Nói hôn là hôn, nữ hài hôn một cái, hôn đến mình thở không nổi mới chậm rãi buông ra. Cứ thế lặp đi lặp lại như vậy, nụ hôn này không biết đã là cái hôn thứ mấy.
Hạ Du thật sự quấn người.
Bạn hôn nàng, nàng sẽ đỏ mặt thẹn thùng đến không được, giống như mình là tên vô lại. Bạn không hôn nàng, nàng lại ậm ừ đuổi theo đòi hôn, cầu mình bằng giọng điệu của một đứa trẻ, giọng nói lại ngọt ngào lại đáng yêu, bạn nghe được cả người đều tê dại.
Hạ Tu Âm thấy mình không có biện pháp.
Sầm Úc và gia sư đang ở dưới lầu, tiếng nói chuyện ồn ào với nhau đã trở nên mơ hồ trong lúc Hạ Du hôn.
Không khí bị nhiệt độ gương mặt bốc hơi mà vặn vẹo biến hình, ánh sáng lọt vào tròng mắt tách thành những vệt bén nhọn, từng mảnh từng mảnh rọi xuống sàn nhà và người bên cạnh tường, như đang muốn cắt đôi ra.
Nhưng ánh mắt của cô gái ấy lại dịu dàng chảy xuống, Hạ Tu Âm bị một tình yêu thuần túy non nớt như vậy bao vây lấy.
Tầm nhìn của cô bị phân tán, chỉ có nàng là hoàn chỉnh.
An toàn, thoải mái.
Thân mật như vậy một hồi, Hạ Du không hề sốt ruột, thong thả ngậm lấy môi tỷ tỷ suy xét.
“Tỷ tỷ hôm nay không có bôi son.” Nàng cọ cọ khóe môi Hạ Tu Âm.
“Tỷ tỷ không biết…… Em thích nhất tỷ tỷ son môi.”
“Vị đào, vị dâu tây……”
Khi Hạ Du còn nhỏ đã từng đến trước gương trang điểm Hạ Tu Âm, nhìn từng cái nhãn dán. Những câu chữ đó giống như hương hoa quả ngọt ngào trước mắt, chạm đến môi nàng, liếm từng cái răng nàng, làm cổ họng nàng phát ngứa, khóe môi khô khốc.
Son môi ngọt như vậy, môi tỷ tỷ có phải cũng sẽ rất ngọt?
Khát vọng bí ẩn bén rễ trong tim, vướng vào những nút thắt, tạo nên bóng tối thật sâu, tự dưỡng càng sâu càng dơ bẩn. Dục cầu dơ bẩn.
Tỷ tỷ sẽ không biết.
“Chỗ này là quả đào.” Hạ Du chạm vào môi tỷ tỷ.
“Chỗ này là dâu tây.” Lại chạm vào.
“Quả đào vị tỷ tỷ, dâu tây vị tỷ tỷ.”
Cái hôn thuần khiết, của trẻ con biểu đạt yêu thích.
Tham lam đến mức hôn như thế nào cũng không đủ.
“Nhiều hương vị tỷ tỷ như vậy.”
Tỷ tỷ ngọt ngào.
Đều là của nàng.
Hạ Tu Âm để Hạ Du thân mật một hồi, lần lần lượt lượt đi xuống lầu.
Sầm Úc vốn dĩ đang bĩu môi bất mãn nghe nữ sinh nói gì đó, ánh mắt bay loạn khắp nơi, vừa nhìn thấy Hạ Du, lập tức giơ chân lẻn đến bên người Hạ Du.
Nàng lỗ mãng kéo tay Hạ Du về phòng cho khách, “Tiểu dì, mau, chúng ta lên lầu đi, cậu chỉ tôi làm bài!”
Nàng lại quay đầu, “Chị nói với mẹ em, tiểu dì sẽ dạy em, hai ngày này không cần đến nhà dạy!”
“Diệu Diệu……” Không đợi Hạ Du mở miệng, Sầm Úc đã vô cùng lo lắng muốn Hạ Du mang đi.
