Động tác cúi đầu ăn của Tô Khởi khựng lại, gác dao cắt lên dĩa phát ra tiếng có hơi thất lễ, cô ngước mắt, ánh mắt tràn ngập tổn thương nhìn Ôn Khiêm Lương.
“Anh hỏi em có mưu tính gì ư?”
Ôn Khiêm Lương đương nhiên không phớt lờ được nỗi niềm uất nghẹn trong đôi mắt ấy, “Sorry, anh không có ý đó.”
“Vậy thì anh có ý gì?”
Anh trầm mặc, có hơi ảo não, hối hận vì câu lỡ lời vừa rồi.
“Anh cảm thấy em đang hãm hại anh? Em hãm hại ba nuôi?”
“Ôn Khiêm Lương, anh có biết bản thân đang nói gì không thế!”
Nhà hàng này mỗi ngày tiếp khách số lượng có hạn, hơn nữa đang tầm hai ba giờ chiều, còn tĩnh mịch hơn nữa, Ôn Khiêm Lương sợ Tô Khởi gặp được người quen ngày trước, nên là chọn một vị trí khuất mắt.
Giờ đây giọng nói cô kích động, mang theo phẫn nộ oán trách anh.
Ôn Khiêm Lương không giận, chớp mắt lại thấy như đang gặp lại Bảo Trân của quá khứ, kiêu ngạo bộc trực, công chúa nhỏ cao cao tại thượng, biết chừng biết mực mà vênh mặt hất hàm sai khiến, thân thuộc mà lạ lẫm.
Nhưng giây tiếp theo cô đỡ trán mình, cúi thấp, Ôn Khiêm Lương không chắc viên chợt lóe rồi rơi kia có phải nước mắt hay chăng.
Âm thanh chan chứa sự tủi hờn, “Anh đang dùng dao khứa tim em…”
Ôn Khiêm Lương thấy linh hồn mình như bật run lên, anh chưa từng gặp qua Bảo Trân yếu ớt nhường này, thời gian sáu năm rốt cuộc để dày vò cô thế nào, một người cao ngạo đến thế mà chừng như đang bị vây hãm trong ngục tù, kể cả vươn tay kêu cứu cũng chả vươn nổi.
“Xin lỗi em, Trân Trân. Trân Trân, em cứ nói thẳng với anh đi, em muốn anh làm thế nào, em nói cho anh nghe đi được không?”
Tô Khởi cầm khăn tay thấm nước mắt, “Trước giờ em đâu cần anh làm gì, Childe, anh cứ việc tìm bừa một thám tử nào đó mà đi tra xem, tra xem mấy năm qua em làm cái gì, tra xem em có gì bất thường, có vấn đề gì.”
“Cô bé Khang Gia Nhân mới nổi do bên Thiệu thị lăng xê từng là khách của em, hiện giờ là bạn tốt. Con bé còn nhỏ chưa trải đời, lại chịu nỗi thất tình, bên sản xuất rút vốn, em chỉ là nhân lúc bàn tới chuyện này với anh mới nhớ rồi nhắc tới, anh nhất quyết phải nghi ngờ em toan tính mưu mô?”
Ôn Khiêm Lương nhìn thẳng cô chằm chằm, muốn nhìn ra gì đó, lại hoàn toàn chẳng nhìn ra gì, anh thừa nhận mình mềm lòng cả rồi, nhấc tay đầu hàng.
“Là anh quá nhạy cảm, Trân Trân, chuyện này anh nhất định sẽ giúp em ổn thỏa. Anh càng muốn em giống như ngày trước luôn nói thẳng ra là muốn thứ gì, em biết là anh luôn chẳng làm gì được em.”
Tô Khởi lắc đầu, “Em không hề khăng khăng phải đạt được mục đích kiểu đó, Khang Gia Nhân là bạn tốt của em không sai, nhưng là ba nuôi còn cần cân nhắc xem hạng mục này có đáng đầu tư hay không. “
Nhân viên phục vụ đưa giấy bút đến, Ôn Khiêm Lương cúi đầu cẩn thận ghi nhớ tên Khang Gia Nhân, cô biết anh đã lưu tâm, còn có chút áy náy với cô nữa, việc này hẳn thành.
