Hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt cáo từ lý chính rồi sóng vai mà ra về.
Kỳ Huy Nguyệt vừa đi vừa nhăn nhó, vừa nãy lỡ diễn quá đà, nhéo lên đùi phải hơi dùng sức, có lẽ bây giờ sớm đã bị xanh tím một mảng rồi.
Rất muốn chửi vạn câu mạ nó số khổ!
Khi vừa ra đến đường lớn, nơi cách cổng nhà lý chính không xa, hai người đã thấy một đám cực phẩm đứng ở đó.
Nhìn ánh mắt một đám người lấp lóe sáng lên khi nhìn thấy hai người, Kỳ Huy Nguyệt thầm nghĩ xem chừng là có vẻ đang đứng đợi bọn họ phải không?
Dám mang lão tử đi đổi lấy hai con nai bào, mối thù này lão tử không tìm các ngươi tính sổ thì tìm ai a?
Nghĩ đến sính lễ nhà trai mang sang nhà gái tại nơi này cũng phải đến bảy tám lượng bạc, vậy mà cư nhiên một thiên sứ người gặp người thích, lại toàn năng như y chỉ bằng giá hai con nai bào và hai trăm văn tiền mặt?
Càng nghĩ càng uất ức!
Lão tử còn chưa tìm đến các ngươi thì các ngươi đã chờ không kịp tự dâng mình tới, vậy thì —— ta cũng vui vẻ mà nhận, sẽ không khách sáo đâu!
“Đoạn tiểu tử, Tiểu Thất! Các ngươi —— các ngươi ở đây làm gì? Sáng sớm, chúng ta đã không tìm thấy Tiểu Thất ở đâu, nguyên lai là ở cùng ngươi một chỗ a! Đoạn tiểu tử! Bây giờ hai người các ngươi còn công khai xuất hiện cùng nhau, sánh vai đi từ bờ sông hướng vào trong thôn rêu rao nữa ư? Tiểu Thất nhỏ tuổi hồ đồ thì thôi đi nhưng ngươi đã là hán tử trưởng thành, năm nay cũng đã hai mươi ba hai mươi bốn tuổi rồi, sao ngươi lại có thể theo Tiểu Thất hồ đồ như vậy? Ngươi không biết làm như vậy là rất không biết chừng mực sao? Có biết hai người các ngươi làm vậy sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của cả chính bản thân Tiểu Thất và các cô nương chưa xuất giá một nhà Kỳ gia chúng ta không? Chuyện của hai người các ngươi là thế nào, còn có đêm qua hai người các ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?”.
Giọng điệu tỏ ra rất giận dữ vì cháu gái đã trót làm điều “ngu dại” và thái độ giận dữ trách vấn tên lưu manh đã “câu dẫn” cháu gái mình, diễn đến rất chân thật!
Kỳ Huy Nguyệt “nhân vật chính” trong vở kịch dù đã biết rõ ràng mọi chuyện, khi nhìn Kỳ lão thái lúc này, y xém chút cũng —— nhịn không được mà tin tưởng!
Kim Kê nợ bà ta một cái cúp danh giá dành cho nữ diễn viên chính suất sắc nhất của năm!
“Thôi thì —— các ngươi đều là trai chưa thú thê gái chưa gả chồng, những thứ lòng vòng bên trong chúng ta cũng không muốn đi tìm hiểu hay nói ra, để thôn dân xem thường hay chê cười nữa! Ta thấy Tiểu Thất nhà chúng ta đã như vậy thì không gả cho ngươi không được! Ta thấy hay là vậy đi —— ngươi qua Kỳ gia chúng ta hạ sính, rồi đưa Tiểu Thất về bên Đoạn gia, như vậy với ai cũng tốt!”.
Kỳ lão thái là người dẫn đầu đám con cháu của bà ta và cũng là người lên tiếng đầu tiên, bà ta tận lực giảm âm thanh xuống thấp nhất như sợ người ngoài nghe được.
Lúc này đây, sau khi bà ta chất vấn chán chê thì thái độ lại tự nhiên “mềm mỏng” xuống, cuối cùng là chán chường như không còn cách nào.
Đám con cháu của bà ta đứng sau làm diễn viên quần chúng ăn dưa thì vẻ mặt cả đám thiếu điều viết lên——!!!
