LiveStream Mỹ Thực Trên Toàn Tinh Tế Để Nuôi Bé Con

Chương 103: Chương 103



Ninh Trạm Phong đứng trong góc khuất, khoa tin nhìn chằm chằm đoàn người đang đi về hướng Kê gia kia.
Trong đó có một thân ảnh đi chính giữa, vô luận là thân hình hay dáng đi đường đều giống em trai hắn như đúc.
Nhưng màu tóc đỏ rực lửa lại không giống.
Nhìn kỹ khí chất cũng có chút bất đồng.
Em trai hắn vì không có tinh thần lực, khí chất toàn thân đều là nội liễm, nhưng giờ phút này đối phương lại toát ra sự tự tin cùng nhiệt huyết.
Rõ ràng sườn mặt lộ ra không hề tương tự, nhưng trái tim Ninh Trạm Phong lại không khắc chế được kịch liệt nhảy lên.
Hắn theo bản năng bước lên một bước.
Đúng lúc này, đối phương tựa ngừng lại, nghiên thân mình cúi đầu nói gì đó, Ninh Trạm Phong hoàn toàn không nghe được, chú ý của hắn giờ phút này đều đặt hết lên người đối phương, trong đầu trống rỗng.
Kê Bành nói Kê Hạo đem em trai đến Phế Tinh, hắn lần này không suy nghĩ chu đáo điề động tinh thần lực dứt khoát mạnh mẻ đánh lên.
Hắn sợ trễ hơn nữa có khả năng sẽ không đến kịp, hắn muốn đích thân đi Phế Tinh một chuyến, hắn phải tìm cho được em trai mình.
Nhưng người đứng cách đó không xa, lại rất giống em trai hắn.
Đột nhiên đối phương đưa lưng về phía hắn, khom người giang hai tay, động tác như muốn ôm cái gì lên.
Trong con ngươi nhìn chăm chú của hắn bổng xuất hiện gương mặt búng ra sữa của một đứa bé.

Bé con bị người ki ôm vào trong ngực, thân hình bé bị nâng cao hơn bả vai người kia, bởi vì đang ôm bé con nên đối phương xoay hẳn lưng về phía Ninh Trạm Phong.
Vừa vặn lại hướng cả khuông mặt tiểu gia hoả đối diện trực tiếp hắn, xem được rõ ràng ngũ quan.
Trắng nõn mềm mại mang theo bụ bẫm mập mạp của trẻ con, vì được nuôi dưỡng thật tốt, hai má bé con đô đô thịt, mái tóc đen bóng mượt mềm mụp rũ trước trán nhỏ.
Ninh Trạm Phong thấy rõ này khuôn mặt nhỏ kia hô hấp liền dồn dập, cả người kích động không khắc chế được run lên.
Là bé con, thật sự là bé con nhà hắn.
Hắn tin chắc đứa bé này chính là cháu trai nhỉ của hắn.
Lồ ng ngực vì thở gấp mà phập phồng lên xuống, tinh thần lực của hắn vẫn luôn chịu áp lực bây giờ lại càng không xong, đột nhiên ôm ngực cúi người xuống, hắn nhắm hai mắt ngồi xếp bằng ở góc tường, nổ lực khắc chế tinh thần lực đang gào thét lan tràn ra ngoài.
Hắn không thể để bị bắt ngay lúc này được, không thể gây nguy hiểm cho em trai hắn được.
Bé con ở chỗ này, như vậy hắn tuyệt đối không nhận sai người, m trai hắn đã trở về, từ Phế Tinh quay trở lại Chủ Tinh.

Ninh Vân Dập nhìn tiểu gia hỏa dụi dụi mắt, đoán được do đêm qua lo lắng nên ngủ không tốt, y dứt khoát ôm bé con lên.
Ninh Tiểu Miêu có chút thẹn thùng bàn tay nhỏ mập mạp nhéo nhéo góc áo baba: “Baba, con có thể tự đi được a.”
Bé gần đây đều được ăn ngon, cân nặng tăng lên, không thể làm baba mệt được a!
Ninh Vân Dập cười cười, dứt khoát trực tiếp cong lưng đem bé con ôm lên, lấy mu bàn tay cọ cọ gương mặt nhỏ tinh tế mềm mại của con trai:
“Thật không ngờ, bé ngoan vậy mà đau lòng baba nha.”
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Tiểu Miêu đỏ lên, đôi tay nhỉ gắt gao ôm chặt cổ baba, vừa muốn nói gì đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước.
Ninh Vân Dập nhìn theo ánh mắt bé, cũng không thấy được cái gì, nhưng không biết có phải ảo giác hay không, mới nãy y cảm nhận được một ánh nhìn, ngay từ đầu y tưởng là người của Kê gia.
Nhưng giờ phút này ánh nhìn kia lại đột ngột biến mất, thậm chí hơi thở cũng hoàn toàn tiêu khuất.
Ninh Vân Dập nhìn xuống che khuất thâm ý trong đáy mắt: “Làm sao vậy?”
Ninh Tiểu Miêu xoa xoa mắt: “Không biết, vừa rồi hình như con nhìn thấy một cái bóng đen tuyền.”
Ninh Vân Dập vỗ vỗ mu bàn tay bé: “Có thể là một con chim dị thú nào bay qua.”
Quản gia Kê gia đi đằng trước nghe vậy tiểu tâm cười làm lành: “Đúng đúng, gần nhất cũng không biết sao lại thế này, trong phủ sẽ thường thường có chim dị thú bay qua.”
Ninh Vân Dập chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, không nói chuyện.
An lão gia đi đầu cười hừ một tiếng: “Phải không? Lão phu ở Chủ tinh lâu như vậy, như thế nào chưa từng nghe qua, hay là Kê gia các ngươi sau lưng đang làm chuyện hạ tam lạm sự gì đi?”
Quản gia cúi đầu che khuất bất an: “An lão nói đùa, Kê gia luôn luôn giữ khuôn phép, tất nhiên là không dám.”
An lão không trả lời, lập tức dẫn người hướng chủ viện đi đến, nửa đường lại đụng phải Kê gia chủ cũng đang vội vàng đi ra.
Kê gia chủ nhận được tin tức, vốn dĩ ở chủ viện chờ, nhưng người phía dưới vừa mới bẩm báo bên sân lão đại xảy ra chuyện, hắn mạc danh lộp bộp trong lòng một chút.
An lão nghĩ đến con trai còn nằm ở khoang trị liệu, tức giận: “Như thế nào, đây là không cho lão phu mặt mũi? Lão phu vừa tới ngươi liền đi?”
Kê gia chủ cười làm lành, cái trán trơn bóng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh: “An lão chớ trách, thực sự mới vừa được tin báo bên sân của tiểu tử Kê Bành kia có chút động tĩnh, sợ gặp chuyện không tốt nên ta mới….”
An lão chậc một tiếng: “Trùng hợp như vậy? Sẽ không phải do nhìn thấy chúng ta tới nên chột dạ muốn chạy, không cẩn thận gặp báo ứng đâm vào tường đi?”
Kê gia chủ không dám giận, ngày thường nếu là hạ nhân, hắn đã sớm động thủ.
Nhưng vị này chính là An lão, thế tới như chẻ tre đích danh chỉ điểm muốn gặp hắn, ngay từ đầu hắn còn nghĩ Kê gia sao lại chọ đến An Lão rồi?
Nhưng lời này vừa ra, Kê gia chủ trong lòng lại càng bất an, An lão đây là vì lão đại mà tới a.
Lão nhị rời nhà trốn đi lâu như vậy cũng không có tin tức, kết quả lão đại lại gây chuyện?
Đoàn người dứt khoát đi đường vòng qua biệt thự của Kê Bành.
Cổng nhỏ biệt thự rộng mở, bên trong truyền đến động tĩnh, Kê gi chủ đi mấy bước đến phụ cận thấy rõ chuyện đang diễn ra bên trong, khuông mặt đều vặn vẹo.

