Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 53: 253 : Mở Tiệm Cơm



Động lực để sửa mái nhà cỏ tranh nhà mình thành mái ngói đã khiến Kỳ Huy Nguyệt tăng sức chiến đấu lên hai trăm phần trăm, ngay buổi chiều ngày hôm sau y đã cùng Dương thẩm và Hồng thẩm ở bờ giếng trong sân nhà sửa soạn mọi thứ, chế biến nguyên liệu rau củ để sớm trưa ngày mai có thể bắt đầu bày bán quán cơm nhỏ.

Cách chế biến thịt heo xào cay không khó khăn và tốn thời gian như là sườn heo cay và thịt ba chỉ kho nhừ, vì vậy trước một ngày bày bán thì sẽ chỉ cần chuẩn bị ướp thịt và kho thịt, hầm sườn. Đối với thịt heo xào thì sẽ được chế biến vào sáng hôm sau, để tránh người hữu tâm trộm công thức thì Kỳ Huy Nguyệt sẽ xào thịt ở nhà và cho vào thùng gỗ lớn có lắp đậy, khi lên đến trấn trên có khách nhân đến mua, Dương thẩm và Hồng thẩm chỉ cần cho chảo sắt nhỏ lên bếp lò đảo qua cho nóng là có thể bán ra, sườn heo cũng là vậy, thịt ba chỉ kho nhừ thì sẽ được đặt trên bếp lò để giữ nóng và hầm liên tục.

Vì ngày mai khai trương tiệm cơm nhỏ cho nên cơm tối Kỳ Huy Nguyệt đưa ra lời mời Dương thẩm và Hồng thẩm mang một nhà đến, cùng nhau nếm thử ba món chính trong thực đơn của tiệm cơm nhà bọn họ cùng nhau hùn vốn.

Dương thẩm đã quá quen chuyện ăn uống bên Đoạn gia cùng hai người, cho nên không nói hai lời liền chạy về nhà kêu Dương thúc và con gái không cần phải làm cơm.

Hồng thẩm thì vẫn có chút ngại ngùng, thẩm đưa ra đề nghị thẩm về nhà gọi tướng công mình và mang lương thực trong nhà tới.

Kỳ Huy Nguyệt cười tủm tỉm. “Nếu thẩm khách khí như vậy thì có phải sau này ta và Vân ca ca đến nhà thúc thẩm ăn cơm cũng phải mang lương thực theo không?”.

Hồng thẩm nóng nảy. “Ngươi biết là thẩm không có ý đó! Vậy thì — thẩm về nhà gọi lão đầu nhà ta qua!”.

Kỳ Huy Nguyệt mỉm cười gật đầu.

Đoạn Hành Vân lấy khăn tay lau mồ hôi túa ra trên trán và chóp mũi y. “Mệt lắm không? Em chỉ ta làm mấy thứ này, từ mai ta giúp em làm!”.

Kỳ Huy Nguyệt bật cười. “Chàng còn không phân biệt được tiểu hồi hương và thảo quả, làm sao yên tâm giao cho chàng làm đây?”.

Đoạn Hành Vân nhíu mày. “Ta có thể nghiêm túc học!”.

“Ta không mệt! Một chút cũng không! Kiếm tiền về cho nhà chúng ta, ta không hề thấy mệt nha!”. Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt nhìn hắn.

Đoạn Hành Vân ôm người vào lòng. “Tức phụ ta vất vả rồi!”.

Kỳ Huy Nguyệt cười hí hí.

Yêu đương và có phu quân gì đó thật là thích không chịu nổi!

Vì tiết kiệm mỡ và dầu khi nấu ăn, Kỳ Huy Nguyệt đành phải chiên những khối thịt heo ba chỉ lên rán cho đến khi chuyển màu vàng ươm và ra bớt mỡ, số mỡ đó một phần sẽ để xào thịt nạc heo và sườn cay, phần còn lại là để thắng đường làm thịt heo kho nhừ.

Mỡ nóng cho tất nguyên liệu gia vị đã chuẩn bị trước đó và ớt cắt lát vào chiên sơ, một mùi thơm nức mũi bay ra nhanh chóng. Tiếp theo, cho thịt nạc heo thái mỏng đã ướp cùng lòng trắng trứng vào xào trong lửa lớn, lại cho thêm ớt chuông và củ cải thái sợi để thêm màu sắc và hương vị cho món ăn vào đảo thật nhanh chừng một phút, cuối cùng xúc ra đĩa.

