Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 56: 256 : Liên Tiếp Ồn Ào (2)



Đoạn Hành Vân bình tĩnh lắng nghe xong, con ngươi đen thẳm lóe lên một tia thâm trầm, hắn ôm Kỳ Huy Nguyệt lên, đi thẳng vào nhà chính. “Với những kẻ đó chúng ta không cần để lại mặt mũi cho bọn họ, thích chiếm tiện nghi còn chiếm đến nhà khác, bọn họ đã không ngại mất mặt thì chúng ta cũng đâu có ngại!”.

Kỳ Huy Nguyệt âm thầm bĩu môi, ta cũng biết nhưng thanh danh hung dữ của ta đã sớm nổi như cồn ở trong thôn này rồi, với mấy con hàng Kỳ gia thì thôi đi, nay lại thêm người ngoài nữa thì –!!!

Hừ hừ!

Thật không chịu nổi đâu!

Y ngẩng đầu nhỏ lên nhìn thằng chồng mình.

Đoạn Hành Vân cúi xuống, hôn lên khẽ lên chóp mũi y. “Sao?”.

“Chàng vội vàng muốn để tất cả mọi người biết được hung danh của ta làm cái gì?”. Y cười loan loan, hai mắt cong lại.

Hai mắt Đoạn Hành Vân lập lòe, mặt tỉnh như tó mà nói ra lời thâm tình. “Ta không chê tức phụ hung dữ!”.

Hừ! Kỳ Huy Nguyệt lườm hắn trắng mắt.

Thằng chồng ranh con đầy đầu là chủ ý xấu!

Lão tử không chê ngươi là còn may mắn cho ngươi rồi!

Ngươi cư nhiên còn đường hoàng nói ngươi không chê ta!

“Chúng ta đã thành thân rồi có biết không? Chàng muốn chê cũng chê không được! Phải cố mà chấp nhận!”. Kỳ Huy Nguyệt vẫn luôn rất phối hợp với thằng chồng nhà mình.

Đoạn Hành Vân bật cười.

Sao lại đáng yêu thế này?

Thật muốn giấu ở trong nhà không cho ra ngoài, không cho bất cứ ai nhìn thấy em ấy!

“Chàng làm gì –?”. Kỳ Huy Nguyệt hơi cảnh giác nhìn thằng chồng nhà mình đang cởi áo.

Tư thế này rất giống mỗi đêm –!

Đoạn Hành Vân tính thay quần áo ướt trên người ra, nghe vậy: “….”.

Hắn lập tức cong môi. “Em nói xem?”.

“Bây giờ là ban ngày đấy! Trời còn chưa tối đâu –!”. Kỳ Huy Nguyệt rất muốn ấn đầu thằng chồng mình vào tường.

Ban ngày ban mặt sao cứ thích tuyên dâm thế hả?

Còn không phải chỉ một lần đâu!

“Vậy tối rồi thì làm!”. Đoạn Hành Vân nén cười.

Kỳ Huy Nguyệt 囧.

“Ta nói tối làm bao giờ? Chàng đừng có suốt ngày mải nghĩ đến mấy cái XXX đó!”. Kỳ Huy Nguyệt chỉ trích nam nhân nhà mình.

“Ừ”. Con ngươi đen thẫm của Đoạn Hành Vân đầy ý cười.

Kỳ Huy Nguyệt vẫn rất chi là cảnh giác, rất sợ thằng chồng nhà mình hóa thú nhào tới.

Cửa chính còn chưa đóng đâu, nếu để người đi qua mà biết được hai người ban ngày ở trong nhà làm cái ân ân gì kia thì — ngày mai trong thôn còn không biết sẽ đồn đãi thành cái dạng gì!

Dạo này y đã luôn nằm trên “Top 1. Hot Seach” của thôn rồi!

Khắp thôn đều có anti fan nhòm ngó, nỗi đau này ai thấu?

“Vân tiểu tử, nhà Vân tiểu tử! Ta mang củi đến –!”. Tuyền thúc mượn xe la chở củi đứng bên ngoài lớn tiếng hô.

Kỳ Huy Nguyệt nhanh như chớp sửa sang lại búi tóc và y phục trên người. “Tuyền thúc! Chúng ta đang dọn phòng ốc, ra ngay đây!”.

Đoạn Hành Vân bật cười.

Kỳ Huy Nguyệt tặng cho hắn cái lườm trắng mắt.

Củi lửa trên trấn trên bán với giá không hề rẻ, ở trong thôn Đoạn Gia do không có rừng cho nên cũng là gần như thế, vì vậy Kỳ Huy Nguyệt để Tuyền thúc ở Điền Gia thôn chặt củi rồi vận chuyển đến cho y, hai ngày một lần Tuyền thúc sẽ mượn xe la mang củi qua đây.

