Dưới ánh nhìn bắt bẻ của Hà Ý Nhiên.
Đó là một nam nhân đặc biệt cao lớn, gã phải cao đến hơn mét chín, bởi vì khi đứng cùng Phó Thần nhìn gã còn cao hơn hắn đến vài phân và đặc biệt —— xấu!
Khắp cơ thể nam nhân kia đều là những vết sẹo dài ngắn không đồng nhất, đặc biệt là những vết sẹo kéo dài trên khuôn mặt góc cạnh kia, dường như đều bị một vật sắc nhọn nào đó tạo thành thương tổn, trông rất khủng bố. Cơ thể, đặc biệt là hai cánh tay của gã cơ bắp căng phồng cuồn cuộn gân xanh, mạch máu trên đó khá tương đồng với tình trạng làn da xám ngoét của tang thi.
Hà Ý Nhiên đáy mắt vặn vẹo, mặt nhỏ cũng nhăn tít lại.
Vì y đã nhận thấy đối phương không chỉ xấu mà có vẻ còn rất —— lợi hại!
Tay không giao thủ với lão chồng y mà còn không hề kém cạnh!
Nam nhân “bán thành phẩm” thí nghiệm kia vừa vung nắm đấm về phía Phó Thần vừa tru lên như sói, hai mắt gã đỏ tươi, bên trong dày đặc tơ máu tạo thành. Chiêu chiêu tung ra mạnh mẽ và bị trúng đòn cũng không ít nhưng gã cứ như không cảm thấy đau đớn là gì, chỉ biết cắm đầu tấn công Phó Thần.
Giống như hiện tại, chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét qua, tiếp đó truyền tới tiếng vang lớn, nắm đấm của đối phương tạo thành một hố sâu trên tường, đá vụn và bụi mù rớt xuống.
Hà Ý Nhiên và dong đoàn SR 囧囧.
Ai cũng nhìn rõ cổ tay của đối phương đã được khóa lên vòng tay dị năng, vậy mà khi ra chiêu, uy lực có thể sánh ngang siêu nhân điện quang!
Không, phải là Tiến sĩ Bạch Tuộc* mới đúng!
(* Tiến sĩ Bạch Tuộc: nhân vật phản diện trong phim Người Nhện đó ạ, nhân vật này có một cánh tay robot gắn trên người).
“Gã là Dị năng hệ đặc biệt, bị đám người Triệu gia cấy ghép gen. Cho dù không dùng dị năng, chỉ dùng thể thuật thì cũng khó tìm được đối thủ.” Sắc mặt Thạch Từng khó coi lên tiếng.
Dù hắn có hơi hả hê khi thấy “tình địch” của bản thân gặp phải đối thủ có thể đấu ngang tay, nhưng hắn vẫn luôn hiểu rõ bản thân và tổ chức SR đang là đồng minh.
Sự chuyên nghiệp và nghiêm túc trong công việc của con người hắn không cho phép hắn hành động thiếu lý trí.
Chưa kịp đợi mọi người phản ứng lại thì tiếng súng từ phía trước ngày một áp sát đến gần. Đạn lạc bay tới tấn công bất ngờ, ghim thẳng lên tường hay trần nhà hành lang.
Đã không phân rõ là đồng minh hay phe địch thì mọi người nhanh chóng ổn định xuống và chuẩn bị phản kích.
Thành viên SR hai bên người sợ súng bay đạn lạc bắn trúng phu nhân “yểu điệu” nhà mình, ai lấy đều vội vàng chạy qua che chắn cho Hà Ý Nhiên.
“Boss, Hà Nguyên soái dồn địch đến bên này rồi!”.
Hà Ý Nhiên bị đẩy tới lui hoa cả mắt.
Y rất muốn rít gào lên rằng, các ngươi chưa kịp cứu ta, ta đã bị ép cho tắc thở rồi!
Nhưng mặt ngoài thì y vẫn rất ngoan ngoãn không dám cử động dù là một cánh tay, sợ làm ảnh hưởng hoặc vô tình làm ra hành động ngu xuẩn nào đó kéo chân sau đồng đội!
