Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu

Chương 95: C95: Nhiếp hằng



Nguyên thẩm ở bên trong thấy ba tiểu hoàng đã trở lại, biết là Hà Ý Nhiên cũng trở lại rồi. Thẩm liền nhanh chân chạy ra Đại môn.

“Phu nhân, sao ngài không để đó lát tướng công ta hay Phó An trở về qua lấy. Nặng như vậy ngài cũng tự mang về sao?”.

“Có bốn mươi cân thôi, ta mang được”. Hà Ý Nhiên không thấy gì nói, nhưng vẫn để Nguyên thẩm đỡ giúp mình.

Giọng Nguyên thẩm không tính là nhỏ, phụ nhân trung niên và đám người đang qui củ đứng đều nghe thấy. Nhưng không có ai tò mò ngẩng đầu lên nhìn nửa ánh mắt.

Hà Ý Nhiên tháo mũ rơm ra quạt quạt trên tay, trời lạnh nhưng bên ngoài nắng ấm, đứng dưới ánh nắng mặt trời cũng có thể nóng rực người. Y đi vào cửa đại môn, Nguyên thẩm theo sát ngay phía sau. “Phu nhân, có Nhiếp đại gia ở kinh thành đến, đang ở bên trong chờ lão gia và phu nhân trở về”.

“A”. Hà Ý Nhiên lại nghĩ là Nhiếp Hành đến, trà phải năm ngày nữa mới khai phong. Sao hắn lại đến sớm như vậy? “Thần ca chưa trở về sao?”.

“Chưa, thưa phu nhân. Ta đã nhờ tiểu nhi tử nhà Chu Phúc đi tìm, có lẽ sẽ về sớm thôi”.

Hà Ý Nhiên gật đầu, một đường đi theo hành lang giữa bờ hồ cùng hoa viên đi tới chính viện. Khi cách Đông chính viện còn chừng năm sáu mươi mét, y đã thấy một vài người đang đứng trước cửa nơi đó. Hai người có vẻ mười bảy mười tám tuổi mặc quần áo giống tiểu tư, đều đang cúi đầu đứng bên cạnh. Người tiếp theo là Nhiếp Hành, cũng đang đứng ở một bên. Còn người cuối cùng, một thân y phục lụa trắng có vẻ rất sang quý. Y không nhìn rõ diện mạo, vì nam nhân đó đang đứng xoay lưng về phía y.

Hổ mẹ đang đứng sừng sững trước bậc thềm ra vào cửa chính. Dù không gầm gừ đe dọa, nhưng nhìn biểu hiện có thể nhận ra Hổ mẹ đang đề phòng. Phòng mấy người lạ mặt vừa đến “nhà mình”, không có ý định để mấy người tiến vào cửa.

“Chu Sa, đừng dọa khách nhân nhà chúng ta”. Hà Ý Nhiên lên tiếng nói với Hổ mẹ.

Chu Sa.. Hổ mẹ, vừa thấy Hà Ý Nhiên trở về liền rút đi khí thế đề phòng, thả lỏng cả cơ thể. Nhẹ nhàng đi đến bên chân Hà Ý Nhiên, dùng đầu dụi vào đùi y.

“Ngoan, mau về phòng. Không sao, là khách nhân nhà chúng ta”.

Hổ mẹ cũng không có ý rời đi, đứng im lặng bên cạnh Hà Ý Nhiên cùng ba tiểu hoàng xếp hàng ngang nhìn chằm chằm mấy người trước mặt.

“Phó Phu nhân, chúng ta lại gặp mặt rồi”. Nhiếp Hành chắp tay về phía Hà Ý Nhiên.

Hà Ý Nhiên mỉm cười gật đầu. “Mấy người đến lâu chưa? Vị này là…”.

Nam nhân bạch y lụa đã quay người lại, đang đánh giá Hà Ý Nhiên.

Hai mắt thật to, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn trắng nõn, lúc vừa nãy nở nụ cười, hai lúm đồng tiền nhỏ trông rất ngọt ngào, đáng yêu vô cùng. Hóa ra đây là “người kia” của họ Phó kia.

Kim ốc tàng kiều a!

Mắt phượng của nam nhân nhìn về phía hoa điền sáu cánh nở rộ trên trán Hà Ý Nhiên thoáng sửng sốt, hoa điền này là họa lên, hay là dán lên?

“Phó Phu nhân, tại hạ Nhiếp Hằng. Nghe danh tiếng đã lâu, lần đầu gặp mặt.” Nhiếp Hằng phe phẩy chiết phiến trên tay, thu lại chiết phiến. Hắn chắp tay hơi khom người về phía Hà Ý Nhiên.