“Nhà Vân tiểu tử, táo dại trên núi đang vào mùa, hôm nay thúc cố gắng mang nhiều củi nhất có thể! Mấy ngày nữa bận rộn rồi thì để em trai thứ ba nhà ta mang củi qua! Hắn cũng là người thành thật, hai người các ngươi cứ an tâm!”. Tuyền thúc nhanh nhẹn vận chuyển củi từ trên xe la đi vào phòng chứa bên hiên nhà.

Kỳ Huy Nguyệt cười tủm tỉm. “Nếu là người được Tuyền thúc tin tưởng, chúng ta cư nhiên sẽ an tâm a! Vào mùa táo còn phải phiền Tuyền thẩm, Cúc thẩm và Đại tẩu trong nhà qua hỗ trợ nhà chúng ta!”.

“Ta đều nhớ, đều nhớ!”. Trước đó Kỳ Huy Nguyệt đã dặn dò thúc chuyện này qua, Tuyền thúc liên tục gật đầu.

“Tuyền thúc!”. Đoạn Hành Vân đã thay y phục xong, hắn chân dài đi ra vận chuyển củi cùng Tuyền thúc.

“Vân tiểu tử!”. Tuyền thúc nở nụ cười hàm hậu.

Kỳ Huy Nguyệt vào trong phòng ngủ lấy một xâu tiền đồng một trăm tám mươi văn ra, cầm thêm bát nước pha nước siro táo đưa cho Tuyền thúc. “Lần tới chúng ta sẽ trực tiếp thanh toán tiền củi cho em trai của thúc!”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: Viên kẹo thứ ba mươi bảy

Tuyền thúc xoa xoa hai tay, mới nhận lấy chén nước. “Không cần, lần này là thúc thẩm mang củi sang tặng cho các ngươi, mấy ngày nữa Tam đệ thúc mang củi sang ngươi trả tiền củi cho Tam đệ của thúc là được!”.

“Chặt củi cũng đâu phải là việc dễ dàng!”. Kỳ Huy Nguyệt nhét xâu tiền đồng vào tay Tuyền thúc. “Thúc yên tâm, Tam đệ thúc vận chuyển mỗi chuyến qua thì chúng ta cũng sẽ trả đủ từng chuyến!”.

“Thúc tất nhiên là an tâm các ngươi!”. Tuyền thúc cười cười.

“Vậy còn chuyện nuôi heo thì sao?”. Kỳ Huy Nguyệt thấy thúc nhận rồi mà còn chưa cất tiền đi, y hỏi sang chuyện khác.

“Đã dặn được thêm sáu hộ gia giữ lại heo vào cuối năm, chờ tháng mười Một họ thịt heo xong thì thúc sẽ đưa người qua đây!”.

Mỗi hộ nuôi heo ở Điền Gia thôn năm nào cuối năm giết heo xong, đều phải thuê xe hoặc trong nhà ai có xe thì tự đánh xe mang thịt lên trấn trên bán cho lão bản lò mổ, cuối năm nay hai người nhà Đoạn Hành Vân tỏ ý muốn đặt hết toàn bộ số thịt heo, giá cả lại còn cao hơn trấn trên, ai mà không vui vẻ bán đây?

Kỳ Huy Nguyệt gật gù. “Thúc vất vả rồi!”.

“Có nơi mua một lần hết cả thịt heo cho bọn họ, bọn họ vui còn không hết, chưa kể thúc cũng chỉ là đi nói vài câu cũng không làm gì vất vả!”.

“Hảo!”. Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt.

Ngày mùng Ba tháng Tám, Dương thúc để Hồng thúc và Hồng thẩm cùng Dương thẩm đi thuê xe la nhà lý chính để vận chuyển thùng đồ ăn và chén đĩa lên bến tàu, còn thúc sáng sớm đã đánh xe bò đưa thợ sửa mái ngói đến Đoạn Gia thôn, một đường đến cổng Đoạn gia.

Cũng chỉ là sửa mái ngói, chỉ tiêu tốn vài ngày thời gian là xong. Vì vậy Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân sẽ dọn tạm qua Dương gia ở ba bốn ngày, Dương thúc đưa người về đến thì lại cùng Dương Đào hỗ trợ dọn dẹp chăn màn, tủ quần áo, đồ đạc của hai người họ qua nhà thúc.

Dương Đào ở bên Dương gia dọn dẹp sạch sẽ một căn phòng nhà mình dư ra cho hai người Đoạn Hành Vân ở lại vài ngày.

