Ngày hôm sau Đường Duẫn ra khỏi nhà thì đi Hoằng Tuyển. Không kiềm được mà nhớ đến hai cuộn phim giấu ở Dư Lâu, Tô Khởi liền call Chung Diệc Sâm.
“Công ty của Tô Thế Phổ anh có biết không?”
“Cái làm thực phẩm chức năng à?”
Tô Khởi bảo: “Em hào phóng tặng sếp Chung một phần quà mở màn, lần này anh làm cho ổn thỏa tí được không?
Chung Diệc Sâm cười ngượng, “Sorry ha, Phì Phiên chết anh thật sự không làm gì được.”
Hôm đó Tô Khởi nghiễm nhiên giận điên người, nên mới gào với Chung Diệc Sâm mấy câu. Sau đó ngẫm nghĩ thì cũng thông tỏ, anh ta hiện giờ ở ICAC, chuyện trong sở cảnh sát cũng đành bó tay.
Cô tìm được hai phần văn kiện mới nhất từ két sắt của Ôn Khiêm Lương, Childe hẳn là còn chưa kịp xem. Trong đó là một hợp đồng hợp tác giữa Ôn thị và một công ty đăng kí ở Macau, còn có một phần bản sao của hợp đồng nhận vốn nước ngoài của “Công ty trách nhiệm hữu hạn công nghệ xanh Thế Phổ Xương” của Tô Thế Phổ.
Cô là một sinh viên Luật học không tới nơi tới chốn, lướt mắt sơ qua chỉ thấy có chút kì lạ, hai phần văn kiện đặt cùng nhau, phần giấy tờ có liên quan đến Tô Thế Phổ rõ ràng giống nhược điểm nhiều hơn, lưu lại đề phòng.
Cái công ty Thế Phổ Xương này cô có để ý, thành tựu năm này thua năm kia, thế mà lại có thể được rót một khoản vốn kếch xù, làm người ta không sao tránh được nghĩ tới rửa tiền.
Chung Diệc Sâm hẹn cô thời gian nhận cuộn phim, trong đó là nội dung văn kiện cô chụp lại. Bảy ngày sau, xe buýt trạm Vượng Giác đi Hồng Khám, hai người gặp mặt.
Tô Khởi nhớ đến Đường Duẫn đêm qua có chút dị thường, song cuộn phim không thể nằm trong tay cô quá lâu, càng lâu càng bất an.
Vì thế cô đề nghị Chung Diệc Sâm: “Em khuyên anh tốt nhất đừng nên ra mặt.”
Chung Diệc Sâm nghi hoặc, “Đường Duẫn nghi ngờ em?”
“Có lẽ là em cả nghĩ, để cho cẩn thận, anh kiếm một cô nào đó đi lấy giúp anh, thế này an toàn hơn cho hai mình.”
Chung Diệc Sâm đáp ứng, sau đó cúp máy.
Lúc gọi xong thì cũng đã tầm trưa, người làm Phi vào cửa, gọi chào cô một tiếng rồi bắt đầu quét tước, phát ra tiếng động vừa phải.
Tô Khởi đứng trầm ngâm trước cửa sổ một lúc lâu, sau đó đi đến gần nhà tắm thì dặn dò dì ấy: “Dì ơi, nhờ dì làm cơm trưa trước nhé, cay nhiều, ít dầu ít đường.”
Người làm Phi buông cây lau nhà rồi rửa tay, gật đầu nói: “Được, dì biết khẩu vị của cậu chủ.”
Tô Khởi “Dạ” một tiếng thẫn thờ, chuông cửa vang lên, lại có người ghé đến. Cô trong bụng nghi vấn đi mở cửa, nghĩ đến hẳn là người hầu nhỏ Bắc Tử, không ngờ đứng kế bên còn có nàng A Thi.
“Sao mày tới chung với nó vậy?” Chính là hỏi A Thi, cô nàng lại không đáp lời, xoa xoa cánh tay liền chen vào cửa.
