Tần đại nương thấy đám con dâu của Hồng gia và Dương thẩm hùng hổ xông lên, bà ta liền vội vàng thụt lùi lại. “Ta… ta… đâu… ta đâu nói gì đâu! Cũng không có nói rõ là tiểu tức phụ nhà Đoạn gia có gian tình với dã nam nhân kia a –!!!”.
Lời vừa nói xong, Hồng đại nương liền tiến tới nắm tóc Tần đại nương, tát bà ta mấy cái. “Ngươi già mà không đứng đắn! Còn dám nói xằng nói bậy! Ta cho ngươi nói năng xằng bậy –!!!”.
“Á — lão bà nương điên này!”. Tần nương bị đau đớn bất ngờ nên kêu ầm lên, sau khi hồi thần liền muốn đánh trả.
Ba con dâu nhà Hồng đại nương và Dương thẩm thấy thế liền chạy đến hỗ trợ, người kéo áo, người giữ tay, người xô đẩy Tần đại nương.
Kỳ Huy Nguyệt hơi 囧.
Y không ngờ ngoài Dương gia và Dương thẩm ra, ở trong thôn vẫn còn có người nguyện ý ra tay đánh người vì y đấy. Cứ nghĩ Hồng đại nương và Hồng gia chỉ là nghĩ đến quan hệ cùng hợp tác làm sinh ý với một nhà hai người y cho nên bây giờ ra mặt giúp y nói vài câu công đạo, nhưng thật không ngờ hiện tại còn chưa nói đến vài lời thì bọn họ đã vung tay đánh người rồi.
Kỳ Huy Nguyệt nhìn một màn này, bỗng nhiên có chút hưng phấn, rút tay ra khỏi tay Đoạn Hành Vân, còn muốn xắn tay áo lên cùng — đánh hội đồng!
Đoạn Hành Vân: “….”.
Hắn đưa tay giữ chặt tay tiểu tức phụ nhà mình.
Đánh mấy kẻ này còn không sợ bẩn tay tiểu tức phụ hắn sao?
Kỳ Huy Nguyệt: “….”.
Chàng làm gì?
Y rút tay mình ra khỏi tay thằng chồng nhà mình không được, hết cách nên chỉ đành nghĩ cách khác. Sau một hồi, y đảo đảo hai mắt rồi đột ngột cầm khăn tay giơ lên, che mặt, òa khóc nức nở. “Tại sao lại như vậy? Chúng ta chẳng qua cũng chỉ muốn kiếm thêm chút tiền về cải thiện sinh hoạt trong nhà mà thôi –! Tại sao lại bị người ta ghanh ghét đến không nói lý như vậy chứ? Phu thê chúng ta dù đang bận rộn thu hoạch ngày mùa nhưng hàng đêm vẫn vắt óc suy nghĩ biện pháp giúp tất cả hộ gia và thôn dân trong thôn chúng ta sắp tới cùng nhau kiếm tiền nữa kia mà! Hưc, hưc! Nay là bị vài hộ gia trong thôn ghanh tị, dẫn đến lời đồn đãi không hay, ảnh hưởng đến danh tiết như vậy. Sau này còn có thể làm ra chuyện thương thiên hại lý gì nữa không biết, chưa kể bên cạnh còn có Kỳ gia như hổ rình mồi, thực sự là muốn ép chết ta mà!”.
Lời này nói ra mục đích chính là để đả động một nhà lý chính trước tiên. Sau đó là đến tất cả thôn dân, sắp tới sinh ý trong nhà cần phải huy động một số đông nhân lực và quan trọng là tránh cho việc bị dòm ngó, cho nên Kỳ Huy Nguyệt cũng đã tính toán đến việc cùng dẫn dắt thôn dân kiếm thêm thu nhập. Nay vừa có thể đánh tiếng trước lại còn nhân cơ hội giáng thêm đòn vào lão thái bà miệng rộng Tần gia này thì cớ chi không làm!
Đặc biệt cơ trí!
Đoạn Hành Vân: “….”.
Sao nói khóc là khóc?
Không thể trước thương lượng cùng nhau sao?
