Tối đó vừa qua 11 giờ, tàu chở hàng cập bến Tây Cống, mười hòm hàng đóng đinh kín mít nhanh chóng được khiêng xuống. Phì Phiên ngồi trong phòng nghỉ xa xa giám sát, mãi tới khi chuẩn bị mở hòm kiểm hàng, gã mới thủng thẳng bước tới.
Hôm qua Hồng Kông vừa đến một đợt khí lạnh, gió biển thổi cho cái thân gầy trơ xương lung lay chực đổ, gã chắp hai tay sau lưng, hết thảy liệu trước.
Phì Phiên tự nhận đã lăn lộn trên đường mấy chục năm, đừng nói mấy món nít nôi như ma túy mềm này, heroine với thuốc phiện không biết đã làm bao nhiêu bận, nơi tà ma như kho hàng đường Cửu Long gã còn trấn được, việc cỏn con như này có gì mà sợ.
Chung quanh im ắng kì dị, tận tới khi kiểm xong hết mười hòm, Phì Phiên cầm gói bột “Xì trum”* ngắm nghía, gật đầu ý nói có thể nhận hàng.
*có chú thích ở chương 4.
Đám mã tử vừa định động đậy, từ xa vọng lại tiếng bước chân sầm sập vồn vã, ánh đèn pin cùng đèn pha đồng thời rọi thẳng đến, Phì Phiên nhấc tay che mặt, tay còn lại sờ đến bên hông định dùng chiêu bẩn.
“Quảng Trí Dân từ Cục phòng chống ma túy, các người đã bị bao vây —“
“Lập tức buông vũ khí, giơ hai tay lên! Buông vũ khí, giơ hai tay lên!”
Bến tàu đèn đuốc sáng trưng, Phì Phiên nhìn ra được không có bao nhiêu người. Dưới tình thế cấp bách gã khó tránh được nhen nhóm ý định diệt khẩu mấy tên cớm, bèn dẫn đầu nổ súng.
Đám đi theo đều là tay chân Phì Phiên tin tưởng nhất, bọn côn đồ canh sẵn ở bến tàu cũng gia nhập, kịch liệt đối kháng với phía cảnh sát
Trong nhà hàng Kiều Loan cách đó một cây số, cô Mao đang thư thả phụ một tay dọn dẹp bàn ghế. Cơm tất niên mới vừa xong không lâu, bà nghe tiếng thì kéo cửa sổ lại.
Thuận miệng nói: “Bến tàu có chuyện rồi, ngày mai nhớ chú ý coi tin tức.”
Anh họ thấy riết thành quen, “Tết nhất đi nổ súng, xui xẻo.”
Tiếp viện nhanh chóng có mặt, Quảng Trí Dân sớm đã tính toán sẵn. Người vây thành ba lớp trong ba lớp ngoài, xe cứu thương khẩn trương cứu chữa cho cảnh sắt bị thương, có côn đồ thề sống chết không muốn bị còng đầu nên nhảy xuống biển, thời khắc này sinh tử để cho ông trời định đoạt.
Phì Phiên tất nhiên sẽ không chọn thế, gã chắc mẩm bản thân có số má, đạo hạnh cao, lưỡng lự chốc liền buông súng, giơ tay lên trước nhất.
Một nhóm đông cảnh sát nâng súng từng bước tiến lại, miệng vẫn đang lặp lại “Không được nhúc nhích”. Phì Phiên đá văng súng ra, ẩn nhẫn ra vẻ chịu thua. Quảng Trí Dân thông báo thu đội, đêm giao thừa vô cùng viên mãn, tóm được mười hòm ma túy mềm.
Giá trị còn lâu mới bằng heroine, nhưng được ở chỗ là hàng Hoằng Xã, thành tựu mang tính đột phá trong lịch sử, rất đáng ăn mừng.
…
Tô Khởi nắm chặt điện thoại, trong lòng không nhịn kìm phấn khởi, ý nghĩa đầu tiên chính là Childe quả nhiên làm việc thỏa đáng, giọng bất chợt sợ sệt.
“Anh nghi ngờ em?”
Đường Duẫn đánh giá cảm xúc trong giọng cô, bật cười thành tiếng đứt đoạn, “Thông báo cho em thôi mà, đừng lo lắng, không có tính tới lên đầu em đâu.”
