Ba lượng bốn mươi văn chia làm bốn phần, Dương gia hai phần, Hồng thúc thẩm hai phần, Kỳ Huy Nguyệt bốn phần và hai phần để mua nguyên liệu cho ngày mai, mỗi người được lần lượt là sáu trăm lẻ chín văn.
Hồng thẩm tay run run. “Nhiều… nhiều… nhiều… tiền quá!”.
Một canh giờ đi bán mà được đến hơn nửa lượng bạc, bằng cả thu hoạch một vụ rau củ dưới ruộng a!
Dương thẩm cười hớn hở. “Này không phải nếu bán trong mười ngày tới thì chúng ta sẽ thu hồi vốn rồi có ra lãi sao?”.
Hồng thúc và Hồng thẩm rối rít gật đầu, đúng vậy, nếu thế thì một tháng bọn họ sẽ có thể dành dụm ra mười mấy gần hai mươi lượng bạc a!
Có nằm mơ cũng mơ không thấy đâu!
Kỳ Huy Nguyệt gật đầu. “Hôm nay là ngày đầu tiên bày bán, ta chuẩn bị số lượng có chút ít nhưng từ ngày mai có thể là sẽ tăng lên! Vậy thì —— mỗi phần lời không chỉ là sáu trăm văn nữa! “.
Bốn người Hồng thúc và Hồng thẩm, Dương thúc và Dương thẩm, ai cũng thấy vui mừng, tràn đầy mong chờ từ ngày mai có thể bán ra nhiều hơn, thu về nhiều hơn.
“Đúng vậy nha! Hôm nay mỗi thứ bán ra chỉ có vài chục cân, bốn người thẩm bán xong tổng chỉ mất chưa đến một canh giờ, nếu nhà Hành Vân chuẩn bị nhiều một chút thì tốt rồi ——!”. Hồng thẩm nói đến đây bỗng nhiên thấy xấu hổ ngại ngùng, thẩm vội nói. “Hành Vân tiểu tử, nhà Hành Vân! Thẩm không có ý gì đâu ——!”.
Ai mà không biết vì hơn tám mươi cân thịt này, mà sáng nay nhà Hành Vân đã phải đứng bếp đảo thịt đến hai cánh tay cũng nhức mỏi, hai người họ đã đưa theo hai nhà thẩm và Dương gia cùng nhau kiếm tiền, thẩm còn nói lời như oán trách thế này, liệu hai người họ có nghĩ thẩm quá tham lam và không biết điều rồi phải không?
Hồng thúc nhíu mày nhìn sang lão bà tử nhà thúc.
Món ăn mới mẻ lại thu hút được lượng lớn người ăn như vậy, còn kiếm được vài lượng bạc một ngày thì sớm muộn cũng bị người chú ý đến.
Tương đương với việc sắp tới sẽ có người tìm đến bọn họ gây phiền phức, ép bọn họ bán ra các công thức món ăn. Khi đó—— đành phải nhượng bộ mà lùi một bước bán cho người mua có năng lực nhất, có năng lực có thể bảo hộ bọn họ tiếp tục làm ăn buôn bán!
Trong vòng nửa tháng cơ hội sẽ tới!
Cơ hội mà tiểu tức phụ hắn vẫn luôn chờ đợi —— sẽ xuất hiện!
Đoạn Hành Vân suy nghĩ đến đây, ánh mắt đã hơi rũ xuống.
Kỳ Huy Nguyệt mỉm cười. “Không vội, chúng ta mỗi ngày chỉ buôn bán ở bến tàu vài canh giờ nhưng còn muốn làm lâu dài về sau này. Nếu kiếm quá nhiều sẽ khiến nhiều người đỏ mắt, ta còn rất nhiều phương pháp chế biến món ăn khác. Mọi người đừng lo lắng hay vội vàng, chúng ta đi từng bước từng bước!.”
Chưa kể đến chuyện món ăn trong sạp nhỏ hiện tại, rồi cũng sẽ bị người bán hàng khác chế biến theo và bán ra với giá rẻ hơn so với bọn họ để cạnh tranh.
Điều này Kỳ Huy Nguyệt không nói ra, tránh để mấy người thúc thẩm sẽ lo lắng không yên.
Mọi người gật gật đầu, cái hiểu cái không, nhưng trước mắt bọn họ cứ nghe theo tiểu phu thê nhà Hành Vân chăm chỉ bày bán kiếm tiền đã.
Đoạn Hành Vân xoa đầu tiểu tức phụ.
Kỳ Huy Nguyệt cong mắt cười với hắn.