“Tức phụ!”. Dù vậy Đoạn Hành Vân vẫn phải phối diễn cùng tiểu tức phụ nhà hắn, hắn dịu giọng lên tiếng an ủi.
Lý chính và tức phụ lý chính nghe rõ mồn một từng lời của Kỳ Huy Nguyệt, hai lão phu thê đưa mắt nhìn nhau.
“Tần đại nương này và đám bạn già của bà ta cũng quá thất đức, một tiểu tức phụ ngoan hiền thế kia mà bị bà ta bôi nhọ từ trắng thành đen.” Lý chính thở dài nhìn một màn đánh nhau loạn xạ phía trước.
“Tiểu tức phụ vừa ngoan, vừa xinh đẹp, lại có tay nghề nấu ăn khéo léo giỏi kiếm tiền vậy mà các người lại nói y bằng những lời lẽ thế kia, thật không thấy thẹn với lương tâm sao?”. Tức phụ lý chính cũng lên tiếng trách móc.
Có lý chính và tức phụ lý chính đi đầu thì những thôn dân đi theo xem chuyện ở bên cạnh đều thầm ngẫm nghĩ đúng thật là có chuyện này, nếu chỉ mời khách nhân vào sân nhà ngồi thì sao có thể gây ra chuyện gì mờ ám, chưa kể tiểu tức phụ Đoạn gia đúng là rất giỏi giang, bình thường ngoài những lúc đấu khẩu với đám người Kỳ gia ra thì đối với bọn họ miệng nhỏ rất ngọt.
Chẳng mấy chốc, dư luận trong thôn hầu như đều đứng về phía hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt.
“Bà mẹ các ngươi, chỉ biết đứng trơ mắt ra nhìn! Còn không mau tới giúp ta!”. Tần đại nương bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, vừa hét vừa mắng mấy người con dâu và cháu dâu cùng tướng công và các nhi tử của mình đang đứng xem náo nhiệt.
Tuy đây không phải lần đầu lão bà tử và nương của bọn họ gây chuyện thế này, nhưng đây là lần đầu tiên bị người kéo đến tận nhà đánh thẳng mặt.
Tần lão gia tử và Tần thợ săn cũng bất chấp mất mặt mà đứng ra can ngăn, bởi vì dù sao người bị đánh không chỉ là lão bà tử và nương bọn họ mà cũng là mặt mũi của Tần gia bọn họ.
Đoạn Hành Vân khó khăn lắm mới dỗ dành được tiểu tức phụ nhà hắn “nín khóc”, thấy vậy hắn liền đứng ra ngăn cản ba phụ tử nhà Tần gia, khóe môi hắn câu lên. “Các ngươi thật muốn nhúng tay vào việc mất mặt này?”.
“Chuyện này –!!!”. Ba phụ tử Tần gia nhìn nhau, cùng dừng bước.
Hung danh của Đoạn gia hán tử đúng là thứ bọn họ không thể chêu chọc!
Nay lại còn là do lão bà tử và nương bọn họ làm sai trước!
Tần thợ săn đưa mắt nhìn lên đánh giá Đoạn Hành Vân, thấy hắn vẫn bình tĩnh câu môi nở nụ cười như có như không. Ông ta ngày thường ở trong thôn vì coi hắn là đối thủ cạnh tranh trong công việc thợ săn, cho nên vẫn luôn chăm chú dõi theo Đoạn Hành Vân mọi lúc mọi nơi. Vì hay chú ý cho nên sự thay đổi của Đoạn Hành Vân trong thời gian này không qua khỏi con mắt của ông ta, bản thân hắn cũng không khác tức phụ mới cưới của hắn là bao nhiêu, khí thế quanh thân cũng như biến thành người khác, hoàn toàn không giống Đoạn Hành Vân trước đây.
Tần lão gia tử dù hơi e dè nhưng cậy mình là vai vế trên, cho nên lão xụ mặt nhìn Đoạn Hành Vân. “Ngươi chỉ đáng tuổi cháu nội của ta, không lẽ còn dám ra tay đánh cả ta?”.
Đoạn Hành Vân giận quá hóa cười. “Sao lại không?”.
Dứt lời, hắn đã vung tay về phía mấy nhi tử và tôn tử của Tần gia, một khi ra tay thì không lưu tình.