Tô Khởi thở hắt ra, “Em ăn cơm tối ở Tây Cống rồi về phố Miếu, A Thi ở quán ăn khuya đợi em, uống đôi ba chai cho tới giờ.”
A Thi cũng xáp tới gào lên, “Thái Tử gia, anh yên tâm đê, A Khởi nãy giờ ngồi kế bên tui, không có một sinh vật nam tính nào hết á.”
Tô Khởi cười kêu: “Bắc Tử là sinh vật nam tính duy nhất.”
A Thi cãi: “Nó còn là em bé, chưa được xem là nam tính.”
Ồn ào ẫm ĩ, Đường Duẫn nghe mà choáng váng hết cả đầu, muốn cúp máy.
“Ngày mai còn phải khai từ đường, nghi lễ quá phức tạp, tới chừng về anh kêu A Chính chở em ra sân bay.”
Tựa như người yêu chia xa đôi nơi hẹn đón nhau ở sân bay, Tô Khởi cười nhẹ đáp lời, sau đó cúp máy.
Điện thoại với hộp thuốc đặt gần nhau trên mặt bàn, hít sâu một hơi rồi châm điếu thuốc, nụ cười cô bỗng có đôi chút khang khác, song khiến người ta khó nói rõ là thiếu là thừa cái gì.
Bắc Tử bị A Thi cưỡng ép nốc rượu, cậu chàng nghiêm mặt: “Kinh nghiệm uống rượu em nhiều hơn chị.”
A Thi cười xấu xa, “Thế cậu nhận mình không có kinh nghiệm trên giường?”
Tô Khởi ngó thấy máu xông lên mặt Bắc Tử đỏ ké, tiếp đó một hơi nốc sạch li. A Thi không phục, bắt đầu uống đua với cậu.
Vậy tốt biết bao, tài xế gọi tới cũng nhập cuộc chè chén, cô hoàn toàn thôi mong mà quay lại phố Thanh Phong, đêm này đành chịu khó ngủ trong gia phòng nhỏ bé đơn sơ kia cho chắc ăn.
…
Thượng Hải, một căn nhà Tây cũ trên đường Foch, năm trước thuê người đảm nhận gia cố sửa chữa, nay đã hoàn thiện.
Căn nhà này gốc là gia sản của nhà họ Đường. Khi ông nội Đường Duẫn chạy nạn sang Hồng Kông thì rứt ruột bán đi, trước khi chết còn day dứt mãi. Lắm lúc kinh doanh Hoằng Xã không tốt, cuộc sống Đường Duẫn trước năm 20 tuổi chắc chắn không được xem là giàu sáng, căn nhà qua tay không biết bao người.
Tận tới lúc Đường Hiệp Đình phất lên, 5 năm trước mới vung một khoản kếch xù mua về lại, sửa sang từ đường, giao phó cho người tin cậy trông nom hàng năm.
Đêm khuya Đường Trịnh Mẫn nghi xuống lầu, ở trong phòng khách ho khẽ, uống cốc nước ấm, vẻ mặt uể oải.
Đường Duẫn kéo cửa ban công quay vào trong nhà, một trận gió lạnh thổi len vào, mang theo mùi người nồng nặc, bà Đường ho càng dữ dội, Đường Duẫn vội vã đóng kín cửa lại, sượng sùng rề rà mở lời.
“Mẹ… còn chưa ngủ?”
Bà Đường lắc đầu.
“Ba ngủ rồi?”
Bà Đường lại lắc đầu.
Đường Duẫn thấy bà không nói lời nào, còn đang khụ ho đứt quãng, trong tầm mắt là nội thất trang hoàng theo phong cách phổ biến tại Thượng Hải thời Dân quốc, cổ kính lại nặng nề. Bà Đường vốn khí chất cao sang, giờ đây thoáng nét tang thương, tựa như đã ngồi nơi ấy những mấy mươi năm, bụi trần tẩy sạch.
Lúc mở lời chỉ có thể nói áng chừng rằng, “Hoằng Xã có chút sự vặt thôi, tính ổng dễ nóng.”
Bà Đường cười hiền, không tỏ rõ thái độ. “Mẹ chuẩn bị ngủ.”