Phó Thần giơ cổ tay lên che đòn tấn công đánh tới của đối thủ “bán thành phẩm” kia, hắn nhanh chóng quan sát tình huống hiện tại, chỉ cảm thấy phe đối địch đang xông lên ào ạt, chắc có lẽ sẽ nhanh chóng tiến quân vào. “Đưa phu nhân lùi lại, không cần yểm trợ tôi!”.
Hà Ý Nhiên mở to mắt nhìn về phía nam nhân nhà mình.
Y không muốn —— nhưng y ở lại thì cũng không giúp gì được cho lão chồng nhà mình!
Mặt nhỏ rầu rĩ nhận mệnh!
“Rõ!”. Thành viên SR nhanh chóng bảo hộ Hà Ý Nhiên, tiện tay kéo Thạch Từng đang bị trói lôi đi cùng, lùi sâu quay ngược lại phương hướng lối vào đường hầm.
Phó Thần vừa hóa giải một quyền của đối thủ, thì thừa cơ phản công. Hắn đưa bàn tay chụp lấy một bả vai của đối phương, dùng sức vặn gãy. Hai chân lại nhảy lên, đá một cái vào cổ gã, cùng lúc đó rút súng nã một phát vào chân gã, túm lấy người quật mạnh vào tường phía sau lưng, lưu loát xử lý đối thủ gây vướng tay vướng chân hắn nãy giờ.
Tiếng súng dội đến ngày càng ép sát nơi này, ngay cả phía trước và phía sau những người còn sống sót hai phe đều cùng nhau tham chiến. Viên đạn bay sượt qua đỉnh đầu Hà Ý Nhiên, tia lửa văng ra khắp nơi. Thành viên SR nhanh chóng tìm một địa phương bí mật ẩn nấp, đẩy phu nhân của lão Tổng vào trong đó rồi cả đội nhanh chóng phản công.
“Á! ——”. Phó phu nhân lần thứ N bị đẩy tới đẩy lui y như xe hàng.
Cánh cửa sau lưng y nhanh chóng khởi động mà đóng sập lên.
“Phu nhân ——!!!”. Cả đám thành viên SR há miệng trợn mắt nhìn cánh cửa hợp kim trước mắt đóng lại, nhốt luôn cả phu nhân của bọn họ phía bên trong.
“Tháo trói cho ta mau ——!!”. Thạch Từng gầm nhẹ lên.
Đội viên SR bên cạnh dù rất không muốn nhưng cũng đành phải làm vậy, nếu không tháo trong tình trạng này còn phải bảo vệ thêm đối phương.
Hà Ý Nhiên nhìn cửa tự động đóng lại mà 囧.
Y nhanh tay sờ lên khắp cánh cửa một lượt, sờ mãi không thấy nút ấn mở hay đóng cửa nằm ở đâu.
Rất muốn nói mấy câu ngu xuẩn như “Vừng ơi mở ra!”.
Đen đủi không thể nào tả được!
“Tiện nhân, không ngờ ngươi hôm nay lại đến đây tìm chết!”.
Hà Ý Nhiên: “….”.
Ai ở phía sau?
Bốn mươi tên cướp?
Phó Thần bên kia chẳng tốn bao thời gian đã đuổi kịp dong đoàn SR.
Thành viên SR từ nãy đến giờ vẫn trầm ổn như nước, giơ súng lên ngắm bắn về phía địch thủ bách phát bách trúng, không để lỡ một viên đạn nào.
Thấy Boss nhà mình đến, một đội viên nhăn nhó báo cáo lại tình huống hiện tại của phu nhân, khi biết được tin từ cấp dưới, vợ đẹp nhà hắn hiện tại đang bị nhốt ở trong một căn phòng ngay giữa hướng Tây Nam, sắc mặt Phó Thần lập tức đen đến không thể đen hơn.
Chưa chờ hắn kịp phá cửa căn phòng đó cứu vợ mình ra thì đám “phản tặc” xui xẻo Triệu gia còn sót lại đã đánh đến.
Kẻ cầm đầu bên phe đối thủ hiện tại chính là gia chủ Triệu gia, Triệu Chính Nghiêm, theo sau lão là một bác sĩ và vài lão già cấp dưới trung thành khác. Gia chủ Hạ gia và phần lớn người của lão trong lúc bỏ trốn về phía đường ra cửa hầm, đã bị Hà Ý Nguyện và đội tác chiến bên ngoài chặn giết. Còn Đường gia và thủ hạ thì đã bị “bán thành phẩm” trong phòng thí nghiệm xé xác ngay từ đấu.