“Được, anh sẽ nhờ Daddy đi nói, từ khi anh về ông ấy lười quá đi thôi, việc lớn nhỏ toàn do anh lo, may mà mùa đua ngựa dạo này cũng sắp xong rồi, không thì chắc ông còn muôn phân thân ở lì tại trường đua ngựa mất.”
Tô Khởi gần như nín khóc bật cười, “Ba nuôi đúng là càng ngày càng giống con nít ấy.”
“Nếu ba biết em còn sống, nhất định rất mong gặp em, Pearl, chúng ta còn có sau này hay không…”
“Childe, em thật sự không biết.”
“Anh không muốn em ngày ngày sống mệt mỏi đến thế, tên đại ca giang hồ kia có chỗ nào mà em dễ dàng lay chuyển được chứ.”
“Nhưng giờ này em không dừng được, em không cam lòng đâu, Childe.”
“Anh sẽ giúp em, em tin tưởng anh, có việc nhất định phải thông báo anh.”
“Cảm ơn anh, giống như nằm mơ vậy, Childe vẫn luôn bên cạnh.”
Ôn Khiêm Lương duỗi tay qua nắm lấy cô, ngày hè nắng nóng chói chang, dù cho nhà hàng mở điều hoa vừa phải, tay cô vẫn lạnh lẽo như cũ. Anh xót xa xoa cho cô ấm lên, cười thương tiếc lại chua chát.
“Em phải cố tự bảo trọng, anh không cho phép em được xảy ra chuyện gì, mọi sự bất luận đều có ngày kết thúc, anh hi vọng đến lúc đó hai ta đều còn.”
“Đương nhiên rồi, em còn muốn lại pha cho ba nuôi một cốc trà, ông ấy thích Đại Hồng Bào, từ nội địa vào, em nhớ rõ mà.”
“Ông ấy càng muốn uống một li trà con dâu em dâng.”
1/9/1993, ngày lành tháng tốt, Ngọc nữ chưởng môn Chu Huệ Mẫn ra mắt album, mở bán nhoáng là hết sạch; mấy tụi học trò phá phách đầu đường mỗi đứa tay đều cầm một quyển truyện tranh “Người trong giang hồ”, bàn tán nhiệt tình rằng cuối cùng thì tuần trước Trần Hạo Nam cũng cầm đầu vịnh Đồng La; còn cao ốc Bạc San dưới trướng Hoằng Tuyển tuyên bố khánh thành.
Đường Hiệp Đình cùng bà Đường đích thân tham dự nghi thức cắt băng, Đường Duẫn cũng nể mặt diện đồ Tây một lần, cà vạt thắt đủ.
Anh cười bỡn cợt, nói ngay mặt Đường Hiệp Đình: “Lần gần nhất mặc như này là lúc giỗ chú Tế Huy.”
Đường Hiệp Đình suýt kiềm không đặng mà nổi sùng với anh ngay trước mặt mọi người, bà Đường vội kéo ông đi, Đường Duẫn như là thành công chọc tức được ông, ôm Tô Khởi đi sang bên, rời khỏi tầm mắt Đường Hiệp Đình.
Tô Khởi cũng không nhịn nổi mà liếc xéo anh, cố ý lắm, chọc điên người ta.
Sáng sớm cô bị anh gọi dậy, đương nhiên biết hôm này là ngày mấy, nhưng thân phận cô không chính thống, nội ngoại chẳng liên quan, bèn không định tham dự.
Lúc thắt cà vạt cho Đường Duẫn anh một hai phải đòi cô đi cùng, Tô Khởi nói: “Ba anh nhất định không muốn thấy em.”
“Có gì đâu, anh thích làm ổng bực mình. “
Anh lải nhải mãi làm cô cũng thua, bèn phải thay một chiếc đầm bình dị, anh thấy đã câu được người rồi, lại chê cô thắt cà vạt phế, Tô Khởi đeo kính mát lên giả lạnh lùng, quyết không màng đến anh.
Hiện tại lại “quấy rầy” cô: “Đeo kính râm làm gì vậy? Chị dâu này lạnh lùng quá, chị dâu lớn đương nhiệm còn chưa thoái vị nha.”
