“Để Kiệt nhi xuất chinh đi!”. Hoàng hậu bước vào Ngự thư phòng lên tiếng.
“Tỷ tỷ”. Hoàng quý phi nhíu mày.
Thái tử có phải con ghẻ của tỷ không hả?
Phó Thần chắp tay hành lễ với Hoàng hậu.
“Thần nhi thì không được!”. Hoàng hậu chắc như đinh đóng cột nói.
Hoàng quý phi: “….”.
Minh đế đau đầu dữ dội hơn, ra hiệu cho Thái tử mau dìu hai người Hoàng hậu và Hoàng quý phi trở về.
Thái tử: “….”.
Chuyện khó luôn là hắn phải nhận!
Phó Thần mỗi lần gặp một nhà mẹ đẻ ‘hờ’ này của tức phụ hắn thì càng phiền não hơn, vẫn là một nhà Hà gia đáng yêu hơn nhiều lắm.
Minh đế thấy thái tử đã dỗ dành được hai phu nhân của mình đi rồi, mới chậm rãi lên tiếng. “Lam nhi nói đúng, là ta thật có lỗi với phụ vương con, đến cả nơi con ta cũng có lỗi”.
Phó Thần không tiếp lời Minh đế.
Nếu không phải vì nghĩ đến hài tử của mình sẽ phải ở lại thế tục sinh sống một đoạn thời gian dài, cùng với cái giá phải trả nếu tu sĩ giới tu chân nhúng tay vào việc đoạt mạng thường nhân. Có lẽ Phó Thần hắn trực tiếp vung tay chém giết hết một đường cho xong từ ngày nhập kinh rồi.
“Ta hứa với con, lần này là lần cuối. Sau khi mọi chuyện kết thúc, thù của phụ vương con cũng trả xong, ta sẽ để con mang Nhiên Nhiên, Bánh Bao và chúng ta rời khỏi nơi kinh thành phiền toái này. Về nơi thôn quê cùng nhau trồng rau nuôi cá trải qua sinh hoạt an nhàn”. Minh đế nhìn Phó Thần trịnh trọng cam đoan.
Năm xưa là bị dồn ép nên phải đánh hạ đế vị, dù Minh đế là một minh quân, có tài trị quốc thì trí cũng không đặt ở đây. Nếu không phải thù của huynh đệ chưa trả, thế lực trên triều chưa nhổ hết được tận gốc, dọn chỗ cho Thái tử đăng cơ. Có lẽ Minh đế đã đưa Hoàng hậu và Hoàng quý phi tìm nơi để bình dị sinh hoạt, trải qua nửa đời còn lại.
Phó Thần liếc nhìn Minh đế. “Hoàng tộc có qui định con rể phải dưỡng cả cha mẹ vợ sao?”.
Minh đế cười lạnh, da mặt dày bất chấp nói. “Không dưỡng chúng ta cũng được, vậy thì con cứ ở lại kinh thành làm vương gia của con. Dù sao chúng ta cũng không thể rời xa Nhiên Nhiên được”.
Phó Thần giật giật khóe môi.
Cha vợ ‘hờ’ của hắn quả nhiên là vô địch mặt dày!
“Nếu ngài không phải hoàng đế, chỉ cần mình ngài ra mặt cũng đủ nhân lực trấn thủ nơi biên quan Đại Hạ”. Phó Thần nhàn nhạt lên tiếng.
“Tài lãnh binh của ta cũng học một phần từ phụ vương của con đấy. Sao nào? Phục năng lực của ta sao?”. Minh đế hếch cằm nhìn hắn.
“Thần không nói đến năng lực bài binh bố trận hay không”.
“Ý gì?”. Minh đế cảnh giác nhìn con rể nhà mình.
“Thần đang nói đến chuyện da mặt của ngài có thể để ở biên quan xây tường công sự đấy! Vừa trấn thủ biên quan lại không tốn bạc xây dựng của triều đình”.
“Con — lăn đi cho trẫm!!!”. Minh đế cầm nghiên mực lên.
Có thứ con rể nào nói cha vợ như vậy không hả?
“Ngày mai vào triều có lẽ sẽ người của Ngự sử đài sẽ tố giác thần, hoàng thượng ngài giải quyết giúp thần là được”. Phó Thần để lại một câu rồi dùng khinh công xuất quỷ nhập thần biến mất giữa Ngự thư phòng.
Minh đế giận quá hóa cười. “Còn muốn trẫm giải quyết hậu quả chuyện con gây lên?”.
