Sáng sớm hôm sau khi Hà Ý Nhiên tỉnh lại, y cảm thấy bàn tay và cánh tay phải của mình đau nhức không thôi. Cái đầu cũng đang đau đến khó chịu, giật lên từng cơn. Y chỉ nhớ được chuyện đêm qua, hai người y và Phó Thần cùng nhau uống rượu dâu tằm đã ủ ra. Cứ ngỡ tửu lượng bản thân rất khá giống đời trước, không ngờ sau bốn chén rượu lớn đã ngã sấp mặt xuống bàn. Thật mất mặt a!
Hà Ý Nhiên ôm mặt suy nghĩ, sau đó nhanh chóng nhìn xuống quần áo ngủ mềm mại trên người, mà mình đang mặc lúc này. Chắc là Phó Thần đã giúp y thay, nam nhân nhà y đúng là tỉ mỉ á. Nhưng sau đó Hà Ý Nhiên giật mình cái thót, vậy không phải… vậy không phải Phó Thần… hắn đã nhìn thấy hết toàn cơ thể của y rồi sao? Ngay cả bộ phận kia… Hà Ý Nhiên 囧 nhanh chóng vạch quần ra, khi nhìn thấy quần lót nhỏ y mặc ngày hôm qua vẫn còn nguyên vẹn, mới thở phào một hơi. May mà Phó Thần còn chưa có nhìn thấy.
Trải qua hai đời y không hề cảm thấy ghét bỏ cơ thể song tính của mình, nhưng y hiểu rõ. Dù ở thời hiện đại hay thời cổ đại này, hầu như không có người có cơ thể giống như y. Nếu biết cơ thể y có cả hai bộ phận nam nữ dục khác nhau cùng tồn tại, sẽ bị người thời nay coi là “dị loại” mất. Nhưng đó là những người khác, vậy còn Phó Thần thì sao? Phó Thần cũng chỉ mới biết y là nam nhân. Nếu hắn cũng biết cơ thể y là song tính nhân thì hắn sẽ nghĩ thế nào? Hà Ý Nhiên bỗng nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt, mờ mịt, cùng chút… sợ hãi.
Hai người đã thành hôn, lại còn vừa mới nhận ra tâm ý của đối phương không lâu. Y cũng biết rõ chuyện Phó Thần thích nam nhân, cũng như đã biết mình cong đến không thể cong hơn. Hai người họ còn đang trong thời kì chuẩn bị yêu đương nồng nhiệt. Nếu như bây giờ Phó Thần bỗng dưng nói với y rằng, hắn chỉ thích và chấp nhận một cơ thể nam nhân, “đơn thuần” là nam nhân thì y sẽ phản ứng như thế nào?
Hà Ý Nhiên đột nhiên trở nên ảo não, y ôm gối nằm ngửa ra giường, mắt nhìn lên trần nhà. Nếu là trước khi mới xuyên qua, y còn thể vỗ ngực sảng khoái nói hòa ly thì hòa ly. Y có không gian trong người tự mình vẫn có thể tự sống tốt, mở rộng một đế chế thương nghiệp của chính bản thân ở thời cổ đại này, sau đó trải qua cuộc sống khoái hoạt thần tiên. Nhưng bây giờ thì sao? Trải qua vài tháng sớm chiều ở bên nhau, cho dù thời gian không phải dài thì cũng không phải ngắn a. Y đã sớm có chút ỷ lại vào nam nhân kia, nếu bây giờ tách ra…
Hà Ý Nhiên không muốn nghĩ nữa.
Phó Thần đã sớm nghe thấy động tĩnh trong phòng ngủ, hắn biết là tức phụ nhi đã tỉnh giấc. Nhưng mãi không thấy người đi ra, hắn liền tự mình đi vào. Vừa mở cửa phòng ngủ ra, hắn trầm lặng nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ cùng ánh mắt cô đơn mang theo buồn bã của tức phụ nhi, tâm hắn liền co rút đau đớn.
“Sao còn chưa rời giường?”. Phó Thần mặt không cảm xúc đi đến hỏi. “Đầu có đau không?”.
“A!”. Hà Ý Nhiên quay đầu sang nhìn nam nhân vừa vào tới.