Hà Ý Nhiên vẻ mặt bình tĩnh, y cũng chắp tay về phía đối phương. “Nhiếp công tử”.

Nội tâm y lại đang điên cuồng kêu gào.

Này là vị Hoàng Thương kia a!

Này là núi dựa siêu to a!

“Xin mời các vị vào trong, Thần ca nhà ta có lẽ cũng sắp trở về. Huynh ấy cùng hạ nhân trong nhà đi sang ngọn núi bên cạnh hái lá trà tươi”. Hà Ý Nhiên dẫn đầu đi vào chính viện.

Nhiếp Hằng tất nhiên là đi theo sau, hắn giữ một khoảng cách bước chân đúng mực với Hà Ý Nhiên. Nhìn bóng dáng “yểu điệu” trước mắt mình, Nhiếp Hằng đến giờ vẫn chưa hoàn hồn. Hắn đúng là kinh diễm trước diện mạo bên ngoài của Hà Ý Nhiên. Nhưng đó không phải là lý do chính, hắn đến giờ vẫn không thể tin được, chuyện vị huynh đệ kia của hắn nói “thẳng” liền “thẳng” ngay được. Một người thích nam nhân, tính hướng “cong queo” như họ Phó mặt than kia tận mười năm. Bỗng nhiên một ngày quay đầu cưới “thê” về nhà, nghe nói còn rất cưng chiều vị “thê” này. Nói hắn làm sao có thể tin được chứ?

Tham Khảo Thêm:  Chương 8

Nhiếp Hằng không tiếng động đưa mắt đánh giá lại Hà Ý Nhiên. Váy dài màu lam nhạt, áo ngắn dài tay màu trắng thuần rất giản dị đều là vải bông bình thường cắt may. Trâm cài sau búi tóc cũng chỉ là trâm gỗ, đặc biệt hơn so với y phục trên người là trâm dùng gỗ Hoàng Đàn quý báu khắc thành. Không một chút trang sức dư thừa, không điểm thêm chút son phấn. Mắt hồ ly, mày núi xuân, mũi thanh tú, môi anh đào nhỏ nhắn.

Nương của ta ơi, đúng là “nữ nhân” á!

Nhìn thế nào cũng là nữ nhân a!

Nhiếp Hằng: “…..”.

Hà Ý Nhiên từ khi ngồi xuống, nội tâm y cũng buồn bực không kém. Sao vị Hoàng thương bằng hữu kiêm núi dựa này, cứ nhìn y như nhìn khỉ trong sở thú thế?

Y cũng không đến nỗi giống khỉ đi?

Bầu không khí đặc biệt xấu hổ cho đến khi Phó Thần trở lại.

Nhiếp Hằng cười như không cười nhìn hắn. “Mặc Thần huynh, biệt lai vô dạng a”.

Hà Ý Nhiên: “….”.

Y có nghe nhầm không? Vị ‘núi dựa’ này vừa gọi nam nhân nhà y là Mặc Thần phải không?

Phó Thần đưa mắt liếc Nhiếp Hằng một cái, rất không nể mặt mũi mà nói một câu. “Ngươi đến đây làm gì? Có gì liên hệ qua thư là được, cần gì phải đến nhà ta?”.

Nhiếp Hằng: “…..”.

Hà Ý Nhiên: “…..”.

Hảo bằng hữu đâu?

Núi dựa to đùng đâu?

Hà Ý Nhiên cười cười nhìn sang Nhiếp Hằng. “Thần ca nói chuyện luôn có chút thẳng”.

Nhiếp Hằng: “….”.

Thẳng thế nào?

Ý ngươi là hắn nói ta không nên đến đây là đúng?

Nhiếp Hằng thầm nghĩ, hắn lờ mờ phát hiện ra hai người này dường như rất hợp nhau ở việc… làm người cạn lời, á khẩu!

“Tức phụ, ta có mang về một con thỏ nặng ba bốn cân. Em xem muốn làm thành món gì, để Cát thúc ra suối xử lí.”

“A, được”. Hà Ý Nhiên nghĩ hai người là bằng hữu lâu không gặp nên muốn hàn huyên chút chuyện xưa, y không nghĩ nhiều nên đứng dậy cáo từ Nhiếp Hằng rồi rời đi.

Nhiếp Hằng nhìn theo bóng lưng Hà Ý Nhiên rời khỏi, rồi cười rất thiếu đòn nhìn sang Phó Thần. “Huynh nói thích nam nhân là lừa Tứ công chúa?”.