Phó Thần ‘lăn’ về vương phủ, chân tay nhẹ nhàng thay nội y sạch sẽ, lên giường nhìn bảo bối nhà mình vẫn đang ngủ say. Khuôn mặt trắng nõn của đối phương ngủ đến đỏ bừng giấu ở trong gối mềm, hắn nghe được tiếng hít thở vững vàng, hao tổn tâm cơ mà điều chỉnh vị trí, đem người kéo vào trong lòng ngực của mình.
“Chàng đi đâu về nha?”. Hà Ý Nhiên như cảm nhận được đối phương, y cọ cọ mấy cái vào lồng ngực rắn chắc.
Phó Thần cúi người hôn nhẹ lên hai cánh môi y, hai má bầu bĩnh, lại hôn lên mi tâm nơi có hoa sen đỏ sáu cánh nở rộ. “Ngủ đi, ta không đi đâu hết”.
Hà Ý Nhiên bĩu môi, lần nữa tiến vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau Phó Thần lên ngựa vào chầu sớm.
Hà Ý Nhiên tiễn người xong thì quay trở lại hậu viện, chuẩn bị làm bữa sáng để Hà Thư tỉnh dậy có cơm ăn đi học đường đọc sách. Bánh Bao và Xuyên nhi cũng sẽ đói bụng ngay khi tỉnh lại.
Hai bé con giờ Dần canh hai (4h sáng) đã tỉnh lại cùng Phó Thần luyện công trong sân viện, sau khi luyện công xong, Phó Thần sẽ đưa hai bé con đi tắm rửa sạch sẽ. Hắn vào triều dự chầu sớm thì hai bé con sẽ về phòng tiếp tục ngủ, đến giờ Thìn canh ba (9h sáng) mới chính thức tỉnh lại hoạt động một ngày tiếp theo.
Chưa đến giờ Thìn canh nhất (7h sáng), hộ viện gác cổng đã chạy vào bẩm báo với Cát quản gia, Phó Trí lão Tứ Phó gia nhà Phó lão gia tử và Vương lão thái muốn cầu kiến vương phi. Cát quản gia cau mày chạy đi bẩm báo lại với Hà Ý Nhiên, Hà Ý Nhiên tất nhiên là không thèm gặp gã. Y dặn dò Cát thúc đóng cửa không tiếp, nghĩ cũng biết gã đến vì chuyện của Phó Huân và Vương thị ngày hôm qua. Giờ này gã thừa biết Phó Thần lên triều chưa trở về, mục đích của gã là tìm đến Hà Ý Nhiên. Gã nghĩ Hà Ý Nhiên y dễ đối phó hơn Phó Thần phải không?
Y có điên mới gặp mặt gã.
“Bạch Nguyệt Quang, Nốt Chu Sa mau đưa Đại Hoàng, Nhị Hoàng và Tiểu Hoàng tới ăn cơm!”. Hà Ý Nhiên chống nạnh đứng ở phòng bếp gào về phía tiểu viện của Bánh Bao.
Cận vệ canh gác vương phủ ở gần đó mỗi lần nghe thấy phu nhân của Đại soái gọi tên một nhà Hổ thì sắc mặt cả đám cứng đờ, tay cũng run lên.
“Tên rất có nội hàm”. Thanh Bát bê chậu rửa mặt trên tay nhìn mấy cận vệ.
Cận vệ khóe miệng giật giật: “….”.
Phó Thần phía bên kia xuống ngựa nơi cửa Đông hoàng cung, cùng các đại thần quan viên xếp thành hai hàng chờ nội thị mở cửa cung thì tiến vào.
Các đại thần phẩm cấp thấp hơn Phó Thần khi thấy hắn đến đều rối rít chắp tay hành lễ.
Phó Thần đều gật đầu đáp lễ, không nói một lời. Hắn chỉ im lặng nhắm mắt dưỡng thần, mặc kệ vài lời bàn tán khe khẽ nói nhỏ, mơ hồ bên tai.
Đại thần quan viên ai cũng lén lút nhìn về phía hắn, cảm thấy tâm người này quá lạnh nhạt. Bao năm qua vẫn một dáng vẻ như vậy, dù xảy ra chuyện gì cũng dửng dưng không quan tâm.
Đến giờ vào trong điện, tiếng Thắng công công vang lên lanh lảnh, mười mấy năm như một. “Có chuyện bẩm tấu, không chuyện bãi triều”.
