại liếc hắn một cái: “Ngày mai mang cho ngươi.”
Mèo Lớn nghe được hai tiếng đồ hộp lỗ tai đều dựng đứng lên, sắc mặt phức tạp quay đầu lại nhìn Bạch Thiếu Chủ.
Thì ra là cùng nó đoạt thức ăn.
Bạch Thiếu Chủ nghe ngày mai sẽ có đồ hợp mỹ vị thơm thơm, tức khắc kích động nhảy nhót lung tung, đột nhiên đánh cái giật mình, hình như hắn bị cái gì theo dõi.
Hắn chà sát hai cánh tay, nơi này vẫn thực lạnh a, vẫn là trở về phòng ngủ tốt hơn.
Mèo Lớn lúc này mới vừa lòng thu hồi tầm mắt.
Ninh Vân Dập hai người một mèo đến lâu đài liền lấy thẻ từ ra mở cửa, cánh cửa dày nặng mở ra từ bên trong, quả nhiên không nhiễm một hạt bụi.
Chỉ có một cái người máy quản gia nghe được động tĩnh loé sáng lên một chút, hướng bên này đi tới.
Ninh Vân Dập dùng thẻ từ Bạch Thành Chủ cấp cho quẹt xác nhận một lần.
Người máy quản gia quét sinh trắc qua một lượt, giật giật máy móc cánh tay, phát ra một đoạn âm thanh máy móc: “Hoan nghênh chủ nhân về nhà.”
Ninh Vân Dập ôm bé con rà quét toàn thân một lần: “Đây là tiểu chủ nhân.”
Người máy lập tức đem số liệu ghi vào, đồng thời lặp lại phát ra âm thanh máy móc: “Tiểu chủ nhân.”
Ninh Vân Dập buông bé con xuống, nhìn về phía Mèo Lớn.
Mèo Lớn sửng sốt, đột nhiên nó có loại dự cảm xấu.
Ninh Vân Dập cười quái dị một chút, một hơi lôi mèo ta lại, từ phía sau lưng bế mèo ta lên, hướng mắt nó tới trước để người máy rà quét.
Mèo Lớn một bộ muốn tạc mao, ngay sau đó nó cảm nhậm được cái cằm của Ninh Vân Dập dác trên ót nó, thâm chí hai tai cũng có thể cảm nhận được da thịt mềm mại va chạm, phá lệ tinh tế, cùng một thân toàn lông mao như nó hoàn toàn tương phản.
Ninh Vân Dập chờ người máy rà quét xong, ghi vào số liệu: “Đây là Mèo Lớn.”
Người máy lặp lại: “Mèo Lớn chủ nhân.”
Ninh Vân Dập nhìn đến bộ dáng tạc mao Mèo Lớn, lúc này mới buông nó ra, chậc chậc: “Cũng sẽ không làm mày té ngã, xem mày sợ tới mức này này.”
Mèo Lớn rốt cuộc hoàn hồn nhưng vẫn chưa thoát khỏi hoảng hốt, nó cứ như vậy bị người khác bế lên, còn nữa, không phải bế bình thường mà bốn chân đều lơ lửng trên không?
Mèo Lớn thần sắc phức tạp nhìn Ninh Vân Dập đang liếc nó một cái: Nó tuyệt không sẽ thừa nhận chính mình là con người.
Bởi vì thời gian quá muộn, hơn nữa lâu đài vẫn chưa quen thuộc, Ninh Vân Dập chỉ đơn giản lấy ra mấy món đồ hộp ăn liền, bánh quy cùng sữa bò, hai người một mèo đơn giản giải quyết xong bữa tối.
Cuối cùng chọn hai căn phòng cho khách ở lầu một ngủ tạm.
Sỡ dĩ chọn hai căn phòng bởi vì nơi này mới lạ bé con có chút bất an, Ninh Vân Dập muốn để bé ngủ cùng mình.
Mèo Lớn chỉ có thể nhìn theo một lớn một nhỏ đóng cửa, có chút nhớ nhớ cái đệm êm ái của mình.