“Ở ngoài lạnh cóng, lẹ cho tao li trà nóng.”
Tô Khởi lắc đầu bất lực, ánh mắt đưa sang Bắc Tử dò hỏi, cậu cúi đầu né tránh, trong không khí tựa như có chút bất thường, song giấu khá là kĩ, không nắm được đầu đuôi gì.
A Thi mời cô: “Câu lạc bộ bi da lớn nhất Bắc Giác mày đi bao giờ chưa? Hôm nay tao nghỉ, đi chung đi mà, Bắc Tử làm tài xế.”
Dì giúp việc bưng mấy li trà lên, Tô Khởi nhìn cô ấy cấp tốc bê lên hớp hai ngụm, rõ ràng là ăn mặc mỏng manh, mà bên ngoài quá lạnh.
Từ chối thẳng thừng, “Tí nữa tao có việc ra ngoài, cái khu bi da đó là do A Chính quản, mày muốn đông người cho xôm thì để tao hỏi anh ta thử.”
Bắc Tử ngồi cạnh, cậu chàng khi im re thì chính là thái độ bình thường, lặng lẽ lắng nghe. A Thi xua tay, mặt mày hơi xụ, “Khỏi đi. A Khởi cưng ơi, chẳng nhẽ chuyện lớn tày trời sao? Làm việc sao mà sướng bằng chơi được.”
Tô Khởi hết cách, nghe tiếng xắt rau từ phòng bếp truyền ra, bèn không để tâm lắm mà kiếm đại bạn chơi chung với A Thi, “Vậy kêu Bắc Tử theo mày, tao cho mày mượn nó một ngày làm đệ.”
Bắc Tử không đồng ý, “Không được, chị dâu, chị có chuyện gì…”
“Ê!” A Thi thẳng tay đập cậu ta một phát, “Đừng có nói chuyện xui rủi.”
Tô Khởi bị hai người này làm cho muốn váng đầu, “Dì đang làm cơm trưa, lát nữa tao phải đi Hoằng Tuyển. Từ đây đi Trung Hoàn gần lắm, không việc gì mà, hai đứa ở lại ăn một bữa rồi đi chơi nhé, được không?”
A Thi thấu hiểu, giọng ngâm nga, “Ỏ~~~ chị dâu muốn mang cơm trưa đi thăm đại ca, rất săn sóc rất ân ái.”
Cô đưa tay véo chỗ buồn bên hông cô nàng, “Cái miệng này sắc bén quá trời, đáng ra phải lấy kim may lại.”
Hai người ghẹo qua ghẹo lại, đương nhiên đã bỏ sót hai má Bắc Tử ửng đỏ khi Tô Khởi khen A Thi miệng sắc bén.
Tô Khởi đến Hoằng Tuyển cho vừa kịp giờ cơm trưa.
Vừa hay ở đại sảnh tầng một gặp Đường Duẫn vừa từ thang máy bước ra. Lúc cô tỉnh giấc thì anh đã ra cửa, không để ý hôm nay anh mặc vest thắt cà vạt, nghiêm chỉnh phết ra, nhưng cũng không thật sự chỉnh tề — bởi vì một bàn tay đang bực dọc kéo kéo cổ áo, khi nhác thấy Tô Khởi thì ngỡ ngàng, nhíu mày.
Cô cầm theo hộp giữ nhiệt bước đến trước mặt anh, xung quanh nhân viên thưa thớt, xem ra đều đã ra ngoài ăn trưa cả. Cô gỡ kính râm trên mặt xuống, nâng hộp cơm về phía anh ra hiệu.
“Thái Tử gia, cơm ngài gọi tới rồi.”
Đường Duẫn hơi nghiêng đầu, trầm lặng mấy giây rồi không nhịn được nữa mà bật cười. Tiếp đó bàn tay đang kéo cà vạt vươn qua kéo cô vào lòng, ôm cô xoay người vào lại thang máy, trở về văn phòng.