Liên tiếp ba bốn ngày trôi qua, Kỳ Huy Nguyệt đã bắt đầu dần dần hướng dẫn từng bước, truyền lại công thức nấu nướng cho hai người Hồng thẩm và Dương thẩm, sắp tới y rất bận rộn cho nên phải lên kế hoạch thật tốt, mặc dù không làm ra được mùi vị y chang như Kỳ Huy Nguyệt làm nhưng tay nghề của Hồng thẩm và Dương thẩm cũng đã học được sấp xỉ bảy tám phần.
Tiền lời lãi từ sạp cơm nhỏ cũng đã được chia đều thành bốn phần bằng nhau.
Dương thẩm và Hồng thẩm không đồng ý, dù sao đây cũng là công thức nấu ăn của Kỳ Huy Nguyệt đưa ra, nhưng bị Đoạn Hành Vân đứng ra cứng rắn yêu cầu.
Trùm thôn lại ngoi đầu ra — dùng sức diễn!
Hồng thẩm nhìn khuôn mặt sa sầm xuống của Đoạn Hành Vân: “….”.
Hù chết thẩm rồi!
Ngươi hung dữ như trước kia làm gì?
Gần đây chúng ta thấy ngươi rất hay cười tủm tỉm cơ mà?
Chúng ta đây là không muốn chiếm tiện nghi nhà ngươi a!
Đoạn Hành Vân chạy qua núi Lĩnh đi săn thú, Kỳ Huy Nguyệt vừa bĩu môi vừa chuẩn bị đồ ăn thức uống cho hắn mang theo, dặn đến một nghìn điều hơn rồi mới miễn cưỡng thả người ra cổng.
Thằng chồng nhà mình đam mê săn thú, y thật hết cách!
Rất sợ phải làm — góa phụ!!!
Đoạn Hành Vân một đường vội vã đi thẳng lên đỉnh một ngọn núi đá cao, cách không xa Đoạn Gia thôn, hắn đứng từ nơi cao cao nhìn xuống vực đá sâu thẳm dưới chân lúc này.
Ý thức bị khống chế, tư vị này thật không thoải mái!
Cả người Đoạn Hành Vân căng cứng.
Gió thu thổi qua, vạt áo màu đen trên người hắn bay lên.
“Tâm nguyện chưa hoàn thành?”. Đoạn Hành Vân nhíu mày thật chặt. “Hiện tại ngươi rời đi, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, còn không, nếu để ta dùng được sức mạnh, sau khi khống chế được cả tinh thần lẫn cơ thể ngươi thì đừng trách ta —— tàn nhẫn!”. Đoạn Hành Vân híp hai mắt lại. “Tâm nguyện của ngươi, nếu sau này thuận tiện ta sẽ giúp ngươi một tay!”. Với tiền đề là thuận tiện, còn không hắn cũng không rảnh rỗi đến như vậy!
Cái chết của thân thể này cũng không liên quan đến hắn, chiếm lấy thân xác của thân thể này cũng không phải do hắn muốn hay nhằm vào.
Vậy mà hiện tại người gánh vác lại là hắn?
Có bản lĩnh sao không từ Hoàng tuyền bò về trả thù a!
Đoạn Hành Vân híp hai mắt nhìn về phía đám mây trắng phía chân trời.
Chỉ khi nghĩ về biểu cảm ngốc hề hề của ai kia, hắn mới thoáng bình tâm lại.
Kỳ Huy Nguyệt dừng lại mũi thêu cuối cùng trên y phục đang làm cho Đoạn Hành Vân, nhìn lên sắc trời thấy trời còn nắng ráo, y bê chậu chăn và vỏ gối trong nhà ra hướng bờ sông muốn giặt giũ. Còn chưa đến nơi thì đã nghe thấy vài đạo âm thanh ồn ào nhốn nháo.
“Đường biểu ca, sao huynh có thể –?!”.
Í, giọng của trà xanh nữ Kỳ Hạ Thu Nhị phòng Kỳ gia!
Kỳ Huy Nguyệt cảm thấy mình không xem ngày khi đi giặt đồ.
“Ta làm sao a? Đường biểu muội, muội hốt hoảng như vậy làm gì?”. Chu Vương Đồng nhướn mày cười tỏ vẻ công tử phong lưu, chiết phiến trong tay đóng ra khép lại liên tục, ánh mắt híp tịt của gã nhìn về phía cô nương đứng bên cạnh Kỳ Hạ Thu.
Ừm, không tệ lắm!
Nếu để gã chơi đùa vài lần cũng coi như xứng đáng!