Linh thừa tướng bấy giờ mới đưa mắt ra hiệu cho một vị quan thuộc Ngự sử đài. Sau đó ông ta lại như nhập thiền, sắc mặt dửng dưng nhìn không ra bất kì cảm xúc gì.
Một vị giám sát ngự sử Ngũ phẩm lập tức bước ra khỏi hàng. “Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần hôm qua ở trên phố có nghe được một lời đồn có liên quan đến Húc vương gia –“. Ông ta kể một thôi một hồi, sau đó lại chậm rãi nói tiếp. “Húc vương gia tay nắm bốn mươi tám vạn quân binh, tương đương với việc ngài ấy chính là cấp trên của gần năm mươi vạn người, là trụ cột của triều đình. Càng phải làm gương cho bách quan và cấp dưới noi theo, nay lời đồn xảy ra liên quan đến ‘dưỡng phụ’ và ‘dưỡng kế mẫu’ của vương gia. Vi thần cảm thấy nên điều tra rõ chuyện này, tránh để dân chúng bịa đặt, ảnh hưởng đến thanh danh của vương gia. Còn phải trả lại công đạo cho ngài ấy”.
Vài vị đại thần đảng phái Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử, đứng trong hàng sung sướng khi người gặp họa, nhìn sang Phó Thần dõi theo hành động của hắn.
Có vài người lại nhịn không được, ví như Thân vương gia, lão ta âm dương quái khí nói. “Dưỡng phụ và dưỡng kế mẫu thì cũng tương đương phụ mẫu, vương gia là trụ cột nước nhà, việc bất hiếu như vậy sao có thể làm ra?”.
Phó Thần dửng dưng như bình thường, sắc mặt bình tĩnh.
Minh đế liếc nhìn tất cả quan viên đại thần, sau đó ánh mắt mới dừng trên người Phó Thần. “Húc vương, có việc này không?”.
“Có, nhưng lại không có”. Phó Thần lạnh nhạt lên tiếng.
Minh đế: “…..”.
‘Có, nhưng lại không có’ là ý gì?
Các vị đại thần ngơ ngác nhìn nhau lại nhìn Phó Thần.
“Chuyện thần cho người đánh mười roi dưỡng kế mẫu đích thực là có, nhưng vị giám sát ngự sử đại nhân kia vừa nói vài lời không đúng.”
“Hửm? Lời nào?”. Minh đế là bạn phối diễn hết sức tốt.
“Giám sát đại nhân vừa nói ba câu:
Thứ nhất, dưỡng phụ và dưỡng kế mẫu đến cửa đòi gặp dưỡng tử là thần hỏi han sinh hoạt hàng ngày là sai. Bọn họ đến là muốn thần đi xin chức cáo mệnh nhất phẩm cho dưỡng kế mẫu, tiện đường nâng đỡ cho tiền đồ của tử nữ nhà bọn họ.
Thứ hai, không có trách nhiệm nuôi dưỡng dưỡng phụ và dưỡng kế mẫu. Thần và bọn họ đã phân gia, là bọn họ tình nguyện theo thân nhi tử của mình làm quan ở Hàn Lâm viện hưởng phúc, chứ không chọn một nông gia như thần.
Thứ ba, bất hiếu. Năm xưa hai người họ không cay nghiệt, muốn bán thần đi làm đầy tớ cho nhà giàu thì thần cũng không phải bỏ nhà đi từ khi mười tuổi, Hoàng thượng cũng không tìm được thần để về qui tông nhận tổ với phụ vương thần. Tức phụ của thần vì hai người họ nhiều lần cay nghiệt mà ủy khuất cũng không than vãn nửa lời. Thần cũng không làm gì quá đáng với bọn họ. Quan trọng nhất là, hồi nhỏ khi nhặt được thần về, bọn họ đã lén lút dấu tín thư và tín vật của phụ vương thần đi. Dẫn đến năm mười năm tuổi thần mới biết được xuất thân của mình. Cũng may mắn là thần đã lấy lại được tín thư mật và tín vật của phụ vương để lại.
Còn chuyện đánh dưỡng kế mẫu mười roi, luật pháp Đại Hạ có qui định ‘Xúc phạm nhân phẩm của quan viên trong triều thì phạt mười roi, phán lao ngục ba tháng’. Vương thị xúc phạm nhân phẩm của một nhà thần, thần đã làm đúng theo qui định, chỉ đánh mười roi còn miễn lao tù. Vậy là bất hiếu sao?”.