Anh thuận miệng giải thích: “Ông già anh cứ thấy mộ địa của ông nội anh không đủ tốt, nhân lúc này không có gì gấp liền ở bên Thượng Hải thêm mấy hôm, tự mình lựa chọn. Năm đó tro cốt của vị đại lão này vứt hết rồi còn làm này nọ, anh không thể không đến Hoằng Tuyển trấn giữ.”
Tô Khởi tiêu hóa tin tức trong mấy câu chữ này, bắt lấy trọng điểm mình để tâm nhất, “Sao lại không có gì gấp, Phì Phiên tiếp hàng có vấn đề, hiện tại người chết luôn rồi, ông ấy không lo hả?”
Đường Duẫn mở hộp cơm ra, vẻ mặt dửng dưng, “Chuyện Phì Phiên đã qua rồi, em cũng đừng nhắc lại nữa. Tên đó chết là tin tốt với em rồi, cứ gặng hỏi mãi chả ý nghĩ gì.”
Nhận lấy đũa Tô Khởi đưa sang, anh kéo người đang dựa bên cạnh bàn vào trong lòng, hạ giọng dò hỏi: “Sao bữa nay em ân cần vậy, có việc nhờ anh à? Hay nên nói là— lấy lòng? Chuộc lỗi?”
Cô lạnh lùng trừng anh, phủ định cả thảy, “Chỉ là thấy anh tối qua không vui.”
Đường Duẫn nhướng mày, gắp một ít rau xanh đưa đến bên miệng cô, Tô Khởi ngoan ngoãn ăn vào.
“Chuyến bay đến trễ.”
Lí do vạn năng.
Tô Khởi không có ngu đến thế, không thể nào hoàn toàn yên lòng được, chỉ có thể tạm xác nhận không có chuyện gì to tát.
Đường Duẫn ăn cơm trưa xong rồi đứng trước cửa sổ, áo khoác vest ném bừa trên sô pha, Tô Khởi thì đứng bên bàn thu dọn cái mớ anh bày bừa.
Đằng sau vang lên tiếng anh nghi vấn: “Sao em lại hẹn hò với anh?”
Tô Khởi đứng tại chỗ sững sờ, sau mấy giây mới phản ứng lại, thong thả trả lời: “Không phải anh muốn vậy sao?”
Đường Duẫn nghẹn lời.
Hồi lâu, Tô Khởi đã thu dọn chén đũa gọn ghẽ, mặt bàn cũng lau khô ráo, anh mới mở miệng tiếp.
“Lúc trước anh bị ma xui quỷ khiến, cảm thấy em rất cần anh, tính xấu của đàn ông bị khơi gợi.”
Tô Khởi “Ừ” một tiếng đáp lời, xoay người chăm chú nhìn bóng dáng anh.
“Em thật sự cần anh sao?”
Trong lòng cô đáp lại câu nói này trước: Có lẽ vậy, lợi dụng, cũng coi như một dạng cần.
Nghe thấy cô lại “Ừ” tiếp tiếng nữa, Đường Duẫn không nói gì thêm, xoay người ôm chầm cô vào lòng, bàn tay dịu dàng kì lạ vỗ về hai cái lên mái tóc dài.
Trong lòng Đường Duẫn suy xét, cô là Tô Bảo Trân không sai, Ôn Khiêm Lương là chứng cứ trực tiếp nhất. Vậy thì cô ở bên cạnh mình hơn một năm, rốt cuộc đã làm gì rồi?
Có vẻ như chưa làm gì cả.
Hàng Phì Phiên đêm giao thừa là do anh giấu Đường Hiệp Đình tự vạch trần, Phì Phiên chết ở trong ngục cũng là do anh về Hồng Kông trước để chỉ thị tay trong trong sở cảnh sát truyền lời uy hiếp, trừ việc cô có xu hướng nối lại tình xưa với Ôn Khiêm Lương, mấy chỗ khác không có vấn đề.
