Thương nhân trải dài khắp cả nước, nhiều như cá diếc sang sông. Nhưng dù là ai, buôn bán mặt hàng gì, lớn hay nhỏ cũng đều có mong muốn trở thành Hoàng Thương. Chính là người trực tiếp buôn bán cho khách nhân là Hoàng tộc, chỉ cung cấp những mặt hàng từ nhu yếu phẩm đến may mặc trong sinh hoạt tốt nhất cho Hoàng tộc. Chính là vị Hoàng thượng trong truyền thuyết kia!
Nếu có thể đạt được danh hiệu Hoàng Thương này, thì những ai có xuất thân tầm thường còn lo mấy chuyện cường quyền, hay bị chèn ép nữa sao?
Hoàng Thương cũng là giấc mộng của bao người làm Thương nhân á!
“Người quen kia… của huynh thật lợi hại”. Hà Ý Nhiên không hâm mộ danh hiệu Hoàng Thương của người kia đạt được, chỉ ngưỡng mộ nam nhân của y có thể quen được người kia.
Nếu hai người bọn họ có thể hợp tác cùng Hoàng Thương kia, thì chính là có một núi dựa cực lớn nha! Sau này cũng không sợ ai tìm đến làm phiền, hay gây rắc rối với bọn họ nữa, giống như Thương nhân họ Hạ hống hách kia chẳng hạn. Hà Ý Nhiên cười khúc khích, cảm thấy nam nhân của y đúng là một kho bảo bối.
“Có một lần hắn gặp cướp ở giữa đường chặn giết, ta cứu sống hắn một mạng. Cho nên thi thoảng vẫn giữ liên lạc”. Phó Thần nhìn tức phụ nhi đang dùng ánh mắt ngưỡng mộ trần trụi nhìn mình.
“Oa! Vậy võ công của huynh có phải rất lợi hại”. Hà Ý Nhiên sùng bái.
“Tàm tạm, nếu em muốn học…”.
Hà Ý Nhiên lắc đầu như trống bỏi. “Nhà ta chỉ cần huynh biết võ công là được, còn ta ấy à… vẫn cứ là thôi đi”.
Kiếp trước y học đủ thứ võ thuật, để rèn luyện cơ thể và muốn tạo ra tám múi cơ bụng mà y vẫn luôn ước ao. Nhưng đó cũng chỉ là ước ao, ngoài vài chiêu cơ bản y không luyện gì khác được. Y đối với việc vận động thật không có thiên phú. Nếu việc y luyện võ có thiên phú bằng hai phần việc y biết nấu ăn thôi, thì cũng không đến mức bị thanh mã trúc mã kia của y hại chết.
Nghĩ vậy, Hà Ý Nhiên lại hơi có chút rầu rĩ. Tên Thanh mã trúc mã kia không biết sau khi hại y chết đi, gã có chết luôn không? Tốt nhất là cùng chết a, nhưng đừng để gã xuyên qua thời không nào khác sống lại như y.
Nhận thấy tâm trạng của tiểu tức phụ không đúng, Phó Thần đưa tay ôm lấy người vào lòng. Yên lặng an ủi y, dùng cách của hắn để an ủi tức phụ nhi của hắn.
Hà Ý Nhiên hơi sửng sốt, nhưng bàn tay y đã vô tình chạm vào mấy khối cơ bụng rắn chắc, mà y luôn “thèm khát” của đối phương.
Vì vậy trong lúc Phó Thần còn đang nghĩ muốn nói gì đó để an ủi tâm trạng tiểu tức phụ của hắn, thì tiểu tức phụ của hắn đang dùng bàn tay nhỏ của y sờ loạn một hồi trước bụng hắn. Một tay không đủ còn dùng đến hai tay sờ soạng lên.
Phó Thần: “…..”.
Em thật sự nghĩ ta là thánh nhân sao? Phó Thần bất đắc dĩ cúi xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, đối phương đang híp mắt lại “hưởng thụ” xúc cảm trên tay mình lúc này, hoàn toàn lơ hắn đi rồi!
“Tối nay ăn gì?”. Phó Thần lên tiếng, cố gắng kiếm chuyện nói để làm mình phân tâm.
