Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 83: 283 : Nhân Tâm



Tần đại nương quả nhiên là không ngồi yên được lâu, lão thái bà hắng giọng một cái, lên tiếng. “Lý chính, ta nghĩ hiện tại dù sao trời lạnh rét mướt, khắp nơi đều là tuyết đọng, nếu để các thôn dân ra bên ngoài giúp hai nhà chúng ta chặt trúc, thu thập cỏ tranh về tu sửa lại nhà cũng có chút không phải! Lỡ đâu, ai đó lại bị cảm lạnh hay sốt bệnh thì không phải là hai nhà Tần gia và Lý gia chúng ta gây nghiệt rồi sao!? “.

Lý chính và thôn dân, ngay cả một nhà Tần gia cũng ngơ ngác nhìn về phía Tần đại nương, không ai biết lão thái bà này lại lên cái cơn mão bệnh gì?

Không ra bên ngoài chặt trúc, thu thập cỏ tranh —— vậy lấy gì ra lợp nhà!?

Tần đại nương cười đến lớp nhăn trên mặt cũng hiện ra rõ ràng. “Trong thôn chúng ta, lúc trước không phải một nhà hai người Đoạn gia hán tử và tức phụ hắn có buôn bán sinh ý lời không ít tiền hay không? Nay hương thân cùng thôn gặp khó khăn, vậy thì ——  kêu hai người bọn họ bỏ ra chút bạc trong tay lên trấn trên mời người về sửa nhà giúp hai nhà chúng ta là được a! Nếu vậy thì mọi người trong thôn, cũng không cần ai phải vất vả lăn lộn một ngày bên ngoài trời lạnh có phải hay không!?”.

Mọi người bỗng nhiên trở lên im lặng, đưa mắt nhìn Tần đại nương và người của một nhà Tần gia.

Nhìn sao cũng thấy hệt như mấy kẻ đầu óc có bệnh a!

Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân: “….”.

“Ta phi, ai cho ngươi cái mặt mũi lớn như vậy Tần đại nương!?”. Hồng thẩm hung hăng phỉ nhổ Tần đại nương một ngụm.

Lý chính mặt mày cũng là tái mét, ngón tay run run chỉ về phía Tần đại nương. “Ta nói ngươi, Tần đại nương! Ngươi người lớn tuổi nên hồ đồ, nói mê sảng cái gì nữa rồi hả!?”.

“Ta mới không nói bậy!”. Tần đại nương hung hăng nói. “Tức phụ của Đoạn gia kia chính là không an phận, nửa năm thời gian này nàng liên tiếp gây ồn ào, chuyện gì nàng ta cũng dám làm ra, tất cả đều làm ảnh hưởng đến thanh danh của thôn chúng ta bao đời nay, trước đó còn kéo cả Huyện lệnh đến thôn chúng ta làm ầm ỹ, đến nay trăm dặm mười thôn bát hương gần thôn chúng ta có ai mà không biết đến chuyện này!? Thôn dân thôn chúng ta đi đến đâu cũng có người đưa tay chỉ trỏ bàn luận, những thôn bên cạnh người ta còn nói với nhau sẽ không gả nhi nữ về thôn chúng ta, một cái thôn toàn danh tiếng xấu! Danh tiếng xấu này còn không phải do tức phụ của Đoạn gia gây nên sao, hai người họ làm ảnh hưởng đến tất cả một thôn thì phải đền bù cho chúng ta là lẽ đương nhiên! Lý chính, ta không tin ngài không biết chuyện này đi!? Ta biết một nhà ngài đang cùng hai người họ làm sinh ý kiếm tiền, nhưng ngài đừng quên bản thân mình chính là lý chính của thôn chúng ta, trước chưa nói đến chuyện giúp người dân trong thôn cùng nhau phát đạt, chỉ nói ngài cũng nên vì lợi ích của tất cả những thôn dân chúng ta mà nói vài câu công đạo a! Hai người họ nên bỏ ra chút bạc đền bù cho mỗi một hộ gia chúng ta là không sai lầm!”.