Càng chưa nói trước mặt anh cô đã lộ tẩy, cô không biết bản thân ở ngoài sáng, anh ở trong tối, chơi trò chơi với cô thì có gì mà đáng sợ?
Kể cả có một ngày cô thật sự vượt khuôn, anh cũng có cách để đối phó với người vượt khuôn, người thừa kế Hoằng Xã sao có thể là thằng ngu si tình được?
Mà Tô Khởi ở trong ngực anh cũng bần thần, người cùng bước lên một chiếc thuyền đa phần đều một bụng âm mưu, những lời này không sai một chút nào.
Cô cứ cảm giác Đường Duẫn đã biết gì đó, nhưng anh lại không bộc lộ, việc này làm cho cô hoàn toàn mờ mịt.
Người ở thế bị động chỉ có thể lấy tĩnh chế động, người động ta mới động, cô không vội, không hề vội chút nào.
Hai người vừa ứng với câu nói kia: Người đã đem chân tình thật ý giấu đi rồi, chỉ còn giả ý, thế tôi cũng đem chân tình thật ý giấu đi thôi, chỉ dùng giả ý.*
*câu nói từ tác phẩm Hồng Lâu Mộng.
Câu tiếp theo là: Như thế hai giả gặp nhau, tất có một thật.
Một tuần sau, lúc đó bà Đường đã quyết định ngày về Cảng, đêm trước đó Tô Khởi nói điện thoại cùng bà, hẹn rõ thời gian đón.
Sáng cùng ngày, Đường Duẫn như cũ đúng giờ đi Hoằng Tuyển. Dư Lâu đóng cửa đã lâu, cô lấy cớ tìm A Thi đánh bài tán gẫu, một mình lái xe trở lại phố Miếu. Ở đầu đường vậy mà lại gặp A Chính còn lim dim, di dộng dán bên tai nói chuyện, anh ta không nhìn thấy Tô Khởi, Tô Khởi cũng chả thèm kêu, chỉ xem như anh ta đến phố Miếu tìm kiếm niềm vui, không lạ gì.
Từ trong ngăn tủ tầm thường trong phòng lấy ra hai cuộn phim, một hộp trên mặt có đánh dấu chữ “Ôn”, cái kia mặt trên có chữ “Tô”, cầm lấy hộp chữ “Tô” đặt vào túi xách, một cái hộp khác tiếp tục giấu kín.
Ra cửa men theo đường đi bộ, tại trạm Jordana một mình lên xe bus, lúc sắp sửa đến Hồng Khám, cô nhác thấy một phụ nữ đeo bông tai trân châu ở hàng cuối, tay xách một túi công văn màu trắng, ngồi xuống cạnh cô.
Tô Khởi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại đang hỏi cô ấy: “Cô họ gì?”
Người phụ nữ trả lời: “Họ Chung.”
Cô lấy cuộn phim từ túi xách ra, tất thảy đều tiến hành dưới tầm che của lưng ghế. Người phụ nữ đón lấy, giả vờ như cầm khăn tay đặt vào trong túi của mình.
Tiếp đó Tô Khởi đứng dậy nhờ đi ra, đứng cạnh cửa, trước hết chờ xuống xe ở trạm Hồng Khám.
Chung Diệc Sâm dừng xe bên đường, khi nhìn đến Tô Khởi xuất hiện thì an tâm, đang định nổ máy chạy đi, lại phát hiện mấy chiếc xe đằng xa mở cửa ra, một đám người mặc đồ đen băng qua đường đi đến.
Tô Khởi còn nhớ rõ, hôm ấy trời đầy mây, ven đường có một cửa hàng bán đĩa, loa đen trong tiệm đang phát bài “Nàng khờ” của Trần Tuệ Nhàn. Cô thích giọng Trần Tuệ Nhàn vô cùng, bất giác liền nhớ lại đêm đó nghe được “Trần Tuệ Nhàn vịnh Đồng La” trong cơn say, không biết có còn ở Tree Bar hay không.
