Nghe những lời thôn dân phản bác Kỳ lão thái, tức phụ Kỳ Tuấn là Dương tiểu thị lại đứng ra dịu giọng nói, đây là chuyện riêng của phu gia nhà nàng ta, lại liên quan đến tay nghề mà nãi nãi truyền xuống cho các tôn nữ trong nhà, nay Kỳ Huy Nguyệt mang ra ngoài dùng để kiếm tiền về cho nhà chồng y và những hộ gia không có quan hệ thì không ai có thể nhịn được, tay nghề nhà mẹ đẻ sao có thể tùy tiện mang ra ngoài như vậy được đây?
Mọi người vừa nghe lời này đều nhìn về phía Kỳ Huy Nguyệt, có người cũng thật sự nghĩ như vậy. Tay nghề nhà mẹ đẻ đâu có thể tùy tiện mang ra cho người ngoài kiếm tiền được nha!
Tần đại nương đứng trong đám người tỏ vẻ khinh thường ra mặt, bà ta chính là ghi hận Kỳ Huy Nguyệt hôm qua còn đuổi khéo bà ta và hai cô con dâu ra cổng nữa kìa. Nay bí phương món ăn ngon nguyên lai là do y trộm nhà mẹ đẻ mang ra dùng kiếm tiền đầy túi của mình!
Kỳ Huy Nguyệt giận quá hóa cười.
Y đã sớm biết Kỳ lão thái bà này chính là người kiến thức hạn hẹp, lại quen thói chiếm lợi ích nhỏ, tuy rằng bà ta biết rõ bản thân lần này đến cửa nhà y vốn không thể nào chiếm được cái gì, nhưng cái bản tính thích chiếm lợi ích của người khác lại không thể sửa đổi, mà bà ta cũng chẳng muốn sửa. Bà ta có khi còn đắc ý cho rằng kẻ bị chiếm lợi ích là kẻ ngu ngốc, người có thể chiếm được lợi ích của người khác chính là người thông minh!
“Ngươi cười cái gì?”. Kỳ lão thái xụ mặt xuống nhìn Kỳ Huy Nguyệt, hai vệt da nhăn nhéo trên má cũng xụ xuống theo, vừa nhìn đã biết bà ta là một lão phụ nhân cay nghiệt.
“Từ khi cha ta qua đời, các ngươi mới để ta xuống bếp nấu cơm xào rau ngày ba bữa, cũng từ lúc đó trở đi một nhà Kỳ gia các ngươi ngày ngày không ăn cháo loãng thì là rau luộc, nói ta học tay nghề nấu ăn của lão thái bà ngươi, ngươi không thấy buồn cười ư? Chưa kể —— lão thái bà ngươi quanh năm có bao giờ xuống bếp qua, đến việc phân biệt dầu muối có khi còn không biết, lại nói biết nấu ăn sao? Vậy mà cũng dùng lý do này ra để muốn chiếm phương pháp làm món ăn từ trong tay ta!”. Kỳ Huy Nguyệt cười chế giễu một đám người Kỳ lão thái.
Kỳ lão thái nghe đến đây liền sẵng giọng. “Ta có nói là ngươi học từ tay ta sao? Còn không phải là do Chấn thị quỷ đoản mệnh kia, cũng chính là nương ngươi đã lén lút để lại bí phương nấu ăn cho ngươi. Ngươi học xong còn muốn mang ra ngoài kiếm tiền về cho nhà chồng ngươi và người ngoài, ngươi nghĩ đẹp lắm! Cho dù chuyện này có kiện đến Huyện lệnh lão gia thì ngươi cũng không chiếm được nửa phần đạo lý, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn giao bí phương của Chấn thị ra đây, sau đó thì ngươi dừng lại việc làm ăn buôn bán ở bến tàu. Nếu không cũng đừng trách chúng ta người đông mà chèn ép ngươi!”.
Có thôn dân nhịn không được khẽ trách cái miệng lưỡi độc địa của Kỳ lão thái, nói con dâu đã sớm mất của bản thân mình là quỷ đoản mệnh này kia, thật đúng là một ác phụ mà. Bà ta không sợ nửa đêm Chấn thị tìm đến đầu giường bà ta hỏi chuyện sao?