“Dương tỷ! Ta qua hỗ trợ tỷ!”. Kỳ Huy Nguyệt đi vào tới nơi.

“Tiểu Thất muội muội, phòng ốc này ta đã sớm dọn xong trước hai ngày rồi! Hôm nay chỉ cần lau qua là được, bên đó dọn xong rồi?”.

“Ừm, cũng không có đồ gì nhiều ngoài mấy gia cụ đặt lúc thành hôn, sớm đã dọn xong!”. Kỳ Huy Nguyệt gật gật đầu.

“Vậy chúng ta ra cổng hỗ trợ bê đồ vào!”.

“Tỷ không cần đâu, ba người chúng ta dọn là được rồi!”.

Một cô nương mảnh mai như vậy sao có thể để nàng giúp bưng bê đồ nặng như vậy được cơ chứ?

Dương Đào lôi Kỳ Huy Nguyệt xềnh xệch ra bên ngoài. “Đi thôi!”.

Kỳ Huy Nguyệt bị kéo đi như bay: “….”.

Lực sĩ Dương Đào!

Buổi chiều, Kỳ Huy Nguyệt đang xách nước lạnh có pha lẫn siro táo dại từ Dương gia qua bên sân nhà mình, đưa nước cho Đoạn Hành Vân, Dương thúc và đội thợ sửa nhà đang bận rộn bên đó.

Đoạn Hành Vân cởi áo hỗ trợ nâng vật liệu lên cho các thợ sửa đang ngồi ở phía trên cao, thấy người đến, hắn dừng tay lại. “Chờ lát nghỉ ngơi ta qua lấy là được, sao phải chạy sang bên này?”.

Kỳ Huy Nguyệt lườm hắn một cái, rút khăn tay lau mồ hôi trên trán cho chồng nhà mình.

Đoạn Hành Vân câu môi cười.

Thợ sửa trưởng nhìn thấy cảnh này thì nói với Dương thúc bên cạnh. “Tình cảm phu thê của cháu ông thật tốt!”.

Dương thúc cười lên ha hả, rối rít gật đầu đúng vậy, đúng vậy!

Đoạn Hành Vân nghe mà thích ý trong lòng, lén lút sờ tay nhỏ của tiểu tức phụ hắn vài cái, thầm nghĩ cơm trưa nay phải bảo tức phụ tăng thêm phân lượng thịt cho mấy người thợ sửa này.

Chỉ cần không đánh chủ ý lên diện mạo bề ngoài của tiểu tức phụ hắn, hay gì gì đó tương tự thì hắn vẫn luôn rất rộng rãi với tất cả người ngoài.

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (1)

“Tiểu Thất có nhà không?”. Một giọng nữ cao với âm điệu the thé vang lên từ bên ngoài cổng.

Kỳ Huy Nguyệt 囧.

Ôi giồi ôi!

Giọng nữ cao này là của con dâu Dung ma ma, mọa sư!

Đoạn Hành Vân nhíu mày. “Đám người đó lại muốn đến làm thiêu thân gì?”.

Kỳ Huy Nguyệt nhăn nhó.

Ta cũng không biết a!

Thân cũng đã đoạn, còn muốn đến kiếm chuyện thì bọn họ chắc đang trải qua cuộc sống hàng ngày rất buồn tẻ rồi!

Thật không biết mấy kiếp trước mình có lỡ đắc tội Đại thần xuyên việt hay là mấy con hàng này không?

Sao cứ bị mấy con hàng này đeo không buông vậy nha?

Nói gì thì nói vẫn may là y chỉ có một nhà mẹ đẻ, nếu có vài cái thế này chắc ôm chồng xuyên về quá!

Kỳ Huy Nguyệt đưa mắt nhìn hàng rào trúc cạnh cổng nhà mình.

Đoạn Hành Vân: “….”.

Cổng của Đoạn gia, khi đám người Kỳ gia chờ được người đi ra tới, hai cánh cổng đồng thời mở rộng thì ai lấy theo bản năng mà lùi lại cả vài bước lớn, sắc mặt đều hiện lên vẻ đề phòng.

Kỳ Huy Nguyệt: “….”.

Mạ cha ơi!

Vừa nhìn thấy y thì bày ra vẻ mặt thái độ sợ hãi, vậy mà cư nhiên còn dám kéo đến cổng nhà y!

Đám người Kỳ gia vừa nhìn thấy Kỳ Huy Nguyệt là không tự chủ được nhớ đến trận đòn bị đánh hồi trước, nay lại thấy Đoạn Hành Vân đứng bên y, sắc mặt hắn tối tăm đến âm trầm. Mấy kẻ gan chuột mắt hoẵng bất chi bất giác rụt cổ lại một cái, đứng đưa mắt liếc lên liếc xuống.