Phó Thần liếc hắn một cái. “Ngươi đến đây chỉ vì để hỏi chuyện này?”.

Nhiếp Hằng: “….”.

Mẹ nó! Gần năm không gặp, sao vẫn cứ thiếu đòn như thế.

“Ta hiện giờ chỉ là một nông gia, sống ở một nông thôn nhỏ. Không có ý định thay đổi cuộc sống hiện tại, nếu không phải sinh ý lá trà và rượu quá đặc thù. Ta cũng không muốn liên hệ ngươi”. Phó Thần nhàn nhạt nói.

Nhiếp Hằng: “…..”.

Ngươi nói, ta nghe ngươi nói. Xem ngươi có thể làm ta tức đến mức nào?

“Đừng để cho bất kì ai biết ta và ngươi có liên hệ, cũng như đừng để tức phụ ta biết thân phận quá khứ của ta. Ta hiện giờ là Phó Thần, không phải Phó Mặc Thần.” Phó Thần nhìn Nhiếp Hằng, vẻ mặt hắn nghiêm túc đến kiên định.

Nhiếp Hằng nhíu mày. “Ngươi cho dù có muốn, thì thân phận của ngươi vẫn cứ bày ra đấy đâu dễ bỏ qua như ngươi nói vậy. Hiện tại không ai tìm thấy ngươi, nhưng không chắc sau này họ sẽ không tìm ra. Chưa kể ngươi dùng thân phận nông gia đàm sinh ý có chỗ tốt nào sao?”.

“Vậy nên ngươi đừng tìm tới ta nữa”. Phó Thần nhấp một ngụm trà lên tiếng.

Nhiếp Hằng: “….”.

Mẹ kiếp! Có còn nói chuyện hẳn hoi được nữa không?

“Ngươi đang muốn đuổi ta đi? Đúng hơn là từ khi ngươi trở lại, mỗi lời nói đều có ý muốn đuổi ta?”. Nhiếp Hằng híp mắt lại.

“Không sai”. Phó Thần gật đầu thẳng thắn.

Nhiếp Hằng: “….”.

“Ta đi ngắm cảnh xung quanh”. Hắn không muốn ở chung một mẹo một khắc nào, với tên mặt than vô lương tâm này nữa.

“Ngắm xong ngươi sẽ đi ngay?”. Phó Thần bám riết không tha.

Tham Khảo Thêm:  Chương 31

“Ngươi, mơ, đi”. Nhiếp Hằng nghiến ra từng chữ. “Người ngươi cần ta đã mang đến, ngươi cho người đi sắp xếp. Nam đều xuất thân là tử sĩ, nhỏ nhất mười năm, lớn nhất mười chín. Nữ đều đã dạy bảo qua, nhỏ nhất mười ba, lớn nhất mười tám. Một mama từ trong cung ra, muốn tìm một nơi yên tĩnh sinh hoạt, hầu hạ chủ tử đến khi không thể làm việc được nữa”. Cũng tương đương sau này sẽ chết ở trong nhà ngươi.

“Mama?”. Phó Thần nhíu mày.

“Yên tâm, rất sạch sẽ. Hai đời đế vương mama này đều có thể sống sót, hai năm vừa rồi mới xuất cung năm nay cũng hơn bốn mươi tuổi. Trải qua hai đời vua mà vẫn sống tốt, cũng đủ biết bà ta có chút bản lãnh. Gia đình sớm không còn ai, nên muốn tìm một nơi nương tựa. Sau này ngươi có tiểu nữ nhi cũng có mama dạy bảo nàng. Chưa kể hạ nhân trong nhà ngươi, cũng cần có một người có thể quản giáo tốt bọn họ. Ta tính tốt cho ngươi hết rồi đi?”. Nhiếp Hằng cong môi cười. “Ngươi nói, tại sao lại thú thê vậy? Hay vị kia là người của gia tộc Cát Hữu Na?”.

Phó Thần nhíu mày. “Gia tộc Cát Hữu Na?”.

Nhiếp Hằng: “……”.

Mẹ kiếp! Hắn sao lại quên chuyện tên đầu gỗ mặt than này, không bao giờ hứng thú với tin tức gì của đám người tai to mặt lớn kinh thành nhỉ?

“Cát Hữu Na gia tộc, nam nữ đều có thể sinh con. Nhưng đời đời tộc nhân ít ỏi của họ chỉ gả vào Hoàng tộc, thông gia cùng Hoàng tộc. Cho nên hiếm người biết được điểm đặc thù này của gia tộc họ, cùng ấn kí các loại hoa trên mi tâm. Vị Hoàng Quý Phi bình thê bệnh nặng kia, hay Đương kim Hoàng hậu hiện giờ chính là người của Cát Hữu Na tộc.”