Kế tiếp là sườn heo cay gừng, sườn heo chặt thành từng khúc kích thước vừa ăn, cho vào nồi, thêm nước, gừng, rượu nấu ăn và bó hành nhỏ vào đun cho đến khi hơi chín mềm. Sau đó, bắc chảo sắt lên bếp đổ mỡ heo, cho gừng thái lát và ớt khô vào chiên trước cho dậy mùi, đổ sườn vào và nêm thêm nước, nước tương, muối ăn, gia vị quế, hồi… đun nhỏ lửa cho đến khi nước sền sệt thì được.

“Hành Vân tiểu tử, nhà Hành Vân chúng ta đến rồi! Món ăn ngươi xào thơm quá!”. Hồng thẩm và Hồng thúc vừa vào đến cổng nhà đã ngửi được mùi thơm hấp dẫn, thúc thẩm ngại ngùng mà len lén nuốt một ngụm nước miếng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 61: Tiểu Biệt

Đoạn Hành Vân tiếp đón Hồng thúc vào bàn uống nước được kê ở hiên nhà, còn Hồng thẩm tự đi xuống bếp hỗ trợ Kỳ Huy Nguyệt nấu nướng.

“Thúc thẩm tới rồi!”. Kỳ Huy Nguyệt xúc thịt nạc heo xào cay ra đĩa.

“Cần thẩm giúp gì không?”. Hồng thẩm nhìn đĩa thịt heo xào ớt cay đỏ tươi, càng ngửi càng thơm.

“Ta làm cũng sắp xong rồi, thẩm giúp ta thái sợi khoai tây và ớt là được!”.

“Được, để thẩm!”. Hồng thẩm nhanh nhẹn xắn tay áo lên.

Hồng thúc thoạt nhìn mới bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, màu da ngăm đen, nụ cười hàm hậu thành thật.

Sau khi vào cửa thúc liền nhanh chóng nhìn lướt qua góc sân, thấy mọi thứ đã được dọn dẹp gọn gàng, trong lòng càng nhận định Đoạn gia tiểu tử đã có được một tức phụ giỏi giang.

Thời gian trước, Kỳ Huy Nguyệt quậy long trời lở đất cùng đám người Kỳ gia, ngay cả đoạn thân cũng dám. Hồng thúc cũng đã biết chuyện, đi đến đâu trong thôn cũng thấy cả lời khen lẫn chê y, nhưng theo thúc thấy ngoại trừ nhỏ tuổi gầy yếu một chút thì tiểu tức phụ này của Đoạn Hành Vân có tính tình rất mạnh mẽ, lại khá hợp tính cách của một nhà Hồng gia của thúc.

Trước kia, tức phụ thúc còn có ý muốn để nhi tử của thúc xin hỏi thú Kỳ Huy Nguyệt đâu, tiếc là Kỳ gia kia quá không nói lý lẽ.

Cơm nấu xong xuôi, Dương thúc và Hồng thúc dọn bàn dài và ghế nhà mình qua Đoạn gia, Đoạn Hành Vân vào trong thôn mua hai vò rượu đế. Dương Đào, Dương thẩm phụ giúp dọn cơm và đồ ăn lên bàn trong sân.

Một chậu lớn thịt ba chỉ kho nhừ, một đĩa thịt heo nạc xào cay, một đĩa sườn heo cay gừng, một đĩa khoai tây và ớt chuông xào thái sợi, một tô dưa leo trộn ngò gai, nước tương và tỏi ớt, một đĩa trứng gà tráng lá hẹ đều tỏa mùi hương thơm ngào ngạt. Mỗi món bày làm hai phần, tất cả đều được sắp xếp ngay ngắn trên hai bàn dài, đồ ăn phong phú đẹp mắt, khiến người ta vừa nhìn đã thấy đói bụng.

Đoạn Hành Vân rót rượu mời Dương thúc và Hồng thúc, ba người từ từ nhâm nhi, còn các nữ nhân và Kỳ Huy Nguyệt đã xới cơm náo nhiệt ăn uống.