Tô Khởi đẩy đẩy gọng kính, “Nãy em kể cô Đường đêm qua hai mình cãi nhau, bị anh đấm bầm mắt, cô xót em lắm, không ngờ được con trai mình vậy mà có khuynh hướng bạo lực.”
Đường Duẫn có hơi há hốc, quay đầu lại ngó bà Đường, nhớ đến ánh mắt ban nãy bà nhìn mình đúng là có hơi kì lạ.
“Cái miệng này của em cũng giỏi phết, buổi tối anh đích thân thử xem.”
“Nằm mơ, chốc nữa em đi trước, A Thi hẹn em shopping.”
“Đàn bà phiền quá đi.”
“Bộ anh không biết anh phiền tới cỡ nào à?”
Tô Khởi ra khỏi cao ốc Bạc San, khúc đường Kent cô không thường tới, Trung Hoàn mấy năm nay cũng tu sửa đường lộ không ít, nhưng lần trước lúc giúp bà Đường xem phong thủy nhớ rõ ràng đầu phố có một hòm thư xanh lục, bèn đi dò tìm theo trí nhớ, cũng không sai biệt lắm.
Giống như phim ma dọa hú hồn, cô mới vừa ném thư vào trong, xoay người qua đụng Bắc Tử, chút nữa là ném vung kính mát ra.
“Chị Khởi, em giúp anh Duẫn tra nhớt cho xe, tiện thể lại đây đợi chị.”
Quả tim của cô như sắp nhảy ra, song mặt mày căng thẳng lại lạnh tanh, Bắc Tử bám gót cô, hai người im lìm mấy phút không ừ hử.
Cô chỉnh trang lại cho ổn thỏa rồi mới mở miệng, “Có phải là chị có chuyện gì, cậu đều phải nói với Đường Duẫn cả?”
Ngữ khí không mặn không nhạt, thoạt nhìn thì không giống tức giận, cũng chẳng vui vẻ gì, Bắc Tử vẫn là có chút cẩn trọng, giải thích loạn xạ giống như là phạm lỗi.
“Không phải mà, chị dâu, em…”
“Cậu nói từ từ thôi, chị tiện miệng hỏi thôi, lo lắng gì chứ.”
“Anh Duẫn để em theo chị là muốn theo sát chị… Ý em là… Ảnh sợ người ta đối với chị không lịch sự, chị an toàn không việc gì, thì ảnh sẽ không hỏi gì cả.”
Tô Khởi đi đằng trước, Bắc Tử nhìn không tới sắc mặt cô âm u, “Thế thì chị vừa mới gửi thư cho bà cô, cậu có muốn gọi ảnh báo cáo không?”
Cô lấy một chiếc di động be bé từ trong túi ra, không nhớ là tháng trước hay trước nữa, Đường Duẫn tiện tay mua cho cô.
Bắc Tử xua xua tay lắc đầu nguầy nguậy, “Mấy chuyện con cỏn em không dám báo, anh Duẫn nghe xong chắn chắn sẽ chửi em phiền.”
Tô Khởi cười mỉa, “Ảnh mà còn ngại người ta phiền, ai có thể phiền hơn tên đó được.”
“Chị cũng không muốn em nói, em nhìn ra được,” Bắc Tử thầm thì trong họng, song Tô Khởi vẫn nghe thấy.
“Chị có nghĩa lí gì chứ, chẳng phải cũng cần xem ý tứ của Thái Tử gia hay sao.”
“Không có ai thích bị kiểm soát mọi mặt, cha em cũng bởi vậy mà mới li hôn, lâu lắm rồi em chưa gặp mẹ em.”
Tô Khởi thở dài, cô đối với chuyện gia đình xưa nay khó tránh khỏi bị mủi lòng, “Dù gì cậu cũng phải trưởng thành, daddy mommy rồi cũng phải rời xa.”
“Em hiểu mà. Chị Khởi, chị cũng nhớ cô Chín.”
Rốt cuộc cũng đi đến chỗ đậu xe, Bắc Tử qua bên ghế phụ, không thấy được nụ cười lạnh nhạt của Tô Khởi, chỉ nghe cô nói một chữ “Ừm” hờ hững.
