Khi Tống Trừ Nhiên kéo Hàn Nguyệt chạy tới chỉ viện, Vinh Cẩm đang ở trong viện thêu áo. Trên bàn đá có nhiều loại vải dệt và vài món xiêm y nhỏ.
Thấy nàng tiến vào, Vinh Cẩm vội buông đồ, cười và vẫy tay gọi nàng.
Nàng chạy tới ngồi trước mặt Vinh Cẩm, cầm các loại xiêm y thêu trên bàn lên và tinh tế đánh giá.
Vinh Cẩm thêu rất khéo, những bông hoa và cây trúc trên xiêm y nhỏ đều rất sống động.
Nhiều ngày không gặp, hai chị em mở ra máy hát: “Sao thêu nhiều xiêm y vậy?”
Vinh Cẩm lại cầm lấy xiêm y đang thêu dở, cười nói: “Ngươi không ở đây, ta cả ngày ở trong phủ cũng không có gì làm, liền nghĩ thêu nhiều chút xiêm y, để khi hài tử sinh ra có thể mặc.”
Một người mẹ nhất định là lo lắng nhất về việc con mình có thể sinh ra bình an. Vinh Cẩm đang nỗ lực chuẩn bị, từ biểu hiện trên mặt nàng có thể thấy được nàng rất mong chờ đứa nhỏ này.
Tống Trừ Nhiên chỉnh lại đồ lót và đặt lên bàn đá: “Tiểu chất của ta thật có phúc, tương lai sinh ra liền có thể mặc những xiêm y đẹp như vậy.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Vinh Cẩm cười khi nghe lời này, nhìn nàng trêu ghẹo: “Đợi ngươi sau này cùng điện hạ có hài tử, ta cũng sẽ thêu vài món cho hài tử của ngươi.”
Lời chưa dứt, vừa nói ra làm mặt Tống Trừ Nhiên đỏ bừng.
Nàng cùng Thịnh Kỳ vốn là do nàng “lì lợm la liếm” mà có được hôn nhân này. Thời gian ở chung chủ yếu là tôn trọng nhau như khách, nói gì đến tương lai có hài tử.
Tương lai liệu có cùng Thịnh Kỳ bên nhau hay không nàng cũng không biết.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt nàng hơi ngơ ngác, nàng nhớ lại những chuyện ở Nghi Nam.
Ký ức đó nàng nhớ không rõ lắm, chỉ biết mình uống say, tựa hồ được Thịnh Kỳ cõng về khách điếm.
Trên đường, nàng dường như đã nói gì đó với Thịnh Kỳ, nhưng ký ức chỉ dừng lại một cách mơ hồ.
Sau khi tỉnh rượu, nàng tinh tế suy nghĩ lại. Những câu như “Muốn nạp rất nhiều phi tử” “Hậu cung sẽ có rất nhiều mỹ nhân” “Mở rộng hậu cung” và “Yêu hậu yêu phi” mơ hồ hiện lên trong đầu nàng, khiến nàng dần dần phác họa lại đoạn ký ức không hoàn chỉnh đó.
Có phải nàng đã không suy nghĩ kỹ mà nói với Thịnh Kỳ rằng sau này hắn sẽ trở thành thiên tử, sẽ cưới nhiều phi tử, và do đó nàng muốn cùng hắn hòa ly?
Nghĩ đến điều này, lòng nàng hoảng hốt vô cùng. Rõ ràng Khang Thiệu Đế còn khoẻ mạnh, vậy mà nàng lại lớn mật tưởng tượng về tương lai, còn nói những điều này trước mặt Thịnh Kỳ, như thể mọi thứ sẽ thực sự diễn ra.
Điều đáng lo nhất là dường như nàng còn hôn Thịnh Kỳ. Dù chỉ là một cái hôn nhẹ nơi khóe miệng, nhưng với người cổ đại, đó đã là một hành động quá mức.
Những ký ức này với nàng thật như không thật, nàng không thể phân biệt rõ là mơ hay là thật.
Sau khi tỉnh lại, nàng chấn kinh một hồi, định giả ngu để quan sát phản ứng của Thịnh Kỳ rồi mới tính tiếp.
Nếu Thịnh Kỳ chất vấn, thì nàng sẽ biết những hình ảnh đó là thật, và nàng sẽ ngay lập tức quỳ xuống nhận lỗi.
Nếu Thịnh Kỳ hoàn toàn không nhắc đến, thì có thể đó chỉ là giấc mơ do rượu gây ra, và nàng sẽ giữ kín giấc mơ đó suốt đời.
Ngày hôm đó ở Nghi Nam, từ khi Thịnh Kỳ tỉnh lại cho đến hôm nay, hắn chưa bao giờ nhắc đến những hình ảnh vụn vặt đó, nên nàng coi đó là giấc mơ do rượu gây ra. Nhưng những cảm giác trong mơ lại khiến nàng thấy kỳ lạ.
Tống Trừ Nhiên từ hơi giật mình đến nhíu mày, cuối cùng chuyển thành vẻ mặt mất mát, tất cả đều bị Vinh Cẩm nhìn thấy.
Vinh Cẩm buông vải dệt trong tay xuống, đẩy đĩa trà bánh do nha hoàn chuẩn bị đến trước mặt nàng: “Sao trông bộ dạng như vậy? Cùng điện hạ đi Nam tuần có chuyện gì không thoải mái sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng kéo nàng trở lại thực tại, nàng lắc đầu, nhìn điểm tâm trước mặt, cầm một miếng cắn một ngụm, rồi kể hết những giấc mơ mơ hồ không rõ cho Vinh Cẩm nghe.
Nghe xong, Vinh Cẩm dùng tay che miệng cười: “Người ta nói ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó. Rõ ràng cả ngày ở cùng điện hạ, ngươi còn có thể mơ thấy, chắc là tâm ngươi đã lung lay vì điện hạ rồi.”