Nếu không còn vòng tay ấm áp của người này ôm y ngủ hàng đêm, không còn lời nói dịu dàng an ủi mỗi ngày. Liệu y… có sống khoái hoạt được như y nghĩ không? Hà Ý Nhiên cảm thấy cái mũi có chút chua xót, hốc mắt cũng hơi nóng lên. Y lồm cồm bò dậy, ôm lấy vòng eo rắn chắc của nam nhân. Dụi đầu qua lại trên đó. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Tình Yêu Hai Chiều Ngọt Ngào
3. Mạn Mạn Của Tôi
4. Báo Ứng Của Anh Chính Là Tôi
=====================================
“Này là làm sao? Em xảy ra chuyện gì? Đầu rất đau?”. Phó Thần lo lắng hỏi.
Hà Ý Nhiên lắc đầu, hai cánh tay vòng quanh thắt lưng Phó Thần cũng hơi căng thẳng mà siết lại.
Sau một hồi, Phó Thần còn chưa nghĩ ra được lời nào an ủi tức phụ nhi thì đối phương lại lên tiếng.
“Nếu ta… ta không phải.. ý ta là ta.. cơ thể ta… không giống hoàn toàn nam nhân khác, huynh còn có thể chấp nhận được ta nữa không?”. Hà Ý Nhiên rúc đầu vào cơ bụng của Phó Thần, không dám nhìn lên hắn, hỏi một câu.
Ánh mắt hẹp dài đen kịt của Phó Thần lóe lên mấy cái. Khi biết hình như đây là lí do làm tiểu tức phụ không vui, hắn cảm thấy bớt lo lắng và hơi phấn khích. “Em có là yêu quái ta cũng thích em”.
Hà Ý Nhiên 囧.
Vị đại ca này, huynh ví von thật hàm xúc!
Yêu quái? Ta giống yêu quái lắm hay sao?
“Cho dù cơ thể ta nhiều hơn.. so với nam nhân bình thường cái gì đó, bộ phận nào đó? Huynh cũng sẽ thích ta sao?”. Hà Ý Nhiên quyết tâm phải hỏi ra bằng được câu trả lời.
Nếu đã yêu nhau và muốn sống cùng nhau cả đời. Y không thể trốn tránh một hồi này, sớm khai đao sớm có được kết quả. Bây giờ vẫn chưa phải muộn, nếu hai người tách ra có lẽ y sẽ rất buồn. Nhưng chỉ cần vài năm sau y sẽ có thể cố gắng, quên đi đối phương và nỗi buồn lúc này. Nhưng nếu không nói ra, thứ nhất là không công bằng với đối phương. Thứ hai thời gian càng lâu, y sẽ càng quyến luyến không muốn rời khỏi Phó Thần. Vậy thì chi bằng bây giờ nên nói rõ.
Nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của tiểu tức phụ, tâm Phó Thần mềm nhũn. Hắn khẽ mổ lên môi y một nụ hôn, lời nói ra cũng có chút thô khàn so với bình thường. “Đúng vậy, tức phụ ta có trưởng thành thành thế nào ta cũng sẽ yêu thương trân trọng y”.
Hà Ý Nhiên hơi sửng sốt, sau đó cười tít mắt. “Thật sao? Không cho huynh hối hận?”.
“Không hối hận, em là người ta yêu nhất. Sẽ không hối hận”. Phó Thần kiên định đưa ra lời hứa.
Hà Ý Nhiên cười càng vui vẻ hơn, hiếm khi kéo cổ hắn xuống ôm hôn một hồi.
Phó Thần khẽ thở phào trong lòng, có vẻ tâm trạng tức phụ nhi đã tốt trở lại. Những lời hắn nói vừa rồi cũng không phải là để dỗ dành y, dù tức phụ nhi có như thế nào thì hắn cũng chỉ nhận định một mình y.
Hà Ý Nhiên đã nhận được đáp án hài lòng từ Phó Thần, cho nên tâm trạng y đã quay trở lại trạng thái vui vẻ, miệng nhỏ líu lo hót như hàng ngày. Sau khi uống một ly nước linh tuyền trong không gian, y thần thanh khí sảng vào bếp làm cơm sáng. Còn Phó Thần thì lên trấn trên lấy dụng cụ gỗ đã đặt trước, để Hà Ý Nhiên chuẩn bị hái trà sao trà chế biến trà.