Ngày mai Kỳ Hiểu của Nhị phòng Kỳ gia đón dâu, Chu Vương Đồng theo nương gã về nhà ngoại tổ mẫu tham gia hôn sự. Thôn nhỏ quê mùa lại buồn chán, gã đi dạo khắp nơi thì ra đến bờ sông này, không ngờ ở đây cũng nhìn thấy một cô nương hợp khẩu vị của gã.
“Nơi này toàn phụ nhân và nữ tử trong thôn ra giặt đồ, huynh nên đến những nơi khác đi dạo không phải sẽ tốt hơn sao?”. Kỳ Hạ Thu cắn răng nói.
Mỗi lần gặp vị đường biểu ca Chu Vương Đồng này, Kỳ Hạ Thu nàng ta lại một lần thấy buồn nôn. Ánh mắt dung tục của gã không chỉ nhìn chằm chằm vào mặt nàng, còn khi có khi không nhìn xuống vùng ngực vùng eo nàng ta.
Chu Vương Đồng còn đang muốn nói vài câu thì một đạo âm thanh cất lên, cắt đứt lời gã ta.
“Nhà Hành Vân, bên này!”. Đại tẩu của Hồng thẩm, Hồng Đại thẩm vẫy vẫy tay về phía Kỳ Huy Nguyệt.
Kỳ Huy Nguyệt nhoẻn miệng cười, ôm chậu gỗ lướt nhanh ngang qua nơi ba người Kỳ Hạ Thu và Chu Vương Đồng đứng. “Hồng Đại thẩm!”.
Ánh mắt Trương Tiểu Vân nãy giờ vẫn cụp xuống, khi nghe thấy ba chữ “Nhà Hành Vân” và nhìn Kỳ Huy Nguyệt đáp lời đi qua, thì hai tay nàng ta siết chặt lại, nhìn kĩ gân xanh trên mu bàn tay còn nổi lên.
Giọng nói trong vắt êm tai vang lên, Chu Vương Đồng bị hấp dẫn sự chú ý, gã đưa mắt nhìn sang.
Kỳ Huy Nguyệt!
“Tiểu Thất đường biểu muội!”. Chu Vương Đồng đưa chiết phiến trong tay lên chặn lại đường đi của Kỳ Huy Nguyệt.
Kỳ Huy Nguyệt bức họa mỹ nhân đồ có phần dung tục trên chiết phiến: “….”.
Kỳ Hạ Thu nhìn Kỳ Huy Nguyệt hai mắt lấp lóe, nàng ta cũng nhanh chóng mỉm cười chào hỏi với y. “Tiểu Thất, muội cũng ra đây giặt đồ sao?”.
Kỳ Huy Nguyệt: “….”.
Mọa nó!
Đóa trà xanh nữ này hôm nay ngọt ngào như vậy là làm gì?
Còn tên này lại là ai?
Tra nam của trà xanh nữ à?
Chu Vương Đồng nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của Kỳ Huy Nguyệt, gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn như trứng gà, mũi cao thanh tú, đôi mắt đào hoa như nước trong veo, gã hơi hơi ngạc nhiên, lần trước gã nhìn thấy đối phương ở một khoảng cách tương đối xa, nay nhìn gần hiển nhiên là càng chấn kinh đến tận sâu trong nội tâm.
Hừ, một tiểu mỹ nhân như vậy mà bị ngoại tổ mẫu kia bán đi cho một hán tử nhà nông, đúng là phí của trời!
Kỳ Huy Nguyệt đưa mắt nhìn lên, y khẽ nhíu mày, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, đôi mắt hơi nheo lại. “Tránh ra!”.
Chu Vương Đồng ngạc nhiên. “Đường biểu muội không nhận ra ta?”.
Kỳ Huy Nguyệt buồn bực.
Lẽ nào ta phải nhận ra ngươi?
Ký ức của nguyên thân cũng không có khuôn mặt của kẻ này, nhưng dường như đối phương lại quen nguyên thân!
Í, đường biểu muội? Gã này là — nhi tử của Kỳ Hạ Đông, con gái của Kỳ lão quái bà kia!
“Tránh ra!”. Đã biết đối phương là cháu ngoại trai của “kẻ thù”, Kỳ Huy Nguyệt càng không thèm khách khí.
“Đường biểu ca, huynh đừng làm Tiểu Thất muội muội sợ hãi nữa!”. Kỳ Hạ Thu vội vàng lên tiếng.
Kỳ Huy Nguyệt: “….”. Đóa trà xanh này hôm nay cứ thấy là lạ ở đâu đó!