Vội vàng tiến lên, một chân đem hạ nhân đang ôm Kê Bành lên đạp ngã:
“Các ngươi hầu hạ như thế nào? Đại thiếu gia làm sao vậy?”
Hạ nhân tay run rẩy, lập tức quỳ xuống.
Mấy hạ nhân còn lại cũng đồng loạt quỳ xuống, không dám hé răng.
Kê gia chủ vốn làm ra hành động này để cho đoàn người An lão xem, nhưng giờ phút này trong lòng lộp bộp, tiến lên vươn tay thử một phen, sắc mặt hoàn toàn thay đổi: “Là ai hại con ta?”
An lão nhíu mày đứng ở nơi đó, trùng hợp như vậy? Bọn họ vừa tới hỏi tội, Kê Bành liền có chuyện?
Kê gia chủ hoàn hồn thúc giục người làm lập tức cầm thẻ bài đến Quân đoàn số 1 thình Trị Liệu Sư cấp S.
Quay đầu lại nhìn về phía An lão, sắc mặt xám trắng: “An lão, không biết Kê Bành nơi nào đắc tội ngươi, việc này có phải hay không do ngươi ra tay?”
An lão tức đến cười: “Lão phu một đường đi bộ mà đến, vừa đến bên này nhà người liền xảy ra chuyện? Đây là biết tránh không khỏi nên tự huỷ trốn tội đúng không? Đừng nói có phải lão phu đối phó hắn không, cho dù lão phu giết hắn, ngươi có bẩm báo lên bệ hạ cũng là lão phu có lý!”
Kê gia chủ nghe xong bình tĩnh lại, trong lòng đánh thịch một cái, bởi vì vừa khéo nên hắn theo bản năng nghĩ là do An lão động thủ.
Nhưng nhìn ý tứ này của An lão, Kê Bành đây là phạm vào lỗi lớn sao?
“An lão……!Không biết con ta rốt cuộc làm ra chuyện gì đắc tội An gia?”
An lão cũng không gạt hắn, lúc này Kê Bành lại xảy ra chuyện, sợ là cũng phải nháo lớn hơn, nếu không đã gặp chuyện xui rủi còn bị vu oan giá hoạ.
May bọn họ một đường đi bộ tới, không ít người nhìn thấy, cho dù Kê gia chủ đem chuyện này tính lên đầu họ cũng không được.
“Đêm qua An Đông con ta tham gia yến hội trên đường về nhà, bị Kê Bành cùng mười hai cao thủ tinh thần lực tập kích, làm cho hắn bị thương nặng hô mê không tỉnh, bốn bảo tiêu đi cùng tinh thần thức hải bị thương nặng.

Từ đêm qua đến mới đây, lão phu đã chạy đôn đáo tìm Trị Liệu Sư chữa trị cho nó, ngươi cảm thấy ta có thể phân tâm đi quản tiểu súc sinh hỗn trướng nhà ngươi sao?”

Kê gia chủ sắc mặt hoàn toàn thay đổi: “Này, này có phải hay không có cái gì hiểu lầm?”
An lão cười nhạo một tiếng: “Nếu không có chứng cứ, ngươi cho rằng ta sẽ đánh trực tiếp đến chỗ này của ngươi?”
Kê gia chủ đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt vui vẻ: “An lão, ngươi vừa mới nói qua Trị Liệu Sư, nếu lúc này ngươi đến, vậy là Trị Liệu Sư đã chữa khỏi cho An thiếu? Chẳng biết có thể mời đến cứu một mạng của Kê Bành hay không?”
Kê Bành là tiểu bối tiền đồ nhất của Kê gia, nếu thật sự xảy ra chuyện, sợ là Kê gia về sau sẽ bị bài trừ khỏi danh sách thế gia.
An lão mắt trợn trắng: “Đừng nói Trị Liệu Sư chưa xong liền rời đi, cho dù vẫn còn ở nơi này, ta dựa vào vào cái gì phải cứu sống tên súc sinh làm An Đông nhà ta bị thương?”
Nhìn hắn giống loại người lấy ơn báo oán lắm sao?
Kê gia chủ môi run run, biết là cầu không được, chỉ có thể hy vọng đi thẻ bài đưa đi có thể mời đến một Trị Liệu Sư cao cấp.
Ninh Vân Dập đến vốn chính là xem diễn, nghe được lời An lão nói rất là vừa lòng.
Kê Hạo gián tiếp hại chết nguyên thân, để y cứu người nhà Kê gia? Y không hạ độc chiêu với mấy người còn lại của Kê gia đã là nhân từ lắm rồi.
Từ lúc tiến vào nơi này y liền điều động linh lực tra xét tình huống toàn thân Kê Bành, tinh thần thức hải hoàn toàn bị phá hư, chính là một hoạt tử nhân không hơn không kém, ai tới cũng đừng mơ cứu được.
An lão sợ liên luỵ đến Bạch tiên sinh, đây chính là đại ân nhân cứu mạng An Đông đó, nhìn đến tình huống của Kê Bành cũng không thể chạy đi đâu được, lão dứt khoát dẫn người của mình đến phòng khách ngồi chờ kết quả.
Kê gia chủ xem đến tức giận mà không dám nói gì, hắn ở bên này gấp muốn điên rồi, bọn họ còn chạy tới xem náo nhiệt?
Có hay không lòng đồng cảm hả?
Đoàn người Ninh Vân Dập thật dự không có thứ đó a, bất quá một giờ sau, người Kê gia chủ mời rốt cuộc đến.
Còn rất làm người ngoài ý muốn.
Ninh Vân Dập cùng An lão liếc nhau, biểu tình pha lẫn ý vị thâm trường.
Kê gia trong vòng tròn thế gia ở Chủ tinh tính ra còn không bằng Ninh gia, nếu không cũng không đến mức bám vào Ninh gia lôi kéo quan hệ, sau lại cùng Mục gia hợp tác muốn trèo cao hơn ý đồ muốn đáp lên Mục gia.
Một Kê gia nghèo túng như vậy, Kê gia chủ không chỉ dựa vào thẻ bài đem đi mời đến một Trị Liệu Sư cấp S, mà đi theo còn có một vị giáo uý của Quân đoàn số 1.

Kê Bành là Tiểu đội trưởng ngoài biên chế của Quân đoàn số 1.

Cùng cấp bậc của giáo uý kém nhiều, nhưng Kê Bành vừa xảy ra chuyện, lại có thể mời đến vị này
Chuyện này đáng giá để cân nhắc điều tra.
Như vậy chuyện Kê Bành bày mưu đánh bất ngờ An Đông tối qua, thật sự đơn thuần chỉ là kiếm chút tinh tệ đi Phế Tinh đón Kê Hạo sao?
Vị giáo uý này họ Đồ, một đầu tóc vàng, bộ dáng trung niên, râu quai nón, mắt xanh đang không vui vẻ gì đi theo sau Trị Liệu Sư.