“Nếu theo lời ngươi nói những món ăn ta đang bày bán là bí phương của nương ta để lại, vậy thì có liên quan gì đến ngươi?”. Kỳ Huy Nguyệt cười hớn hở hỏi lại.
Trong đầu Kỳ Huy Nguyệt y chứa không đến hai trăm món ăn thì cũng là hơn trăm món, y còn đang có dự định sắp tới làm giàu trên con đường này, mà còn ngại chưa tìm được lý do giải thích với bên ngoài, giải thích rõ tại sao y lại biết nhiều đến vậy, không ngờ hôm nay lão thái bà này lại mang lý do ngôn chính danh thuận đến cho y. Vừa nghĩ như vậy thì Kỳ Huy Nguyệt liền muốn ha ha cười lớn khen lão Dung mama kiêm Từ Hi thái hậu này một phen!
Kỳ lão thái trừng mắt nhìn Kỳ Huy Nguyệt, nói như đương nhiên. “Nàng đến nhà chúng ta chính là người của nhà chúng ta, đồ đạc của nàng chính là đồ của Kỳ gia chúng ta! Đừng nói là bí phương mà cho dù là thứ khác cũng phải thuộc về Kỳ gia ta!”.
“Bí phương dạy phương pháp chế biến món ăn này, cũng được miễn cưỡng coi là đồ cưới của nương ta mang đến Kỳ gia khi xuất giá, nương ta qua đời thì chắc chắn sẽ để lại cho ta, vòng vàng và tất cả bạc áp rương của nương ta các người cũng đã chiếm vào tay, nay lại còn muốn chiếm luôn phương pháp làm vài món ăn này à? Chưa kể —— ta cũng chưa nghe nói qua đạo lý đồ cưới của con dâu phải giao cho nhà chồng. Kỳ lão thái, đồ cưới của trưởng tức, nhị tức, tam tức và hai cháu dâu của bà vừa vào cửa Kỳ gia cũng phải giao ra cho bà quản lý à? Thật không ngờ nha! “. Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt.
Người trong thôn vừa nghe lời này thì lập tức ở bên cạnh nói đúng vậy, đúng vậy. Nào có đạo lý nhà chồng muốn chiếm đồ cưới và tay nghề riêng của nhà mẹ đẻ của con dâu chứ? Ai lấy nhao nhao nói Kỳ lão thái làm người nên chừa lại đường lui, cho dù có thèm khát bạc thì cũng biết điểm dừng, hai bên đã đoạn thân thì bà ta tay cũng đừng có duỗi quá dài.
Kỳ lão thái nghe đến đây thì hai mắt hấp háy, còn thật đang nghĩ muốn dùng cái cớ này để lừa ép tất cả con dâu và cháu dâu trong nhà, để bọn họ lấy tất cả đồ cưới trong tay mình ra giao cho bà ta.
Đám con cháu dâu của bà ta thì âm thầm biến sắc, thầm hận Kỳ lão thái và Kỳ Huy Nguyệt đến nghiến răng.
Đừng hòng mơ tưởng đến đồ cưới trong tay bọn họ!
Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi khinh thường một đám người Kỳ lão thái, trong lòng nghĩ may mà đoạn thân rồi, nếu chưa đoạn thân thì thật đúng là phiền toái nhiều nhiều lắm! Bây giờ mấy con hàng này có náo loạn cỡ nào nữa cũng vô dụng, tiền bạc trong tay y, y không cho, không ai nói y và Đoạn Hành Vân nửa câu không đúng.
Thật muốn Like cho sự cơ trí của mình vài cái!
Kỳ lão gia tử mỗi lần đều hiện thân “đúng dịp”, lão đi đến đứng ở bên ngoài nghe thấy thôn dân chê trách một nhà Kỳ gia tham lam, ích kỉ, thích chiếm tiện nghi thì trợn mắt nhìn Kỳ lão thái. “Còn không trở về! Mất mặt như vậy vẫn chưa đủ à?”.