Chu Vương Đồng nheo mắt lại nhìn Kỳ Hạ Thu, bỏ qua lời nàng ta mà tiếp tục dùng ánh mắt lướt qua vùng ngực và thắt lưng của Kỳ Huy Nguyệt.
Kỳ Huy Nguyệt câu lên khóe môi.
Mày chết chắc rồi thằng oắt con này!
Dám dùng ánh mắt chiếm tiện nghi của lão tử hả?
Chu Vương Đồng còn đang mải mê suy nghĩ.
Gã ta có nghe nương mình nói qua, vị đường biểu muội Tứ phòng của nhà ngoại tổ mẫu đã thay đổi đến mức như biến thành một người khác, nhưng trước đó gã ta không hề tin là thật. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Một người dù có thay đổi thì tính cách có thể thay đổi được bao nhiêu kia chứ? Nhưng không ngờ ——!!!
Trước kia, mỗi năm gã đến nhà ngoại tổ mẫu chúc Tết, Kỳ Huy Nguyệt không bao giờ dám ra khỏi phòng gặp mặt. Nay gả cho người không những nảy nở xinh đẹp hơn mà gan còn lớn hơn, vừa rồi đối phương còn nhìn thẳng vào mắt gã rồi cười khinh thường gã.
“Này, Tiểu Lục Tam phòng Kỳ gia, các ngươi chặn đường nhà Hành Vân làm gì vậy? Tính toán bắt nạt nàng nữa có phải hay không?”. Hồng Đại thẩm chờ mãi không thấy Kỳ Huy Nguyệt đi qua, thẩm nhịn không được nhìn lên, thấy tên quần là áo lượt dáng người như thư sinh kia đang chặn đường của y, thẩm vội vàng đứng lên.
Trên bờ sông cũng có vài phụ nhân đang giặt giũ, nghe thấy động tĩnh thì đều nhìn về phía này.
Mấy ngày nay trong thôn đã sớm truyền ra lời đồn, Hồng thẩm Nhị phòng của Hồng gia đang cùng Dương gia ở bến tàu làm ăn buôn bán, lời được rất nhiều tiền, hai nhà đó hàng ngày lại thuê xe bò của Đoạn gia, nay thấy Hồng Đại thẩm ra mặt giúp Kỳ Huy Nguyệt thì ai cũng không thấy lạ.
Kỳ Hạ Thu hận Hồng Đại thẩm kia đến nghiến răng.
“Vị đại thẩm kia, ta là đường biểu ca của Tiểu Thất muội —— Á!——!!!”. Chu Vương Đồng còn chưa nói hết câu thì bỗng nhiên cắm đầu vào dòng sông.
Đoạn Hành Vân bình tĩnh thu chân về, liếc nhìn kẻ chướng mắt đang vùng vẫy trong dòng sông, hai mắt hắn lạnh như hồ băng.
Kỳ Huy Nguyệt 囧.
Mọi người: “….”.
Chu Vương Đồng tứ chi vùng vẫy ở nơi dòng nước chỉ đến thắt lưng người trưởng thành, miệng gã uống vào từng ngụm nước sông. “Cứu mạng! Khục, khục ——!!!”.
Kỳ Hạ Thu nhíu mày lại nhìn vẻ mặt ghê tởm của Chu Vương Đồng đang ngồi vùng vẫy dưới dòng sông cạn, ánh mắt tràn ngập sự khinh ghét. “Đường biểu ca! Huynh đứng lên trước, nước sông ở khúc này chỉ đến thắt lưng huynh! “.
Chu Vương Đồng đang hoảng loạn nghe vậy thì ngừng việc vùng vẫy tứ chi lại, mặt đỏ trướng lên rồi lại nhanh chóng tái mét, nhìn gã hiện tại y như con chuột lột.
Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi. “Đáng đời!”.
Y nhìn lên thằng chồng nhà mình, vui tươi hớn hở. “Chàng về rồi!”.
Đoạn Hành Vân đỡ lấy chậu giặt từ tay y, khẽ mỉm cười. “Chúng ta về thôi, về dùng giếng nước trong nhà giặt giũ cũng được!”.
Kỳ Huy Nguyệt gật đầu, y cùng Hồng Đại thẩm tạm biệt rồi ngoan ngoãn để Đoạn Hành Vân cầm tay ra về.
Chu Vương Đồng nhìn theo bóng lưmg hai người, ánh mắt gã lóe lên tia căm hận, tên hán tử nhà nông kia dám vừa đạp gã vào dòng sông.
Trương Tiểu Vân cũng đưa mắt nhìn theo không chớp, trong hai con ngươi đen bóng của nàng ta có sự giãy dụa không dễ nhìn ra.