Tham Khảo Thêm:  Chương 874

Vào trong lại liếc nhìn một vòng, nhìn thấy An lão liền nhíu mày ngạc nhiên, ngay sau đó lại nhìn qua Kê gia chủ, thần sắc lại càng không vui.
Hiển nhiên không nghĩ tới An lão lại ở chỗ này.
Kê gia chủ đối với mấy việc Kê Bành lén lút làm cũng không rõ ràng, chỉ biết Kê Bành có nhắc qua thẻ bài này có thể dùng để cứu mạng.

Đồ giáo uý chỉ có thể làm bộ không quen biết An lão, để Trị Liệu Sư đi xem xét tình huống Kê Bành.
Thực mau Trị Liệu Sư đã trở về, hướng Đồ giáo uý lắc đầu: “Người xuống tay với Kê Bành tình thần lực so với hắn cao hơn rất nhiều, một chiêu chế phục, sợ là có thâm cừu đại hận gì, trực tiếp phá huỷ tinh thần thức hải của Kê Bành, không thể cứu tỉnh.”
Câu cuối vừa nói ra, Kê gia chủ mềm nhũn suy sụp ngã ngồi trên ghế, sống…!nhưng lại chẳng khác gì đã chết?
Xong rồi, Kê gia bọn họ hoàn toàn xong rồi.
Đồ giáo úy biết được đáp án cũng chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng, giống như gướng Kê gia chủ giải thích, trên thực tế là hướng An lão phủi sạch quan hệ:
“Trong một chiến dịch không lâu trước đây, Kê đại thiếu gia có giúp ta một lần, ta hứa hẹn cho hắn một thẻ bài cứu mạng.

Hiện giờ xem như ta trả ân tình này, tình huống của hắn cho dù Trị Liệu Sứ cấp 3S đến cũng không cứu được.

Kê gia chủ, xin nén bi thương, quân đoàn còn có việc gấp, ta đi trước một bước.”
Không cho Kê gia chủ cơ hội mở miệng, trực tiếp dẫn người đi.
Kê gia chủ nghe được tinh thần thức hải phá hủy liền biết không cứu tỉnh được tuy vẫn còn sống, nhưng thật chẳng khác gì nhận giấy báo tử vong, cả người vẫn phát run như cũ, hắn nhìn về phía An lão gia.
An lão cười lạnh một tiếng, trước mặt Kê gia chủ, mở ra chứng cứ, trực tiếp chiếu lên một đoạn video cho hắn xem, đúng là đoạn video trích xuất hình ảnh tối hôm qua An Đông cùng Tuân Huân bị tập kích.
Cuối cùng vẫn luôn theo dõi đến đoạn Kê Bành cùng những người đó ra tay tối hôm qua cùng tiếp xúc sáng nay, đối phương thậm chí quần áo cũng chưa đổi.
An lão nhìn sắc mặt Kê gia chủ càng xem càng khó coi, nói: “Ngươi không cần biết ta nơi nào lấy được chứng cứ này, ta tự có con đường riêng.

Vốn dĩ lần này đến đây là muốn mang Kê Bành lên quân bộ đòi công đạo, nhưng nhìn vào tình huống hiện giờ của hắn nên bỏ qua, niệm tình ngươi vừa gặp cảnh con trai chết não mà không xoáy sâu vào tâm ngươi.

Việc này, xem như Kê Bành sợ tội tụ huỷ đi.”
Đã trở thành người thực vật, xem như chết rồi cũng không quá, không cần thiết lại tiếp tục lăn lộn nữa.
Kê gia chủ không dám lên tiếng, không có Kê Bành, về sau Kê gia chỉ biết càng sụp đổ.
Hắn nào dám đắc tội An gia?
Ninh Vân Dập bên nhìn tràng trò hay kết thúc cùng đám người An lão rời khỏi Kê gia.
Mèo Lớn tránh một bên từ lúc Đồ giáo uý xuất hiện ánh mắt nó liền nặng nề, nó lúc trước đã gặp qua vị giáo uý này.
Tuy chỉ gặp mặt một lần, nhưng vẫn còn ấn tượng.
Lúc ấy là ở trong cung, hắn tiến cung đi gặp Hoàng Thái Tử, ngẫu nhiên gặp được tam hoàng tử, lúc ấy người này đi theo phía sau tam hoàng tử.
Như vậy, lần này An gia xảy ra chuyện, không lẻ cùng tam hoàng tử có quan hệ?
Nếu có, đang êm đẹp tam hoàng tử vì sao phải đối phó với một xí nghiệp kinh doanh dịch dinh dưỡng?
Nó có nên nhắc nhở Ninh Vân Dập cần để tâm đ ến tam hoàng tử hay không?
Ninh Vân Dập theo đoàn người An lão ra khỏi Kê gia, đến trước giao lộ liền cùng An lão cáo từ.
Kê gia cùng Ninh gia cách nhau gần, y muốn đem Ninh Tiểu Miêu quay về Ninh gia một chuyến.
An lão thế mới biết, ngày hôm qua người đem một nhà Ninh nhị thúc đuổi ra khỏi tổ trạch Ninh gia là Bạch tiên sinh, đương nhiên không có ý kiến.
Hai bên tách nhau ra đi, Bạch thiếu chủ đối chuyện xảy ra của Kê Bành còn khá tò mò.
“Thúc, ngươi đoán xem là ai đôi Kê Bành ra tay động thủ? Không phải là Kê Bành phát hiện chuyện không thể kiểm soát nên chơi khổ nhục kế với chúng ta chứ?”
Ninh Vân Dập lắc đầu: “Không phải, tinh thần thức hải của Kê Bành thật sự đã bị huỷ, thời gian bị huỷ so với lúc chúng ta tiến vào Kê gia, chênh lệch khoảng một khắc.”
Bạch thiếu chủ trợn to mắt: “Kia chẳng phải là chúng ta cùng người xuống tay vẫn có khả năng đụng mặt sao?”
Ninh Vân Dập không phủ nhận, y nghĩ đến bóng dáng mà bé con Tiểu Miêu đã nhìn thấy ngoài cửa Kê gia, nói không chừng thật đã đụng mặt.
Bọn họ hướng trong đi, người nọ lại đi ra ngoài.
Kê Bành tinh thần lực không thấp, có thể một chiêu chế ngự, tinh thần lực của đối phương nhất định không thấp hơp cấp 2S.

Đồ giáo uý kia không có khả năng vô duyên vô cớ giúp Kê gia, việc Kê Bành bất ngờ tấn công An Đông, tuyệt không đơn giản.
An lão đã đem mười kẻ động thủ tối qua khống chế lại, hiện giờ Kê Bành xảy ra chuyện, chỉ có thể xem xem cạy được tin gì từ miệng đám người kia không.
Theo khoảng cách cửa chính Ninh gia càng ngày càng gần, Ninh Tiểu Miêu vốn dĩ đang ôm cổ Ninh Vân Dập, bổng mở to mắt tò mò nhìn loạn khắp nơi.
Rốt cuộc đi tới cửa, Ninh Tiểu Miêu trợn to mắt ngạc nhiên: Này, nơi này rất quen thuộc a.