Thịt ba chỉ kho nhừ vừa vào miệng, mùi vị béo béo thơm ngon tràn ra trong miệng.

Miếng sườn có màu nâu đỏ có vị đậm đà, cay nồng nhưng rất mềm và thơm ăn kèm cơm nóng rất hợp.

Ai lấy ríu rít khen, cúi đầu ăn đến hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi mình.

Bữa cơm này, tất cả mọi người đều ăn no căng bụng, ăn xong ai cũng híp mắt ngồi ôm bụng như đang cố gắng cảm nhận lại dư vị.

“Hành Vân tiểu tử, ngươi chính là có tức phụ tốt a!”. Hồng thúc cười sang sảng lên tiếng.

Đoạn Hành Vân gật đầu mỉm cười. “Đúng vậy, cho nên ta luôn phải đề phòng có ai đó tinh mắt muốn đánh chủ ý lên người tức phụ ta!”.

Hồng thúc và Dương thúc cười lên ha hả. “Với bản lãnh của ngươi, ai dám đánh chủ ý lên người Tiểu Thất đây?”.

Hồng thẩm đã nếm được tay nghề của Kỳ Huy Nguyệt, đối với việc bày bán cơm ngày mai thẩm đã hoàn toàn có tự tin, tiệm nhà bọn họ sẽ bán hết thức ăn trong vòng hai canh giờ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hồng thẩm và Dương thẩm đã đến Đoạn gia chuẩn bị mọi thứ, Dương thúc và Hồng thúc cùng Đoạn Hành Vân thì khuân nồi niêu, chén bát… lên bến tàu trước, sau khi sắp xếp xong xuôi trên đó thì sẽ quay lại thôn lần nữa, Dương thúc và Hồng thúc đánh xe bò đón mấy phụ nhân nhà mình lên mở quán bán hàng.

Từ ngày mai, cuối ngày chỉ cần dọn dẹp nồi niêu và chén bát bẩn về nhà rửa, sáng sớm ngày hôm sau cũng chỉ cần mang đi cùng các nồi thịt và xương đã nấu và hầm sẵn.

Bốn người Dương thúc đánh xe bò rời đi, Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân lại cùng nhau đi cắt cỏ cho Mười Lượng Bạc và rau dại cho heo ăn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Bắp trồng trước đó cũng cần nhổ cỏ dại và tỉa bớt cây, mỗi hốc chỉ giữ lại một cây là được, Kỳ Huy Nguyệt còn trồng đậu nành xen canh những gốc bắp ngoài ruộng, thôn dân ai lấy cũng thấy kì lạ, nếu trồng như vậy không phải đậu nành sẽ hút hết dinh dưỡng của bắp sao? Bắp trồng ra sẽ không có năng suất, cây còi cọc, có ra bắp thì bắp cũng không lớn, hạt cũng lép nhiều hơn.

Kỳ Huy Nguyệt chỉ cười giải thích. “Trồng như vậy sẽ giúp sử dụng tối đa đất ruộng và để làm tăng năng suất cây trồng, đạt sản lượng cao hơn với việc chỉ trồng độc canh mỗi một loại cây là bắp”.

Thôn dân nghe xong cũng chỉ cười cười, không mấy tin tưởng nhưng ai lấy đều chờ đến lúc nhà hai người thu hoạch, muốn xem lời Kỳ Huy Nguyệt nói có đúng hay không? Nếu như thật là vậy thì sẽ lợi rất nhiều nha, đất trồng trọt ở Đoạn Gia thôn bọn họ vốn ít, nếu có thể tăng sản lượng thu hoạch nhiều loại cây một lúc như lời Kỳ Huy Nguyệt nói thì còn gì tốt hơn nữa. Người già trong thôn thì lại cười khẩy, lắc đầu, bọn họ đã làm ruộng cả đời còn chưa thấy cách trồng như vậy bao giờ đâu. Người trẻ như hai người Đoạn Hành Vân và tức phụ hắn, chính là không có kinh nghiệm trong việc trồng trọt.