Tay Hạ Tu Âm trống rỗng, cô bình tĩnh nhìn chằm chằm ngón tay mình, quay mặt sang một bên, nheo mắt lại.
Rồi sau đó, cô nhìn Tưởng Nghi Chương dưới lầu.
Tóc dài ngang lưng, đeo mắt kính, vẻ ngoài lãnh đạm, bộ dáng thanh tú.
Là dáng vẻ của học bá lạnh lùng.
“Xin chào.” Hạ Tu Âm nhìn đối phương đánh giá.
Cô chậm rãi từ thang lầu đi xuống, đầu ngón tay đặt bên hông, tựa hồ vẫn có thể chạm vào độ ấm của nữ hài.
Tưởng Nghi Chương gật đầu, “Xin chào.”
“Trà hoa quả mới pha có hơi ngọt, nhưng cũng không tệ lắm.”
Hạ Tu Âm nâng tay, lắc lắc, nhẹ nhàng đưa cho Tưởng Nghi Chương.
“Mời dùng.”
Tính khí Hạ Tu Âm vừa đúng tuổi, vừa đa tình của một người phụ nữ trưởng thành, vừa mềm mại tinh tế của một cô gái trẻ, khí chất xuất trần, mặt mày diễm lệ sắc bén được tích lũy đến ôn hòa, hòa quyện thành một sức hút chết người.
Dù sao Tưởng Nghi Chương vẫn nhỏ tuổi hơn, bị khí thế nặng nề của Hạ Tu Âm đè xuống.
“Cảm ơn.” Tưởng Nghi Chương nhận lấy, biểu tình có vài phần do dự.
“Hạ tiểu thư, chị……”
Hạ Tu Âm dù bận vẫn ung dung.
“Chỗ này.” Tưởng Nghi Chương chỉ vào môi mình.
Mắt Hạ Tu Âm sa sầm xuống.
Cô đưa tay lên xoa xoa, bị Hạ Du mút hôn đến hơi sưng, lộ ra diễm sắc.
Hiếm khi nhàn nhã, Hạ Tu Âm vận quần áo rộng ở nhà, tóc dài xoăn rối tung trên vai, môi phiếm sưng càng tăng thêm nét quyến rũ khác cho sự lười nhác của cô.
Hạ Tu Âm tự phụ ôn hòa lại cao cao tại thượng, bị cô gái của mình như vậy kéo vào nhân gian hồng trần.
Cô cười, “Bởi vì đó là một nụ hôn rất ngọt ngào.”
Câu nói không đầu không đuôi, Tưởng Nghi Chương đột nhiên hiểu ra ẩn ý.
Bởi vì ngọt ngào, cho nên khó kìm chế, cho nên hôn thật lâu.
“Ra là vậy.” Tưởng Nghi Chương nhất thời không biết nói gì.
Hạ Tu Âm và Hạ Du cũng không có quan hệ huyết thống, trở thành người yêu cũng không đến lượt người khác xen vào.
“Có cần giải thích chuyện này không?” Hạ Tu Âm cầm điện thoại Sầm Úc đưa đến trước mặt Tưởng Nghi Chương.
Bốn, năm tài khoản được đặt lên mục đầu tiên, bao gồm cả tài khoản không có ảnh đại diện, sắp xếp ở cạnh nhau, xuất hiện trong ứng dụng mạng xã hội của Sầm Úc. Googl𝐞 ngay t𝒓ang — TRu𝘔 TR𝑈𝓨EN.vn —
“Sầm Úc bởi vì đống phiền phức này mà tìm đến tôi. Tôi vốn nên dành cả buổi chiều này vui vẻ với người yêu của mình, thay vì lãng phí thời gian để tiếp đón hai người.”
Hạ Tu Âm ôn thanh chậm ngữ, nói cũng không chút khách khí.
Có lẽ là muốn phản bác, nhưng nhìn thấy Hạ Tu Âm không kiên nhẫn gõ tay lên bàn, Tưởng Nghi Chương á khẩu, cuối cùng thừa nhận.