Vương thị bị Triệu thị ra tay đánh, vết cào nghe nói có vẻ khá nghiêm trọng đến giờ còn chưa ra khỏi nhà. Phó Trí sau khi trở về, nghe mọi chuyện từ Phó Thi kể lại. Sắc mặt gã tái mét, lại đi đến đâu trong thôn, cũng đều có người như có như không ám chỉ bóng gió “chuyện tốt” nhà hắn. Hắn không nói hai lời, ngay ngày hôm sau đã để Phó Huân mượn xe trâu trong thôn, đánh xe đưa hắn trở lại huyện thành.
Một nhà cực phẩm bên kia hiếm khi không đến quấy rầy hai người, tâm trạng Hà Ý Nhiên đang rất vui vẻ giờ còn vui vẻ hơn.
Nhưng không có một nhà cực phẩm kia, thì lại có một cực phẩm khác đến làm phiền. Đó chính là Thang Kỳ cô nương, “tình địch” lần trước sớm đã chạy mất dép của Hà Ý Nhiên, nay lại tái xuất với tần số dày đặc cùng da mặt dày hơn rất nhiều.
Lần thứ hai gặp gỡ, Hà Ý Nhiên không những không ghét bỏ đối phương có ý muốn đào góc tường nhà y, cùng với ý nghĩ ham muốn phu quân nhà mình. Mà y còn làm ngược lại, đon đả mời chào, kéo Thang Kỳ ra gốc cây hòe đầu thôn cùng nhau “tâm sự”. Y chuyên lựa những chuyện thú vị, mới lạ nhất nói cho Thang Kỳ nghe. Bước đầu lấy được thiện cảm của đối phương.
Thang Kỳ cũng rất ngạc nhiên, Hà Ý Nhiên sau khi biết nàng có ý với Phó đại ca, không những không tỏ ra địch ý với nàng mà còn rất nhiệt tình. Ngày đầu hai người chính thức gặp mặt cùng trò chuyện. Đối phương còn chủ động tặng nàng hộp phấn bột rất xinh đẹp mà nàng chưa bao giờ gặp qua, hay thấy ai trong đám tiểu thư trấn trên nàng quen biết sử dụng qua. Khi nàng sử dụng đánh phấn bột lên mặt, cũng thấy làn da bỗng trắng hơn mịn màng hơn rất nhiều. Nghe đối phương còn nói, đó là Phó đại ca mang về từ kinh thành trước kia khi trở lại thôn. Này cũng có nghĩa là lễ vật của Phó đại ca gián tiếp tặng nàng đi.
Thang Kỳ có chút hảo cảm dành cho chính thê là “tình địch” trước mắt này của mình một chút. Lại thấy vẻ ” nịnh nọt”, tâng bốc của Hà Ý Nhiên dành cho nàng lúc hai người trò chuyện. Thang Kỳ đắc ý nghĩ, đối phương dù xinh đẹp hơn nàng hay bất cứ ai khác, thì xuất thân cũng chỉ là một hộ nông gia tầm thường. Còn nàng lại là con gái duy nhất của địa chủ lớn trong huyện Thanh Lâm. Đối phương sợ hãi, nịnh nọt mình là chuyện đương nhiên. Cho nên Thang Kỳ đã xóa bỏ toàn bộ nghi ngờ đối với Hà Ý Nhiên.
Nàng ta còn nghĩ đối phương hiểu qui củ như vậy, là muốn chủ động hạ bản thân xuống làm thiếp, để nàng ta vào cửa làm chính thê của Phó Thần. Hoặc nếu Phó đại ca tiếc khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên của Hà Ý Nhiên, sau chỉ có thể rước nàng vào nhà làm bình thê, như vậy cũng không phải không được. Xét thấy Hà Ý Nhiên có thành ý, lại hợp lòng nàng ta cho nên nếu sau này hai người bọn họ cùng ở một nhà. Nàng ta không ngại cùng đối phương hòa bình ở chung. Chỉ cần Phó đại ca ở cạnh nàng nhiều hơn Hà Ý Nhiên này là được.
Hà Ý Nhiên thì dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ từ trước tới giờ mà y có, cố kiềm chế xúc động muốn cầm cả tô canh nóng úp lên mặt Thang Kỳ mặt dày này. Vì mục đích của mình nên y nhẫn! Nhẫn thời gian này, thời gian sau y sẽ được vui mừng hả hê.