Đoạn Hành Vân lạnh nhạt đưa mắt nhìn lên một vòng người, rồi dừng lại trên người Tần đại nương và một nhà Tần gia, mắt phượng đen thẳm nheo lại, như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Thôn dân nghe xong lời Tần đại nương nói thì đều yên lặng nhìn nhau, bỗng chốc nhà lý chính trở lên im ắng đến bất thường.

Đoạn thời gian trước đó, một nhà Kỳ gia và tiểu tức phụ Đoạn gia này ồn ào đến náo nhiệt, mọi người trong thôn phần lớn đều biết, ai ai cũng mắng một nhà Kỳ gia không phải người, ngay cả con cháu mình cũng vứt bỏ thì thôi đi còn muốn tính kế mang người đi bán hết lần này đến lần khác, cũng rất đồng tình với tiểu tức phụ nhà Đoạn gia, lời ong tiếng ve trách móc trong thôn cũng chỉ có vài người chướng mắt hay cổ hủ mới nói ra.

Kế đó sự tình của một nhà Kỳ gia đều đã đồn đến mười dặm bát hương đều biết, thanh danh Đoạn Gia thôn theo đó cũng bị hao tổn theo, có vài nhà thôn khác đã nói chuyện thành thân liền không muốn hán tử nữ nhi trong nhà mình gả cưới nữa, chỉ vì rất chướng mắt thôn phong của Đoạn Gia thôn, có người sợ người Đoạn Gia thôn bọn họ ai cũng giống như nhà họ Kỳ kia, vì thế liên tục có hán tử trong Đoạn Gia thôn làm mai thôn khác đều bị đối phương từ chối.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1111: Tha thứ (2)

Thôn dân Đoạn Gia thôn rất tức giận, nhưng cũng biết phân biệt rõ ràng đúng sai, đó là do một nhà Kỳ lão thái kia gây chuyện thị phi, cho nên suốt mấy tháng này bọn họ đối với một nhà Kỳ gia tất nhiên là không ôn hòa, thanh danh của thôn bọn họ bị ảnh hưởng, chính là do một nhà Kỳ lão thái tham lam ngu xuẩn hám của hay sao!?

Nay thôn dân lại nghe Tần đại nương nói vậy, dù biết là không đúng nhưng nếu chiếm được chút lợi ích, lợi ích còn là tiền tài thì ai lại đi chê!? Nếu như hai người Đoạn Hành Vân và có thể nghĩ thoáng được như vậy, đồng ý đền bù một chút cho tất cả bọn họ thì mùa đông năm nay tất cả hộ gia trong thôn đều dễ thở hơn rồi! Nhà hai người bọn họ nhiều bạc như vậy cơ mà, một chút này cũng không đáng là bao so với bọn họ có trong tay, phải hay không!?

“Thực ra, ta thấy Tần đại nương nói không sai a! Trước đó hán tử trong nhà ta cũng bị người ta từ hôn vì thanh danh thôn chúng ta nay quá xấu!”.

“Còn không phải sao!? Nữ nhi nhà ta còn không có người nhận làm bà mai đâu! Chỉ vì sợ nữ nhi nhà ta giống như —— “.

“Ta cứ nghĩ chỉ có hán tử nhà chúng ta bị từ chối, không ngờ các ngươi cũng vậy sao!?”.

Nhất thời âm thanh của phụ nhân oán trách liên tiếp vang lên.

Lý gia gia bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói ông già nua vang lên cắt đứt âm thanh đang ồn ào đến huyên náo. “Cho dù Đoạn gia hán tử và tiểu tức phụ của hắn có thật muốn tương trợ, thì chúng ta cũng không có tư cách gì để nhận ân tình này của hai người họ!! Chúng ta đều biết phân biệt đúng sai, nhà hai ông cháu chúng ta hiện nay không may bị sụp, còn mong lý chính và các vị hương thân tương trợ!”.