Bây giờ đã là cuối tháng Bảy, đầu tháng Tám hai người bọn họ còn phải tìm người sửa mái nhà, xong xuôi còn phải chuyển bài vị của cha nương của nguyên thân qua Đoạn gia, giữa tháng Tám đến tháng Chín mùa táo dại chín, tháng Chín đến tháng Mười là mùa hồng chín, bận rộn sẽ kéo dài đến tận cuối năm luôn rồi.

Kỳ sâu lười có chút rụt cổ lại mà nghĩ, nhưng lại nhớ thương đến đống bạc trắng khi thu về thì lại lên tinh thần.

Từ giờ Tỵ canh ba đến chính Ngọ ở bến tàu là giờ cơm trưa, thương nhân không phải trông coi hàng hóa nữa, người làm công cũng được nghỉ ngơi đi ăn cơm.

Từ xa xa, đã ngửi thấy hương vị cay nồng tươi ngon lan tỏa ra những nơi có người đang làm việc gần bến tàu, theo gió từ bốn hướng thổi lại mùi thơm của thịt, của sườn.

Mấy người hán tử đi qua tiệm cơm “Ngon Lại Rẻ” của bốn người Dương thúc, ai lấy cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, bình thường bọn họ đều chỉ ăn lương khô, trở về nhà cũng là cải trắng, rau cải luộc xuông, nay ngửi thấy mùi thịt thơm có chút nhịn không được mà đều đứng lại.

Có người đứng ra hỏi.”Mấy vị thúc thẩm bán thịt sao lại thơm như vậy? Một phần có đắt lắm không? Chúng ta đã lâu không được ăn thịt cũng muốn mua thử một chút!”.

Dương thẩm sớm đã được dặn dò, thẩm cười ra hiệu cho Dương thúc ra đón khách nhân vào bàn ngồi. “Chỗ này có nơi ngồi ăn cơm, cho dù các vị không mua đồ ăn trong quán mà không có nơi ngồi thì cũng tùy tiện ngồi đi, chúng ta đều là người làm công kiếm tiền vất vả như nhau, đừng ngại ngùng! Còn món ăn nhà chúng ta cũng như tên, vừa ngon lại vừa rẻ, nếu không có màn thầu đi cùng thì tám văn một phần sườn, chín văn một phần thịt heo xào, mười văn một phần thịt kho. Tám chín mười văn tiền đúng là nghe có vẻ rất đắt nhưng các vị đừng lo lắng, không ai chịu thiệt cả, một phần này ăn kèm màn thầu cũng có thể làm no bụng ba hán tử mạnh khỏe! Ai không mang theo mua thầu thì bỏ thêm một văn tiền, sang lão bản cạnh bên mua lấy hai cái màn thầu vừa lớn vừa ngon về ăn cùng thịt thơm nhà chúng ta! “.

Niềm nở với tất cả, cho họ chỗ ngồi ăn cơm nhờ cũng chỉ vì muốn lôi kéo lòng người, nếu có ai cố ý đến phá đám gây sự thì cũng sẽ có người nguyện ý đứng ra nói lý lẽ giúp tiệm nhỏ của bọn họ vài lời, tuy chỉ là người làm công nhưng nếu là một đám đông hán tử thì mấy tên lưu manh, du côn ở bến tàu hay trấn này cũng phải dè chừng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 36

Đây là lời dặn của nhà Vân tiểu tử, thẩm cứ làm theo chắc chắn không sai!

Lão bản bán màn thầu và bánh bao bên cạnh nghe vậy thì cảm kích nhìn mấy người Dương thẩm, rồi cười hớn hở. “Vị tẩu tử đây nói đúng, màn thầu nhà ta vừa bự vừa mềm, hai cái đảm bảo các vị ăn no nha!”.

“Thật à? Thịt thơm quá, vậy chúng ta chia làm hai nhóm đi, cùng mua mỗi loại rồi trao đổi cho nhau nếm thử. Màn thầu thì mua mười cái!” Mấy hán tử làm công thầm nghĩ, tính ra cũng không đắt lắm đâu, mỗi người ba văn tiền mà được ăn thịt, phân lượng lại không ít thì có khi còn lời.

Tiệm cơm này lại còn rộng rãi hào phóng đến mức nếu bọn họ không mua đồ ăn cũng sẽ cho ngồi nhờ, vậy thì chắc chắn không phải gian thương gì.