“Á——!!! mẹ ơi, cha ơi, đừng đánh nữa!”. Nhất thời tiếng người la hét ở sân nhà Tần gia càng ầm ỹ hơn.
Tần đại nương mắt thấy bị người đánh cho tối tăm mặt mũi, nhìn sang lại thấy con trai cháu trai nhà mình cũng bị đánh không kém, bà ta liền la lên. “Tôi nhận sai! Là tôi nói bậy! Tôi nhận sai mà! —— Là do tôi nghe Kỳ lão thái bà nương kia nói bậy a! Chứ tôi không có tận mắt nhìn thấy mọi chuyện, là bà ta hại tôi!”.
Hồng đại nương nghe mà tức giận cùng cực, lại tát cho Tần đại nương thêm một cái. “Nói lớn tiếng một chút! Là ai trước đặt điều làm ảnh hưởng thanh danh của nhà Hành Vân tiểu tử!? Kỳ lão thái lão bà nương kia đã nói những gì?”.
Tần đại nương run rẩy kể lại mọi chuyện, những lời bà ta nói bên ngoài đều là do Kỳ lão thái nói với bà ta và Trần đại nương, chứ không phải do bà ta tận mắt nhìn thấy.
“Thứ già không đứng đắn! Không biết xấu hổ!”. Hồng đại nương phỉ nhổ một hồi.
Thôn dân cũng cảm thấy Kỳ lão thái Kỳ gia này chính là miệng tiện, có nói là độc phụ cũng không ngoa.
Kỳ lão thái đứng ở bên ngoài, sớm nghe thấy mọi chuyện, lão thái bà run rẩy nhanh như sóc chạy trốn.
Có thôn dân nhìn thấy liền la lên. “Bà ta chạy kìa! Là Kỳ lão thái ——!!”.
Kỳ Huy Nguyệt cong môi cười, mấy con hàng Kỳ gia kia đúng là không yên được một ngày.
Sắp tới, lão tử sẽ làm cho một nhà các ngươi ở trong thôn bị cô lập hoàn toàn, còn để từng người các ngươi nếm đủ!
“Sao đến cả Kỳ lão thái Kỳ gia cũng nói như vậy? Không có lửa làm sao có khói!”. Trương Tiểu Vân đứng trong đám người thấp giọng nói một câu.
Kỳ Huy Nguyệt đưa mắt nhìn sang, thấy người lên tiếng là ai thì y cười híp mắt lại. “Bởi vì —— mấy kẻ chỉ biết ghanh tị đóa!”.
Đoạn Hành Vân mặt không biểu tình đưa mắt hướng về phía Trương Tiểu Vân hàm chứa ý cảnh cáo, đừng tưởng nữ nhân thì hắn không so đo, nếu nữ nhân này còn không biết điều thì cũng đừng trách hắn.
Trương Tiểu Vân bỗng nhiên rùng mình, cúi đầu thật thấp xuống.
Dù là chuyện náo động lớn cỡ nào thì cũng không ảnh hưởng đến việc Đoạn Gia thôn đang tiến vào mùa thu hoạch vụ thu, hết lúa rồi đến bắp, đậu phộng, củ cải ngoài ruộng chờ thu hoạch.
Thôn dân trải qua đoạn ầm ỹ này lại tiếp tục tiến vào vụ thu hoạch.
Đoạn Hành Vân bỏ ra chút thời gian lên trấn trên tìm Trác Túc Triệt đưa công thức cách phối những món hầm, xào và chiên cho hắn, sẵn tiện đến xưởng nung để đặt trước vài chục chum sành cỡ lớn sắp tới dùng để ngâm giấm táo, còn phải mua thêm những thứ tiểu tức phụ hắn yêu cầu.
Nhà Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân hiện tại cũng có hai mẫu trồng bắp, khi bắp đã chuyển màu vàng ươm, lá trên cây đã héo rũ thì sáng sớm Đoạn Hành Vân và Dương thúc xuống ruộng bẻ bắp, còn Kỳ Huy Nguyệt và Dương Đào thì cắt đậu nành xen canh trước đó trong ruộng bắp, đều bó lại chất lên xe bò mang về nhà.