Kỳ Hạ Đông thấy con trai duy nhất của mình trở về trong tình trạng toàn thân tóc tai ướt đẫm, bà ta gặng hỏi Chu Vương Đồng. Sau khi biết được người đạp con trai bà ta vào dòng sông là phu quân của Tiểu Thất Tứ phòng thì hùng hổ kéo Tần thị đến cổng nhà Đoạn gia.
Tần thị trong lòng không ngừng kêu khổ, ngày mai con trai trưởng của bà ta đón dâu, nào có chuyện mẹ chồng là bà đây còn đi cãi lộn cùng người ta, nhưng nghĩ đến hôn sự sắp tới của con gái mình, con rể tương lai lại có quen biết cùng tiểu cô Kỳ Hạ Đông, bà ta đành cắn răng theo tới.
Kỳ Huy Nguyệt nhìn hai người đến, y cười tủm tỉm. “Nhà chúng ta không chào đón bất cứ ai trong Kỳ gia các ngươi!”.
“Ngươi ——! Tiểu tiện nhân, ngươi muốn lật trời đúng không? Đường biểu ca ngươi là đồng sinh, thân phận tôn quý biết bao nhiêu mà ngươi cũng dám để phu quân ngươi cố ý mưu hại hắn, đạp hắn vào dòng sông siết như vậy, ta hôm nay sẽ thay Tứ ca giáo huấn tiểu bất hiếu không biết điều như ngươi!”. Kỳ Hạ Đông đứng trong sân chỉ vào mũi Kỳ Huy Nguyệt mà chửi.
Đoạn Hành Vân từ trong nhà chính đi ra đến sân, kéo theo một giọng nói lạnh như băng truyền ra. “Còn không cút ra khỏi nhà ta thì —— các ngươi từ nay cũng không cần rời đi nữa!”.
Tần thị nhìn thấy người đi ra tới là Đoạn Hành Vân, cùng giọng nói đe dọa của hắn, bà ta run rẩy lùi lại, còn kéo tay Kỳ Hạ Đông một cái, thấp giọng nói. “Tiểu cô! Hắn là Đoạn gia hán tử chúng ta hay nhắc đến, hắn không phải là người dễ chêu chọc đâu, chúng ta trước về nhà đã, kéo thêm người đến giúp đỡ!”.
Kỳ Hạ Đông đang bị bộ dáng âm trầm của Đoạn Hành Vân dọa đến không ít, bà ta thật không hiểu người trưởng thành có dáng vẻ bề ngoài tốt như vậy, vì cái gì lại đáng sợ như thế?
Kỳ Huy Nguyệt bẻ bẻ ngón tay. “Dám nói ta là tiểu tiện nhân? —— Mọa sư các ngươi!”.
Với mấy thứ không biết trời cao đất dày này thì đến một người đánh một người mới là đạo lý!
Tần thị thấy nắm đấm của Kỳ Huy Nguyệt vung đến, bà ta cuống cuồng bỏ chạy. “A! Cứu mạng ——!!”.
Kỳ Hạ Đông thầm hận Nhị tẩu của bà ta đến nghiến răng, nhìn Kỳ Huy Nguyệt tiến đến, khuôn mặt toàn thịt của bà ta hếch lên. “Ngươi dám đánh trưởng bối ——!!!”.
Kỳ Huy Nguyệt nắm đấm đã vung tới trên người bà ta. “Dám đến chêu chọc ta, các ngươi chán sống rồi phải không, rảnh rỗi không có việc gì làm à?”.
Mỗi một câu vang lên kéo theo một cú đấm giáng xuống, dù tay Kỳ Huy Nguyệt không có bao nhiêu sức lực nhưng Kỳ Hạ Đông từ khi gả ra ngoài ngày tháng cũng coi như là trải qua sinh hoạt nhàn hạ, nào có chịu cảnh bị người ta nắm đầu mà đánh như vậy qua.
Bà ta tru lên như heo chuẩn bị giết thịt, vừa tru vừa chửi.
Càng chửi, Kỳ Huy Nguyệt càng vung tay nhanh hơn. “Còn dám chửi ta? Đánh cho ngươi ngoan ngoãn!”.
Đoạn Hành Vân xem mà vui quá chừng, thiếu điều kéo ghế ra ngồi coi.
Nhìn đi, tức phụ nhà hắn hoạt bát biết bao nhiêu a!
Có mấy kẻ thích đến cửa gây chuyện như thế này, để tức phụ hắn rèn luyện tay chân cũng không tệ!