Đoạn Hành Vân câu môi cười nhìn lão. “Kỳ lão gia tử, vừa rồi chúng ta và thôn dân có nghe Kỳ lão thái nói qua, Kỳ gia các ông có một qui củ là con dâu vào cửa Kỳ gia, phải dâng lên của hồi môn của chính bản thân để cha mẹ chồng quản lý, này còn không phải nói rõ ra rằng Kỳ gia các người có sở thích chiếm của hồi môn của con cháu dâu vào tay? Quy củ này là do ông đặt ra sao, Kỳ lão gia tử? Đoạn mỗ hôm nay thật mở rộng tầm mắt!”.
“Phụt——!!”. Kỳ Huy Nguyệt và thôn dân đều phụt cười.
Đoạn Hành Vân thật độc miệng!
Hắn nói như vậy khác nào chửi nguyên một đám hán tử Kỳ gia thích ăn bám nữ nhân, đứng đầu là Kỳ lão gia tử.
“Ồ, hán tử đoạn gia thật có phúc khí nha! Nguyên lai —— bao năm qua hán tử trong nhà hay tất cả người Kỳ gia đều được các nàng dâu gả vào nuôi sống nhờ của hồi môn!”. Dương thúc cười ha hả, giọng lớn đến mức ai cũng nghe được.
Kỳ lão gia tử giận đến tím mặt, dù trong lòng nghĩ nữ nhân đến nhà chồng thì phải nghe lời hán tử trong nhà. Nhưng hiện tại bao thôn dân đang nhìn vào, người trọng mặt mũi như lão không thể nói chuyện này là đúng được. “Kỳ gia chúng ta sao có thể muốn đồ cưới của con dâu được? Chuyện vô lý và không có mặt mũi này, Kỳ gia chúng ta không thể làm ra!”.
Đám con dâu và cháu dâu của Kỳ lão gia tử và Kỳ lão thái nghe vậy thì thoáng thở phào, vừa rồi cả đám còn rất sợ Kỳ lão gia tử không cần mặt mũi giống như Kỳ lão thái mà nói “con dâu vào cửa Kỳ gia phải giao đồ cưới ra, đó là quy củ của Kỳ gia ta”, cho dù bây giờ bọn họ phối hợp chỉ là diễn trò để cùng nhau chiếm bí phương chế biến món ăn của Kỳ Huy Nguyệt, nhưng sau khi chiếm xong ai mà biết Kỳ lão thái có trả lại đồ cưới cho bọn họ không?
Phải đề phòng!
Đám hán tử Kỳ gia thì oan ức nghĩ, quả thật bọn họ không động được vào đồ cưới của tức phụ mình, càng không hề có ý tứ động tới. Hơn nữa có đôi khi bọn họ ra ngoài làm công, khi mang tiền về còn bớt lại một chút để cho tức phụ của mình có thể tích góp nhiều tiền riêng hơn. Nếu không —— với tính cách thích hoang phí, chỉ ích kỉ lo sắm sửa cho riêng mình của Kỳ lão thái thì chờ khi phân gia, Tam phòng Kỳ gia bọn họ ngoài một nhà lão Đại Kỳ gia ra thì không ai chiếm được trái ngon gì.
Kỳ lão gia tử cảm thấy rất mất mặt, lão gọi tất cả người nhà mình rời đi.
Đoạn Hành Vân thay đổi nét mặt, hai mắt phượng đen kịt nhìn Kỳ lão gia tử rồi dừng trên đám người Kỳ lão thái. “Tức phụ ta và các người đã sớm đoạn thân, đều lo do các người tìm tới. Nếu sau này còn dám đến nhà ta kiếm chuyện, tức phụ ta có cầm dao đòi đuổi chém các ngươi, ta và thôn dân cũng sẽ không ngăn cản hay ra mặt lần nữa!”.
Kỳ Huy Nguyệt: “….”.
Ta thật ra hôm nay không có ý nghĩ cầm dao rượt chém đám người này đâu!
Các ngươi nhất định đừng nghe thằng chồng ta nói, phải tin ta!