Khóe mắt Linh thừa tướng khi nghe đến tín mật thư của Liệt vương để lại thì giật giật liên tiếp hai cái, tâm lão cũng trùng xuống. Nhưng sắc mặt lại mảy may không có đến nửa phần dao động.
Đôi mắt tinh minh của Minh đế nhanh chóng lướt qua nơi Linh thừa tướng đứng, gật đầu rồi bật cười nói. “Nếu mật thư và tín vật của phụ vương con đã lấy lại về, mà không bị mảy may hao tổn thì phải thưởng cho phu thê đó mới đúng. Nhưng hành động bất kính, xúc phạm nhân phẩm bù trừ cho công lao lưu giữ tín vật lưu lại của Liệt vương. Vậy đi!”.
“Còn chuyện bẩm tấu, không chuyện bãi triều”. Giọng nói Thắng công công lại ngâm xướng vang giữa điện Thái Hòa rộng lớn.
Quan viên đại thần hiểu ra một điều Minh đế chính là muốn quyết tâm bảo vệ Húc vương điện hạ. Cho nên không ai ngu xuẩn đến mức đứng ra tìm chuyện với Húc vương nữa.
Ngay sau đó lại có vài vị quan phe cánh Thái tử và Minh đế đứng ra bẩm tấu, ngôn từ câu câu chỉ trích sự xa hoa của phủ đệ Nhị hoàng tử, lối sống có phần phóng túng của Tứ công chúa. Hai ba ngày mở tiệc ngắm hoa một lần, hoa gì mà ngắm mãi không hết vậy? Phải biết hiện nay Tây Bắc đang hạn hán, dân chúng từng ngày còn phải chờ cứu tế từ triều đình. Vậy mà Nhị hoàng tử, Tứ công chúa thân phận tôn quý không làm gương cho quan viên, bá tánh lại còn xa hoa mở tiệc rượu.
Nhị hoàng tử dạo gần đây bị hai bè phái Thái tử, Tứ hoàng tử chèn ép đến khó thở. Quyền lực bị cắt đi sáu bảy phần, nếu không lấy cớ mở tiệc rượu sao có thể mở rộng quan hệ, thu thêm nhân thủ về trướng, để tiện cho việc tập hợp tiền bạc mà cấp dưới ở khắp nơi thu về tay gã.
Minh đế giận dữ hạ lệnh cấm túc Tứ công chúa, để Nhị hoàng tử cũng cấm túc ba ngày tự kiểm điểm, còn phạt lương bổng nửa năm. Sau đó hô ‘bãi triều’ rồi phất tay áo rời đi.
Phó Thần vừa ra đến cửa chính điện, thái giám bên cạnh đứng chờ đã tiến lên hành lễ rồi nói. “Húc vương phi và thế tử đang ở cung của Hoàng hậu, Hoàng quý phi dặn dò tiểu nhân đến báo cho vương gia”.
“Đa tạ công công”.
“Là việc tiểu nhân nên làm”.
Phó Thần nhanh chóng theo nội thị tiến về phía Tiêu Nghê cung, muốn đón tức phụ và nhi tử trở về. Chờ hắn bước vào cổng Thùy hoa, đã thấy đám thái giám cung nữ đang run cầm cập đứng nép hết về một góc sân chính viện sau hòn non bộ.
Nội thị dẫn đường khóe miệng tươi cười cứng đờ, tiến không được lùi cũng không xong: “…. Vương gia, ngài -“.
“Công công lui trước đi, ta tự tiến vào”. Phó Thần chậm rãi đi vào.
Quả nhiên hắn nhanh chóng nhìn thấy một nhà Hổ đang diễu võ giương oai, đi lại trong chính viện của Hoàng hậu như ở nhà mình. Đông ngắm một cái Tây nhìn thêm một đường. Có vẻ cảnh sắc nơi này cũng chẳng khá hơn ở nhà, cho nên vẻ mặt mấy đứa rất chi là không vui.
Thấy Phó Thần đến, một nhà năm Hổ mới dừng lại ‘dọa nạt’ mấy chục cung nữ thái giám kia, tiến đến cạnh bên cọ cọ chân hắn mấy cái coi như chào hỏi.
Thái giám cung nữ Tiêu Nghê cung run như lá thu bị gió cuốn.
Sao lại có thể nuôi lão Hổ làm sủng vật chứ?
Húc vương gia và Húc vương phi quả nhiên khác người!
