Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 100: 300 : Bị Sao Chép Thiết Kế



Thêu phường “Chiếu Nguyện” đã đi vào buôn bán được một tháng, số lượng khách nhân tăng theo từng ngày, đúng như Kỳ Huy Nguyệt dự đoán. Khách nhân của thêu phường hầu như đều là các quý phu nhân, tiểu thư nhà quý hộ hay quyền quý từ Huyện thành tìm tới.

Thật không thể xem thường việc làm đẹp của cô dì chị em, cho dù là thời cổ đại!

Chỉ vài ba kiểu thiết kế đơn giản, cách tân từ Hán phục của Kỳ Huy Nguyệt đã chinh phục được những tiểu thư khó tính nhất, các nàng không tiếc tranh giành nhau đặt may đủ màu sắc cho mỗi một kiểu dáng y phục, người này ganh đua trả giá cao hơn người khác chỉ để được thêu phường cắt may trước người kia.

Sau một tháng khai trương, tuy chỉ mới tung ra hơn hai mươi chiếc váy dài thêu hoa, nhưng thêu phường đã đạt được tiếng vang vang dội, đồng thời kéo theo đó là rắc rối không lớn không nhỏ.

Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân hôm nay xuất hiện ở thêu phường, cũng chính là vì vấn đề này.

Những hiệu may nhỏ và thêu phường khác, từ Chiêu Lâm trấn và Chiêu Dương huyện đã có vài nơi bắt chước làm theo kiểu dáng y phục của “Chiếu Nguyện Thêu Phường” thêu ra, nói theo ngôn ngữ hiện đại chính là “ăn cắp bản quyền”!

Chưởng quầy và Dương Đào rất sốt ruột khi biết được tin tức.

“Tiểu Thất cũng đừng lo lắng, ta và Tôn chưởng quầy đã đi tìm hiểu qua, y phục của bọn họ làm ra tuy kiểu dáng khá giống thêu phường của chúng ta, nhưng còn kí hiệu đặc biệt ẩn bên trong mỗi đường may thì không có ai phát hiện ra cả! Nếu là khách nhân của thêu phường chúng ta thì chỉ liếc mắt nhìn cũng sẽ phát hiện ra, ta xem những y phục đó sợ là không có mấy người mua.” Tuy nói vậy nhưng Dương Đào vẫn rất lo lắng thấp thỏm nói.

Nàng lo lắng là bởi vì, với mỗi bộ y phục hiện tại của Chiếu Nguyện thêu phường làm ra, đều được niêm yết công khai theo bản vẽ, để so sánh với Châu phủ hay Kinh thành xa hoa thì giá cả cũng không hề rẻ. Nếu hiện tại có người bắt chước làm theo, sau đó bán ra với giá cả phải chăng hơn thì chắc chắn thêu phường của bọn họ sẽ gặp tổn thất không hề nhỏ, đúng hơn là cực lớn!

Trái với suy nghĩ của hai người họ, Kỳ Huy Nguyệt kỳ thực đã sớm đoán sẽ có những thêu phường khác làm như vậy, giống như lúc mở sạp hàng ăn tại bến tàu, nhưng không nghĩ đến là sẽ nhanh tới như vậy, và đặc biệt là một thêu phường vừa khai trương không được mấy ngày, tọa lạc ngay đối diện thêu phường của bọn họ, chủ nhân phía sau là một người “từng” quen biết.

Kỳ Hạ Thu — Ngũ phu nhân của Mã chủ bộ!

Đúng là không thể xem thường Kỳ Hạ Thu được, nàng ta vừa vào cửa Mã gia không bao lâu, mà đã có thể thuyết phục Mã chủ bộ và qua mặt chính thất phu nhân.

Chẳng qua suy nghĩ một chút thì làm ăn buôn bán chính là như thế, đây là thời cổ đại không có chuyện đăng ký bản quyền hay gì đó tương tự, người này bắt chước người kia, rồi mọi người đều làm ra một sản phẩm giống nhau cũng không có gì to tát, nhưng cuối cùng ai thua ai thắng còn không biết đâu!