Vì là dao chặt củi nên nặng lắm, thật đó!
Đám người Kỳ gia đen mặt lại, có chút không tình nguyện rời đi.
Thôn dân thấy sự việc đã kết thúc, cũng nhanh chóng giải tán, còn phải đi loan truyền tin đồn này cho những ai chưa biết a, rất sợ người bên cạnh nhanh chân đi trước.
Thật sốt ruột chết người!
Mấy người thợ sửa mái nhà thì há miệng nhìn một đám người Kỳ gia, rồi nhìn xuống Kỳ Huy Nguyệt vừa mềm mại lại gầy yếu bên dưới.
Vị Đoạn đương gia này vừa nói “tức phụ ta có cầm dao đòi đuổi chém các ngươi, ta và thôn dân cũng sẽ không ngăn cản hay ra mặt lần nữa!”, là ý gì vậy?
Kỳ Huy Nguyệt nhìn thằng chồng mình.
Đoạn Hành Vân bình tĩnh mỉm cười.
Sao y nghi ngờ thằng chồng mình là gián điệp nằm vùng của mấy con hàng Kỳ gia phái tới vậy?
Ngươi nói tức phụ ngươi y như cọp mẹ vậy —— ngươi không ngại mất mặt sao?
Hừ, Kỳ Huy Nguyệt lén lút nhéo lên thắt lưng của thằng chồng nhà mình.
Đêm nay thu thập ngươi!
Dạy chồng là phải dạy từ lúc mới thành thân, ngay đêm tân hôn kìa. Nếu không cứ nhìn thằng chồng y bây giờ xem —— muốn lật trời rồi!
Đối với người ngoài, Kỳ Huy Nguyệt đối đãi “rộng lượng” hơn rất nhiều so với mấy con hàng Kỳ gia, nhưng đó là Kỳ Huy Nguyệt, còn với Hồng thẩm “nữ trùm thôn” chỉ đứng sau Đoạn Hành Vân thì không hề! Buổi chiều cùng ngày thẩm vừa bán hàng về đến thôn, nghe tin đồn từ người trong nhà, thẩm không nói hai lời, kéo cả nhà chồng và nhà mẹ đẻ đông như một đội quân nhỏ cùng đánh đến từng nhà, Trần đại nương và Tần đại nương chắc chắn không thể thoát được.
Hồng nhị thẩm trừng mắt nhìn Tần đại nương một cái, rồi chống nạnh chửi. “Mọi người ra đây mà xem này, cái thứ tham lam keo kiệt còn không biết xấu hổ! Cách đây mấy ngày, bà ta có đến Đoạn gia, thấy tiểu tức phụ của Vân tiểu tử ở nhà một mình, nghĩ Tiểu Thất tuổi nhỏ tâm tính dễ dụ cho nên bà ta và hai con dâu chỉ mang theo mấy cái trứng gà mà muốn Tiểu Thất dạy bà ta phương pháp chế biến mấy món ăn chúng ta đang bán ở bến tàu cho nhà bà ta, nói gì mà nhờ Tiểu Thất dạy cách kiếm tiền. Thật là nực cười! Đó là tay nghề kiếm cơm hiện tại của riêng Đoạn gia, ngày hai người thành thân Hồng Nhị phòng Hồng gia ta cũng chỉ là đến nhà giúp dọn dẹp qua loa, vậy mà hai người họ vẫn nhớ đến và tri ân muốn báo đáp, cho nên tạo cơ hội cho ta và Dương tẩu tử của Dương gia cùng nhau kiếm tiền. Đây là tay nghề riêng của y, sao có thể dễ dàng truyền lại cho người ngoài. Đúng là thứ đồ không biết xấu hổ giống một nhà nào kia! Trần đại nương, con trai ngươi thì ra đường nói xấu Vân tiểu tử, đưa tin đồn vô căn cứ cho hắn, còn ngươi thì cậy già mà lên mặt muốn chiếm tiện nghi của nhà người khác!”.