Thời gian này công việc sẽ dồn dập kéo tới không ngừng, Kỳ Huy Nguyệt cũng không còn thời gian để bận tâm mấy con hàng Kỳ gia kia, cũng chẳng quản bọn họ liệu có đến tìm y gây chuyện hay không?
Bắp của hai nhà bẻ xong thì mang về nhà, trước khi phơi bắp ngô phải được bóc bỏ hết lá bẹ bên ngoài và râu ngô, rồi sử dụng lá bẹ để bó nhiều bắp thành túm treo phơi trên sào trúc trong sân.
Nhà hai người không trồng nhiều loại rau củ hạt khác nhau, vì thế sau khi thu hoạch bắp xong thành ra thanh nhàn hơn hộ gia khác rất nhiều.
Hai người lại tiếp tục dồn dập đến việc xử lý táo để ngâm giấm, đợt táo ngâm trước đây trong tháng Bảy có gần ngàn cân, nay đã chuẩn bị cho ra thành phẩm. Lần này đang đúng vào mùa táo cho nên việc hái táo và xử lý táo có chút cấp thiết, cần một số nhân lực lớn. Dương thẩm và Hồng thẩm bận bịu bán sạp hàng ăn ở bến tàu mỗi ngày, cho nên Kỳ Huy Nguyệt thương lượng với Đoạn Hành Vân để hắn vào trong thôn tìm Hồng đại nương, nhờ mấy con dâu của đại nương và tức phụ lý chính và con dâu của thẩm ấy đến hỗ trợ thêm cho y và Cung thẩm, Tuyền thẩm. Mỗi ngày trả mười năm văn tiền một người, không bao cơm trưa, làm việc từ giờ Thìn đến giờ Dậu canh nhất hàng ngày.
Một buổi sáng trôi đi, đến buổi chiều thì hầu như tất cả thôn dân trong thôn đều biết Đoạn gia đang thuê nhân công đến tận nhà để làm việc, mỗi ngày làm bốn canh giờ mà còn được trả đến tận mười năm văn tiền, công việc phải làm chỉ là rửa sạch và xử lý táo dại do Đại ca của Dương thẩm và mấy người nhi tử của Hồng đại nương đi hái về trên núi về. Mọi người cũng không biết rõ bọn họ thu mua táo dại chua như vậy để làm gì, chẳng qua bọn họ đều nhớ thương đến công việc nhẹ nhàng mà được trả đến mười năm văn tiền một ngày tiền công mà Đoạn Hành Vân và tức phụ hắn trả, thầm tính đại khái tiền công trong một tháng đã cảm thấy đỏ mắt.
Đoạn Hành Vân và Dương thúc, Tuyền thúc ngày ngày đi sớm về khuya vừa thu mua vừa hái táo dại trên núi, còn Kỳ Huy Nguyệt ở nhà cũng bận rộn đến đầu tắt mặt tối.
Hàng chục chum sành lớn màu đen có thể chứa đượng khối lượng trăm cân được lão bản tiệm đồ sứ vận chuyển đến Đoạn Gia thôn không ngừng, cứ hai ngày lại một chuyến xe bò đi đến Đoạn gia.
Một nhà Kỳ gia hiện tại thì rất náo nhiệt.
Trong nhà chính Kỳ gia, cả nhà đang ngồi cùng một chỗ, tất cả mọi người đều nhìn Kỳ lão gia tử và Kỳ lão thái.
Hiện nay các hán tử Kỳ gia đều đã và đang chuẩn bị thú thê, nhân khẩu trong nhà mắt thấy ngày càng nhiều lên, do chưa phân gia nên việc dựng thêm phòng ở để các tôn tử thành thân là điều cần thiết. Trước đó Kỳ lão thái đã bỏ ra đến mấy chục lượng bạc tư tàng ki cóp, nay thấy lại phải bỏ ra mười lượng bạc dựng thêm hai gian nhà, bà ta sắc mặt xám xịt, lại đưa ý nghĩ chuyển đến đám đồ sính lễ của Kỳ Hạ Thu và của hồi môn của các con dâu, hai cháu dâu vừa vào cửa nhưng ba con dâu của bà ta cũng đâu phải đèn cạn dầu, tất nhiên là không chịu nhả.