Đường Duẫn sượng sùng “Dạ” một tiếng, không nói ra miệng được mấy lời quan tâm.
Bà Đường hỏi: “Con còn chưa lên lầu sao?”
“Lên, lên liền đây.”
Anh nối gót bà Đường, vừa hay chạm mặt Đường Hiệp Đình mới từ phòng làm việc bước ra, mặt mày không tươi tỉnh mấy. Đường Hiệp Đình ôm nhẹ bà Đường, ý bảo bà về phòng trước, bà Đường nghe theo.
Hai cha con đứng bên tay vịn thầm thì.
“Chuyện này mày tính giải quyết sao đây?”
Đường Duẫn nói: “Xem Phì Phiên có kín miệng không đã.”
“Ba cũng nghĩ vậy, xử thẳng tay thì tuyệt tình quá.”
“Thằng đó đáng ra nên sớm chết thay chú Huy chú Quỳnh mới phải.”
“Mày đừng nghĩ như vậy chứ con…”
“Cổ họng của bà ấy* bị gì sao?”
*là chữ 她 – she (ta1) – đồng âm với 他 – he (ta1), đều là ngôi thứ 3 nên khi nghe không thì không phân biệt được ngay là nói ai
Trong chốc lát Đường Hiệp Đình không rõ là nói ai, trì trệ mấy giây mới tính mở miệng, song cánh tay liền bị Đường Duẫn đè lại.
Đường Duẫn liếc đến cửa phòng ngủ hé ra một góc, lắc đầu với Đường Hiệp Đình, không còn muốn nghe đáp án.
Giọng điệu lại bắt đầu ngả ngớn, “Buồn ngủ quá, mai còn phải dậy sớm, con ngủ đây.”
Đường Hiệp Đình thuận miệng ứng tiếng, mạnh ai nấy quay trở lại phòng.
Sáng sớm hôm sau, mùng Một Âm lịch, Đường Duẫn bận tối mắt tối mũi với nghi lễ tế tổ, Tô Khởi không nhận được cuộc gọi nào từ anh, thành ra thảnh thơi vô cùng.
Mãi đến khi tiếng chuông vang lên với tần suất một, ba, năm quấy rầy cô. Mới thong dong có được bao lâu, song cũng đành phải cẩn thận bắt máy.
Giọng Chung Diệc Sâm thư thái: “Chúc mừng, cục phòng chống ma túy điều quân kịp thời, sếp Quảng trúng mánh đầu năm, Phì Phiên bị bắt.”
Tô Khởi cười xòa, “Đàn anh, cẩn thận quá mức dễ bị vụt mất cơ hội tốt.”
Chung Diệc Sâm không tỏ thái dô, “Chia sẻ tin mừng mà thôi, chúc mừng năm mới nhé, không còn gì nữa thì gác máy đi.”
Tô Khởi bỗng nghĩ đến gì đó, “Em có thể cho anh một thứ để cạy miệng Phì Phiên.”
“Anh đã từng học kĩ thuật thẩm vấn và đàm phán rồi, em muốn lên lớp anh giờ à?”
“Không phải lên lớp, là kinh nghiệm đúc kết từ máu và nước mắt.”
“Nói nghe thử.”
“Cuối năm 87, hồ nước Thành Môn, chỉ cần nói với gã ‘cái đuôi năm đó không có tóm sạch’, gã chắc hẳn chột dạ.”
Khi đó Phì Phiên vì diệt trừ hậu họa còn giết mấy thằng đệ cùng dí theo bắt cô, chuyện này gã tuyệt đối sẽ không quên.
Chung Diệc Sâm hỏi: “Có khi nào làm em bị lộ không?”
“Em sẽ không ra mặt. Trên tay gã đó có bốn mạng người, còn có nhân chứng mục kích bò từ hồ Thành Môn ra, chỉ cần gã mở miệng, dù không thể cắn chết Đường Hiệp Đình, thì cắn rớt mấy miếng thịt cũng là có thể.”
Chung Diệc Sâm suy đi tính lại trong lòng, không thể trò chuyện quá lâu, hứa hẹn khi có tin tức sẽ báo cô ngay, sau đó cúp máy.
Ban chiều, âm u.