Sau một khoảng thời gian thăm dò, Hà Ý Nhiên đã sớm đoán được tính cách của Thang Kỳ này. Tính cách nàng ta đơn giản một cách ngu xuẩn, nhưng lại ưa hư vinh, nịnh nọt. Nàng ta để ý cũng chỉ vì Phó Thần có bề ngoài tuấn mỹ hơn người khác, nhưng quan trọng là trong nhà có đủ… bạc. Nếu sau này nàng ta gả vào cửa, còn không phải sẽ vẫn được hưởng phú quý như trước khi chưa xuất giá, ở nhà với lão cha là địa chủ kia sao? Vì vậy, Hà Ý Nhiên không hề tỏ ra thẹn với lòng khi tính kế “tình địch” này của mình. Thiết nghĩ một kẻ ham hư vinh, phú quý cùng một kẻ ích kỉ, tự cho bản thân là thông minh, lại còn chăm chăm muốn trèo cao. Không phải hai người này rất hợp nhau sao?
Nghĩ vậy, sau khi qua lại một vài lần. Hà Ý Nhiên bắt đầu bóng gió chuyện Phó Thần nhiều tật xấu với Thang Kỳ: ngủ ngáy, ăn uống thô tục, ba ngày mới tắm, lại còn thối chân…
Y nói như thật, đến mức Chu tẩu tử và Trương đại thẩm ngồi bên cũng 囧囧nhìn sang y. Đến cả Thang Kỳ mới đầu không tin, người tuấn mỹ như Phó đại ca sao có thể thô tục như lời Hà Ý Nhiên nói được. Nhưng dưới sự “phối hợp” của Phó Thần, Thang Kỳ đã có chút sợ hãi tin tưởng.
Hà Ý Nhiên không ngại, mặt không đỏ tim không đập liên miên nói. Y lại bắt đầu dùng ba trăm quyển sách đã xuất bản, về “phẩm tính tốt của con người” ở thời hiện đại, chỉ để tâng bốc bóng gió Phó Trí cực phẩm (A++).
Gã chưa thi tú tài mà dưới miêu tả của Hà Ý Nhiên, dường như đối phương sắp ra triều làm quan nhất phẩm. Bản tính ích kỉ, tiểu khôn vặt cũng bị y biến hóa thành thông minh, tài trí, rộng lượng hòa nhã… Bao nhiêu điều tốt đẹp đều bị Hà Ý Nhiên mang ra, mắt chớp cũng không chớp mà nói không dứt! Y còn sâu sắc cảm thán! Lời nói hành động tỏ ý trong lời nói của mình, là tiếc cho cô nương nào không gả cho gã! Sau này phú quý, tài bạc còn không phải đếm mỏi tay.
Chu tẩu cùng Trương thẩm lắng nghe Hà Ý Nhiên nói, từ 囧囧 đến chết lặng.
Nhưng Thang Kỳ lại không phải là Chu tẩu hay Trương thẩm á!
Nàng ta đang hoàn toàn thất vọng về một trăm lẻ một “tật xấu” của Phó đại ca mà nàng ta ngưỡng mộ, nay lại được Hà Ý Nhiên tẩy não đi tẩy não lại. Ngay đến nha hoàn nàng ta mang theo cũng đã tin chín phần. Thang Kỳ lại nhớ đến diện mạo của Phó Trí trước kia nàng ta từng gặp một lần. Sau đó, tâm cũng có chút dao động.
Ngày cuối cùng trong kế hoạch tẩy não Thang Kỳ. Hà Ý Nhiên mạnh tay ra đòn cuối cùng. Sắp tới Phó Trí phải vào triều làm quan lớn, có lẽ sẽ cần rất nhiều bạc hay tài vật để lót đường. Cho nên Phó Thần thân là đại ca của gã, không ngại giúp gã tất cả mọi mặt về chuyện bạc lót đường này. Chỉ mong sau này Phó Trí làm lớn đừng quên đại ca gã là Phó Thần, và sẵn sàng làm núi dựa cho nhà hai người bọn họ.
“Người tốt như vậy… có lẽ nhãn thần rất cao”. Thang Kỳ đỏ mặt nũng nịu nói, nhưng trong lòng lại nghĩ Phó Trí bây giờ còn chưa thể so với nàng ta, còn có chút là trèo cao. Nhưng lại nghĩ đến nếu Phó Thần có thể mang bạc ra giúp đỡ Phó Trí, sau này còn làm núi dựa cho Phó Thần và Hà Ý Nhiên, thì tương đương tài sản hiện giờ hay sau này cũng đều là vật trong túi Phó Trí.