“Em thích Sầm Úc?” Ngữ điệu Hạ Tu Âm cũng không phải nghi vấn.
Không đợi Tưởng Nghi Chương đáp lại, Hạ Tu Âm lại nói, “Em đang theo đuổi con bé.”
“Dùng phương thức ấu trĩ, vụng về như vậy?”
Tưởng Nghi Chương nhíu mày, ánh mắt dừng trên người Hạ Tu Âm.
Hạ Tu Âm thong thả uống trà quả, cô thích trái cây ngọt, là nữ hài pha cho mình.
Cô cắn cắn ống hút, tâm tình tốt hơn chút.
“Thông minh một chút, kiên nhẫn một chút. Em phải đợi nó làm quen với em, chấp nhận em.”
Hạ Tu Âm tựa hồ nghĩ đến cái gì, cô tập trung nghe động tĩnh trên lầu, ánh mắt thâm thúy, ý cười hiện lên tròng mắt.
“Nhưng bây giờ em ấy đang trốn em.” Tưởng Nghi Chương nói.
Còn mắng cô biến thái.
Hạ Tu Âm buồn cười nhìn cô.
“Vì cái trò chơi nhỏ đó?”
Hạ Tu Âm miết miết ống hút, nhẹ nhàng nhấc lên rồi thả xuống.
Lúc Tưởng Nghi Chương rời đi, Sầm Úc còn ở trên lầu, Hạ Tu Âm đưa điện thoại cho nàng, thuận tiện mang trái cây cho Hạ Du.
Sầm Úc gặm ngón tay nhìn Hạ Tu Âm hôn chóp mũi nữ hài, giúp nàng lau miệng, sau đó trầm giọng dặn dò Sầm Úc phải học hành cho tốt, đóng cửa rời đi.
Sầm Úc uể oải không vui nửa giờ, vừa nhìn đến điện thoại, đột nhiên mặt mày nở nang, nàng vứt bài tập qua một bên.
“Tiểu dì, cậu xem!”
Hạ Du còn đang vẽ vòng minh họa những ý trọng điểm cho Sầm Úc, nghe vậy liền lại gần nhìn.
【 Diệu Diệu, tôi hết tiền rồi.】
【 Lát em nhận tiền, thì không cần trả lại nữa.】
【 Tiền dùng tăng lên, mẹ tôi sẽ phát hiện.】
【 Ha ha ha, chị vẫn là con ngoan của mẹ! Vẫn sợ mẹ ha!】
Ngón tay Sầm Úc như bay.
Đối phương không có lại phản hồi, chỉ là chuyển khoản lại lần nữa.
Sầm Úc bấm nhận, quả nhiên vẫn là mức tiền lần trước nàng gửi, đối phương một phân tiền cũng không thêm.
Xem ra là thật sự không có tiền.
Sầm Úc chống mặt, 【Tôi còn nhiều tiền hơn chị!】
Đối phương, 【 Tài chính của tôi có hạn.】
Sầm Úc chột dạ, 【 Tôi không sợ mẹ tôi!】
Đối phương, 【 Tôi là con ngoan của mẹ】
Sầm Úc thoải mái từ đỉnh đầu đến xuống bàn chân.
“Tiểu dì, cậu xem người này thật thú vị.” Sầm Úc cười hì hì.
Ngòi bút của Hạ Du đang dừng trên trang giấy, bị Sầm Úc lôi kéo lắc lư.
【 Tôi không có tiền, vậy em hiện tại có nguyện ý nói chuyện với tôi không? Dùng giọng nói ấy.】
Tên biến thái lại tận dụng mọi thứ.
【 Diệu Diệu, chỉ một tiếng thôi.】
“Vẫn còn rất biến thái.” Sầm Úc chống cằm, ngược lại cũng không phản kháng như trước.
【 *Xìiiiiii!】
Nói một tiếng thì nói một tiếng.