“Có ngay!”. Dương thúc cười híp mắt, rót nước lạnh cho mấy hán tử ngồi xuống.

Hồng thúc đút củi vào bếp lò, lửa bùng lên nhanh chóng. Dương thẩm và Hồng thẩm nhanh nhẹn lấy chén gỗ đã qui định dùng để đong đo phân lượng thịt, xúc thịt từ chậu gỗ lớn có lắp đậy ở bên cạnh rồi cho vào chảo xào nóng, rắc thêm hành thái vào, một mùi thơm bốc lên càng nồng đậm hơn vừa nãy, làm đám người đang đứng nhìn đều tranh nhau hít hà.

Mấy hán tử ngồi trên bàn nhỏ nhìn chén thịt lớn được mang ra, thấy quả nhiên rất nhiều thịt lại còn có củ cải ớt thái sợi xào cùng ăn kèm, hơn nữa lại cay lại thơm, tự nhiên là tấm tắc khen ngợi, sau khi vội vàng nếm thử thì càng không nhịn được.

“Ăn ngon quá! Rất cay, rất thơm, thịt và sườn đều rất mềm!”.

Người đi đường thấy vậy cũng chen nhau vào nhìn ngó.

Thực ra, số lượng một cân thịt, một cân sườn chia làm mười hai phần bán thì chẳng thấm vào đâu nhưng đối với người nông gia, hán tử làm công quanh năm chẳng ăn được mấy bữa thịt thì đối với họ chỉ phải chi hai ba văn tiền đổi lại phân lượng như vậy đã rất vừa vặn và khá nhiều. Và quan trọng là có rau củ đi kèm cùng nước sốt nên nhìn chén thịt càng có vẻ đầy đặn hơn.

Kỳ Huy Nguyệt vừa tưới rau, vừa nhìn sắc trời. “Chàng nói xem, đồ ăn nhà chúng ta hôm nay có bán được hết không?”.

Đoạn Hành Vân xách thùng nước trên tay, nghe vậy thì khẽ cười. “Tức phụ, đồ ăn em làm ra không ai lại có thể cưỡng lại được!”.

Kỳ Huy Nguyệt nghe mà vui quá chừng, y cười hớn hở. “Tối nay làm món ngon cho chàng, móng heo kho đậu phộng được không?”.

Đoạn Hành Vân gật đầu. “Tức phụ có xào rau không ăn cũng ngon!”.

Giờ Mùi canh nhất, tiếng hô dừng xe bò của Hồng thúc ngoài cổng vang lên.

Kỳ Huy Nguyệt tí tởn chạy ra đón người. “Thúc thẩm đã về! Bán xong rồi sao?”. Y nhìn nồi sắt lớn và hai thùng gỗ trống không hỏi.

“Nhà Hành Vân!”. Hồng thẩm kêu lên đầu tiên, nhảy vội xuống từ thùng xe phía sau, thẩm cười đến híp mắt kéo tay y vào trong sân nhà. “Bán hết sạch rồi! Mau, mau vào trong nhà thẩm kể cho hai người các ngươi!”.

Đoạn Hành Vân ra tới nơi, gật đầu với mấy người Dương thúc cũng đang phấn khởi mười phần.

Mọi người quây quần ở nhà chính Đoạn gia cùng đếm tiền đồng.

“Oa! Thật là nhiều –! Đều do thúc thẩm cố gắng nha!”. Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt.

Hồng thúc, Hồng thẩm và Dương thúc, Dương thẩm cũng trợn mắt lên, phát hoảng, tay cũng run run, nhìn Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân đang đếm đến con số ba ngàn lẻ bốn mươi năm văn tiền.

Ở bến tàu, bốn người thúc thẩm chỉ lo bận rộn bán hàng, thối tiền, bưng bê. Khi dọn dẹp ra về, mỗi người cũng chỉ nhìn túi bạc mà ước chừng chứ không biết đích xác kiếm được bao nhiêu tiền. Nay nhìn thấy vài canh giờ đi bán hàng mà đã kiếm về hơn ba lượng bạc, ai lấy 囧 nhìn hai người Đoạn Hành Vân.

“Các ngươi — đếm đúng không vậy?”. Hồng thẩm xoắn xuýt hỏi.

Đoạn Hành Vân: “….”.

Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.