“Huynh muốn ăn gì?”. Hà Ý Nhiên rốt cuộc tạm buông tha cơ bụng tám múi của hắn, thầm nghĩ tối nay trước khi đi ngủ sẽ sờ tiếp.
“Em làm món gì ta đều thích”. Phó Thần mổ nhẹ lên đôi môi nhỏ hơi nhếch lên của y.
“Ò”. Hà Ý Nhiên được “nịnh” cười tít mắt, y buông tay ra. “Vậy ăn bò xào, chiên vài con tôm lớn, làm thêm một đĩa rau xào và tô canh hầm ha?”.
“Được, ta nhóm bếp”.
“Được”.
Hà Ý Nhiên bắt tay vào làm cơm tối, bò mang ra thái từng miếng vuông cỡ gần một đốt ngón tay. Cho chút bột, hành muối, đường và dầu mè vào ướp. Ớt chuông xanh đỏ được mang từ không gian ra, thái thành từng miếng vuông lớn hơn đầu ngón tay một chút.
Chờ mỡ trong chảo sôi, đổ thịt vào đảo liên tục, khi thịt chín ba phần, cho thêm gừng thái sợi và muối, tiếp tục xào, khi chín năm phần cho hết số ớt thái đã chuẩn bị tốt, thêm hoa tiêu, ớt tươi, và chút bột ớt cùng hành cắt khúc đảo thêm cho đến khi thịt bò chín đến bảy phần. Thịt non mềm thơm cay, mỡ đỏ tươi óng ánh quyện vào miếng ớt xanh đỏ đẹp mắt.
Hà Ý Nhiên gắp một miếng ra chén nhỏ, thổi phù phù sau đó đưa lên miệng Phó Thần đang ngồi canh bếp lò bên dưới. “A”.
Phó Thần mở miệng ra nhai nuốt vào. “Rất ngon”. Quả thực rất ngon, ngự trù hay gì đó tay nghề còn không thể so với tức phụ nhi của hắn.
“Tât nhiên rồi!”. Hà Ý Nhiên gật gù, chỉ đạo hắn đi rửa chảo chiên xù tôm cùng bột.
Y vừa nhúng từng con tôm lớn vào chén bột sánh ướt trên bàn, nhanh tay thả vào chảo dầu sôi trên bếp. Vừa hỏi người bên cạnh. “Xưởng miến của chúng ta đã sắp hoàn thành, bắt đầu việc thu mua đậu xanh được rồi.”
Đậu tằm vừa hết mùa chưa lâu, còn phải chờ gần hai tháng nữa mới bắt đầu ủ tương được.
“Ừ, đậu xanh trong thôn có rất nhiều nhà trồng. Chúng ta thu mua trong thôn trước, chín văn tiền một cân. Nếu không đủ, ta lại ra ngoài thu mua thêm”.
“Huynh tính toán là tốt rồi, nhưng không cần huynh phải đích thân đi. Sẽ mệt chết!”. Hà Ý Nhiên làu bàu.
Phó Thần biết tức phụ nhi đau lòng hắn bôn ba bên ngoài mệt mỏi, hắn đưa tay ôm lấy eo đối phương, dựa đầu lên đó. “Không mệt!”.
“Sao lại không mệt được chứ? Nhà chúng ta quá ít người, xưởng miến mở lại phải thuê người ngủ lại trông qua đêm. Haizz.. đến đâu hay đến đó đi”.
“Đến lúc đó chúng ta sẽ mua người”. Phó Thần nói.
Hà Ý Nhiên 囧. “Mua người?.”
“Ừ, ban ngày có thể thuê người trông coi nhưng ban đêm có chút khó. Chưa kể không phải ai cũng tin tưởng được. Tốt nhất là chúng ta mua người. Chúng ta nắm trong tay khế ước của bọn họ, sẽ dễ làm việc và trung tâm hơn “. Phó Thần cũng hiểu ra được tầm quan trọng của xưởng miến. Một khi tung miến ra ngoài, sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt của đủ dạng người. Cho nên chỉ có là người của mình, nắm trong tay sinh tử của người đó hắn mới yên tâm.
“Còn là mua người phải bán khế chết”. Phó Thần tiếp tục nói.
Hà Ý Nhiên vẫn có chút 囧.