【 Diệu Diệu, giọng em thật là dễ nghe.】
【 Ngọt đến tim tôi đập nhanh.】
【 Lần sau em có thể nói thêm một tiếng không?】
“Cái gì mà lộn xộn thế này.” Sầm Úc cười, “Còn nghĩ đến lần sau?”
“Nghĩ đến người đẹp!”
Âm báo ding dinh doong doong, đối phương lại gửi một đống tin nhắn.
Sầm Úc bị nó cuốn hút.
Sầm Úc lăn qua lộn lại nhìn, một tin cũng không phản hồi.
Bỏ điện thoại vào trong túi, nàng nghiêm túc nói.
“Tiểu dì, tôi phải về nhà.”
Hạ Du chỉ vào công thức trên giấy nháp, “Diệu Diệu hiểu chỗ này chưa?”
Vẻ mặt Sầm Úc suy sụp, nhưng cũng rất nhanh phấn chấn lên.
“Không sao! Tôi còn gia sư mà! Chị ấy sẽ dạy tôi!”
Nàng bĩu môi, “Hai ngày này, dì luôn làm dữ với mình, làm dọa người.”
Nếu nói với tiểu dì nhiều thêm hai câu, tầm mắt như có như không liền nhìn chằm chằm nàng.
Hơn nữa, dì còn không cho nàng ngủ chung với tiểu dì.
Như vậy chả vui gì hết!
Nàng sắp thở không được.
Dì cứ luôn hôn môi với tiểu dì, cũng mặc kệ mình có xấu hổ hay không.
Sầm Úc cảm thấy mình là kẻ đáng thương bị tiểu đoàn thể cô lập.
“Vậy cậu đi nói với tỷ tỷ một tiếng đi.” Hạ Du đáp.
===
Trần Vãn Vãn cuối cùng cũng gặp được chị gái Hạ Ngư.
Vốn dĩ phải là Trần Vãn Vãn lái xe đến đón Hạ Ngư tới phim trường, rạng sáng hơn năm giờ, cô gọi điện thoại đến gọi nàng rời giường, một giọng nói hơi khàn thông qua tai nghe truyền lại đến tai cô, bầu không khí hơi chấn động, râm ran đến lỗ tai tê dại.
“Cảm ơn.”
“Tôi sẽ đưa em ấy đến.”
Như là mới tỉnh.
Sau một lúc lâu Trần Vãn Vãn sửng sốt, đột nhiên cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc.
“Cô là chị của Hạ Ngư?”
“Đúng vậy.”
“Ồ, được.” Trần Vãn Vãn vô vị nói hai câu, cúp điện thoại.
Thật lâu sau mới phản ứng lại, điện thoại Hạ Ngư sao lại ở chỗ chị nàng?
Gia giáo nghiêm khắc như vậy, sau mười một giờ không cho chơi di động?
Nhưng Hạ Ngư không phải là người lớn rồi sao?
Chẳng lẽ Hạ Ngư cùng chị mình ngủ chung?
Cũng không phải không thể nào…… Nhưng mà, nhìn điều kiện gia đình Hạ Ngư tuy không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức như vậy đi?
Đầu Trần Vãn Vãn mờ mịt.
Ước chừng bảy giờ xuất hiện, Trần Vãn Vãn ngồi trong phim trường chờ Hạ Ngư đến.
Cô gái thuần khiết thoát trần, áo sơ mi kẻ sọc caro cùng chân quần jeans bó, mắt cá chân nhỏ nhắn tinh xảo lộ bên ngoài. Trang phục vô cùng đơn giản cũng làm nổi bật khí chất lôi cuốn cùng cảm giác ngây thơ tinh tế bức người.
Nàng xuống xe, cũng không chú ý tới Trần Vãn Vãn, ánh mắt ỷ lại đảo quanh người bên cạnh.
Trần Vãn Vãn chuyển mắt sang nhìn Hạ Tu Âm bên cạnh, vừa nhìn một cái, lập tức ngẩn ngơ.