Làm sao cô có thể nhớ cái bà già ác độc kia được chứ, năm đầu tiên của của thập niên 90, chuyện cô mong mỏi nhất chính là cô Chín chết, chết bất đắc kì tử.
Cô Chín Dư Lâu lâm bệnh, vào điều trị ở bệnh viện trong Cửu Long, con gái hiếu thảo đích thân đưa vào, ai ai cũng tán thưởng một câu rằng tuổi già có nơi nương tựa.
Nhưng bà thầy bói này rốt cuộc có bệnh không, bệnh gì, Tô Khởi không biết rõ, bác sĩ trong viện cũng không nói rõ được, tóm lại chỉ biết là bị bệnh. Muôn ngàn chúng sinh ở cái Cảng này, Phật Tổ bất quá cũng chỉ chiếu cố được mười vạn tám ngàn khổ ải, thêm một bệnh thiếu một bệnh cũng chả sao cả.
Trước khi nổ máy xe, cô liếc nhìn cao ốc Bạc San lần cuối, trên nóc có trận pháp âm tà tự tay cô lật sách nghiên cứu rồi bày bố. Tòa nhà trăm thước chực đổ này thế nhưng tựa như nhà cao cửa rộng mà người người ngước mắt trông ngóng, có thể chống chọi bao lâu, chừng nào mới bắt đầu ám tòa nhà tổng bộ Ôn thị, cô rửa mắt chờ mong.
Bên tai láng máng như còn nghe được tiếng cười xã giao giòn giã đan xen của Đường tam gia cùng nhóm nhân vật máu mặt, chói tai chết mất.
Cô còn trẻ, cô chờ nổi.
Trung tuần tháng chín A Thi làm sinh nhật, anh Diệu Huy từ lâu đã đáp ứng cô ấy làm party ở hộp đêm Mỹ Hoàng, Tô Khởi cho rằng lời đàn ông nói trên giường thì chả mấy cái là làm được, cơ mà nửa tháng trước là cô ấy đã lục đục chuẩn bị, còn mời cô cùng nhau shopping thả ga, chọn một bộ đồ mốt nhất để hôm đó mặc, đẹp ăn đứt cả bọn.
Tô Khởi đành theo A Thi, cô ấy chìm trong mấy mối quan hệ trai gái huyễn hoặc thế này với chả biết bao nhiêu gã nữa, chỉ mong sao cô nàng có thể giữ được lí tính, đừng để cho bản thân bị tổn thương là được rồi.
Ôn Khiêm Lương gọi điện đến, giọng nói hết mực dịu dàng, kể ràng Ôn Chí Trăn đã gặp người phụ trách dự án điện ảnh kịch Quảng Đông của bên Thiệu thị, đã bàn ổn thỏa việc rót vốn, tuyết đối không keo kiệt.
Cô nghĩ đến tay đạo diễn nịnh hót kia đem theo Khang Gia Nhân và nam chính cùng ra trận lấy lòng Ôn Chí Trăn, tục ngữ dạy không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, ba cây chụm lại nên hòn núi cao.
Song vẫn muốn ra vẻ kinh ngạc trong điện thoại, “Không ngờ vậy mà có thể bàn bạc thành công, ba nuôi đúng là thật sự thích Việt kịch (tên hán việt của kịch Quảng Đông).”
Ôn Khiêm Lương hẳn là đang làm việc, tiếng lật tài liệu truyền tới, ngữ khí nhẹ nhàng, “Vẫn là em biết cách làm ông ấy vui, có vẻ như ba luôn có hứng thú đầu tư vào Việt kịch, đáng tiếc mấy năm nay hai vùng Cảng-Quảng (Hồng Kông – Quảng Đông) không có gì nổi danh cả. Hiện giờ có một bộ phim điện ảnh quay cho ba xem, cũng coi như là niềm an ủi vậy.”
“Hơn nửa đời của ba nuôi cũng không êm ả, kể cả anh có bận bịu việc công ty thì cũng đừng bỏ bê ông.”
“Trân Trân, em còn giận anh không?”