Tô Khởi lái trở về phố Thanh Phong trước, sau thì đổi qua một chiếc xe đơn giản khác đi Nam Sơn, điểm đến cuối cùng là nơi Ôn Khiêm Lương ở.
Suốt dọc đường cô hết sức để ý kính chiếu hậu, xác định không có người theo đuôi, song trong lòng cứ mãi lờ mờ không chắc, dần dần bớt bồn chồn lo sợ liệu Đường Duẫn có xuất hiện bất thình lình sau lưng hay chăng.
Ôn Khiêm Lương mặc áo len ngoài sơ mi, dịu dàng hết nấc, chống lên lan can ban công nhìn xuống dưới. Tô Khởi vừa xuống xe, ngẩng đầu liền ngó thấy người trên lầu, đeo cặp kính viền mỏng, trông có vẻ như vừa làm xong việc.
Khi anh đích thân xuống lầu đón cô đã tháo kính ra, Tô Khởi bảo: “Anh vẫn cứ không chịu đeo kính, thế mãi thị lực sẽ ngày một tệ hơn.”
Ôn Khiêm Lương cười hiền không để ý, đưa một cốc nước ấm tới tay cô, tay lạnh căm của Tô Khởi thấm nhiệt dần. Anh nói, “Mấy năm nay cũng không nghiêm trọng mấy, chỉ có lúc trời âm u nhiều mây mới phải đeo, mới nãy là để nhìn rõ em.”
“Vậy anh nhất định phải nhớ kĩ đeo, nếu không bị xe đâm cũng không nhìn được hung thủ.”
Nét cười Ôn Khiêm Lương càng đậm, không ghìm được đưa tay khẽ gõ trán cô, dịu êm làm sao, so với Đường Duẫn cứ luôn chọc ghẹo cô không biết nương tay thì nhẹ nhàng hơn biết bao nhiêu.
“Đầu năm đầu tháng, em nói gì may mắn hơn chút xem.”
Hai người cùng lên lầu đến phòng làm việc của Ôn Khiêm Lương. Ban nãy anh đứng ngay tại ban công này đợi cô, mặt bàn có hơi lộn xộn, rõ ràng là chưa kịp thu dọn.
Thoạt trông anh cũng chẳng đề phòng gì cô.
Tô Khởi tỏ vẻ chả may mảy gì cả, lướt qua bàn làm việc đi đến kệ sách sau ghế dựa.
Ôn Khiêm Lương nhấc cốc trà nóng trên bàn lên, đứng song song cô, chỉ vào một khung ảnh bày trên ngăn kệ trước mặt, cười bảo: “Nhớ tấm này không em? Năm 18 tuổi đó, nhà họ Vương mở tiệc rượu, nói em kiểu gì cũng không chịu đi cùng với anh.”
Tô Khởi tất nhiên nhớ rõ, “Anh một hai bắt em cùng khiêu vũ, cứ chực chờ cạnh em mãi, nên nhiếp ảnh gia mới đi tới chụp.”
“Tuy không chụp được cả mặt em nhưng anh thích tấm này vô cùng, trước khi tòa soạn chọn để đăng bài có hỏi qua anh, anh đương nhiên đồng ý.”
“Em thì không chịu, vì chuyện này hai mình còn cãi vã một trận.”
Ôn Khiêm Lương choàng ôm vai cô, chìm đắm trong hồi ức, ánh mắt hơi thảng thốt.
Tô Khởi cầm lấy khung ảnh trang trí tinh xảo, cô còn nhớ rõ rằng hôm ấy cô mặc một bộ váy dạ hội trắng muốt, làn váy dài phết đất nom vừa điệu thấp lại cũng rất phô trương, một mực ngồi trên ghế chả chịu cử động; Childe khoác áo bành tô đen, giữa cổ đeo nơ bướm, khom người chống tay trên lưng ghế cộ, đạo mạo khiêm nhường.
“Họ gọi em là “Tiểu thư căng thẳng”, em thì xé báo trong nhà, Uncle vội vã call anh sang cứu hỏa, cô cả Tô quả nhiên chẳng phải dạng vừa.”
Tô Khởi cố nặn ra nụ cười, ẩn chứa chút chua xót.
“Em không thích mấy trường hợp này bao giờ, còn chả phải vì anh không khước được.”