Giới giải trí không thiếu mỹ nữ, nhưng hiếm thấy mỹ nhân nào có khí chất hay có điểm nào đó đặc biệt.
Vóc dáng Hạ Tu Âm cao gầy, dáng đẹp, khí chất văn nhã ôn hòa quanh người, ngũ quan xinh đẹp, khóe mắt hơi híp lại đánh cong lên, nói thẳng ra là đẹp đến mức tận cùng, đẹp đến sắc sảo.
Trần Vãn Vãn gần như có thể cảm giác được không khí trở nên ngừng trệ.
Chỉ là, Hạ Tu Âm đang cúi đầu, trấn an nói chuyện với nữ hài, sắc sảo cũng bị thu lại, biến thành chị gái hàng xóm ôn nhu mà cô tưởng tượng.
“Vãn Vãn, chào buổi sáng.” Hạ Du ôm ba lô chào cô, bộ dáng đáng yêu ngoan ngoãn.
“Chào buổi sáng.”
Giọng nói Hạ Tu Âm rất khác so với tiếng trong điện thoại, hơi lành lạnh dưới ngữ khí ôn hòa.
“Cảm ơn khoảng thời gian này cô chăm sóc Hạ Du.”
Trần Vãn Vãn đột nhiên có hơi khẩn trương, lông tơ dựng thẳng đứng, giống như bị cô chủ nhiệm gọi tên, cô liên tục xua tay.
“Nên mà nên mà.”
Hạ Tu Âm khách sáo vài tiếng, cũng không để ý đến cô nữa, thấp giọng nói với Hạ Ngư hai câu.
“A Du, tôi đi trước.” Cô gái xoa đầu Hạ Du.
Hạ Ngư ngoan ngoãn phất tay.
“Tạm biệt tỷ tỷ.”
Trần Vãn Vãn thừa dịp chiếc xe biến mất liền chạy đến trước mặt Hạ Ngư, “Tiểu Ngư, chị em thật sự mở công ty?”
Gương mặt đó thật sự không hợp với nữ cường nhân.
“Đúng vậy.” Nhắc tới tỷ tỷ, nữ hài đôi mắt cong lại sáng lên.
Nhưng chắc cũng không phải là công ty gì lớn.
Dẫu sao thì tình cảnh hiện tại của Hạ Ngư đáng thương như vậy, nếu nhà nàng có tài sản phong phú, nàng cũng sẽ không bị dắt mũi đi.
Có lẽ do hào môn xuống dốc.
Hạ Ngư cùng chị gái nàng, phong cách hoàn toàn khác biệt nhưng cùng làm lòng người động tâm.
Khó có thể tưởng tượng được mẹ các nàng sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Trần Vãn Vãn thổn thức trong lòng.
So với dáng vẻ Trần Vãn Vãn quê mùa lúc mới vào thành chưa hiểu việc đời, Hạ Ngư có vẻ êm ả hơn chút.
Đạo diễn đoàn phim cũng không làm Hạ Ngư quá bất ngờ, dù sao cũng là do Tần Chính giới thiệu, hai bên trước đó từng tiếp xúc qua.
Trần Vãn Vãn thường xuyên đỏ mắt nghe mấy người đại diện trong công ty kể kinh nghiệm của mình đưa các diễn viên đi diễn, cuối cùng bây giờ cô cũng ngồi trong đoàn phim, cao hứng đến thần kinh sắp nổ.
“Tiểu Ngư, nhéo chị một cái.” cô nắm tay Hạ Ngư.
Nửa ngày vẫn còn choáng váng đầu óc.
“Vãn Vãn, là sự thật.” Hạ Du dịu dàng lặp lại.
Phần lớn suất diễn Hạ Ngư đều phân từ phần giữa trở về sau, chỉ có vài đoạn ngắn cần quay trước.
Cho nên, đa số tình hình đều là Hạ Ngư cầm kịch bản ngồi trong một góc phim trường học lời thoại.