Chờ nó trở về phòng cho khách cách vách, vậy mà lại phát hiện một cái nệm mới ở trên giường.
Cùng cái lúc trước giống nhau như đúc, chỉ khác ở chỗ mới hơn thôi.
Mèo Lớn toàn thân sững sờ đứng trước cửa, hơn nửa ngày mới nhìn về cánh cửa cách vách một cái, nhảy lên nệm mới cuộn tròn trên đó, cảm nhận được hô hấp vững vàng của phòng bên cạnh, không biết khi nào nó cũng rơi vào mộng đẹp.
Đêm nay hai người một mèo ngủ đến phá lệ ngon giấc, thế cho nên không chỉ có cha con Ninh Vân Dập mà Mèo Lớn cũng khó khi ngủ nướng đến lúc mặt trời lên cao.
Bọn họ thì ngủ ngon mộng đẹp, còn Bạch Thiếu Chủ cách vách lại chỉ mong trời sáng liền tỉnh.
Chỉ cần nhớ đến mấy chữ 【 ngày mai, đồ hộp, ăn 】hắn kích động thiếu chút nữa rạng sáng liền xông qua lâu đài bên kia.
Lý trí mách bảo hắn phải chờ đến hừng đông, một mực ngồi chăm chăm nhìn lâu đài đối diện xa xa.
Kết quả chờ đến hừng đông cũng chẳng thấy động tĩnh gì, Bạch Thiếu Chủ gấp đến nhổm tới nhổm lui, cuối cùng dứt khoác chạy tới lâu đài đối diện.
Đứng trước cửa lại chần chờ, lỡ đâu còn chưa tỉnh dậy, hắn nhấn chuông không phải đã phá giấc ngủ của thúc thúc hay sao?
Cuối cùng nghĩ nghĩ, nhìn quanh bốn phía không thấy ai, nhìn kết cấu lâu đài quen thuộc trước mắt, vòng đến một chỗ, quả nhiên thấy một chiếc cửa nhỏ cỡ con thỏ chui vừa.
Hắn sẽ leo lên giếng trời nhìn xem thúc thúc hắn thức hay chưa, nếu thức hắn sẽ leo xuống.
Vì thế, ngay sau đó một con thỏ thỏ từ trong đống quần áo chui ra, lạch bạch chạy vào đường hầm nhỏ bên ngoài lâu đài, hướng lên trên leo thẳng đến giếng trời lâu đài.
Ninh Vân Dập rốt cuộc tỉnh, Ninh Tiểu Miêu mắt nhắm mắt mở lắc lư theo đuôi, vẫn có chút lơ mơ chưa tỉnh.
Hai cha con ra khỏi cửa gặp Mèo Lớn cũng vừa thò đầu ra khỏi phòng, lập tức xếp hàng đi rửa mặt.
Nhìn trời cũng không trễ lắm, cách bữa trưa cũng còn xa, vậy bữa sáng liền…tiếp tục bánh quy sữa tươi đồ hộp vậy.
Chờ cả nhà tập hợp đầy đủ ngồi ngay ngắn, thời khắc phân chia đồ hộp đã tới, của Mèo Lớn chính là đồ hộp riêng cho mèo, của Ninh Vân Dập và bé con là đồ hộp dinh dưỡng cho người ăn.
Theo từng động tác, cứ mỗi lần khui nắp đồ hộp thì lông tơ toàn thân y lại dựng đứng lên, như đang bị ai đó nhìn chòng chọc.
Thêm một lần khui nắp, cái loại cảm giác bị nhìn thẳng càng rõ ràng, y híp mắt, đột nhiên ngẩng đầu hướng tới một chỗ nhìn lại.
Liền nhìn thấy giếng trời trong suốt ở lầu một có một con thỏ nhỏ trắm muốt đang ngồi ở đó, gương mặt con thỏ dán sát kính sắp biến dạng đến nơi.
Cặp mắt tròn xoe đen bóng giận dữ trừng mắt nhìn Ninh Vân Dập, hai móng vuốt duỗi ra liều mạng cào cào lên cửa kính pha lê, không một tiếng động gào thét: “Chít!”!.