Phó Thần đưa mắt nhìn Triệu Chính Nghiêm, tâm trạng hắn hiện rất tồi tệ lại còn gặp được đầu sỏ gây ra mọi chuyện.
Triệu Chính Nghiêm quả nhiên đủ xui xẻo!
Nếu lão gặp đám quân đội bên ngoài hay dị năng giả khác thì có lẽ virus tang thi biến dị trong tay lão chuẩn bị đã có đất dụng võ.
Giống như hiện tại, hàng ngàn ống thuốc chứa virus và bơm tiêm dạng súng còn chưa kịp phát huy công dụng tối đa hay được phóng ra, thì lão đã bị Phó Thần tiện tay xử đẹp!
Không gian im phăng phắc.
Phần nhạc nền mario game phát lên ba giây báo hiệu —— GAME OVER!
Trước khi bị chính phủ và các gia tộc liên minh tấn công, mấy ngàn mũi tiêm virus tang thi biến dị trong tay và “bán thành phẩm” dị năng giả hệ Đặc biệt trong phòng thí nghiệm được lão coi là “vũ khí bí mật” để có thể dễ dàng đối phó lại với đám người muốn ngăn cản kế hoạch và muốn tiêu diệt lão.
Một lần kích hoạt sẽ giải phóng một liều 0.2cc virus tang thi dạng lỏng, đủ để gây cho một người trưởng thành ngất xỉu trong ba mươi phút, khi tỉnh dậy đã không biết mình đã từng tồn tại là một nhân loại qua, mà chỉ còn là một tang thi rối gỗ vô hồn thèm khát máu tươi thịt người.
Chỉ không ngờ —— tính sai một bước ở chỗ con hàng mang tên Phó Mặc Thần!
Nhìn thấy thủ cấp vừa bị chém rơi xuống của Triệu Chính Nghiêm, máu tươi vẫn còn đang chảy, ánh mắt như hai hố đen lạnh băng của Phó Mặc Thần, đám lính phe địch thủ trong đó có tên bác sĩ trong phòng thí nghiệm rất nhanh xoay người chạy trối chết, vừa chạy còn vừa ném lựu đạn về phía sau, hòng đánh sập đoạn đường hầm trong căn cứ để chặn lại “mấy tên khủng bố” dẫn đầu là Phó tổng SR.
Lựu đạn ném ra phát nổ, sóng nhiệt nhanh chóng phả ra bốn phía xung quanh hành lang, mọi thứ sụp xuống vỡ vụn, dưới mùi khói gay mũi cùng đất đá mịt mù duy chỉ có những cánh cửa hợp kim hai bên hành lang là không mảy may suy suyển qua.
Phe chính phủ và Hà Ý Nguyện đuổi đến, nhanh chóng chỉ huy đội tác chiến tịch thu dùng dị năng giả hệ không gian “dọn dẹp” mọi thứ đang ngổn ngang chặn đường trước mắt.
Thành viên SR nổi tiếng “ham sống sợ chết” lại da dày thịt thô cho nên không có ai bị thương, cả đám hán tử cao lớn đẩy đất đá, mảnh vỡ trên người mình xuống, lảo đảo đứng dậy, nhìn một đống đồ vụn nát không ra hình dạng trước mắt, lại nhìn về cánh cửa phòng nơi phu nhân của lão Tổng còn kẹt bên trong đó.
Ai lấy đều thầm thấy may mắn, khe khẽ cảm thán. “Trời độ chúng ta a!”.
Nếu không —— khi tham gia nhiệm vụ không chết thì khi trở về cũng bị Boss dần cho đến chết!
Hà Ý Nhiên bị sung kích của vụ nổ làm cho lảo đảo ngã xuống, không cần đến thể diện hay mặt mũi nữa mà lăn như bi xuống sàn nhà.
Phía đối diện “đối thủ” của y cũng chính là Triệu Nhi Lệ, con gái út của gia chủ Triệu gia cũng không hơn là bao, nhưng cũng khá hơn Hà Ý Nhiên bên kia đang lăn như con quay, ít ra nàng ta chỉ bị vồ ếch xuống sàn nhà, nhưng ngay sau đó nàng ta đã dùng dị năng hệ Thổ của bản thân cố định lại đất dưới chân.