Bản thiết kế là do y vẽ ra, các thêu phường khác muốn bắt chước thì cũng chỉ bắt chước được những kiểu y phục đã tung ra. Chỉ cần nắm chắc được những tú nương trong cửa tiệm, thì thêu phường của y luôn đi trước xu thế một bước!

“Có cạnh tranh mới có áp lực, y phục, khăn tay, giày thêu của thêu phường chúng ta sớm muộn cũng sẽ bị người nhòm ngó, đây cũng là nằm trong dự định, mọi người đừng quá lo lắng!”. Kỳ Huy Nguyệt cười tủm tỉm nhìn Dương Đào và Tôn chưởng quầy.

“Chúng ta đều nghe phu nhân!”. Tôn chưởng quầy ánh mắt lóe sáng tinh tường cung kính chắp tay với y, tuy ông xuất thân là chưởng quầy ở Kinh thành xa hoa, có hơn hai mươi năm kinh nghiệm chưởng quản buôn bán về vải vóc, đồ thêu, may mặc nhưng ông không hề dám xem thường vị tiểu phu nhân nhà Đoạn gia này một chút nào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 162

Kỳ Huy Nguyệt gật gật đầu.

Sinh ý có thể bị hao tổn hay ảnh hưởng ít nhiều, nhưng mục tiêu của y không chỉ ở vài quý phu nhân nhà quan hay tiều thư nhà giàu ở Chiêu Dương huyện này!

Chỉ nghe Kỳ Huy Nguyệt nói vậy nhưng Dương Đào đã hoàn toàn hết lo lắng, nàng khẽ thở phào cười tủm tỉm theo, dường như đã từ lâu ở sâu trong tâm trí nàng luôn tồn tại một niềm tin, chỉ cần có Kỳ Huy Nguyệt ở đây thì mọi chuyện đều có thể xử lý ổn thỏa.

Lục Chấn Kiêu một thân trường bào bằng lụa màu lam, trên vạt áo dài phía trước và sau đều thêu hoa văn trúc tùng, phong độ nhẹ nhàng, đôi mắt hoa đào hẹp dài lòe lòe tỏa sáng ở dưới ánh mặt trời, hắn đi đến làm không ít nữ tử nhìn theo.

Kỳ Huy Nguyệt đang cùng các tú nương thảo luận về thiết kế mới sắp ra mắt vào mùa hè năm nay, y ngẩng đầu lên nhìn vừa thấy thì thầm nghĩ, vị Lục huynh đệ này lớn lên nhìn không tệ nha!

Đúng là kiểu người mà đám nữ nhân xuyên không qua thích nhất!

Mà nói về gu thẩm mỹ từ hiện đại đến cổ đại thì chồng nhà mình vẫn là kiểu người thu hút cả nam lẫn nữ nhất!

Chỉ nghĩ thôi cũng thấy phiền!

“Tẩu tử, như thế nào lại khéo như vậy, ta mới đến Chiêu Lâm Trấn thì lại gặp tẩu ở đây? Vừa lúc ta có việc muốn nói với hai người.” Lục Chấn Kiêu cười nói, nụ cười này càng hiện ra vẻ anh tuấn của hắn.

Kỳ Huy Nguyệt âm thầm bĩu môi. “Thật là tìm phu thê nhà chúng ta?”.

“Tẩu tử chê cười!”. Lục Chấn Kiêu nói. “Không phải việc này ta cũng mới quyết định hay sao? Hiện tại thấy tẩu tử, ta thiết nghĩ Đoạn huynh cũng ở đây nên muốn nói trước với hai người một tiếng.”

“Ò”. Kỳ Huy Nguyệt gật gù.

Tiểu Xù Xù từ dưới chân váy dài của Kỳ Huy Nguyệt cũng ló đầu ra, gật gù vài cái.

Lục Chấn Kiêu: “….”.

“Tiểu bất điểm ngươi có hiểu gì không mà cũng gật đầu như thế?”. Hắn bật cười, khom lưng xuống đưa tay xoa nhẹ lên cái đầu bông xù của nó.

Tiểu Xù Xù dùng vuốt trước gạt phăng cái tay đang làm loạn trên đầu mình ra, ngẩng cổ lên nhìn Kỳ Huy Nguyệt, kêu “Meo — ooo” một tiếng đòi y bế lên.