Dương thẩm, Hồng thẩm nghe thấy lời của mấy phụ nhân kia nói, thì tức đến bật cười. “Chu Quế Hoa, Hoa Hỉ Lan, Hoa Muội! Ta phi! Ba người các ngươi đúng là ba thứ không biết xấu hổ! Hán tử nhà hai người Chu Quế Hoa và Hoa Muội các ngươi, trước đó thanh danh đã xấu đầy mình cả thôn này lẫn mấy thôn xung quanh có ai là không biết, nữ nhi nhà người ta từ chối là đúng là đáng là có mắt nhìn người! Còn Hoa Hỉ Lan, nữ nhi đã một lần gả rồi bị hưu của bà đáng giá lắm sao, bà nói thử cho chúng ta tại sao nàng ta ngoan hiền đến thế mà còn bị hưu về nhà mẹ đẻ, các ngươi có muốn ta nói rõ chuyện tốt của hán tử và nữ nhi ba nhà các ngươi ra đây, cho mọi người cùng nghe rồi nhận xét không!? Đừng có đổ lên đầu nhà Hành Vân, các ngươi không xứng! Có lỗi thì cũng là do lỗi một nhà không biết xấu hổ Kỳ gia kia gây ra, các ngươi có muốn đòi đền bù thì cũng nên tìm một nhà họ mà đòi, các ngươi trong lòng đều rõ ràng và hiểu đạo lý này, nhưng vì lời xúi giục của Tần đại nương lão thái bà kia mà đều trở lên không biết vô sỉ, đều nảy sinh ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi của hai người Hành Vân tiểu tử và tức phụ hắn! Các ngươi không sợ bị người biết được rồi chê cười các ngươi sao!?.”

Thôn dân nghe Dương thẩm và Hồng thẩm thi nhau chất vấn bọn họ, thì đều xấu hổ né tránh ánh mắt của Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt hai người, có người da mặt mỏng hơn thì mặt mũi còn trực tiếp đỏ bừng lên, lan đến tận xuống cổ.

Ngược lại ba phụ nhân kia bị hai thẩm nói đến thẳng thừng, không hề nể mặt mũi thì sắc mặt đặc biệt khó coi. 

Tần đại nương thấy mọi chuyện bị xoay chuyển thì lại nhanh chóng nhảy ra, hô lớn. “Cho dù phần lớn là do Kỳ gia kia gây ra thị phi, nhưng tức phụ Đoạn gia cũng không phải là không sai! Nếu nàng ta không làm lớn mọi chuyện lên thì làm sao thôn khác lại biết chuyện được, làm sao thanh danh thôn của chúng ta lại bị xấu đi như bây giờ!? Rõ ràng là nàng ta cũng phải nhận phần chịu trách nhiệm trong chuyện này!!”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 177: 177: Tại Sao Lòng Dạ Người Lớn Lại Phức Tạp Như Vậy

“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi!?”. Kỳ Huy Nguyệt đứng lên đi tới trước mặt Tần đại nương, cười lạnh một tiếng hỏi.

“Sáu mươi mốt tuổi, thế nào?”. Tần đại nương bị khí thế dọa người của y làm sợ đến hơi run rẩy.

“Sống đến sáu mươi mốt năm mà vẫn không học được đạo lý làm người, vậy thì để ta đến dạy cho ngươi một đạo lý làm người thế này Đừng mơ tưởng đến thứ không thuộc về ngươi! Không phải ai sống ở trong thôn nhỏ này cũng là ngốc tử, để ngươi dễ dàng cầm dây xỏ vào mũi rồi dắt đi, bọn họ tự biết phân biệt đúng sai giống như hai ông cháu Lý gia gia đây chẳng hạn, và phu thê hai người một nhà chúng ta cũng không phải là người dễ bị chèn ép, để cho mấy kẻ mắt chó cao hơn đầu như ngươi đến, muốn mở miệng chiếm tiện nghi thế nào thì chiếm tiện nghi thế ấy. Quan trọng là bạc trong nhà ta có thừa thãi, có sài không hết, ta cho dù có mang đi ném xuống sông cũng không nghĩ sẽ bố thí cho mấy kẻ muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của nhà ta và kẻ như ngươi một hào nào!”. Kỳ Huy Nguyệt vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, nhưng từng lời mắng chửi nói ra đều không lặp đến một từ.

“Ngươi — ngươi — ngươi!”. Tần đại nương tức giận đến mặt đều biến sắc.