Là nhà của tổ phụ tổ mẫu a!
Nguyên thân mang Ninh Tiểu Miêu trở về tổ trạch cũng nhiều lần, nhưng bởi vì thân phận Bán Thú Nhân của bé con, cho nên nguyên thân chỉ lựa lúc trời tối mới đem bé cùng về.
Hoặc là Ninh cha Ninh mẹ cùng Ninh đại ca đến biệt thự bên sườn núi thăm bọn họ.
Ninh Tiểu Miêu trí nhớ tốt, còn nhớ rất rõ nơi này, trong ấn tượng của bé, tổ phụ tổ mẫu còn đứng ở cửa ôm bé vào lòng.
Ninh Tiểu Miêu vành mắt có chút hồng, tay nhỏ gắt gao nắm chặt áo baba, khuông mặt nhỏ dán vào sườn mặt baba không lên tiếng.
Bé biết baba mang bé trốn chạy đã lâu, còn sửa tên tuổi, thay đổi màu tóc, bé không thể nói cho ai biết nơi này từng là nhà của bé và baba.
Ninh Vân Dập nghiêng đầu nhìn, y hôn lên cái trán no đủ trắng nõn gần trong gang tấc: “Có phải mệt nhọc hay không? Con muốn uống dịch dinh dưỡng không?”
Ninh Tiểu Miêu lắc đầu, nhưng baba đưa cho bé một ống dịch dinh dưỡng màu trắng không đề cái gì bé vẫn cầm lấy.
Khuôn mặt nhỏ chôn sâu vào cổ Ninh Vân Dập, hô hấp dần dần ổn định lại.
Ninh Vân Dập ôm bé con, Mèo Lớn lắc cái đuôi chậm rì rì đi theo sau, Bạch thiếu chủ thì khoa tay múa chân chỉ chỏ nơi này cần để gì nơi kia thiếu cái gì.
Lướt qua sảnh ngoài, Bạch thiếu chủ đột nhiên nhúc nhích cánh mũi hít hít, vèo một cái chuẩn xác nhìn về hướng Ninh Tiểu Miêu.

Ninh Tiểu Miêu được ôm tới một sân vườn quen thuộc, để baba thả bé xuống, lại kề sát chân baba đi tới.
Bụng nhỏ thật đúng là có chút đói, liền đem dịch dinh dưỡng baba đưa cho mở ra.
Tuy rằng hương vị không ngon, nhưng baba đưa bé nên bé vẫn muốn uống.
Vặn mở cái nắp, tiểu gia hoả cúi đầu nhìn, con ngươi xanh biếc trợn to: Ôi, mùi hương thật thơm thật ngọt quá đi!
Khuông mặt nhỏ của bé hồng lên thấy rõ, nhu nhu ánh mắt nhìn baba, nếm thử một ngụm, quả nhiên là thơm thơm ngọt ngọt.
Bạch thiếu chủ cũng nuốt nuốt nước miếng, sờ sờ sau gáy, hắn không được cùng con nít đoạt đồ ăn.

Nhịn không được ngước mặt nhìn trời: Trời ơi! Thơm quá ô ô ô!!!
Ninh Vân Dập liếc hắn một cái, biết hắn thèm, đang suy xét có nên cho hắn một ống hay không thì vòng tay của Bạch thiếu chủ vang lên.

Nhìn thấy là lão cha mình, Bạch thiếu chủ lập tức tiếp nhận.
Thân ảnh Bạch thành chủ chiếu lên trước mặt Bạch thiếu chủ, chờ cho màn hình ổn định, ông chăm chú nhìn nhìn rồi đột nhiên la lên: “Tổ tông của ta ơi, A Thành, sao mi là béo thành như vậy a?”
Bạch thiếu chủ biểu tình kích động bổng cứng đờ tại chỗ, hắn trợn to mắt khó tin, sau lại then quá hoá giận rống lại: “Ngươi mới béo! Ngươi cả nhà đều béo!”
Hắn sao có thể béo?
Bạch thành chủ khoa tay múa chân một chút: “Còn không có béo, A Thành, ngươi béo ra chừng hai vòng!” Trời a, trước hắn để A Thành di là vì muốn chữa bệnh, con trai ngốc nhà hắn sẽ không đem hiền đệ ăn cho nghèo luôn chứ?
Bạch thiếu chủ lập tức che lại lỗ tai, đây là lời hắn có thể nghe sao?
Trực tiếp tắt vòng tay, đổi lấy một câu của Bạch thành chủ: “Thằng bất hiếu!”
Bạch thành chủ liên hệ không Bạch thiếu chủ, chỉ có thể phát tin tức cho Ninh Vân Dập.
Ninh Vân Dập giải thích Bạch thiếu chủ cũng không ăn nghèo y được, hắn ở bên này hỗ trợ rất lớn.
Bạch thành chủ lúc này mới yên tâm thoát ra, nói hắn còn phải ở thêm một thời gian nữa, nhưng rất nhanh là có thể đi Chủ Tinh tụ họp.
Ninh Vân Dập giương mắt, đối diện ánh mắt sáng quắc của Bạch thiếu chủ: “Làm sao vậy?”
Bạch thiếu chủ đáng thương vô cùng tìm kiếm đồng bọn: “Thúc, ta béo sao?”
Ninh Vân Dập ngay từ đầu thật không phát hiện, nhưng y mỗi ngày đều nhìn thấy Bạch thiếu chủ, thật đúng là có điểm không dám nhận xét, cuối cùng dứt khoát trầm mặc.
Bạch thiếu chủ che lại ngực, ra vẻ khoa trương quỳ trên mặt đất, muốn tìm kiếm an ủi, phát hiện thúc thúc hắn thế nhưng đang yên lặng nhìn trời.
Tại sao? Hắn không phải là con thỏ thỏ thúc thúc thích nhất sao?
Dỗ cũng không muốn dỗ hắn một câu nữa?
Cuối cùng vẫn là Ninh Tiểu Miêu tiến lên, đen nữa ống “dịch dinh dưỡng” còn thừa đưa cho hắn: “Anh họ, ngươi đừng khóc, thỏ thỏ béo mập mới đáng yêu nha.”
Bạch thiếu chủ nghẹn họng, sau một lúc lâu ôm lấy nhóc con: Em họ, ngươi cũng thật biết cách an ủi người khác.
Xát muối tim gan luôn a!
Ninh Vân Dập kêu Bạch thiếu chủ đi nhìn một chút các nơi xem cần bổ sung thứ gì, hôm khác sẽ cho người đưa đến.
Chờ Ninh đại ca cùng với Ninh cha Ninh mẹ trở về, có thể trực tiếp vào ở.
Ninh Vân Dập mang theo Ninh Tiểu Miêu cùng Mèo Lớn đi toà nhà tổ trạch.
Bé con đối với nơi này rất quen thuộc, bé đã qua đây mấy lần, nắm tay Ninh Vân Dập tung tăng nhảy nhót.
Ninh Vân Dập dắt bé đi vào phòng khách.