Hà Ý Nhiên đưa mắt nhìn mà có chút ghen tị!
Tính ra những lúc như thế này, so với năng lực tu chân giả lúc linh lúc không linh của bản thân, thì dị năng giả gì đó cũng có chút tác dụng a!
Cơn chấn động dừng lại, mọi thứ lại trở về như lúc ban đầu, Hà Ý Nhiên và Triệu Nhi Lệ đối diện nhau.
Hà Ý Nhiên nhìn cô ả —— đóa trà xanh không đường đang đứng đối diện mình mà khe khẽ thở dài.
Lẽ ra lần trước y và con trai nhà mình nên ra tay đánh cô ả này thật mạnh tay hơn chút!
“Hồ ly tinh, phế vật!”. Triệu Nhi Lệ phun ra hai chữ về phía Hà Ý Nhiên.
Hà Ý Nhiên 囧.
Mạ nhà ngươi!
Đã mơ ước nam nhân nhà ta, muốn đào vách tường nhà ta, còn năm lần bảy lượt mắng chửi ta?
Hôm nay lão tử sẽ đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ ở trong này, mà cho dù cha mẹ ngươi có đến cũng đừng mong lão tử dừng tay!
Hà Ý Nhiên hì hục xắn hai tay áo lên, tư thế kia rất có thể sẽ thật sự cùng với đối phương đánh đến ngươi chết ta sống.
Triệu Nhi Lệ mới đầu còn tưởng Hà Ý Nhiên cũng là một dị năng giả hệ Đặc biệt nhưng vừa rồi chứng kiến “sự ngu xuẩn” không cần mặt mũi lăn đến lăn đi của y thì cô ả lại càng chắc chắn, y không có dị năng.
Nếu đã vậy thì —— còn không phải tùy cô ta vo tròn nắn bóp!
Vừa rồi ở bên ngoài đã xảy ra một trận chấn động mạnh, khiến cả căn phòng cũng rung lắc theo, hiện tại chỉ có thể sử dụng thể thuật giao thủ, nhưng nói đến thể thuật thì khóe môi đỏ tươi của Triệu Nhi Lệ lại càng cong hơn. Cô ta sinh ra ở thời mạt thế, thời kì khốc liệt nhất, dù khi đó Triệu gia đã có một chỗ đứng nhất định trong trong căn cứ Bắc Viện, nhưng đã là người sinh ra ở khoảng thời gian đó thì có ai mà không biết đến quyền cước đánh đấm chân tay.
Nhìn cái thân thể yếu ớt của Kỳ Ý Nhiên kia mà xem!
Hừ, cô ta sẽ cho hồ ly tinh chỉ có diện mạo nhưng là phế vật này đẹp mặt!
Hà Ý Nhiên nhìn nụ cười khinh bỉ của cô ả trà xanh không đường: “….”.
Mọa nhà ngươi!
Dám cười khinh thường lão tử như vậy?
Chờ lát cho ngươi khóc lóc!
Triệu Nhi Lệ không nói một lời, cô ả đưa tay lên vén vài sợi tóc lòa xòa trước trán, bất ngờ ra tay về phía Hà Ý Nhiên.
Nâng móng vuốt được bảo dưỡng tỉ mỉ hàng ngày lên, ngón ngón một màu đỏ tươi bén nhọn muốn cào lên khuôn mặt xinh đẹp kia của đối phương vài cái.
Hà Ý Nhiên 囧.
Mọa sư! Không phải cô ả trà xanh này tính dùng chiêu thức như mấy bà thím ngoài đường đấy chứ?
Tính đến thời điểm hiện tại, Hà Ý Nhiên thật ra cũng chưa từng luyện qua chiêu võ nào đáng nói, vì thế y chỉ có thể giơ chân lên đá vào cổ tay cô ả kia ngăn lại cái móng vuốt đỏ tươi kia.
Còn chưa kịp để y nhớ ra mấy chiêu thức của lão chồng mình hay sử dụng thì đối phương đã có hành động tiếp theo, cô ả bị đá một cái thì bỗng nhiên nhào lên người y. Khí lực rất lớn, tốc độ cực nhanh, khác hẳn với vóc dáng mảnh mai của cô ả.