Ánh mắt đưa sang các khung khác, cô nhớ rõ rằng nơi đây từng có ảnh gia đình ba người nhà họ Ôn, song giờ đây lại chỉ còn có ảnh chung của Tô Bảo Trân và Ôn Khiêm Lương, sau cùng trong mắt chỉ đọng lại bóng người.*
*câu gốc ở đây là沧海难为水 – thương hải nan vi thủy, toàn câu là: Tằng kinh thương hải nan vi thủy ( câu đầu của bài LY TƯ KỲ TỨ (離思其四) – Nguyên Chẩn (元稹)) – có nghĩa là khi đã được trải nghiệm biển lớn, thì chẳng có gì đáng gọi là nước. Ý nói một khi đã có trải nghiệm sâu sắc khó quên, thì những thứ cỏn con tương tự không còn đáng để ý tới.
Ôn Khiêm Lương nói: “Chỗ này không gì thay đổi cả.”
Tô Khởi lẩm bẩm lặp lại, “Không gì thay đổi…”
Một gian phòng cất chứa quá nhiều hồi ức.
Ngày ấy hai người nghịch từ dưới lên trên lầu. Mỗi một gian phòng đều khắc ghi chuyện xưa tích cũ, thiếu niên thiếu nữ ngây ngô kề vai nhau cùng khám phá, thuần khiết chân phương một mối tình đầu.
Tô Khởi dựa vào cạnh bàn, cúi đầu lặng yên uống một ngụm nước ấm, tựa hồ như độ ấm mang lại có thể làm bốc hơi giọt lệ khóe mi, vờ rằng chẳng chút vương vấn gì với tình cũ, cảm xúc bằng không.
Chỉ cần vô tình, thì sẽ không còn tổn thương.
Ôn Khiêm Lương mở két sắt cách đó không xa, thừa lúc anh đưa lưng với cô, Tô Khởi đưa mắt dò nhanh mấy giấy tờ trên bàn, tên tuổi thoạt nom đều là chuyện làm ăn bên Phillipines, không có gì dị thường.
Nếu như có gì dị thường thật, anh tuyệt đối sẽ không để toang ra thế này.
Mật mã két sắt của Childe sẽ là gì nhỉ? Cô kìm không đặng mà tự hỏi việc này.
Ôn Khiêm Lương cầm một phần giấy tờ đi đến, đưa cho Tô Khởi đang tự trầm ngâm. Cô buông cốc nhận lấy, vẻ mặt mù mờ gì.
Ôn Khiêm Lương cười với cô, đưa tay ấn vai cô trấn an, ý bảo Tô Khởi mở ra xem xem.
“Một phần lễ vật nho nhỏ, tặng cho Pearl.”
Mới nãy Tô Khởi suýt nữa tưởng rằng anh muốn lấy một chiếc nhẫn kim cương hồng từ trong đó ra, may thay không phải.
Có điều nhờ ơn Đường Duẫn, hiện giờ cô sẽ không cho rằng trong chiếc túi này sẽ có gì nhẹ nhàng thư thái, tay mở túi mò mẫm rề rà.
Mãi cho đến khi thấy được trang bìa, Tô Khởi sững sờ tại chỗ, tim đập không kiểm soát nổi.
Ôn Khiêm Lương nói: “Công ty đầu tiên của Uncle, sau khi Daddy thu mua thì tạm gác sang bên, năm trước anh lấy sang tự đứng tên, giờ đây tặng cho em.”
“Sản nghiệp đa phần đã sớm sang cho Ôn thị, còn có mấy nhà máy tự vận hành nữa, tài sản ước chừng bốn năm trăm ngàn, em trước nhận tạm nhé, được không?”
“Hiện tại Daddy đã chấm dứt hợp tác với họ Đường, cạnh tranh trên cùng một lĩnh vực khó tránh khỏi mâu thuẫn. Em giao việc báo thù cho anh, ngoan ngoãn đi sang Mĩ, sau khi mọi việc đã thành anh sẽ đi sang với em ngay.”
“Pearl, promise me.”
Tô Khởi dán chặt mắt vào dòng chữ “Đơn thỏa thuận chuyển nhượng công ti trách nhiệm hữu hạn Quỳnh Hoa”, lòng như đổ chì.
Quỳnh Hoa, là tên mommy.