Mèo Lớn đi theo phía sau nhẹ nhàng đung đưa cái đuôi, ánh mắt thường xuyên liếc nhìn về phía Ninh Vân Dập, cùng với Ninh Tiểu Miêu dường như đối với nơi này rất quen thuộc.
Ninh Vân Dập lần trước tới vội vàng, hơn nữa muốn xem xét gác mái, cho nên chưa tới chỗ này nhìn kỹ một cái.
Y nhìn đến cái bình cao bằng người trưởng thành đang bày biện trong phòng khách, đi qua, đưa tay vào bên trong sờ soạn một chút, quả nhiên sờ đến một quả cầu mây.
Quả cầu mây này không phải đồ vật mô phỏng sinh vật, mà là thứ đồ vật thật sự từ cổ lam tinh, cho nên dù chỉ lớn cỡ bàn tay, nhưng giá trị lại rất xa xỉ.
Là lần cuối cùng nguyên thân mang bé con tới đây chơi, Ninh cha Ninh mẹ lấy ra bồi bé con chơi đùa.
Bé con sau dùng chân đá tới trong này, chơi mệt nhọc tồi Ninh cha Ninh mẹ cũng vội vã dỗ bé, cũng quên lấy ra ngoài.
Tiểu gia hỏa nhìn đến quả cầu mây quen thuộc, ngửa đầu, chờ mong nhìn baba.
Ninh Vân Dập sờ sờ đầu của bé, đem cầu mây đứa tới trong tay bé: “Đi theo Mèo Lớn ra sân chơi, không được đi xa.”
Tiểu gia hỏa lập tức gật đầu thật mạnh, ôm cầu mây liền chạy đi ra ngoài.
Mèo Lớn theo sát phía sau che chở.
Ninh Vân Dập lúc này mới đưa mắt lên trên lầu, muốn nhìn xem một nhà Ninh nhị thúc có trở về hay không.
Y nâng bước lên cầu thang, tới bên gác mái, rũ mắt, lại không đi vào phòng gác mái, mà tới cuối hành lang chỗ cửa sổ nhỏ.
Ninh Vân Dập đứng ở cửa sổ, đầu cũng không quay lại, nói với phía sau: “Các hạ từ Kê gia vẫn luôn đi theo sau ta mà đến, có phải hay không nên hiện thân gặp mặt?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 392

Y ngay từ đầu không phát hiện đối phương tồn tại.
Người này tinh thần lực cực cao, thủ đoạn ẩn nấp trước mắt mà thấy là người lợi hại nhất, vậy mà có thể tránh khỏi tai mắt của y.
Mãi đến lúc y bước chân lên cầu thang hướng trên lầu mà đi, đối phương không biết có phải khẩn trương hay không lại vô ý để lộ một tia tinh thần lực, vừa vặn bị y phát hiện.
Quả cầu tinh thần lực trong không gian của Ninh Vân Dập không thấp, nhưng y lại không cảm nhận được thực lực của đối phương.
Trừ khi tinh thần lực của đối phương trên cấp 2S.
Người tới không thể hiện sát ý, lại theo sát mà đến, hơn nữa qua chuyện của Kê Bành, y có thể đoán được thân phận của đối phương, người này chính là người đã hạ thử với Kê Bành.
Ninh Vân Dập giờ phút này tránh ở địa phương xa sân ngoài sảnh nhất, một khi đối phương phát động tấn công, y có thể ngừa được trường hợp bé con bị người này bắt lấy.
Theo lời nói phát ra, thực mau, một thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện ở chổ ngoặc cầu thang.
Lần này đối phương như cũ không tiết lộ thực lực ra ngoài, nhưng lại để lại tiếng bước chân.
Ninh Vân Dập xoay người, đối diện với thân ảnh màu đen đang đứng cuối hành lang nhìn lại.
Đối phương có thể xuất hiện, vậy hẳn là có mục đích mà đến, cũng không tính toán giấu diếm.
Quả nhiên, ngay sau đó người nọ chầm chậm bước ra khỏi bóng tối.
Toàn thân mặc một bộ đồ màu đen, tóc hơi dài, tóc mái trên trán rủ xuống che khuất nữa gương mặt.
Từ trên sóng mũi cao thẳng xuống cằm bị một miếng vải che khuất, không thấy rõ bộ dáng, nhìn thấy đôi mắt người kia, biểu tình Ninh Vân Dập c ương cứng tại chỗ.
Rõ ràng không thấy được mặt, thậm chí đối phương còn ăn mặc như một thích khách ngày xưa.
Nhưng trong khoảnh khắc người tới xuất hiện trong nháy mắt, cảm giác quen thuộc bất chợt đánh úp, y nhìn kỹ đôi mắt đen kia, đôi môi mím chặt theo bản năng run rẩy một chút, một câu xưng hô xuất hiện trong đầu, y thậm chí không kịp nhịn xuống thốt ra tiếng: “Anh……”
Thẳng đến khi nghe được âm thanh chính mình, Ninh Vân Dập mới giật mình hoàn hồn.
Người tới thân thể cũng run một chút, ức chế không được cảm xúc lan tràn khai, đôi mắt đang cố gắn khắc chế của hắn chậm rãi đỏ hồng, bước từng bước hướng tới Ninh Vân Dập.
Một đường này trong đầu hắn hiện lên vô số khả năng, đặc việt lúc người trẻ tuổi kia gọi y thúc thúc, Ninh Trạm Phong cực kỳ sợ hãi, sợ người quen thuộc với cháu trai hắn lại không phải em trai, sợ đây là người em trai phó thác chăm sóc bé con lúc sinh thời, sợ người giống em trai hắn này bởi vì giống nên được cháu trai ỷ lại.
Hắn bất an sợ hãi, lại sợ nếu bước ra một bước biết được đáp án không như ý muốn của hắn, hắn sẽ ân hận cả đời.
Nhưng thẳng đến giờ phút này, hắn phát hiện hắn không thể khắc chế, đặc biệt là lúc thấy quả cầu mây, rồi nhìn thấy y hướng gác mái mà đi.
Một tiếng “Anh” vang lên rất khẽ, Ninh Trạm Phong lúc đầu còn sợ sẽ doạ đến em trai, nhưng càng đi càng nhanh, cuối cùng lại lấy ba bưới thành hai, nhanh chóng đến gần, thậm chí lúc này hắn còn sinh ra bất an gần hương tình khiếp, sợ tất cả chỉ là giấc mộng.
Cuối cũng nhịn không được nữa đem người ôm thật mạnh, lồ ng ngực khắc chế không được kích động: “Tiểu Dập!”
Hắn chưa bao giờ cảm thấy cảm kích trời xanh như vậy, tỉnh lại không lâu, em trai còn sống, cháu trai cũng khoẻ mạnh bình yên vô sự.
Ninh Vân Dập ngay lúc được Ninh đại ca ôm, thật lâu cũng không nhúc nhích, y không biết là do cảm xúc của nguyên thân vẫn còn tàn lưu trong thân thể, hay là cảm xúc của đối phương cảm nhiễm y.
Ninh Vân Dập lại cảm thấy trong lồ ng ngực tràn ra một cổ chua xót khó nén, vành mắt cũng có chút nóng, y không biết phải làm sao, đến nữa ngày mới vươn tay ôm lại, không nhịn được lại gọi một tiếng: “Anh……”
Giờ khắc này y kích động lại may mắn, y tìm được Ninh đại ca tiên tìm được rồi Ninh đại ca, vậy thì có phải hay không, y đã thay đổi được kết cục Ninh đại ca đã chết trong cuốn sách kia?
Ninh đại ca liền như vậy gắt gao ôm Ninh Vân Dập, vẫn luôn không nhúc nhích, mãi đến Ninh Vân Dập cảm giác được không thích hợp.
Nhưng không chờ y kịp hành động, giọng Bạch thiếu chủ đột nhiên hốt hoảng vang lên: “Ngọa tào!”
Ninh Vân Dập nhìn qua hướng cầu thang, phát hiện Bạch thiếu chủ đang ôm một chậu hoa mô phỏng sinh vật hướng đến phía này.
Bởi vì tất cả cảm xúc của y đều đặt trên người Ninh đại ca nên không cảm nhận thấy Bạch thiếu chủ đang tiến lên nơi này, hợc cũng có thể do hơi thở của Bạch thiếu chủ đã quá quen thuộc, nên bản năng y không liệt hắn vào diện nguy hiểm cần cảnh giác.
Không chỉ có là Bạch thiếu chủ, bởi vì cửa mở ra, Mèo Lớn đuổi theo bé con ôm quả cầu mây cũng theo sát phía sau, nghe được tiếng kinh hô của Bạch thiếu chủ đều nhất trí nhìn qua bên này, đem hình ảnh hai người đang ôm nhau thật chặt trên lầu thu vào đáy mắt.
Quả cầu mây trong tay Ninh Tiểu Miêu lạch cạnh rơi xuống đất.
Cái đuôi Mèo Lớn cũng ngừng không quơ quơ nữa, đồng tử dựng thẳng cứ vậy nhìn, lông mao cả người đều xù lên, không xác định được tình huống này là gì.
Ninh Vân Dập hoàn hồn đỡ lấy Ninh đại ca đang hôn mê, y dò xét một chút, tinh thần thức hải của đối phương lung tung rối loạn, thậm chí ẩn ẩn nguy cơ bạo động tự huỷ.
Ninh Vân Dập đại khái đoán được một nguyên nhân, Ninh đại ca vì trọng thương nên vẫn chưa xuất hiện.