“Nhìn đi, xem họ hợp nhau làm sao!*”
“Không có gì khác để nói, chúng tôi đồng ý, hai người họ đã kết hôn”!*
(*Ngôn ngữ mạng: đẩy thuyền, ship CP trên weibo).
Rất vội vàng muốn tìm người nhanh chóng nhận “hàng”, cho dù có phải ship đến tận cửa nhà Đoạn gia thì bọn họ cũng chấp nhận!
Đây cũng là kế hoạch đã trải qua bàn bạc lúc trước của một nhà Kỳ gia.
Hiện tại, bà ta chỉ cần chứng minh hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt kia có gian tình, hai người ta tình ngươi nguyện, làm ra chuyện trái lễ giáo qui củ. Kỳ Huy Nguyệt không biết được chuyện bí mật đêm qua mà Kỳ gia bọn họ đã làm là được. Nếu không tiểu tiện nhân này ai biết có nghĩ quẩn mà làm ầm lên hay không, rồi sau đó để thôn dân biết được mọi chuyện thì sẽ xem thường chê cười một nhà Kỳ gia bọn họ, chưa kể sau đó còn đưa ra những tin đồn không hay, ảnh hưởng đến thanh danh và các cô nương chưa xuất giá khác của Kỳ gia.
Còn Đoạn Hành Vân kia đêm qua có lẽ đã sớm đoạt được người vào tay rồi, nếu vậy thì hắn cũng nên ngoan ngoãn phối hợp theo bọn họ, nếu không chuyện lộ ra thì —— cả Kỳ gia và hắn cũng đều không có trái ngon gì để ăn! Vì chính hắn đã từng đáp ứng khi Kỳ lão thái đến tìm hắn, bà ta đưa ra lời đề nghị muốn hắn kiếm sính lễ đưa đến Kỳ gia, thì hắn có thể thú Tiểu Thất nhà bọn họ về Đoạn gia làm tức phụ.
Chỉ là quá trình đã được rút ngắn lại mà thôi, không có tam môi lục lễ, không có lời bà mai mối, mở tiệc cưới hỏi hay cho Kỳ Huy Nguyệt của hồi môn mang theo xuất giá.
Dù sau chuyện này thôn dân thấy Kỳ gia không mở tiệc, không đưa của hồi môn cho Kỳ Huy Nguyệt thì cũng không thể nổi lên mấy lời nhàn thoại không dễ nghe hay chê trách Kỳ gia bọn họ được, vì ai ở trong thôn mà không e dè hung danh của Đoạn Hành Vân trước giờ, chuyện này sẽ nhanh chóng chìm xuống và thanh danh của Kỳ gia bọn họ sẽ không tổn hao nửa điểm.
Thêm vào đó, để tăng độ tin cậy thì khi sự việc đã đóng thuyền, Kỳ gia chỉ cần khi đi ra ngoài ai lấy đều mang vẻ mặt thương tâm, tránh xa những nơi bàn luận câu chuyện thì Kỳ gia còn sẽ đổi lại được sự thông cảm của toàn bộ thôn dân trong thôn.
Bọn họ phải đi cả một đường vòng lớn cũng chính là vì không muốn tự nhiên mất không một phần hồi môn, trị giá mười lượng bạc cho Kỳ Huy Nguyệt kia xuất giá. Cha nương nàng đã mất, cho nàng của hồi môn còn không khác nào là hắt nước ra ngoài không thể lấy lại được.
Đoạn Hành Vân cho dù có chịu ấm ức một chút thì đã sao? Nhàn thoại về hắn ở thôn này còn thiếu à? Thêm một cái “muốn cướp cháu gái Kỳ gia bọn họ về làm tức phụ” thì cũng đâu mất miếng thịt nào, chưa kể Tiểu Thất kia có diện mạo cũng thuộc dạng cô nương nhất đẳng của thôn, là Đoạn Hành Vân hắn chiếm hời mới đúng!
Kỳ lão thái còn tính toán đến cả phần sau này nữa, che che giấu giấu “chuyện xấu” này giúp Kỳ Huy Nguyệt để về sau còn tiện khống chế y trong tay, Đoạn Hành Vân bên kia có thứ gì tốt thì nhà bọn họ còn có thể chiếm được tiện nghi.