“Cha, nương! Không biết bên tiểu —— Tiểu Thất kia đã xảy ra chuyện gì? Con nghe nói bọn họ đang thu mua và xử lý táo dại, liệu có phải là đang làm sinh ý gì mới không? Sinh ý đó có phải cũng là bí phương mà Tứ đệ muội đã để lại? Hai người đó thuê rất nhiều nhân công là phụ nhân trong thôn, trả bọn họ những mười năm văn một ngày công, tính vậy nhà Hồng đại nương kia có đến tận năm người làm công cho nhà nó thì không phải sau một tháng sẽ kiếm được mấy lượng bạc sao? Sinh ý gì mà lời lãi đến mức trả công hậu hĩnh như vậy nha? Xem chừng còn có lời hơn việc bán đồ ăn ở bến tàu nữa!”. Lão Nhị Kỳ gia xoa xoa hai tay lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ chỉ tiền thuê nhân công thôi đã là hơn mười lượng bạc, trong tay hai người đó rốt cuộc là có bao nhiêu tiền a?
“Nhị thúc, ngài cũng biết tiểu tiện nhân đó hiện tại cùng nhà chúng ta giống như nước với lửa như thế nào? Ngài nghĩ xem, cho dù chúng ta biết bọn họ làm sinh ý gì mới thì sẽ phân cho chúng ta chút nước canh cùng ăn sao? Cho dù đó là bí phương của Tứ thẩm để lại, đồ cưới của thẩm ấy chúng ta có thể làm gì được đây?”. Kỳ Tuấn cười lạnh.
Thời gian này Đại phòng và Nhị phòng Kỳ gia cũng không khác gì nước với lửa, chỉ cần là ý kiến của Nhị phòng thì gã không ngại đả kích vài câu.
Kỳ lão thái đảo hai con ngươi đục ngầu quanh hốc mắt. “Sinh ý mới? Nếu chúng ta tìm hiểu và biết được tiểu tiện nhân đó dùng táo dại làm ra thứ gì, rồi nghĩ cách đoạt được sinh ý đó vào trong tay thì không phải lời lãi lớn đó sẽ thuộc về chúng ta sao?”.
“Ý của nương là ——!?!”. Lão Tam Kỳ gia đưa đôi mắt tam giác ngược nhìn lên cha nương lão.
“Hừ! Cho dù không chiếm được sinh ý kiếm ra bạc đó vào tay nhưng chúng ta cũng không nên để bọn họ kiếm được tiền rồi vui vẻ như vậy, ta chính là muốn bọn họ thêm ngột ngạt!”. Kỳ lão thái nhếch khóe môi mỏng như dao cạo lên cười nói.
Ăn thiệt trên tay Kỳ Huy Nguyệt mấy lần làm bà ta khôn ra rồi, không dám khua chiêng gõ trống kéo đến tận cổng nhà Đoạn gia để chiếm tiện nghi nữa.
Kỳ lão gia tử sắc mặt nghiêm túc suy nghĩ, còn thật muốn thử nghĩ ra cách nào đó vừa nhanh vừa bí mật để có thể trộm được phương pháp chế biến táo dại này trong tay Kỳ Huy Nguyệt.
Còn tại sao phải bí mật thì ngoài mặt mũi và thể diện ra thì lão còn rất dè chừng hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt.
Hai kẻ đó hiện tại gan lớn không khác gì nhau, chuyện gì cũng dám làm ra, nếu để mọi người biết được Kỳ gia của lão đánh chủ ý lên đồ cưới của con dâu đã chết sớm để lại, thì không biết thanh danh một nhà lão ở trong thôn còn xấu đến mức nào.
Lão không giống lão bà tử của mình là Kỳ lão thái, hay đám nhi tử nhi tức cũng giống hệt tính nết của bà ta, lão là người sống trọng mặt mũi, coi mặt mũi còn hơn cả sự sống chết.
Kỳ Huy Nguyệt mà biết thì chắc chắn sẽ tặng lão hai cái ╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮.
Thứ mặt siêu cấp vô địch dày như nhau mà còn nói đến mặt mũi và thanh danh, không sợ người ngoài nghe được sẽ cười đến rụng răng ư?