Lần này có thể từ Kê Bành biết được tin tức Kê Hạo đưa bọn họ tới Phế tinh nên không tiếc mạng thúc dục tinh thần lực một chiêu chế ngự địch, lại không cẩn thận hoàn toàn kích phát bạo động.
Lấy cấp bậc tinh thần lực của Ninh đại ca, một khi bạo động, căn bản không có khả năng áp xuống.
Thẳng đến khi xác định y còn sống, Ninh đại ca tinh thần căn chặt có thể thả lỏng, vì không muốn đột nhiên bộc phát bạo động nên lập tức phong bế tinh thần thức hải, dẫn đến hôn mê.
Ninh Vân Dập không rảnh lo hai người một mèo đang khiếp sợ dưới lầu, y lập tức chặn ngang mấy câu hỏi chuẩn bị thốt ra của Bạch thiếu chủ, ôm Ninh đại ca bước nhanh đến căn phòng duy nhất trên gác mái.
“Đây là một người bạn cũ của ta, các ngươi hiện tại xuống đại sảnh chờ, không cần đi lên trên này.”
Nói xong, một chân đá văng cánh cửa, trước ba gương mặt làm trò của đám Mèo Lớn đóng lại cánh cửa.
Ninh Vân Dập đỡ Ninh đại ca nằm xuống, vươn tay đặt lên trán hắn, thả ra linh lực tra xét tinh thần thức hải một chút, mới biết được tình huống Ninh đại ca có bao nhiêu nguy hiểm.
So với y dự đoán còn muốn nặng hơn, thậm chí y không thể tưởng tượng được, Ninh đại ca ý chí phải mạnh cỡ nào mới không lập tức kích phát bạo động hoặc không khố chế được mà tự bạo.
Nếu trễ mấy ngày nữa mới tìm được Ninh đại ca, y không dám nghĩ tới đối phương có còn tồn tại trên đời hay không.
Ninh đại ca tinh thần lực cấp bậc cao, muốn áp chế cần có lượng linh lực cũng nhiều, y dứt khoát đem phỉ thuý lúc trước đã cất trữ lấy ra dùng, một bên hấp thu một bên trị liệu.
Vì thế, lần cứu chữa này liền kéo dài tận hai tiếng đồng hồ.
Dưới lầu, Bạch thiếu chủ ôm chậu hoa mô phỏng nữa ngày sau mới lấy lại tinh thần, hắn trọn tròn mắt, theo bản năng buông tay chỉ lên trên lầu:
Thúc, thúc hắn…!ngao!”
Mới vừa hô một tiếng, chậu hoa bị buông tay lập tức hướng cái chân hắn mà đáp xuống.
Cũng may là chậu hoa mô phỏng sinh vật cũng không nặng, nhưng cũng không nhẹ, hắn ôm chân mà nước mắt lưng tròng, xem chân một cái lại xem trên lầu một cái.
Ngọa tào, thúc thúc hắn cùng nam nhân đột nhiên xuất hiện này có quan hệ gì a?
Thúc hắn mua tổ trạch Ninh gia có phải vì người nam nhân này không a?
Ninh Tiểu Miêu không thấy rõ người baba bé đã ôm, cầu mây lăn tới chỗ xa xa cũng không thèm đi nhặt, héo rũ ôm lấy Mèo Lớn không biết tới đây khi nào: “Miêu Miêu, người đó vì cái gì lại ôm baba nha?”
Bé cũng muốn ôm baba, người kia sao có thể ôm baba của bé chứ, baba cũng không phải baba của người kia! Hắn sao không đi ôm baba của hắn đi?
Mèo Lớn mặc danh lắc lắc cái đuôi, lại ngẩng đầu nhìn về phái cánh cửa đóng chặt, dùng móng vuốt vỗ vỗ bả vai trấn an bé con.
Bạch thiếu chủ chờ chân không còn đau nữa, ngồi xếp bằng trên sô pha, vỗ tay một cái kích động: “Ta đã biết, trách không được thúc thúc vô cùng lo lắng một hai gấp gáp muốn tới Chủ Tinh, khẳng định là vì người này!”
Mèo Lớn cùng bé con đồng thời nhìn qua.
Bạch thiếu chủ hạ giọng, phân tích nói: “Lúc trước thúc nói, người động thủ với Kê Bành có tinh thần lực rất cao, nhưng lại trùng hợp như vậy, người này đi theo thúc thúc nhưng thúc thúc lại không phát hiện, điều này chứng minh cái gì.

Chứng minh tinh thần lực của người này cao hơn thúc thúc, thật lợi hại!! Đây chính là người đã xuống tay với Kê Bành a!”
Mèo Lớn cùng bé con nghi hoặc, đòng thời nghiêng đầu: Cho nên đâu?
Bạch thiếu chủ tấm tắc một tiếng, một bộ biểu tình không thể gạt được hắn: “Nơi này là chỗ nào? Là Ninh gia, hôm qua ta chuyên môn lên Tinh Võng tra xét về Ninh gia này.

Nghe nói đại phòng Ninh gia có một nhân vật thiếu tướng rất lời hại, tuổi trẻ lại đẹp trai, trước khi gặp chuyện là một người rất nổi danh a, mấy năm trước chính là cường giả tinh thần lực cấp 2S, bây giờ không chừng đã lên đến 3S rồi đi?”
“Có thể tránh thoát con mắt của thúc thúc, lại có thể dễ dàng diệt trừ Kê Bành như vậy, kia khẳng định tinh thần lực rất cao a, trước mắt ở Chủ tinh người lợi hại như vậy không nhiều lắm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 482: Tôi sẽ ở một bên quan sát.”