Đoạn Hành Vân: “….”.
Kỳ Huy Nguyệt trợn mắt há mồm 囧 nhìn Kỳ lão thái.
Đây là tiếng người có thể nói ra được sao?
Rất muốn nhặt cục đá lên chọi cho lão quái bà này một trận!
Còn phải chọi thêm cho một nhà Kỳ gia kia vài cục nữa mới đúng!
Chuyện gì cũng có thể nói ra, muốn nói gì là nói à?
Còn ngại chưa đủ loạn đúng chứ?
“Tiểu Thất, ngươi thật là không hiểu chuyện, nếu đêm qua lỡ như chuyện ngươi lén lút trốn ra ngoài lại còn đi qua đêm không về, mà bị thôn dân biết được, ngươi có nghĩ đến hậu quả không?”. Đại bá nương hai mắt đầy hả hê nhưng giọng điệu lại như đang thật lòng thật dạ dạy dỗ tiểu bối trong nhà.
“Chính là, chính là! Tiểu Thất, muội thật không biết xấu hổ!”. Kỳ Hạ Hoa lên tiếng hùa theo nương nàng ta, nụ cười cong đến vui sướng khi thấy người gặp họa.
Xinh đẹp thì làm được gì?
Cuối cùng vẫn không phải là bị bán rẻ theo cách khó coi này sao?
Một nhà Kỳ gia từ Nhị bá, Nhị bá nương, Tam bá, Tam bá nương, hài tử của bọn họ lần lượt là Kỳ Tuấn, Kỳ Tài, Kỳ Tú và Kỳ Hạ Thu đứng sau có nhiệm vụ làm tăng uy phong cho Kỳ lão quái bà cho nên không lên tiếng, nhưng từ vẻ mặt đáng khinh của cả đám thì không khó nhận ra bọn họ đang rất chi là xem thường, còn có suy nghĩ đáng đời Kỳ Huy Nguyệt.
Kỳ Huy Nguyệt xắn tay áo lên.
Mọa cha các ngươi!
Đám cực phẩm chết tiệt này!
Đoạn Hành Vân nhìn vật nhỏ nhà mình đang hùng hổ muốn xông lên thì hắn đưa tay giữ lại y.
Kỳ Huy Nguyệt bị giữ lại: “….”.
Mấy người không biết xấu hổ này đang nói xấu chúng ta kìa, sao huynh không nhào lên cùng ta mà còn giữ ta lại a?
Đoạn Hành Vân nhìn xuống Kỳ Huy Nguyệt, hắn cong môi dịu dàng cười.
Kỳ Huy Nguyệt: “….”.
Nam thần tình đầu của y bị cái gì kích thích hay sao mà chập mạch lên rồi?
Giờ này không nên cười dịu dàng như vậy được không?!
Chúng ta phải lôi cái biển hiệu “Trùm thôn” của huynh ra dùng a!
Đoạn Hành Vân dùng ánh mắt ra hiệu cho “tiểu tức phụ” nhà mình.
Tính ra, hắn dù bị “đổ oan” có hơi uất ức đấy nhưng còn thật đang thầm thấy Kỳ lão thái bà và đám người Kỳ gia này rất “hiểu chuyện” khi đã giúp hắn được một chuyện tốt!
Khi không đẩy người hắn thấy vừa ý hợp mắt vào tay hắn!
Hắn quyết định tăng thêm một con thỏ hay gà rừng vào trong “sính lễ” cho một nhà Kỳ gia bọn họ sắp tới!
Kỳ Huy Nguyệt nhận được “sóng tín hiệu” của tiểu đồng bọn thì dùng đuôi mắt quan sát một chút, rất nhanh y đã thấy được đám thôn dân đông đảo phía sau đám người Kỳ gia, một mảnh mênh mông toàn đầu người đen kịt đang kéo đến bên này hóng náo nhiệt, vẻ mặt ai cũng háo hức mười phần.
Đáy mắt Kỳ Huy Nguyệt cũng run rẩy, các ngươi còn có thể nhàm chán hơn được nữa không?
Này là kéo tất cả người trong thôn ra đây à?
Chúng ta cũng không tính mở rạp bán vé ở đây a!
Cái đầu nhỏ của Kỳ Huy Nguyệt nhanh chóng xoay chuyển, hai con ngươi đen bóng đảo tới đảo lui.