Kỳ Huy Nguyệt cạn lời, vừa bế nó lên vừa nghiêm túc giáo dục. “Đừng có kêu giống tiểu Hoa nữa! Phải uy phong một chút chứ!”.

Chúng ta đang ở bên ngoài và trước mặt còn là khách nhân đấy!

Tiểu Xù Xù gật gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, cái đầu bông xù cọ trái cọ phải trong lòng y.

Lục Chấn Kiêu khẽ cười.

Hắn không dám nói ra suy nghĩ trong lòng mình lúc này, xác thực nhìn Đoạn tẩu tử và tiểu bất điểm y đang ôm có vẻ ngoài tương đối giống nhau.

Thấy Dương Đào tiễn một vị phụ nhân là khách hàng của thêu phường đi ra tới, Lục Chấn Kiêu chờ người đi rồi mới lên tiếng chào hỏi. “Dương cô nương!”.

Dương Đào gật đầu coi như đáp lời, sau đó cúi đầu né đi ánh mắt của đối phương. “Tiểu Thất muội muội! Nương vừa gửi lời Triệu Hoa đại nương, dặn chúng ta chiều nay trở về sớm một chút, Đại cữu mang qua rất nhiều tôm đồng có thể làm thật nhiều món ngon!”.

Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt đồng ý.

Trong đầu y lại đang thầm suy nghĩ về ánh mắt nóng rực của Lục Chấn Kiêu vừa rồi, khi hắn nhìn về phía Dương tỷ tỷ của y.

Dương Đào là một nữ tử nông thôn bình thường, tuy cũng rất thanh tú xinh đẹp nhưng lại không phải dạng quốc sắc thiên hương, nếu so vẻ ngoài của nàng cùng Kỳ Huy Nguyệt thì thực không thể mang ra so, chưa kể trong tay nàng cũng không có mấy phương pháp, có thể kiếm được tiền hay phát triển tài lộ giúp Lục Chấn Kiêu giống Kỳ Huy Nguyệt nơi này. Còn Lục Chấn Kiêu hắn thì muốn tài có tài, muốn dung mạo có dung mạo, tuy chỉ là một thương nhân nhưng cơ cánh và quan hệ của nhà hắn không hề tầm thường, vậy tại sao lại đột nhiên có ý với một nữ tử nông thôn chứ?

Tham Khảo Thêm:  Chương 1237: Chuyện kinh khủng

Kỳ Huy Nguyệt tin tưởng vào tình yêu sét đánh trong truyền thuyết đấy, nhưng y chính là người đã từng chứng kiến qua quá trình hai người họ quen biết nhau, nào có sét đánh hay trời giáng gì ở đây?

Đôi mắt hoa đào đen bóng của y đảo tới đảo lui trên người hai người đang trò chuyện đến hoa tâm nộ phóng trước mặt, dễ dàng nhận thấy rõ vẻ mặt thận trọng mang theo sự vui sướng thật tâm của Lục Chấn Kiêu, còn trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Dương Đào đã nổi lên hai rặng mây hồng nhạt.

Dương tỷ tỷ rõ ràng lúc trước còn không có ý “gì gì kia” với mấy người Trác Túc Triệt và Lục Chấn Kiêu kia mà?

Hai người này là từ bao giờ nha?

Tiểu Xù Xù ngồi trong lòng y cũng nhìn theo, đảo mắt qua lại hai bên. Trong khi ba tiểu yêu khác là Tiểu Điềm, Tiểu Kim và Tiểu Bạch ngồi chồm hỗm trên quầy tiệm cũng đang bận hóng hớt nhìn.

Tính nết đặc biệt giống nhau!

Ưa hóng chuyện y chang!

Phía tiền trang đối diện lúc này, Đoạn Hành Vân nhíu mi nhìn nam nhân cao lớn trước mắt đã hồi lâu, khiến cho nam nhân thân cao thước chín có thừa trước mặt cũng phải rời đi tầm nhìn.