Hôm nay là cuối tuần, trước mắt tâm tình cô thư thái, quyết định tối về hẹn hò với Đường Duẫn, thứ tư có thể đi làm sơ vài li, chỉ cần đừng là Tequilia.
Em hận em với anh giờ đây là một vở kịch đã hạ màn
Âm nhạc dừng ngay tại câu này, trên đầu bắt đầu mưa lất phất, ông chủ vội vã đóng loa lại, kéo về lại trong tiệm, cả thảy im bặt đột ngột.
Xe buýt bị xã hội đen mặc đồ đen chặn lại, phần lớn hành khách xuống ở trạm cuối vẫn còn ở trong xe. A Chính mặt cạo sạch râu cầm danh sách có ảnh chụp lên xe tìm người; Tô Khởi bị một tên đàn em không biết tên giữ chặt lại, nửa bước không nhích nổi; Chung Diệc Sâm lặng lẽ tắt máy xe, ngón tay sốt ruột gõ gõ bánh lái.
Nửa người trên của Đường Duẫn chỉ mặc một chiếc sơ mi đen, cổ áo mở hai nút, không màng gió lạnh, bung dù bước đến.
Hạt mưa nhỏ xíu, nhưng áo lót của cô càng ướt nhanh hơn, là bị thấm từ mồ hôi túa ra. Mắt lạnh chất vấn Đường Duẫn: “Anh theo dõi em?”
Đường Duẫn không tỏ thái độ.
Theo dõi cô là ai anh còn chẳng biết, lần này cũng không phải do Bắc Tử làm bậy, Bắc Tử bị cô sai đến Trung Hoàn mua điểm tâm sáng.
Anh ở Hoằng Tuyển nhận được một cú điện thoại xa lạ, tất nhiên là có người sai bảo, một em bé nhỏ thông báo với anh bằng giọng non nớt: Đại lão, trên xe buýt Vượng Giác-Hồng Khám có bồ của ông đó nha.
A Chính lôi người phụ nữ giao dịch với Tô Khởi trên xe buýt xuống, đưa danh sách qua, “Hỗ trợ điều tra viên mới của ICAC.”
Bọn họ có cả danh sách của ICAC.
Tô Khởi không kìm được liếc sang, phát hiện hai tay của cô ấy trống trơn, cái cặp công văn màu trắng không biết đang ở đâu, thế là nhẹ nhàng thở ra.
Vật chứng không ở đây, với cả cuộn phim kia không liên quan tới nhà họ Đường, vấn đề có thể lớn có thể nhỏ, cô nhất định phải giữ bình tĩnh.
Đường Duẫn quay sang A Chính ra hiệu, A Chính quay đầu phất tay, thả chiếc xe buýt kia với hành khách. Cảnh sát kiểm tra thường gặp, song xã hội đen chặn xe thẩm tra hiếm thấy, nếu không phải mưa ngày càng nặng hạt, chỉ sợ phải khiến cho quần chúng tụ lại vây xem.
A Chính trực tiếp xuống tay, thô bạo lục soát toàn thân nữ nhân viên hỗ trợ điều tra kia, lắc đầu với Đường Duẫn.
“Xe buýt cũng đã soát, không có, trên người hành khách không cách nào để lục soát, vội trốn mưa nên đều đi cả rồi.”
Đường Duẫn quay đầu nhìn sang Tô Khởi. Mưa xối ướt tóc cô, dính giữa trán, chật vật lại đáng thương, chỉ có gương mặt kia vẫn lạnh đãm cao ngạo như cũ, cô luôn luôn như thế.
A Chính đi đến trước mặt cô, tỏ vẻ ngại ngùng, “Chị dâu, mạo phạm.”
Tô Khởi quay đầu, mặc cho A Chính sờ lướt qua người cô. Anh ta tất nhiên còn căng thẳng hơn cả cô, bàn tay thẳng không thể thẳng hơn, sợ đụng tới chỗ không nên đụng.