Bỗng nhiên, trong ánh mắt hả hê lóe lên những tia sáng thể hiện sự tham lam của đám người Kỳ gia, khóe môi y cong lên. “Nãi nãi nói đúng! Đêm qua, mê dược của Nhị bá mang từ trấn trên về, để hạ lên người ta đúng là đủ lợi hại! Nếu gia gia nãi nãi đã chướng mắt ta như vậy thì cũng có thể phân ta ra ở riêng mà, mặc dù ta là một “tiểu cô nương” chưa xuất giá nếu ra ở riêng một mình thì sinh hoạt sẽ tránh khỏi trải qua một cách rất khó khăn, nhưng dù khó khăn ta cũng nguyện ý. Còn hơn là để bản thân bị đẩy vào tình huống nguy hiểm như đêm qua một lần nữa, nghĩ lại mà còn sợ hãi không thôi! Đêm qua, ta không may chút nữa đã bị mấy người Đại bá, Nhị bá, Đại biểu ca và Tam biểu ca đem lên trấn trên bán cho người, chỉ thiếu một chút nữa thôi thì phải đi làm tiểu thiếp cho người ta rồi! Nếu không phải vừa may gặp Đoạn đại ca vô tình phát hiện ra, thấy ta hôn mê bất tỉnh nằm trên xe đẩy của mấy người Đại bá trên đường vắng thì có lẽ —— giờ này ta đã bị nhốt ở nhà có tiền nào đó rồi cũng nên. Gia gia nãi nãi có biết chăng?”.
Kỳ Huy Nguyệt liên tiếp tung ra vài trái dưa “đột biến” siêu to khổng lồ vào đám quần chúng phía sau.
Thôn dân bị dưa ném cho choáng váng, ai lấy đều nghiêng đầu vểnh tai lên sợ mình bỏ qua cái gì hay nghe không được rõ.
Kỳ lão thái và cả đám người Kỳ gia nghe mà ngạc nhiên đến nỗi tròng mắt muốn lòi ra ngoài.
Tiểu tiện nhân này sao có thể biết? Là Đoạn tiểu tử kia nói cho y? Quan trọng là sao hôm nay nó lại có gan đứng ra nói từng lời dõng dạc như vậy, biểu cảm chất vấn bọn họ lúc này —— còn rất có khí thế!
Đoạn Hành Vân rất phối hợp. “Chỉ là nhấc tay chi lao! Cho dù đêm qua là ai thì ta cũng sẽ ra tay tương trợ, chưa kể Thất tiểu nương tử lại chỉ là một tiểu cô nương tay trói gà không chặt, ta không thể thấy việc bất bình mà không quản đến!”.
Kỳ Huy Nguyệt lầm rầm, heo nái trăm cân ta cũng làm thịt được đấy, chứ đừng nói đến trói gà không chặt.
“Chỉ có điều —— vì vậy mà làm ảnh hưởng đến thanh danh của Thất tiểu nương tử, dù sao ta là hán tử thanh danh có ra sao thì cũng không đáng lo nhưng Thất tiểu nương tử lại là cô nương chưa xuất giá, ta nghĩ ta phải nên có trách nhiệm trong chuyện này! Nếu Thất tiểu nương tử đã không chê bai ta, ta lập tức tìm bà mai mối đến Kỳ gia mở lời!”. Đoạn trùm thôn rất dịu dàng tiếp tục nói.
Kỳ Huy Nguyệt: “….”.
Ngươi là chuyên nghiệp phải không?
Thôn dân lại tiếp tục cầm rổ trên tay hứng dưa, hứng đến hơi mỏi tay. Còn rất biết giữ ý, dù nghe thấy những tin tức khiến người không nhịn được mà trầm trồ thì —— tất cả vẫn không có hô những từ ngữ mang tính cảm thán như “ồ, à” lên, để tránh làm phiền đến mấy nhân vật chính trong câu chuyện.
“Kỳ lão thái thấy sao?”. Đoạn Hành Vân đưa mắt nhìn thẳng Kỳ lão thái, ánh mắt hắn híp lại mang theo ý tứ đe dọa mười phần, quanh thân không kiềm chế mà tản ra sát khí.