Thiết Ngưu — bang chủ Cái Bang cổng Nam Chiêu Lâm trấn lúc trước– hiện tại đã là “quản lý cấp cao” của Thần Nhiên điền trang, đảm nhiệm nhiều chức vụ không thể ra mặt như chưởng quầy ở ngoài sáng, ví như chuyên đi đòi nợ, chân chạy vặt bên ngoài, nhân viên cấp dưới tương đối đắc lực dưới trướng Đoạn Hành Vân, lúc này hắn cũng có mặt trong phòng khách phía sau hậu viện, nhìn nam nhân bên cạnh mà hơi ái ngại dùm đối phương.

Ngươi nói xem, ngoan ngoãn ở trong tối bảo vệ người trong bí mật không vui ư?

Cớ gì ngươi còn dám công khai xin làm khổ sai cho người ta, chưa kể còn bị thẳng mặt từ chối!

Thật mất mặt!

“Đại thiếu gia –!”. Nam nhân khó khăn mở miệng, sau khi chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Đoạn Hành Vân thì lập tức ngậm miệng lại.

Sau một hồi suy nghĩ, hắn liền quỳ một chân xuống, cúi đầu nói tiếp.”Chủ tử! Xin hãy chấp nhận thuộc hạ, nếu không thuộc hạ sẽ quỳ ở đây không đứng lên!”.

Thiết Ngưu: “…..”.

Mẹ kiếp!

Ngươi nghĩ chủ tử vô tâm vô phế của ta có thể bị ngươi dùng câu nói đó uy hiếp sao?

Đoạn Hành Vân cong khóe môi.

“Phu nhân đến –!! Đương gia đang trong phòng tiếp khách nhân từ xa tới, nếu phu nhân cần thì tại hạ sẽ vào thông báo ngay lập tức!”. Tiếng Uông chưởng quầy vang lên vang vọng khắp hoa viên nhỏ nơi hậu viện, trước cửa phòng khách.

Kỳ Huy Nguyệt cùng bốn tiểu yêu giật bắn mình vì cái miệng rộng và âm thanh vang dội như chuông đồng của Uông chưởng quầy, cả đám ngơ ngác nhìn nhau, tim đập thình thịch như muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Phu nhân đến!

Nam tử đang quỳ gối hai mắt lóe sáng, bỗng nhiên thốt ra một câu kinh người. “Nếu chủ tử không thu nhận thuộc hạ thì thuộc hạ chỉ đành nhờ cậy vào phu nhân bên kia, làm hạ nhân cho phu nhân cũng không phải –!”.

Thiết Ngưu: “….”.

Mẹ kiếp!

Tên ngu ngốc, lần này thì lão thiên gia mới cứu được ngươi!

Sắc mặt Đoạn Hành Vân triệt để đen.

Kỳ Huy Nguyệt vẫn đang ở bên ngoài cửa chưa vào tới, y còn đang muốn từ chối ý tốt của Uông chưởng quầy, thì đột nhiên một vật thể lạ màu đen từ bên trong phòng xuyên qua hai cánh cửa chính bay ra ngoài với tốc độ chóng mặt, rồi đập thẳng xuống nền sân lát đá hoa cương dưới mặt đất.

“Rầm!”. Âm thanh cực kì vang dội.

Tham Khảo Thêm:  Chương 21

Kỳ Huy Nguyệt trân trối nhìn theo 囧.

Bốn tiểu yêu bị âm thanh va chạm làm sợ đến ngây ngốc 囧囧.

Vì thế cả bọn dùng tốc độ nhanh nhất và dứt khoát nép bốn thân mình tròn vo vào tường, đứng thẳng hai chân sau lên, móng vuốt của hai chi trước thì bám chặt vào vách tường, bốn cái đầu bông xù đầy lông cũng hỗn độn dựng đứng theo.

Lão Đại nhà chúng ta thật hung dữ!

Hù chết thú luôn rồi!

Uông chưởng quầy và Thiết Ngưu thấy thế vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Đoạn Hành Vân vừa xuất hiện thì bốn tiểu yêu càng khoa trương hơn, thân mình tròn vo của cả đám cũng run run theo, bốn cặp mắt to tròn đầy nước long lanh a long lanh nhìn hắn đầy vô tội.

Người xấu ở bên kia!

Chúng ta không làm gì cả!

Chúng ta là vô tội!

Lão Đại tha tội!

Đoạn Hành Vân: “….”.