Theo bản năng, Hà Ý Nhiên giơ tay lên một cái.
“Chát”! Âm thanh cực lớn, cực giòn và cũng đặc biệt cực vang dội.
Hà Ý Nhiên và Triệu Nhi Lệ ngây ngẩn cả người, nhanh chóng tách ra đứng thành hai phía, nhìn nhau: “….”.
“Đồ tiện nhân! Mày dám đánh vào mặt tao?”. Triệu Nhi Lệ rít ra một câu thô tục từ kẽ răng, khóe mắt cô nàng muốn nứt ra, tức tới nỗi sắc mặt đã trướng đến đỏ bừng, như thể sắp nhỏ máu đến nơi.
Cái tát đau đến mắt cô ta cũng nổ đom đóm lên rồi!
CMN! Tên vương bát đản đi tra thông tin nào về nói Phó phu nhân Kỳ Ý Nhiên như đóa hoa sen mềm mại, dịu dàng, thân thiện, yếu ớt mà dám ra tay mấy lần đánh Triệu Nhi Lệ nàng đây?
Lại còn năm lần bảy lượt đánh vào mặt nàng?
Đóa hoa mềm mại con mẹ các ngươi!
Đóa hoa này, là hoa đã biến dị, là hoa đã thành tinh à?
Hà Ý Nhiên cười ngại ngùng, vẻ mặt xoắn xuýt. “Tôi —— không cố ý đánh con gái đâu!”.
“Mẹ mày ——!!!”. Cô ả lửa giận tận trời, khí thượng bốc lên, tiếp tục nhào đến.
Cô ta phải xé Đóa Bạch Liên thành tinh này ra!
Kết quả vừa mới lại gần đã bị Hà Ý Nhiên “quen tay” lần thứ hai giơ tay lên, đồng thời tung chân đạp bay cô ả ra.
Triệu Nhi Lệ: “….”.
Hà Ý Nhiên: “…. Tôi nói tôi phản xạ theo bản năng —— cô có tin không?”.
“Đóa Bạch Liên nhà mày ——!!!”.
Cánh cửa hợp kim được thiết kế rắn chắc, cài mã khóa không dễ xâm phạm bị một lực lớn phá tung ra.
Cánh cửa đổ vào trong thì thân ảnh Phó Thần xuất hiện ngay sau phía bên ngoài.
Thành viên SR há miệng nhìn vào trong thì thấy khuôn mặt của Triệu tiểu thư đã đầy vệt đỏ, vừa nhìn đã biết được phu nhân “yêu thương” chăm sóc ra sao!
“Tức phụ, lại đây!”. Phó Thần giọng nói rất dịu dàng nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn Triệu Nhi Lệ.
Hà Ý Nhiên mừng rỡ rối rít, lao qua như một viên đạn pháo. “Chàng đến rồi nha!”.
Phó Thần đỡ được người, tỉ mỉ kiểm tra thấy tức phụ hắn không bị thương, mới mở miệng. “Không sao chứ?”.
Hà Ý Nhiên đảo đảo hai mắt, còn đang muốn dàn dựng vài cảnh thêm vào kịch bản về sự độc ác và đê tiện cho cô ả trà xanh họ Triệu kia thì ———!!!
Triệu Nhi Lệ gào lên. “Anh nhìn ở đâu ra thấy cô ta bị thương? Các người không nhìn thấy người bị thương là tôi sao?”. Cô ả chỉ lên mặt mình, giọng nói càng hùng hổ.
“CMN! Phó Mặc Thần! Tôi xem ra anh cũng là tên chỉ biết nhìn đến diện mạo bên ngoài!
Anh cư nhiên từ chối tôi mà chọn Đóa Bạch Liên mưu mô này!
Tôi thấy anh —— sẽ có ngày bị Đóa Bạch Liên này đùa giỡn cho mất mạng!”.
Thành viên SR. “Ò”.
Hà Ý Nhiên. “Ò”.
Phó Thần. “Ừ”.
Hà Ý Nguyện cũng ngó đầu vào theo. “Vậy à?”.
Triệu Nhi Lệ: “….”.
Mẹ kiếp, đám người này…!!!