“Ta cái gì? Ta nói quá đúng rồi phải không!? Còn có —— sau này đừng để ta nghe thấy ngươi mở miệng muốn đòi bạc bố thí nhà ta, nếu không ta thật sự là có gan làm huyên náo gây ầm ỹ, rồi sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của một nhà ngươi đấy!”. Kỳ Huy Nguyệt cười khanh khách nhìn Tần đại nương.

Tần đại nương bị đe dọa sắc mặt tái nhợt, bà ta biết Kỳ Huy Nguyệt chính là người có cái gan này, đối phương lục thân còn không nhận thì nói gì đến một người ngoài như bà ta. 

Thôn dân ở bên thì đã nghe ra được ý tứ mỉa mai của Kỳ Huy Nguyệt, sắc mặt cả đám người thi nhau biến đổi.

Kỳ Huy Nguyệt chửi bọn họ là ngu như bò, bị Tần lão thái bà kia xỏ dây vào mũi dắt đi mà không biết, lại còn mắng bọn họ là mấy kẻ muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi, nhà hai người họ có thừa bạc cũng không nguyện bố thí cho bọn họ một hào.

Không ngờ bọn họ còn có ngày, bị một tiểu cô nương mười bốn mười năm chỉ thẳng mũi mà chửi!

Ai cũng nghĩ đây là do Tần đại nương hãm hại bọn họ, vì vậy sau đó ánh mắt của tất cả thôn dân nhìn về phía Tần đại nương và một nhà Tần gia, thì lập tức mang theo bất thiện.

“Tài ăn nói của tức phụ Đoạn gia thật tốt, không hổ là người tài năng ở trong thôn chúng ta!”. Tần thợ săn cười lạnh lên tiếng.

“Không có biện pháp, tức phụ ta bình thường đều rất dịu ngoan, chỉ là tính tình em ấy có chút thẳng thắn, trong mắt không thể chứa nổi một hạt cát!! Đặc biệt là khi thấy mấy kẻ không biết xấu hổ, lại thích chiếm tiện nghi, tùy thời nhìn chằm chằm vào tài phú và tiền bạc trong tay nhà người khác, rồi nghĩ cách ước ao, mơ tưởng muốn đoạt lấy vào tay mình, giống như nương của ngươi đây! Có nương như vậy —— người trong thôn chúng ta cũng không có phúc khí giống ngươi vậy đâu, Tần thợ săn!”. Đoạn Hành Vân thản nhiên liếc mắt nhìn Tần đại nương một cái, trào phúng nói.

Tần thợ săn bị châm chọc sắc mặt trở nên rất khó coi. “Ngươi ——!!”.

Đoạn Hành Vân câu môi cười. “Trận đòn trước đó ta đánh mấy cha con các ngươi tại Tần gia ngươi, các ngươi nay đã lành sẹo quên đau rồi chăng!?”.

Sau khi nhìn sắc mặt Tần thợ săn và một nhà Tần gia đại biến, Đoạn Hành Vân không khỏi hài lòng mỉm cười, rồi lại lạnh lùng liếc Tần đại nương đã hoảng đến ngu người ở bên. “Xem ra các ngươi vẫn còn biết nhớ đau a! Vậy thì —— quản thật tốt lão bà tử và lão nương của các người cho tốt, đừng để ta phải ra tay một lần nữa làm cho các ngươi phải nhớ!”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 62

Kỳ Huy Nguyệt giơ ngón cái lên, ánh mắt sùng bái nhìn chồng nhà mình.

Biển hiệu “trùm thôn” của chồng nhà mình lại phát huy tác dụng rồi!

Đồng thời đáy lòng y không khỏi cảm thấy buồn cười, nhà mình khiến người ta đỏ mắt thì y vẫn luôn biết, y và Đoạn Hành Vân vẫn luôn có tâm tư đề phòng, nhưng hôm nay y mới biết nhân tâm con người không có điểm mấu chốt, thôn dân vừa nãy thật sự chỉ là bị Tần lão thái bà kia kích động gây xích mích thật sao?. Không! Trong nội tâm bọn họ chính là luôn tồn tại cái suy nghĩ làm người thấy rét lạnh như thế, bọn họ có thể vì chút lợi ích mà dẫn tới tình trạng không luận đúng sai, tất cả đều muốn hùa theo nhau cùng chiếm lợi, được thì mọi người cùng vui còn không được thì cũng chẳng sao cả! Còn trong quá trình để đạt được mục đích của mình, bọn họ có thể nói ra những lời tổn thương người ta, dồn bức người ta nhưng bọn họ đâu cần quan tâm!