Tô Khởi ngồi trước bàn trong Dư Lâu, lơ đãng ngắm hai đồng tiền gieo quẻ, thần sắc nghiền ngẫm, trông vô tình nhưng cũng hữu tình.
Cô tự nhận mình hiểu Ôn Khiêm Lương nhất, Ôn Chí Trăn hay bà Ôn còn lâu mới sánh bằng.
Một con người hiền lành chừng này nói lời tổn thương đến mình, làm sao mà trong lòng không hổ thẹn, làm sao mà không muốn đền bù cho được? Tựa như biết bao lần hai người tranh cãi trong quá khứ, rõ ràng người gây sự trước chính là Bảo Trân, Ôn Khiêm Lương khi nói lại khó tránh khỏi tuột ra vài câu tổn thương, song chẳng bì nổi với mức độ nghiêm trọng của cô.
Nhưng cô biết mang thù, biết làm nũng, Ôn Khiêm Lương vẫn là hết cách với cô, liên tục xin lỗi.
“Vậy anh có vỉ em mà hát “Monica” không?”
Không cho hồi đáp, mà gợi lại hành động lãng mạn, là nước đi cao minh bậc nhất.
Tay Ôn Khiêm Lương lật văn kiện khựng lại, chần chừ không phản ứng. Tô Khởi biết, anh nhất định đang hồi tưởng ngày trước, hồi tưởng về cảnh đêm ở cảng Victoria, cùng với — lãng mạn vô hạn.
Trăm mối cảm xúc đan xen, tiếng thở dài thê lương truyền qua ống nghe, “Năm ấy là 1987, Leslie vừa mới phát hành “Summer Romance’ 87″, Childe và Pearl hai mươi tuổi, Coral…”
Tô Khởi chớp mắt mãnh liệt, biết rõ Ôn Khiêm Lương chẳng nhìn thấy, song vẫn là cười một cái.
“Coral 17 tuổi ấy, anh vậy mà quên.”
Sao anh có thể quen.
Ba người lớn lên bên nhau từ tấm bé, từ khi Bảo San vừa mới nhận được mặt số, ăn Tết năm nào cũng phải tính rồi nói: Childe và Pearl sáu tuổi, Coral ba tuổi; Childe và Pearl mười hai tuổi, Coral chín tuổi; Childe và Pearl mười tám tuổi, Coral mười lăm tuổi…
Childe và Pearl hai mươi tuổi, Coral vĩnh viễn dừng ở tuổi mười bảy.
Mà cô với Ôn Khiêm Lương năm mười bảy tuổi đang làm gì nhỉ? Puppy love, nắm tay sơ sơ cũng hết sức thẹn thùng, mua vé tình nhân xem một bộ “Duyên phận”, cả bộ phim đều để mắt đến nhau, tay nắm chặt đến mức ứa mồ hôi, sau khi hết phim chỉ nhớ rõ một bài “Monica”.
Khi ấy Trương Mạn Ngọc vẫn còn nét trẻ con, chưa thể xưng là đại mỹ nữ, Trương Quốc Vinh cũng ngây ngô hết mực, làm xiêu lòng biết bao trái tim thiếu nữ xứ Cảng.
Nếu có thể quay lại quá khứ, kéo dài thời khắc đẹp đẽ ấy đến vô hạn thì sẽ vui biết bao?
Không có Đường Hiệp Đình, không có bà Đường, càng không có Đường Duẫn, cũng chả có Phì Phiên cùng đám mã tử của hắn, tốt đẹp biết nhường nào.
Biết bao ngày đêm, Tô Khởi bất kể là ngủ một mình hay là ngủ với Đường Duẫn, đều là khó nhọc y nhau, đều phải nghĩ rằng:
Mọi người vì sao không thể đều trở thành một anh chàng tốt bụng, một cô gái ngoan hiền?
Giá như chẳng có gì xảy ra, chẳng có gì xảy ra…
Không thể nghĩ tiếp, bởi còn nghĩ thì phải phun ra lời nguyền rủa ác ôn rằng:
Cả Hồng Kông nổ lớn, cao ốc sụp đổ, nước biển cảng Victoria ngập trời, dìm hết thảy, diệt sạch nhân loại và cả năm 1993.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~