“Hiếm người biết, chỉ gả vào Hoàng tộc? Vậy sao ngươi biết?”. Phó Thần nhìn hắn.

“Thái tử nói”. Nhiếp Hằng phun ra một câu.

Phó Thần ánh mắt khinh bỉ. “Bằng hữu kia của ngươi đúng là làm người mở mắt nhìn”.

Nhiếp Hằng: “…..”. Đúng là Thái tử miệng có hơi rộng!

“Em ấy không phải, đừng nói cho ai biết chuyện ấn kí hoa sen trên mi tâm em ấy”.

“Không phải, vậy ngươi còn nói đến ấn kí hoa sen?”.

“Ta nói không phải là không phải”. Phó Thần lạnh lùng nhìn hắn.

“Không.. không phải thì không phải”. Nhiếp Hằng bĩu môi.

Cát thúc nghe lệnh đưa tất cả những hạ nhân, mà Nhiếp Hằng đưa đến. Để bọn họ xếp hàng ở cửa sân chính viện.

“Có đông quá không?”. Hà Ý Nhiên hơi sửng sốt. Dù nhà rất lớn nhưng chỉ có hai người bọn họ, cũng không cần đông người như vậy đi.

“Không đông, sau này nam làm hộ viện cùng làm ruộng. Nữ thêu thùa nấu nướng, tùy ý em phân chia công việc cho bọn họ.” Phó Thần lại quay sang nhìn đám người đứng bên dưới. “Khế bán thân đều là tử khế, ta đã lấy được vào tay. Từ nay các ngươi chính là người làm trong nhà chúng ta. Nếu có ai khinh chủ làm điều phản bội chủ, đừng trách ta tìm tử lộ cho các ngươi”.

“Lão nô ra mắt hai vị chủ tử, lão gia cát tường, phu nhân cát tường. Nguyện trung thành muôn đời cùng hai vị chủ tử”. Cung mama dẫn đầu quỳ xuống.

“Nguyện trung thành muôn đời bên chủ tử”. Ba mươi nam nữ cũng quỳ xuống dập đầu ba cái.

“Mọi người đều đứng lên đi”. Hà Ý Nhiên mỉm cười, đích thân đi xuống đỡ Cung mama dậy. “Mama là người từ trong cung ra, uy nghiêm hiển nhiên không thể xem thường. Nhà chúng ta nhân khẩu đơn giản, từ nay còn nhờ đến uy nghiêm của mama nữa kìa. Sau này ta có thể gọi mama là Cung thẩm không?”.

Cung mama không siểm nịnh, không kiêu ngạo, cúi đầu nói. “Đa tạ chủ mẫu ưu ái, lão nô chỉ còn sống hai mươi năm, cũng tận lực ra chút hơi sức cố gắng tận tâm bên hai vị chủ tử”.

“Vậy ta trước đa tạ Cung thẩm”. Hà Ý Nhiên cười tít mắt nhìn Cung mama, đây là mama trong cung nha! Địa vị giống như Dung mama trong Hoàn Châu Công chúa á!

“Vâng, chủ mẫu”. Cung thẩm lên tiếng đáp lời.

Tham Khảo Thêm:  Chương 190: Mã số 041 – Ngôi nhà ma (9)

“Cát thúc là quản gia nhà chúng ta, còn nhờ Cung thẩm ngày thường nâng đỡ thêm. Mọi người bình thường có việc nếu không tìm được Cung thẩm, có thể tìm đến Cát quản gia. Cát quản gia làm phiền thúc sắp xếp nơi ở, nói rõ qui định nhà chúng ta cho mấy người bọn họ giúp ta và Thần ca. Cung thẩm hiện tại ở tại dãy phòng gần thúc thẩm đi”.

“Vâng, phu nhân”. Cát thúc cúi đầu xưng.

“Đa tạ lão gia, đa tạ phu nhân”. Cung thẩm cùng đám người lại dập đầu cung kính với hai người.

“Đi thôi”. Hà Ý Nhiên mỉm cười nhìn Cát thúc.

Nhiếp Hằng đứng bên hoa viên, ánh mắt sâu sa nhìn về phía Hà Ý Nhiên. Tiểu thê tử này của Phó mặt than kia không tầm thường a, thật chỉ là một hộ nông gia nữ nhi sao?