Hơn nữa kia thân hình kia, ta liếc mắt một cái là biết rất cao, bộ dáng tuy rằng nhìn không thấy, nhưng dáng người không tồi lại tuổi trẻ, cho nên……!Ta hoài nghi, người này đúng là vị thiếu tướng nghe nói đã bị truy nã mấy tháng nay, Ninh thiếu tướng Ninh Trạm Phong!”
“Ô ô không nghĩ tới thúc thúc ta lại có quá khứ huy hoàng như vậy.

Thiếu tướng tuổi trẻ anh tuấn tiền đồ vô lượng lại nhất kiến chung tình với một đại thúc tính tình tuỳ ý giấu dốt, quá vợ, lại mang theo nhóc con.

Cả hai không màng thế cục quyết định bên nhau!.”
“Ai ngờ trời xanh muốn khảo nghiệm đôi uyên ương số khổ này, Ninh thiếu tướng bị vu oan giá hoạ treo tên truy nã, thúc thúc hiểu lầm mang nhóc con rời đi đến Phế tinh xa xôi.

Ai ngờ về sau biết được chân tướng, nghĩa vô phản cố, mang nhóc con trở Chủ Tinh, thậm chí không tiếc mua lại toà nhà Ninh gia từng ở, một lòng chờ đợi đối phương trở về!”
“Ô ô quá cảm động! Trách không được thúc thúc đối nơi này như vậy quen thuộc như vậy, khẳng định trước kia đã tới nơi này……”
Bé con Tiểu Miêu bị kịch bảng của Bạch thiếu chủ làm cho khiếp sợ luôn rồi, Ninh Trạm Phong…kia không phải là tên của bá bá sao?

Trên lầu thật là bá bá? Oa!
Mèo Lớn càng nghe càng thấy Bạch thiếu chủ nói thái quá, vừa định mở miệng ngăn cản, lại nghe đến câu sau liền ngẩn ngơ, đặc biệt là cha con này đối với Ninh gia xác thật quen thuộc đến cực điểm.
Cho nên……!Nó ngửa đầu nhìn về phía căn phòng vẫn luôn đóng chặt, hai hàng chân mày càng lúc càng gần, dứt khoát ngồi yên một chỗ không thèm lên tiếng nữa.
Bé con Tiểu Miêu lúc này mới hoàn hồn, gắt gao cầm góc áo Bach thiếu chủ, đôi mắt sáng tực nhìn hắn: “Anh họ, là Ninh bá bá thật sao?”
Bạch thiếu chủ nhìn bộ dáng kích động của bé con, giống như rất quen thuộc, lại càng chứng minh cho suy đón của hắn a: “Em họ a, ngươi gặp qua Ninh bá bá rồi?”
Bé con lập tức gật đầu thật mạnh: “Gặp qua nha!” Bá bá rảnh là đến thăm bé, anh họ thật lợi hại, bá bá chưa lộ mặt nên bé vẫn chưa nhận ra, không nghĩ tới anh họ chưa gặp bá bá lần nào vậy mà đã nhận ra trước bé luôn!
Tiểu gia hỏa lập tức không nóng nảy, baba trở về là muốn tìm bá bá bé có biết đến, hiện giờ tìm được rồi, baba khẳng định có thật nhiều thật nhiều lời muốn cùng bá bá nói.
Bé là bảo bảo ngoan, bé sẽ ngoan ngoãn chờ baba cùng bá bá.
Bạch thiếu chủ cùng Mèo Lớn thấy tiểu gia hỏa mới vừa hưng phấn giờ lại lập tức yên ổn xuống, Bạch thiếu chủ nhìn về phía Mèo Lớn, buông tay:
“Oa, hắc hắc, ngươi có thêm một nam chủ nhân khác rồi!”
Mèo Lớn sâu kín nhìn chằm chằm hắn, không biết vì sao, Bạch thiếu chủ lại thấy rùng mình.
Này, đây là sự thật a, có trừng hắn nó cũng sẽ không thiếu một chủ nhân, không nhìn thấy tiểu gia hỏa có bao nhiêu vui vẻ, khẳng định thực tán thành thành viên mới đến gia đình này a.
Ninh Tiểu Miêu chờ mong nhìn trên lầu, đếm đếm đầu ngón tay tính bá bá cùng baba khi nào thì đi xuống.
Mèo Lớn ngồi ở nơi đó, nhắm hai mắt, không biết suy nghĩ cái gì, nhưng rõ ràng không có mấy hứng thú.
Ninh Vân Dập tiêu hao nửa hộp phỉ thúy mới miễn cưỡng đem tinh thần thức hải của Ninh đại ca vuốt phẳng, ít nhất sẽ không lập tức xuất hiện bạo động, tánh mạng tạm thời bảo toàn.
Ninh đại ca thương thế quá nặng, hơn nữa liên tiếp thúc giục tinh thần lực, chống cự được đến bây giờ toàn dực vào ý chí siêu phàm, nếu đổi thành người khác, sợ là sớm đã…
Chờ Ninh Vân Dập thu hồi tay, không chờ bao lâu, Ninh đại ca một lần nữa chậm rãi mở mắt ra.
Đầu tiên là cảnh giác nhìn bốn phía, chờ đối diện với ánh mắt lo lắng của Ninh Vân Dập, ánh mắt hắn mới nhu hoà trở lại: “Có phải hay không dọa đến ngươi?”
Hắn ngồi dậy, nhưng lại thấy không giống như mọi ngày, mới lúc nãy thôi hắn cảm thấy đầu đau buốt như muốn nứt ra, nhưng bây giờ đầu hắn lại nhẹ nhàng thoải mái chưa từng có.
Hắn sửng sốt: “Này……”
Không chỉ có tinh thần hỗn loạn bị áp chế, thậm chí tình huống so với lúc hắn mới tỉnh lại còn tốt hơn không ít.
Ninh Vân Dập nhấp môi, không biết phải mở miệng như thế nào, thân thể này thật là của nguyên thân, nhưng nếu nói ra y không phải nguyên thân……
Cũng may Ninh đại ca không tiếp tục truy vấn: “Ta cảm giác được trên người của ngươi có tinh thần lực, là……!mới xuất hiện sao?” Thậm chí không chỉ có tinh thần lực, còn là một Trị Liệu Sư.
Cũng đúng, bởi vì tinh thần lực trên người y nên ngay từ đầu hắn mới không thể xác định được chính xác y có phải là em trai hắn không.
Có thể tưởng tượng được chuyện gì xảy ra trong nữa năm này, Ninh đại ca đau lòng lại ảo não.

Hắn nghĩ rằng thời điểm em trai mang theo nhóc con rời đi đã gặp phải duyên cơ gì rất lớn, đến nổi ép bức tinh thần lực tiềm năng trong cơ thể y bộc phát ra ngoài.
Loại tình huống này cũng từng phát sinh quá, có người qua giai đoạn thật lâu về sau mới xuất hiện tinh thần lực, chỉ là không nhiều lắm, cũng không có cấp bậc cao như em trai hắn.
Ninh đại ca nửa ôm lấy Ninh Vân Dập bả vai: “Tiểu Dập, đại ca thực xin lỗi, hại ngươi cùng bé con này mấy tháng này ăn nhiều khổ cực.