Một người hiện đại như y nghe thấy chuyện mua người, vẫn cảm thấy có chút gì đó rất lạ. Chưa kể còn mua người bán khế chết, có nghĩa là từ nay những người được mua chỉ có thể sống chết ở nhà hai người, dù có bạc trong tay cũng không thể tự chuộc thân ra được, tương đương với việc hoàn toàn mất đi tự do. Nhưng đây là thời cổ đại á? Y cũng không thể ngăn chặn được chuyện này.
Vậy nên sau một hồi suy nghĩ, Hà Ý Nhiên nói. “Nghe huynh chuyện này”. Còn chuyện khác ta vẫn là đương gia.
“Ừm, chờ xưởng miến sửa xong. Vài ngày đợi nền nhà khô, ta sẽ lên trấn trên tìm người.”
“Được… Sau đó còn phải lên núi hái trà nữa “. Y còn phải triết cành trà gieo trồng trong không gian.
“Ừ, nghe em sắp xếp”.
“Hảo a”. Hà Ý Nhiên rất hài lòng mỗi lần nghe nam nhân nhà mình nói như vậy. Nghe em gì gì đó, hí hí thật là đủ mặt mũi nha!
Trước khi ăn cơm tối, Hà Ý Nhiên đi kiểm tra rượu dâu tằm ủ trước đó. Y nếm thử một ngụm. Quả nhiên rất ngon! Vừa hay hôm nay làm vài món rất thích hợp cho việc nhắm cùng rượu.
Sau đó y hớn hở chiết ra một bầu rượu đầu tiên, chạy lên nhà chính khoe khoang.
“Huynh đoán xem ta đang cầm thứ gì?”.
“Rượu?”. Phó Thần đã ngửi được mùi rượu từ nãy, chỉ là rượu tức phụ nhi ủ ra quả nhiên mang một mùi thơm ngọt khác hoàn toàn rượu hắn từng uống qua.
“Đúng nha! Rất thơm đó!”. Hà Ý Nhiên đắc ý khoe khoang.
“Đã uống được rồi sao?”. Phó Thần.
” Ủ càng lâu càng tốt, nhưng cũng coi như đủ thời gian có thể uống rồi! Mau, huynh mau mau lấy hai cái chén. Đây là bình rượu đầu tiên, phải để hai người chúng ta nếm thử”.
Phó Thần nghe lời đứng lên lấy hai cái chén nhỏ, mang ra. Nhìn tức phụ nhi rót rượu đầy hai chén.
Rượu rót ra cả căn phòng đều ngập tràn hương thơm, khác với những loại rượu ở nơi này có màu trắng đục, vàng nhạt mà rượu trong chén có màu tím đỏ, trong vắt rất đẹp mắt. Dưới ánh vàng ấm áp của đèn dầu, trông càng óng ánh đẹp mắt hơn.
Hà Ý Nhiên đưa một chén rượu lớn cho Phó Thần. Mang vẻ mặt ‘hôm nay không say không về’, sảng khoái nói. “Cụng ly, chúc mừng núi vàng núi bạc của chúng ta đã thu thành quả”.
Phó Thần hơi sửng sốt, còn muốn hỏi tức phụ nhi tửu lượng có tốt không. Đối phương sau khi cụng chén cùng hắn, không chờ nổi đã uống cạn cả chén trên tay. Hắn đành cầm lên, từ từ nhấm nháp. Quả nhiên là rượu ngon, vị cay tê đầu lưỡi quen thuộc nhưng còn mang chút ngọt lành, rất thơm.
“Thế nào?”. Hà Ý Nhiên gắp cho hắn một con tôm chiên rất lớn, thả vào chén ăn cơm của Phó Thần. “Có thể bán được tiền đi?”.
“Rất ngon và thơm”. Phó Thần có chút nuối tiếc nói, khi nghĩ đến việc phải mang bán thứ rượu ngon như vậy ra ngoài.
“Hí hí!”. Hà Ý Nhiên phổng mũi, lỗ mũi sắp nhìn lên nóc nhà. “Chỗ đó chưa phải là rượu ngon nhất, sau này ta nhưỡng rượu ngon hơn cho huynh. Chỉ để trong nhà cho mình huynh uống, mỗi bữa uống hai chén nhỏ tốt cho cơ thể”.