Cô ngó thấy đằng xa Chung Diệc Sâm xuống xe, định đến gần, A Chính muốn cầm lấy túi cô, Tô Khởi vứt lên đất hướng Chung Diệc Sâm, Chung Diệc Sâm dừng bước, thấu tỏ ý cô.
A Chính yên lặng nhặt túi xách lên xem, ngoại trừ ví tiền, son môi và chìa khóa, thì không còn thứ gì đặc biệt, không thu hoạch được gì.
Đường Duẫn hơi nghiêng dù, nhìn về hướng Tô Khởi ném túi, chỉ có một chiếc xe hơi lặng lẽ đỗ, có người đàn ông bung dù đi ngang qua, thoạt trông không có gì dị thường.
Anh vốn muốn đưa cô nhân viên hỗ trợ điều tra kia về Hoằng Xã, song người giải cứu cô ta là mấy tên cớm tới bất ngờ, Đường Duẫn cười càng tươi, vờ làm người dân tốt, phóng khoáng phất tay thả vị nhân viên chính phủ kia.
Tới giờ chỉ còn Tô Khởi, cô bị A Chính nhét vào xe, sau đó Đường Duẫn cũng lên xe, cảnh sát thu đội, xã hội đen cũng thu đội, xung quanh trạm Hồng Khám khôi phục như cũ.
Đường đối diện, có người gọi cho Ôn Khiêm Lương, song lại là nói tiếng Anh.
“Boss, Hoằng Xã ra quân, cô ấy bị đưa đi.”
Ôn Khiêm Lương trả lời: “Đường Duẫn một khi xuống tay, phải tức khắc đưa người đi.”
“Got it.”
Tô Khởi ngồi ở hàng sau, đồ mặc ướt đẫm tỏa ra khí lạnh, cô nhìn thấy anh bình tĩnh nhìn ra cửa sổ, mở miệng phân trần: “Em không quen biết cô ấy.”
Đường Duẫn không đáp.
Nói thật thì anh có chút thất vọng, thất vọng đối với cô. Cô cả Tô ngoan ngoãn chưa tới một tuần, lại dắt díu với Liêm thự cho anh bất ngờ to tướng, thú vị gớm.
Để anh nghĩ xem, mới nãy cô đưa thứ gì cho nữ nhân viên hỗ trợ điều tra kia? Sẽ khiến cho anh bị đi uống cà phê Liêm ký sao? Hay là phải tiếp nhận điều tra thâu đêm?. ngôn tình hay
Đưa tay lên xoa mày, không nghĩ ra được còn có phần giấy tờ nào để lộ ra trước mặt cô, đàn bà đúng là vừa phiền toái vừa đáng sợ.
Tô Khởi không có cách nào nói ra miệng rằng: thứ cô đưa cho ICAC chính là chứng cứ Tô Thế Phổ rửa tiền đen.
Cô chỉ có thể một mực không quen biết nữ nhân viên kia, chỉ có thể như vậy. Đường Duẫn không có chứng cứ xác thực vô cùng, cô quyết cắn mãi không nhả ra.
Vốn tưởng rằng anh sẽ đưa cô về chỗ ở, mắng la hay đánh đập, cô đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Không ngờ tới xe ngừng ở Hoằng Tuyển trước, anh một mình bung dù bước vào cao ốc, cũng không hề quay đầu lại.
Quay qua hỏi A Chính đi đâu, anh ta cũng không hé một chữ. Điểm dừng là một tòa nhà nhỏ ở Thạch Đường Chủy, thoạt nhìn có vẻ như là một đường khẩu của Hoằng Xã, đã bỏ xó hồi lâu, đại sảnh còn thờ Quan Công phủ bụi.
Cô bị nhốt lại, giống như phạm nhân, lần thứ hai trong đời, thế mà trốn không khỏi nhà họ Đường.
Rõ ràng trên đường còn gặp được Đại học Hồng Kông xa xa, trường xưa chốn cũ, hết sức châm chọc.