Nếu Tiểu Dập chưa muốn nói chuyện phát sinh mấy tháng nay ra, đại ca sẽ không ép hỏi, chờ ngươi muốn nói cho đại ca biết lại nói sau được không?”
Ninh Vân Dập cuối cùng gật đầu, y không bỏ được bé con, cũng không xác định Ninh đại ca có thể hay không thừa nhận kết quả nguyên thân đã chết.
Ít nhất trước mắt thân thể này vẫn chính là nguyên thân.
Ninh Vân Dập đáp ứng xuống dưới làm Ninh đại ca thở phào nhẹ nhõm, ra vẻ nhẹ nhàng nhìn về phía tóc Ninh Vân Dập: “Tiểu Dập, tóc của ngươi cùng mày mắt sao lại thành như vậy?”
Hắn thiếu chút nữa không nhận ra tới.
Ninh Vân Dập giơ tay sờ sờ, lại nhìn Ninh đại ca một thân quần áo đen tuyền, cả miếng vải trên mặt cũng chưa lấy xuống, nghĩ đến Ninh đại ca nếu không hỏi, sớm muộn gì cũng sẽ nói cho Ninh đại ca biết, y không gạt: “Cái này là giả.

Đại ca cũng có thể thay đổi một phen, cho dù là mặt đối mặt cũng sẽ không có người nhận ra ngươi đâu.”
Ninh đại ca đúng là muốn thay đổi, nếu không nơi nơi trốn tránh, hắn căn bản không có cách nào cứu cha ra ngoài, còn có tình huống của mẹ nữa, cũng phải tìm hiểu.
Ninh đại ca gật đầu: “Vậy làm phiền Tiểu Dập rồi.”
Ninh Vân Dập ừ một tiếng, ngay sau đó nhớ tới cái gì: “Đại ca, tình huống của ngươi rốt cuộc sao lại thế này? Vì cái gì đột nhiên lại truyền ra ngươi phản bội, còn bị truy nã?”
Ninh đại ca cắn răng: “Là tam hoàng tử.”
Ninh Vân Dập sửng sốt: “Tam hoàng tử? Như thế nào lại liên lụy đến hoàng tộc?”
Ninh đại ca dăm ba câu chọn trọng điểm nói: “Ở một chiến dịch cuối cùng, trong lúc vô tình ta phát hiện được tam hoàng tử lấy danh nghĩa chết trận công bố ra ngoài, trên thực tế đem một vị tướng quân Bán thú nhân trong bộ…nhốt lại.

Bịn họ giống như bắt những Bán thú nhân đó để làm nghiên cứu gì đó, ta lúc đó chỉ mới thấy được chút da lông, nhưng bọn họ phát hiện lại nghĩ ta sẽ công vố ra bên ngoài.

Hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng, họ lợi dụng chiến dịch cuối cùng muốn ép ta vào đường chết.

Lúc đó ta bị trọng thương nhưng may mắn vẫn giữ được tính mạng, bịn họ không tìm thấy ta, dứt khoát công bố ta phản bội quân bộ.”
Ninh Vân Dập nghĩ đến Aias bị đuổi bắt: “Đại ca, ta đại khái đoán được bọn họ làm cái nghiên cứu gì, hẳn là có liên quan đến tinh thần lực”
Ninh đại ca cũng nghĩ đến Aias nói cho hắn về tình huống hội sở đấu giá: “Có phải muốn điều tra tiếp?.”
Bất quá đầu tiên, phải nghĩ biện pháp gặp được cha, mấy tháng giam giữ, cũng không biết tình huống ông ấy thế nào rồi.

Sợ là cha đã bị hạ độc thủ.
Ninh Vân Dập đoán được ý hắn: “Ta vừa trở lại Chủ tinh không bao lâu, lần này lại đây là do An lão Tuân lão yêu cầu hỗ trợ, ta muốn dựa vào Tuân, An hai nhà để mở rộng nhân mạch, xem xem có thể vào gặp cha một lần hay không.”
Ninh đại ca lắc đầu: “Nếu muốn không bại lộ thân phận, đi vào nơi đó quyền hạn phải rất cao.
Có một người có thể ra vào căn cứ giam giữ bí mật mà không cần xin cấp quyền.”
Ninh Vân Dập: “Là ai?”
Ninh đại ca thở dài: “Tông nguyên soái, chỉ có hắn là ngoại lệ, có thể không cần xin quyền hạn cũng có thể tùy ý ra vào.”
Ninh Vân Dập ngoài ý muốn nhìn qua: “Kia có thể nghĩ cách liên hệ đến Tông nguyên soái, có lẽ hắn sẽ tin chúng ta.”
Ninh đại ca biểu tình mang theo chút buồn bã: “Sợ là không được, Tông nguyên soái……!Đã mất tích đã lâu.” Tuy đối ngoại chưa nói ra, nhưng quân bộ cao tầng đều đã biết.
Ninh Vân Dập hiển nhiên không nghĩ tới điểm này, mày nhăn lại.
Ninh Vân Dập cùng Ninh đại ca ở trong phòng trò chuyện gần nửa tiếng đồng hồ, thẳng đến trời tối, bọn họ tính toán trước rời khỏi Ninh gia quay về Thành Phố Ngầm trước.
Thời điểm hai người ra khỏi phòng, hai người một mèo dưới lầu động tác nhất trí nhìn qua.
Bạch thiếu chủ đôi mắt tỏa ánh sáng, một bộ dáng “ta hiểu ta hiểu”, còn nháy mắt liên hồi, nhìn rất thiếu đánh.
Ninh Vân Dập mang theo Ninh đại ca đi xuống dưới, nhướng mày: “Mắt ngươi bị tật?”
Bé con bạch bạch bạch chạy tới, tới chân cầu thang chỗ Ninh Vân Dập đang đứng thì dừng lại, vẫn như cũ tò mò nhìn về phía Ninh đại ca không nhúc nhích phía sau: “Là……!Bá bá sao?”
Ninh đại ca cong đầu gối ngồi xổm xuống: “Bé con.”
Ninh Tiểu Miêu lập tức tiến lên, ôm cổ một chút, cảm giác quen thuộc thực mau lan ra, tiểu gia hỏa vành mắt nháy mắt đỏ: “Ô ô, bá bá, người đã lâu không có tới gặp con.”
Ninh đại ca cũng gắt gao ôm tiểu gia hỏa, vỗ nhẹ phía sau lưng bé: “Bá bá sai, về sau sẽ không.”
Một lớn một nhỏ ôn nhu tràn đầy, Mèo Lớn bên cạnh mạc danh lắc lắc cái đuôi, không phát ra âm thanh gì.
Bạch thiếu chủ lấy ống tay áo xoa khóe mắt, hảo cảm động: “Thúc, ta thật là thay ngươi vui vẻ, rốt cuộc một nhà đoàn tụ.”
Ninh Vân Dập kỳ quái nhìn qua đi, y chưa nói với tên này đây là anh trai y mà?
Bạch thiếu chủ đối diện ánh mắt nghi hoặc của Ninh Vân Dập, gương mặt đều viết ” chúng ta đều đã biết hết rồi a”, sợ Ninh Vân Dập nhìn không hiểu, chỉ chỉ Ninh Vân Dập, lại chỉ chỉ Ninh đại ca, sau đó ở trước ngực chụm hai tay thành hình trái tim.
Ninh Vân Dập rốt cuộc hiểu được Bạch thiếu chủ hiểu lầm cái gì.
Y nhẫn nhịn, rốt cuộc không nhịn được nữa, hướng về Bạch thiếu chủ nở nụ cười “Từ ái” nói: “Từ giờ khắc này trở đi, cơm thịt kho của cậu……!cắt.”
Nụ cười trên mặt của Bạch thiếu chủ lập tức c ương cứng, gì? Trời sập hả?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.