Đáy mắt Phó Thần tràn ngập dịu dàng lẫn ấm áp. “Được”.
“Uống”. Hà Ý Nhiên lại hào sảng rót đầy hai chén, cụng một cái rồi lại lập tức uống cạn.
Rượu dâu tằm vừa thơm vừa ngọt giống như rượu trái cây ở hiện đại, mang theo chút vị chua dịu rất dễ uống. Kiếp trước tửu lượng Hà Ý Nhiên rất tốt. Y rất thích phẩm rượu quý, hay đắt tiền mà ông ngoại sưu tập được sau đó để dưới hầm rượu trong nhà. Nhưng y không biết rượu trái cây tuy không say ngay lập tức, nhưng lại ngấm từ từ. Chờ đến khi hai mắt y mông lung, nhìn có chút không rõ. Y mới nhận ra muộn màng, cơ thể này chưa bao giờ từng uống rượu.
Phó Thần ánh mắt đen kịt sâu thẳm, ngồi ở bên cạnh y từ lúc nào. Một tay hắn tự nhấm nháp rượu trên chén mình, một tay gắp đồ ăn đưa lên miệng Hà Ý Nhiên. “Mở miệng”.
Hà Ý Nhiên mờ mịt há miệng theo bản năng, lại nhai nuốt xuống thức ăn trong miệng.
Bữa cơm tối hôm nay ăn đến đặc biệt lâu, cho đến khi Hà Ý Nhiên mê man ngã trên người Phó Thần, hai tay yếu ớt vòng qua vai hắn, đầu nhỏ lúc lắc qua lại không yên.
Cơ thể mềm mại ngã vào trong lòng, Phó Thần luôn chú ý đến tức phụ nhà mình, nên hắn nhanh chóng đỡ lấy người. Hai mắt hồ ly to tròn như có một tầng sương mù, ánh mắt mê ly mang chút phong tình quyến rũ, gò má đỏ bừng nhìn lên hắn. Nụ cười nở rộ như vạn hoa khoe sắc trên cánh môi nhỏ nhắn, hai cánh môi cũng đã nhiễm ướt đỏ tươi. “Huynh.. nhìn gì? (Nấc)”.
Lồng ngực Phó Thần rung lên mãnh liệt, hắn thật sự không phải thánh nhân. Cũng chưa đạt đến mức thành Thần, ái dục không màng.
Hai mắt phượng hẹp dài tối sầm lại, hai tay ôm eo tức phụ nhi, càng siết càng chặt, đột nhiên cúi đầu xuống hôn lên. Nụ hôn lần này không giống những nụ hôn “nghi thức trước khi đi ngủ” như mọi lần giữa hai người. Phó Thần hôn xuống với khí thế sấm rền chớp giật, không dịu dàng mơn trớn mà điên cuồng gặm cắn liếm láp. Hôn đến mức Hà Ý Nhiên chân tay khua loạn xạ, mặt càng đỏ đến lợi hại vì không hô hấp kịp.
“Huynh.. huynh… (Nấc)”.
Phó Thần sau một nụ hôn dài và sâu, vẫn chưa thỏa mãn. Hắn mổ thêm vài cái lên khóe môi đã hơi sưng đỏ của Hà Ý Nhiên, sau đó ôm ngang người đứng lên đi vào phòng ngủ của hai người.
Áo ngoài đến quần dài vướng víu của hai đều bị Phó Thần ném xuống, vương đầy trên nền nhà trong phòng ngủ. Hà Ý Nhiên cả người chỉ còn mặc một bộ, áo trong quần trong mỏng manh trắng thuần đơn giản. Mà Phó Thần đã hoàn toàn bán thể, lồng ngực dày rộng cùng tám múi cơ bụng hiển lộ trước mắt y. Tay Phó Thần nhanh chóng cầm bàn tay nhỏ nhắn không xương của tức phụ nhi lên, chạm vào cơ bụng của mình, giọng hắn khàn khàn đầy dụ dỗ. “Thích thứ này không?”.
Ánh mắt Hà Ý Nhiên đang mờ mịt, còn muốn hỏi đối phương không ăn cơm nữa ư? Nhưng khi bàn tay y chạm lên tám múi cơ bụng luôn khao khát, đôi mắt sáng rực lên. Y liền ném vấn đề ăn uống sau đầu, gật đầu như giã tỏi. “Thích, thích, thích!”. Tay nhỏ cũng đã nhanh hơn suy nghĩ, bắt đầu sờ loạn lên rồi.