Kỳ Huy Nguyệt: “….”.

Nhìn đi, nhìn xem đi, nhìn xem mấy con hàng này rốt cuộc là đang muốn diễn cái xiếc khỉ gì thế?

“Kỳ lão thái, Kỳ Thắng, Kỳ Hùng các ngươi hôm nay kéo con cháu mình đến nhà ta làm cái gì?”. Kỳ Huy Nguyệt hùng hổ nhìn cả đám người Kỳ gia đứng chật đường đi.

Thôn dân chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng đã nhốn nháo rủ nhau cùng kéo đến hướng bờ sông, lý chính biết tin cũng vội vàng đi tới bên này.

“Tiểu Thất là muội muội phải không?”. Một nữ nhân ước chừng mười tám, mười chín tuổi đứng cạnh Kỳ Tuấn và phía sau Dương thị bỗng nhiên lên tiếng.

Kỳ Huy Nguyệt cong môi cười. “Vậy ngươi là ai nha?”.

Nữ nhân kia ngạc nhiên, sau đó thì bình tĩnh đưa ánh mắt khinh thường nhìn qua y. “Ta là Đại biểu tẩu của muội, ta vào cửa đã gần tháng nay, vẫn còn chưa có cơ hội để gặp người nào của Tứ phòng!”.

Lời nữ nhân vừa nói ra vẻ mặt của mấy thôn dân đều trở lên kì lạ, ai cũng biết phu thê Tứ phòng Kỳ gia đã sớm qua đời, nay chỉ còn lại một mình Tiểu Thất hài tử này, nhưng lúc trước cũng đã làm náo loạn đến đoạn thân, vậy mà còn nói chưa gặp qua người nào của Tứ phòng ở Kỳ gia.

Ngươi mà gặp được chắc là quỷ a!

Kỳ Huy Nguyệt tặng nàng ta cái ánh mắt khinh thường. “Ngươi bị ngốc à? Ta và một nhà chồng ngươi sớm đã đoạn thân, ta lấy đâu ra Đại biểu tẩu, ăn có thể ăn bậy, làm cũng có thể làm bậy nhưng riêng việc nhận người thân này thì ngươi đừng có loạn nhận!”.

“Ngươi –!”. Nữ nhân nhướn hàng mày thanh tú nhìn Kỳ Huy Nguyệt.

“Ta nói không sai sao? Ngu xuẩn!”. Kỳ Huy Nguyệt lại khinh bỉ thêm một chút.

“Ngươi dám nói tức phụ ta là ngu xuẩn?”. Kỳ Tuấn mặt mày phừng phừng lửa giận lên tiếng với Kỳ Huy Nguyệt.

“À ~ ——!!”. Kỳ Huy Nguyệt kéo dài giọng, liếc gã một cái. “Ta quên mất, hẳn phải là một đám cùng ngu xuẩn mới đúng, trong đó đặc biệt ngu xuẩn là phu thê một nhà ngươi!”.

Kỳ Tuấn còn muốn phát hỏa giận trong lòng bấy lâu thua thiệt từ Kỳ Huy Nguyệt ra, thì Kỳ lão thái bà đứng bên đã hắng giọng cản gã lại. “A Tuấn, đang ở bên ngoài mà tranh tranh cãi cãi còn ra thể thống gì nữa, ngươi mau đứng ra một bên đi, cả tức phụ của ngươi nữa!”.

Mọi người Kỳ gia và thôn dân vừa nghe nhất thời đều nghĩ trong lòng, Kỳ lão thái bà nói lời này thật sự là không xấu hổ, dạo gần đây Kỳ gia liên tiếp có hỷ sự trong nhà thì tình hình còn đỡ hơn đôi chút, còn lúc trước cũng không biết là người nào chuyên ở bên ngoài, cứ hai ba ngày một trận lớn tiếng gây gổ cùng mấy đại nương khác ở trong thôn, to tiếng mắng chửi thì thôi đi ngay cả lời chửi tục tĩu gì cũng buông ra.

Tham Khảo Thêm:  Chương 115: Chương 115

Kỳ Huy Nguyệt cũng hơi 囧, lão yêu bà này hôm nay tự nhiên đổi tính?

Không đâu! Thà tin heo mẹ biết leo cây còn hơn tin Từ Hi thái hậu bỗng dưng nổi lòng trắc ẩn!

Hai phu thê Kỳ Tuấn bị mắng cũng không lên tiếng nữa,  liền quay đầu hướng về phía Kỳ Huy Nguyệt trừng mắt, tính toán chờ lát nữa phải thu thập  y cho thật tốt.