“Trần đại nương, ngươi ngày thường ở trong thôn là cái dạng gì chúng ta đều biết rõ. Ba nhà chúng ta bán đồ ăn ở bến tàu, mỗi ngày mệt nhọc vất vả kiếm được vài chục văn lẻ mang về đổi gạo đổi dầu cải thiện sinh hoạt trong nhà, cư nhiên đến miệng của ngươi thì đưa tin đồn thất thiệt ra ngoài, nào là chúng ta kiếm được mỗi ngày năm lượng bạc! Ngươi nghĩ năm lượng bạc là mưa từ trên trời rơi xuống hả? Ngươi dám đặt điều thì đừng có trách ta không nể mặt ngươi lớn tuổi mà xé miệng ngươi ra! Vân tiểu tử và tiểu tức phụ nhà hắn, hai người không cha không nương dựa vào nhau sinh hoạt, các ngươi đừng có nghĩ đặt lời đồn nhảm thêu dệt cho thanh danh của hai đứa nhỏ số khổ, nếu không lão nương cũng không tha cho các người!”.
“Ta… Ta… ta cũng đâu có nói cái gì!!”. Trần đại nương nhìn đám người Hồng thẩm đông đảo kéo đứng chật kín sân nhà mình thì run như tàu lá.
“Còn nói? Bà chính là đồ già mà không đứng đắn, hay qua lại với mấy thứ người miệng rộng giống nhau. Mấy cái tin đồn nói xấu nhà Vân tiểu tử ở trong thôn, bà còn tưởng ta không biết là do bà và ai kia miệng rộng loan ra sao? Nếu để nhà chúng ta bắt gặp thì cũng đừng hỏi tại sao chúng ta cho bà đẹp mặt!”. Hồng đại nương mẹ chồng của Hồng thẩm cũng là một “nữ trùm thôn” nổi danh một thời hồi còn trẻ, nãy giờ ở bên cạnh mới lên tiếng.
Nhà Hồng đại nương ở trong thôn anh em thân thích họ hàng rất đông, cho nên không mấy ai trong Đoạn Gia thôn cả gan làm loạn đến tận cửa nhà Hồng gia. Vì thế, dù bị mẹ chồng con dâu Hồng gia chống nạnh chửi mắng, Trần đại nương và Tần đại nương cũng chỉ biết —— nhịn!
Ngay cả Kỳ lão thái đứng hóng bên ngoài, nghe thấy lời bóng gió của Hồng đại nương ám chỉ bà ta là “ai kia miệng rộng” cũng chỉ biết tức giận đến ngực phập phồng, mà không dám mở miệng ho he, bà ta cũng đã từng khẩu chiến với Hồng đại nương qua vài trận và ăn thua thiệt đủ vài lần, nên biết rõ sự lợi hại của Hồng đại nương là thế nào.
Kỳ Huy Nguyệt sau khi biết tin thì thật bái phục tầm nhìn xa của mình.
Xem đi, xem đi! Gặp Hồng thẩm thì mấy người hay kiếm chuyện còn không phải sẽ chịu thua thiệt a!
Qua vụ lông gà vỏ tỏi này, Đoạn Gia thôn tiến vào mùa thu hoạch vụ thu cho nên yên ắng được vài ngày.
Đoạn gia có ba mẫu trồng lúa nước, vào ngày mùa đến, Đoạn Hành Vân vào trong thôn tìm thuê vài người trong các hộ gia không có ruộng, trả mỗi người mười năm văn tiền không bao cơm trưa một ngày, rồi cùng mấy hán tử đó xuống ruộng thu hoạch lúa nước về.
Kỳ Huy Nguyệt lần này bị cưỡng chế ở nhà, cho nên đến giờ cơm trưa thì y đi đưa cơm nước cho chồng nhà mình và Dương thúc ở ruộng, rồi bận rộn đi cắt cỏ heo, giặt giũ, khâu vá cùng Dương Đào.
Vài ngày trải qua mùa thu hoạch bận rộn thì nhà lợp mái ngói của hai người cũng đã sửa xong, Đoạn Hành Vân phơi lúa ở ngoài sân phơi của thôn, Kỳ Huy Nguyệt thì ở nhà dọn dẹp trong ngoài một lượt.