Nguyên thẩm đứng bên cúi đầu chờ.

“Để ý xem những ai có việc cần tìm, mà tìm đến Cát thúc, những ai đi tìm Cung thẩm”. Hà Ý Nhiên lên tiếng.

“Vâng, phu nhân”. Nguyên thẩm lúc này mới rời đi.

Phó Thần ôm vai tức phụ đi vào nhà. “Sau này không cần em phải tự làm những việc linh tinh trong nhà nữa, chỉ cần dưỡng cho béo tròn là được”.

Hà Ý Nhiên nguýt hắn một cái. “Béo tròn dễ coi lắm sao?”.

Phó Thần gật đầu. “Dễ ôm”.

Hà Ý Nhiên: “….”.

Huynh… huynh… nói lại?

“Muốn mập, lúc trước huynh nên cưới con gái nhà Thẩm thúc cuối thôn”. Hà Ý Nhiên chỉ trích nam nhân nhà mình.

Thẩm thúc nhà cuối thôn cả nhà đều rất thật thà, chỉ khổ nỗi nhà thúc ai cũng mập mạp. Con gái duy nhất cũng đến bảy tám mươi cân, lúc gả chồng cũng gả cho hán tử tám chín mươi cân.

Sắc mặt Phó Thần cứng đờ. “Sao có thể giống nhau. Tức phụ ta có nặng đến bảy tám mươi cân cũng vẫn xinh đẹp nhất”.

“Đừng tưởng ta không thấy biểu cảm vừa nãy của huynh”. Hà Ý Nhiên sắc bén nói.

Phó Thần ôm người đi, coi như mình chưa nói gì.

Nhiếp Hằng 囧囧.

Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Kia là tên mặt than họ Phó mình quen sao?

Bữa tối Hà Ý Nhiên vào bếp, như “hữu ý” mà bàn cơm đến tám món ăn thì có ba món làm từ miến. Lần lượt là miến trộn rau củ, miến xào trứng thịt và canh miến chua cay.

Có đối tác ở nơi này, tất nhiên là phải chào hàng a!

Hà Ý Nhiên lại đích thân chiết một bầu rượu dâu tằm từ trong không gian ra. Rót đầy hai chén cho Phó Thần và Nhiếp Hằng.

Nhìn bàn cơm đủ sắc đủ vị, Nhiếp Hằng dù đã nghe qua chuyện tay nghề nấu nướng, của Hà Ý Nhiên đặc biệt tốt thì hiện tại khi nhìn thấy cũng rất bất ngờ. Hắn thầm nghĩ Phó Thần này đúng là vớ được bảo bối sao?

Cho đến khi hương rượu dâu tằm được rót ra, mùi hương thơm ngọt mang vị tê đầu lưỡi xông thẳng lên mũi hắn. Hắn vội vàng nhấp một ngụm, rượu dâu tằm đỏ đậm vừa tiến vào khoang miệng, lập tức kích thích vị giác, trước mắt Nhiếp Hằng tràn đầy màu sắc. Nuốt xuống ngụm rượu, hắn hô lên. “Quả nhiên là rượu ngon!”

Phó Thần liếc hắn một cái, ánh mắt như muốn nói ‘đồ quê mùa’.

Nhiếp Hằng tự động bỏ qua ánh mắt của Phó Thần. “Phó phu nhân, không biết…”.

Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm. “Ngươi là bằng hữu của Thần ca, gọi ta là Hà Ý Nhiên là được”.

“Tẩu tử”. Nhiếp Hằng lập tức thăng cấp cho y. “Không biết rượu này có phải là rượu hai người các ngươi muốn đưa ra?”.

Hà Ý Nhiên gật đầu. “Đúng là nó, nhưng chỉ tiếc số lượng không có nhiều”.

Nhiếp Hằng lại sảng khoái nói. “Rượu hiếm vi quý, chúng ta cũng không cần nhiều. Nếu nhiều đã không có người ủ ra được hương vị này”.

Hà Ý Nhiên gật đầu hài lòng, chính là đạo lý này. Ở bên ngoài dâu tằm không biết có tồn tại không? Nhưng nơi này gần nhà bọn họ, khoảng cách cả ba ngọn núi chỉ có ba cây dâu tằm này. Y phải chiết vào không gian trồng xuống không ít.

“Rượu này màu sắc rất đẹp, được ủ bằng trái gì?”.

“Dâu tằm, ngươi biết sao?”. Phó Thần nhàn nhạt nói.

“A”. Nhiếp Hằng mờ mịt. Chưa nghe bao giờ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.