“Dù nhãn thần có cao đến đâu, cũng không thể so với Thang tỷ tỷ đây. Tỷ đừng có hạ thấp bản thân, lại tăng uy phong cho Tứ đệ nhà ta nha!”. Hà Ý Nhiên tỏ vẻ điềm nhiên nói.
“Nào có, nào có”. Thang Kỳ tỏ vẻ nói.
Hừ! Mong là như vậy a! Hà Ý Nhiên trợn trắng mắt trong lòng nghĩ!
Việc tiếp theo chỉ là tạo cơ hội để Phó Trí cực phẩm (A++) kia “vô tình” gặp gỡ nàng Thang Kỳ cực phẩm này a!
Hà Ý Nhiên sau một đoạn thời gian ngắn, kết thúc công việc một cách mỹ mãn!
Phó Thần khóe môi giật giật nhìn tức phụ nhi nhà hắn. Nếu không phải Phó Thần sớm đã biết Phó Trí kia là người thế nào, thì chỉ nghe tức phụ nhi nói thôi hắn cũng sẽ tin lời y không nghi ngờ.
Quả nhiên lần này Phó Trí trở về Thang Kỳ và gã lại “vô tình” chạm mặt ở đầu thôn bọn họ.
“Không biết… Phó công tử còn nhớ tiểu nữ là ai?”. Thang Kỳ dịu dàng, giọng nói nũng nịu nhìn gã.
Phó Trí có chút nghi hoặc, theo như gã chứng kiến lần trước nàng Thang Kỳ này yêu thích vị Đại ca kia của gã. Nhưng đối phương hôm nay lại chủ động đến bắt chuyện cùng gã. Gã nén gạt qua nghi ngờ, sau đó cũng tỏ ra hào sảng, đúng mực chắp tay đáp lễ. “Thang cô nương, chúng ta lại gặp mặt. Quả là hữu duyên, cô nương đến đây là…”.
“À, ta chỉ là mê đắm phong cảnh yên bình của thôn này. Nên mới từ nhà chạy tới đây”.
“Vậy sao? Đúng là thôn chúng ta có mảnh núi phía Tây mùa này nở hoa khá đẹp, nếu Thang cô nương thích ngắm cảnh đẹp thì nên tìm đến đó”. Phó Trí từ tốn nói.
“A, ta biết nhưng.. nghe nói trong núi có khá nhiều thú dữ. Hai cô nương như ta và nha hoàn của ta đây….”. Thang kỳ tỏ ra hơi hốt hoảng, e dè nói.
“Nếu cô nương không ngại, Phó Trí sẽ làm người dẫn đường. Nhưng vì thanh danh của cô nương, vẫn nên là để ta gọi theo muội muội ở nhà đi cùng. Có người nhìn thấy, cũng không đến mức đàm tiếu ảnh hưởng đến cô nương.” Phó Trí không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Thang Kỳ thấy đối phương quả nhiên hữu lễ lại nho nhã như lời Hà Ý Nhiên nói. Còn hiểu biết rộng nghĩ cho thanh danh của nàng ta. Đúng là nếu chỉ nàng ta và đối phương đi cùng nhau, lại còn là giữa ban ngày sẽ dẫn đến lời đàm tiếu không dễ nghe. Nàng ta ỡm ờ sau đó gật đầu e thẹn đồng ý.
Đáy mắt Phó Trí lại lóe lên tia tính kế quen thuộc, gã chắp tay tạm thời để nàng ta đứng chờ. Sau đó bản thân tăng nhanh bước chân đi vào trong thôn hướng về phía nhà mình, để gọi Phó Thi ra cùng đi ngắm hoa trên núi nở cùng Thang Kỳ.
Hà Ý Nhiên và Phó Thần đứng từ xa nhìn theo. Sau đó kéo Phó Thần trở về nhà, trên đường đi y cười như một đóa cúc. Thầm nghĩ còn sợ hai cực phẩm này gặp nhau không thành sao? Còn sợ sau này Vương thị không có đối thủ sao?
Phó Thần đi sau khẽ lắc đầu. Tức phụ nhi đúng là nghịch ngợm.