Nhìn thiếu niên đang mờ mịt ghé sát người, “ăn đậu hũ” trên cơ bụng mình. Cổ thon dài ưu mỹ, xương quai xanh tinh xảo, da thịt trắng nõn phát sáng, cơ hồ khiến Phó Thần càng thêm hoa mắt. Hắn phải dùng lực tự chủ cực mạnh mới không đè y xuống, mạnh mẽ xâm chiếm. Dù không làm vậy, nhưng hắn vẫn không quên chiếm lại chút tiện nghi. Hắn cúi xuống, đặt lên cái cổ thon dài, xương quai xanh mỏng manh từng nụ hôn, lại nhẹ nhàng dụ dỗ bên tai y. “Còn có thứ thích hơn nữa? Em muốn xem?”.
Hà Ý Nhiên ngơ ngác chậm tiêu. “Còn thứ gì?”.
Đáy mắt Phó Thần lóe lên, bàn tay dày rộng của hắn cầm lên bàn tay y, đưa xuống. Hai bàn tay chồng lên nhau, chạm vào một thứ vừa to lớn vừa nóng bỏng đang dựng đứng ngay bên dưới cơ bụng hắn một khoảng.
Hà Ý Nhiên mở to mắt. “Cứng quá!”. Rồi lại bổ sung. “Còn cứng hơn cơ bụng, lại còn nóng nữa”.
Phó Thần dở khóc dở cười. Cảm nhận được sự mềm mại từ bàn tay tức phụ nhi sờ lên vật giữa hai chân mình, hô hấp hắn cũng trở lên thô nặng dồn dập hơn. “Em động một chút”.
“Động?”. Hà đại thiếu gia đã say đến rối tinh rối mù ngơ ngác hỏi.
Phó Thần hết cách, chỉ biết cầm tay tức phụ nhi cùng bàn tay hắn, mười ngón đan xen chậm rãi làm ra động tác di chuyển lên xuống. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Tình Yêu Hai Chiều Ngọt Ngào
3. Mạn Mạn Của Tôi
4. Báo Ứng Của Anh Chính Là Tôi
=====================================
Âm thanh nam nhân thô suyễn, thở dốc bên tai, cộng thêm tác dụng của rượu làm Hà Ý Nhiên càng mờ mịt, mặt y nóng rần lên. Giọng y mềm mại mang chút nũng nịu. “Sao rồi?”. Sao cứ tuốt lên tuốt xuống vật nóng này mãi thế, y buồn ngủ lắm rồi!
“Sắp rồi!”. Phó Thần ôm hôn tức phụ nhi. Hai người ngã xuống giường, nhưng loạt động tác lên xuống trong bàn tay hai người vẫn chưa dừng lại qua. Từng nụ hôn kìm nén thường ngày, lúc này như mưa giật bão đánh đến. Hắn hạ lên từng vệt hồng mai đỏ rực trên vùng cổ, cùng xương quai xanh trắng nõn của tức phụ nhi dưới thân.
–
Phó Thần lau sạch từng dấu vết bẩn, mà hắn vừa nãy để lại trên tay nhỏ cùng áo trong của Hà Ý Nhiên. Lại mặc vào áo lót sạch sẽ cho y, rồi mới ôm người vào trong lòng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn luôn là người lãnh đạm, dù sống trên đời hai mươi bốn năm. Kinh qua bao chuyện cùng gặp qua bao người, nhưng chưa bao giờ hắn đối với bất kì ai sinh ra ý niệm nảy sinh dục vọng. Không ngờ bây giờ hắn lại bùng nổ dục vọng trần trụi, với tiểu tức phụ còn nhỏ tuổi như vậy của mình. Y là người đặc biệt nhất trong đặc biệt mà hắn từng gặp qua. Hắn không chỉ muốn giữ y ở bên người, mà còn muốn cùng y triền miên luân hãm.
Tức phụ là người hắn cưới hỏi đàng hoàng, hắn sẽ không buông tay y để y rời đi hay để ai nhòm ngó tới y.