“Ngươi đang nói cái quỷ gì?”. Kỳ lão thái nãy giờ mắng đến vui sướng, còn đang hả hê chờ đợi “sính lễ” của Đoạn Hành Vân đưa đến tay, bỗng nhiên “đồng minh” quay xe làm bà ta trở tay không kịp. Lúc này, mới lấy lại tinh thần mà tỉnh táo lại ngay tức thì! Nhưng khi đối diện với sát khí từ trên người Đoạn Hành Vân “vô tình” phóng ra thì vẫn là nhịn không được mà hai chân cũng hơi run rẩy, lập tức lùi lại phía sau vài bước còn va vào con dâu cả của bà ta là Dương thị đứng ngay sau lưng.
Dương thị bị mẹ chồng giẫm lên chân còn suýt thì ngã ngửa về sau, giận nhưng không dám than vãn nửa câu với mẹ chồng nàng ta là Kỳ lão thái hay xả về phía Đoạn Hành Vân đang tỏa ra áp suất thấp không ngừng, cho nên đành phát tiết lên người khác, mà người khác may mắn có được cái vinh hạnh này thì tất nhiên là Kỳ Huy Nguyệt a!
Dương thị dù là một phụ nhân đanh đá, chanh chua, hung dữ có đủ nhưng lại khá —— ngu xuẩn, bà ta còn chưa để ý đến thôn dân đã đứng đầy phía sau lưng bọn họ, khi nghe những lời Kỳ Huy Nguyệt vừa nói thì vẫn quen thói ngông cuồng như mọi ngày khi ở Kỳ gia, lập tức chống nạnh lớn tiếng nói. “Kỳ Huy Nguyệt! Ta xem ngươi là ngứa da ngứa thịt rồi phải không? Ngươi cư nhiên dám ngậm máu phun người lên Đại bá, Nhị bá và các biểu ca của ngươi?”.
Đoạn Hành Vân nheo mắt lại nhìn Dương thị, ngay cả mày kiếm cũng không khống chế nổi mà nhíu lại.
Kỳ Huy Nguyệt nhếch môi cười thầm, mặt ngoài lại như cành liễu liêu xiêu trong gió thu, tỏ ra “rất” hoảng sợ, lắp bắp không ngừng nói. “Ta… ta… là nói sự thật! Nãi nãi và Đại bá nương, hai ngài có dám mời lang trung đến bắt mạch cho ta không? Xem xem trong người ta có phải còn sót lại hiệu lực của mê dược đêm qua chưa tiêu tan hết! Xem thử lời ta nói có phải là ngậm máu phun người?”.
“Ồ! ——”. Thôn dân đã ăn dưa đến no nãy giờ.
Hết chuyện một nhà Kỳ gia thông đồng hạ mê dược muốn bán chính cháu gái của mình đi làm tiểu thiếp, rồi Đoạn gia hán tử cư nhiên làm anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó còn muốn mời bà mai mối muốn thú Tiểu Thất nhà Kỳ gia vào cửa.
Nương của ta ơi!
Toàn tin tức làm người không nhịn được muốn mang đi chia sẻ khắp nơi!
Kỳ gia càng giật mình khi thấy cả đám thôn dân đang đứng đó không xa, không biết bọn họ nãy giờ đã nghe được những gì?
Kỳ Huy Nguyệt nhìn phản ứng của một đám người Kỳ gia cực phẩm, ngẫm nghĩ không biết có phải y đang hạ thấp chính mình và lãng phí thời gian để ở lại đây “giao lưu” chất xám với đám người này rồi không?
Cư nhiên —— xuẩn đến như vậy a?
Dương thị nghe lời đe dọa của Kỳ Huy Nguyệt mặt mày lập tức tái mét. “Ai biết được ngươi và dã nam nhân ——!!!”. Bà ta liền im bặt khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo ác liệt của Đoạn Hành Vân như bão táp mây đen kéo đến, bị dọa cả người run run, một chữ cuối cùng phải nín trở lại, nhanh chóng chạy về phía sau Kỳ lão thái trốn.
Kỳ lão thái cũng là bị hết chuyện này đến chuyện khác đánh úp cho chưa kịp hoàn hồn.
Nghĩ sao cũng thấy khó hiểu, tại sao Đoạn Hành Vân bỗng nhiên “lật xe” phản chiến?