“Kỳ Huy Nguyệt, hôm nay chúng ta đến nơi này cũng chỉ hỏi rõ ngươi, tại sao ngươi lại dùng bí phương phối món ăn có thể kiếm tiền như vậy mang ra ngoài, chúng ta dù có đoạn thân với ngươi thì cũng không thay đổi được chuyện ngươi đã trưởng thành ở Kỳ gia ta mười bốn mười năm năm qua, nay ngươi đã dám mang bí phương của Kỳ gia ta ra ngoài thì cũng phải gánh được hậu quả!”. Kỳ lão thái chống gậy xuống đất hai cái, cái cằm hếch lên, sắc mặt không vui nói một câu.

Kỳ gia và bà ta đã nghe thấy được lời đồn khắp thôn, trong khi đó còn sai lão Đại Kỳ gia ghé qua bến tàu xem thực hư, thấy sạp nhỏ bán thức ăn mà Dương thị và Hồng Nhị thị đứng bán quả thật rất đông khách, tranh giành nhau đến mua. Bà ta nghe mà tức đến nổ phổi, thở một hơi còn thấy đau ngực, y như bạc kia kiếm ra được lẽ ra phải thuộc về bà ta, còn đang muốn tìm cớ gì đó để chiếm được khoản thu mỗi ngày vài lượng bạc kia thì thấy Hồng Nhị phòng nói với Trần đại nương, mấy món ăn này là do Kỳ Huy Nguyệt khéo tay làm ra. Nếu là do Kỳ Huy Nguyệt thì không phải tương đương với việc đây là dùng bí phương của nhà mẹ đẻ của y sao? Bởi vì, nấu ăn là việc không dễ, để có một tay nghề nấu được ngon thì phải luyện tập rất lâu, bà ta nghĩ đó là do nương của Kỳ Huy Nguyệt lén lút giấu lại bí phương cho y, khi còn sống tay nghề nấu ăn của nàng —— Tiểu nhi tức của bà ta lúc đó cũng ngon hơn bất cứ thôn dân nơi này bao lần, nghĩ ngay đến cơ hội này bà ta liền dùng nó tới áp lên đầu Kỳ Huy Nguyệt, ngươi ở Kỳ gia ta bao năm học nấu món ăn, học kĩ thuật của Kỳ gia ta, rèn luyện nên một tay nghề, vậy mà còn dám mang ra bên ngoài cho người ngoài và nhà chồng ngươi kiếm bạc lớn. Nói thế nào thì Kỳ gia bà ta cũng có lý trong việc này!

Cho dù một ngày kiếm được năm lượng bạc phần lớn là do Trần đại nương thổi phồng, nhưng với lượng khách như thế, món ăn lại toàn là thịt thì ít nhiều chắc cũng phải có đôi lượng bạc. Nếu bà ta chiếm được bí phương món ăn vào tay, còn sợ mỗi tháng không thu được mấy chục lượng bạc sao? Hôm nay, dù có nhờ đến lý chính phân xử thì bà ta cũng phải chiếm được bí phương này!

Kỳ lão thái thời gian này nghèo đến ngu người rồi, người ta trong nhà nhiều con nhiều cháu thì càng vui càng nhiều phúc, nhưng với bà ta thì nhiều con nhiều cháu tương đương với việc phải tiêu tốn nhiều bạc cho chúng thú thê gả chồng. Bà ta nghĩ bí phương kia có thể giúp bà ta đổi đời, có thể mua tòa nhà, mua cửa hàng ở trong trấn trên rồi. Đến lúc đó bà ta cũng có thể tới trong trấn ngày ngày hưởng phúc, làm sao còn phải ở lại chỗ nông thôn này, quản nhiều đến chuyện khác hay không, cứ phải chiếm được bí phương kia rồi tính.

Người trong thôn đứng vây xem, ngươi một lời ta một câu nói chuyện, có người thì ủng hộ Kỳ gia, nói gì thì bí phương nấu nướng đều là của nhà mẹ đẻ chỉ truyền xuống cho người trong nhà, tuy cũng được coi là một phần đồ cưới cho nữ nhi trong nhà khi xuất giá, nhưng dù sao Kỳ gia và Kỳ Huy Nguyệt đã sớm đoạn thân, nay Kỳ Huy Nguyệt còn dùng bí phương của Kỳ gia mà nấu món ăn bán lấy tiền thì không đúng. Có người không ưa Kỳ lão thái lại phản bác, không thể để cho Kỳ lão thái được như ý nên quấy rối.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.