Tiếng cười duyên dáng sang sảng của Hoàng hậu và Hoàng quý phi từ trong phòng truyền đến.
“Vậy Bánh Bao có biết mẫu phi con có sở thích nho nhỏ nào không?”. Hoàng hậu tươi cười xoa đầu Bánh Bao đang ngồi qui củ bên cạnh.
“Sở thích?”. Bánh Bao mặt nhỏ nghiêm túc hơi nhăn nhó.
“Đúng vậy a, con nói thì chúng ta mới biết. Để chuẩn bị lát nữa đáp lễ mẫu phi con a! Con xem, mẫu phi con lần nào cũng làm điểm tâm và đồ ăn ngon đến tặng cho chúng ta. Chúng ta cũng phải đáp lễ một hai có phải không?”. Hoàng quý phi cười góp vui.
Hà Ý Nhiên đang ở phòng bếp nhỏ của Hoàng hậu làm vài món điểm tâm, y thấy động tĩnh bên ngoài liền lau khô tay đi ra đón nam nhân nhà mình.
Thứ nương thích sao?
Bánh Bao bình tĩnh nói. “Vàng óng ánh bạc trắng bóc có tính không?”.
Dù mấy thứ đó có vẻ hơi thô tục nhưng lại rất cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày a!
Nương nói sau này nhà chúng ta sẽ mặc vàng dát bạc, đeo xích vàng lớn trên cổ, tay cầm tẩu thuốc đúc bằng vàng, còn phải nuôi thêm bầy chó để mỗi lần ra bên ngoài đường có thể dắt theo diễu võ dương oai!
Bé con từ nhỏ đã cùng nương ngồi trên núi bạc học đếm mỗi ngày, ngoài phụ thân ra thì đúng là bé không thấy nương thích thứ gì khác. Sinh hoạt hàng ngày nương ăn mặc cũng đơn giản, không thích phấn son trang điểm hay váy áo đẹp. Riêng chỉ có ngân phiếu, vàng bạc mỗi lần thu lợi nhuận về là nương sẽ vui vẻ nói ‘chúng ta hôm nay ăn thịt lớn chào đón núi vàng núi bạc gia nhập nhà chúng ta’.
Hoàng hậu, Hoàng quý phi và thái tử phi: “…..”.
Hà Ý Nhiên ở bên ngoài nghe thấy 囧囧.
Nhãi con, bán đứng nương ngươi!
Minh đế bật cười. “Cũng khá giống sở thích hồi trẻ của Hoàng quý phi”.
Hoàng quý phi: “….”.
Khi đó phải nuôi vạn quân, triều đình lại bớt xén lương thực. Cho nên ta và tỷ tỷ mới thu xếp người dưới trướng làm thương nhân, mục đích chỉ để kiếm thêm bạc bù đắp vào lương thực trong quân tiêu dùng.
Thực ra ta cũng không thích vàng bạc óng ánh lắm đâu!
“Xuyên nhi mau lên nào”. Giọng Hà Ý Nhiên gọi đến.
Xuyên nhi sau khi vơ vét một đống đồ vật tinh xảo, lại có đồ ăn tiến cống ngon ngọt thì bọc lại ôm theo sau lưng, lên đường trở về vương phủ cùng tiểu cô, dượng và đệ đệ.
Trước khi đi tay nhỏ của bé con còn vẫy vẫy với mấy người Minh đế. “Lần sau, con và đệ đệ sẽ tiến cung thăm mọi người”.
Sau đó chân nhỏ chờ không kịp mà chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô. “Con đến đây! “.
Minh đế, Hoàng hậu, Hoàng quý phi: “….”.
Thái tử phi cũng không giữ con trai bảo bối lại, gần đây không có con trai ở nhà. Nàng và thái tử có nhiều thời gian gần gũi hơn, còn đang tính toán có thêm một tiểu công chúa.
Thế mới biết con trai nhà mình quả thực phiền!
Cho nên lúc này Thái tử phi có chút mất kiên nhẫn nhìn con trai. “Mau đi đi, thiếu gì thì cho người báo lại với mẫu phi hay hoàng phụ của con là được”.
Người thì không cần trở về đâu!
Mọi người: “….”.
Hà Ý Nhiên sâu sắc cảm thấy một nhà đế vương của ‘cha hờ’ Minh đế rất thú vị và khác biệt.
Mỗi người họ nhìn giống một nhà bình thường, xuất thân võ tướng hơn là thân phận Hoàng tộc kìa!