Đoạn Hành Vân kín đáo cầm tay tiểu tức phụ nhà mình lên xoa nắn hai cái, thấp giọng nói. “Vi phu xả giận cho em!”.

Kỳ Huy Nguyệt gật đầu hớn hở.

Đoạn Hành Vân đi tới gần hai ông cháu nhà Lý gia gia. “Lý gia gia!”

“Đoạn gia hán tử!”. Lý gia gia giữ lại cánh tay cháu nội của mình, thằng nhóc có lẽ đã nghe thấy tin đồn bấy lâu nay ở trong thôn, cho nên nó vừa nhìn thấy Đoạn Hành Vân tới gần là đã vội vàng muốn trốn đi.

“Nhà của hai vị hiện tại đã hoàn toàn sụp rồi, muốn dựng lại cũng cần phải tốn một phen công phu, không biết lão nhân gia ngài có đồng ý cho phu thê nhà hai chúng ta đóng góp một phần thiện tâm, chờ vài ngày nữa tuyết tan, ta sẽ lên trấn trên tìm người đến dựng một ngôi nhà ngói chắc chắn trên mảnh đất cũ hiện tại của ngài, để cho ngài và cháu ngài từ nay có thể an ổn cư ngụ, trong lúc chờ đợi nhà mới được dựng, ta tự chủ trương muốn thỉnh ngài đưa cháu trai mình đến ở nhà của chúng ta, trong nhà tuy không quá rộng rãi nhưng vẫn còn một phòng cũ của cha nương ta trước kia khi sống từng ở, dọn dẹp qua là có thể vào ở được!”. Đoạn Hành Vân mỉm cười nhìn lão gia gia, giọng điệu rất chân thành lại đủ thành ý.

“Này là chuyện tốt a, Lý lão gia tử! Hiện tại, hai người Hành Vân tiểu tử chính là đang làm thiện nha!”. Tần thẩm vội vàng lên tiếng.

Lý chính cũng thoát khỏi hỏa khí ngùn ngụt vừa rồi mà Tần đại nương và thôn dân đem tới, thúc gật gật đầu. “Đây là nhà Hành Vân hai người thiện tâm, muốn làm chút việc thiện, Lý lão gia tử ngài đây chính là người ăn ở hiền lành nên hảo tâm gặp hảo báo!”.

Dương thẩm cười híp mắt. “Làm việc thiện chính là có thể tự tạo phúc khí cho chính bản thân và người nhà của mình! Vậy thì Dương gia nhà chúng ta cũng muốn tranh giành một chân, tuy nhà ở của chúng ta cũng không tính là rộng rãi, nhưng thật ra ——vẫn còn có căn phòng cha nương chồng ta khi còn sống đã từng ngụ, thời gian trước hai người Vân tiểu tử sửa nhà cũng đã qua ở qua, rất sạch sẽ! Lý lão gia tử, nếu ngài không chê thì để lão phu lão thê nhà chúng ta và phu thê nhà Vân tiểu tử cùng giúp đỡ ngài lần này đi! Đương gia, ông nói xem có đúng không!?”.

Dương thúc gật gật đầu. “Chính là như vậy! Thân hương cùng thôn, đâu thể thấy gặp chuyện khó khăn mà không giúp được đâu!”.

Lý gia gia tuy năm nay mới chỉ có hơn năm mươi tuổi, mà nhìn qua thực giống như người đã bảy mươi, hai nếp nhăn trên khóe môi ông cũng run rẩy lên vì kích động. “Làm như vậy sao được, hai ông cháu chúng ta sẽ gây phiền phức cho mọi người——!”.

“Chỉ là mỗi bữa thêm hai cái chén hai đôi đũa ăn cơm, một chút cũng không thấy phiền toái gì!”. Dương thúc hàm hậu cười nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.