Thỉnh thoảng Trần Vãn Vãn sẽ thấy Hạ Ngư đang xem luận văn.
Ký hiệu phức tạp, những từ tiếng Anh có tính chuyên ngành rất cao, Trần Vãn Vãn đã lựa chọn từ bỏ từ cái nhìn đầu tiên.
Những cảnh quay Hạ Ngư rơi xuống biển, chị nàng đều sẽ đến đoàn phim.
Ánh mắt Hạ Tu Âm tuy cách một đám người, cách những máy quay phim dày đặc, cách lớp không khí trong suốt, nhưng sự ôn nhu và nóng bỏng vẫn trôi dạt lên người nữ hài.
Trần Vãn Vãn thầm cảm thán, người chị này thật tốt, dáng đẹp, khí chất tốt, luôn tỉ mỉ quan tâm em gái của mình.
Hạ Ngư cùng chị lớn lên, yêu kiều một chút cũng nên.
Tình tiết tiến hành được hai phần ba, bởi vì nguyên nhân thời tiết, đoàn phim quyết định tạm hoãn quay.
Sau khi Trần Vãn Vãn xác nhận lại với phó đạo diễn những sắp xếp kế tiếp, mới tiến vào phòng hóa trang.
Cô và phó đạo diễn nói vài câu, các diễn viên khác đều cùng nhau rời đi, chỉ còn Hạ Ngư đang đợi mình.
Mắt thoáng nhìn qua chiếc xe chẳng biết khi nào đã dừng lại trong đoàn phim, cô mơ hồ cảm thấy hình dạng chiếc xe rất quen mắt.
Trần Vãn Vãn lắc đầu.
Trễ thế này ai còn chạy tới đoàn phim làm chi, toàn nghĩ chuyện không đâu.
Cô tự đánh vai mình, rề rề rà rà đi đến phòng hóa trang.
Xung quanh thật an tĩnh.
Không có tiếng người.
Trần Vãn Vãn định đẩy cửa vào thì…..
“Tỷ tỷ……” Tinh tế cầu xin, che giấu vài phần khô khốc.
Sau khi Trần Vãn Vãn nghe thấy liền che miệng lại, chặn lại tiếng hét trong cổ họng mình.
Chị gái Hạ Ngư cả người vận một bộ đồ đen, cô tựa vào ghế, hơi cúi người, một tay nâng cằm Hạ Ngư, môi áp vào môi nàng, hôn rất mãnh liệt.
Hạ Ngư ngồi ở bàn trang điểm, ngón tay nhỏ trắng nõn bấu vào thành ghế, ngoan ngoãn yếu ớt chịu đựng nụ hôn nóng bỏng, bối rối này.
Hai cái bóng người cùng nhau dây dưa thân mật cả trong và ngoài kính.
Không phải cái hôn của người chị đối với em gái mình.
Là tình nhân.
Thậm chí còn đang trao đổi nước bọt.
Hạ Ngư cùng chị mình lại có thể là loại quan hệ cấm kỵ này!? Là tình nhân sao?
Chị nàng nhìn qua cường thế như vậy, có lẽ nào cô ấy bức nàng?
Người yêu Hạ Ngư biết không!?
Trời ạ, vừa là người yêu đồng tính, vừa là tình cảm loạn luân, tùy tiện lấy đại một cái cũng đủ giẫm đầu Hạ Ngư đến cả đời không thoát ra được!
Trần Vãn Vãn bi ai dưới đáy lòng vẽ một cái chữ thập, cô nên làm thế nào giúp Hạ Ngư che giấu bí mật này đây?
Trần Vãn Vãn động tĩnh rất nhỏ, nhưng cũng đủ quấy nhiễu đối phương.
Hạ Tu Âm nhìn vào gương, nhướng mi, nhìn thẳng Trần Vãn Vãn trong gương.
Vừa liếc mắt một cái, tim Trần Vãn Vãn như ngừng lại.
===
Editor lảm nhảm: tui cũng muốn có một chị giáo theo đuổi mình như Sầm Úc 😭