Cả đám ngửa đầu nhìn hắn, tám con mắt rất ủy khuất!

Dù biết bốn tiểu yêu này sinh ra đã thừa hưởng từ cha mẹ chúng, trong huyết mạch đều mang thần lực, nhưng Đoạn Hành Vân không ngờ đám nhóc mập này thực sự không thành tiên thú mà thành — yêu tinh!

Kỳ Huy Nguyệt bên này thì tò mò nhìn “vật thể lạ” không rõ sống chết ở dưới đất, chậc chậc lưỡi hai cái. “Ngươi — nợ tiền không trả sao?”.

Nam tử: “….”.

Kỳ Huy Nguyệt try kỉ nói tiếp. “Ta nói ngươi nghe, phu quân nhà ta chính là có chút hung dữ, nếu ngươi vay nợ mà không trả thì ngươi — chết chắc rồi!”.

Không ngờ là còn có người dám quỵt tiền của chồng nhà y đó nha!

Nam tử: “….”.

Khi Đoạn Hành Vân quyết định bỏ qua bốn tiểu yêu giở hơi kia, đi đến bên tiểu tức phụ nhà mình thì nghe được câu nói trên.

“Phu nhân thấy vi phu hơi hung dữ?”. Hắn cười đầy nghiền ngẫm nhìn Kỳ Huy Nguyệt.

Kỳ Huy Nguyệt: “….”.

Không a!

“Sao có thể?”. Kỳ Huy Nguyệt giả ngu mà chớp chớp hai mắt nhìn chồng nhà mình.

Đoạn Hành Vân ôm Kỳ Huy Nguyệt lên, nhanh chân đi về phía cổng thùy hoa, bốn tiểu yêu thấy vậy thì rón rén chạy theo sau.

Thiết Ngưu nhìn người rời đi rồi thì khẽ thở phào, nhìn nam tử còn nằm dưới mặt đất. “Ngu ngốc!”.

Nam tử: “… Ngươi –!!”.

“Ta làm sao? Ta dù sao cũng không ngu ngốc như ngươi! Bằng chứng chính là ta không phải hiện tại đã được Đại thiếu gia thu nhận vào dưới trướng rồi đó sao? Thiết Nam ngươi dù sao cũng là thủ lĩnh của cả một cánh quân trong đội quân lẫy lừng, vậy mà — chậc, chậc! Ngu ngốc! Còn không biết phu nhân là điểm mấu chốt cuối cùng của Đại thiếu gia à?”. Thiết Ngưu khinh bỉ nhìn Thiết Nam thảm bại dưới chân.

Làm hạ nhân của phu nhân, ngươi nghĩ đẹp đấy!

Thiết Nam: “….”.

Tên khốn này!

“Hừ! Ngươi đừng quên rằng nhiệm vụ của chúng ta được giao còn chưa có hoàn thành, nếu Đại thiếu gia không có ý định rời khỏi đây, đời đời định cư tại nơi này thì chúng ta –!!”.

“Thiết Nam, ngươi nói sai rồi! Nhiệm vụ của ta và bốn người các ngươi không hề giống nhau, việc ta cần làm là bảo vệ an nguy và làm theo những gì chủ tử yêu cầu sai bảo, chứ không phải mang khát vọng để Thiết Lĩnh quân một lần nữa tái hiện trước ánh mắt thế gian, rồi đặt toàn bộ hy vọng đó lên người chủ tử như ngươi, Thiết Đông, Thiết Tây và Thiết Bắc. Chúng ta tuy cùng là người của chủ tử, nhưng việc chúng ta làm thì hoàn toàn không cùng một mục đích, lần sau nhớ là đừng có đánh đồng ta với các ngươi!”. Thiết Ngưu cong khóe môi cười, ánh mắt tràn ngập vẻ kiên định không hề giống như vẻ ngoài mà hắn vẫn thể hiện của ngày thường.

Thiết Nam nhíu mày im lặng.

Bảo vệ an nguy và trung tâm đi làm những việc chủ tử yêu cầu sao?

Nếu vậy di huấn của Đại tướng quân năm xưa thì sao?

Chúng ta là quân nhân, sao có thể không tuân theo quân lệnh!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.