Bỏ đi, chẳng thà không giải thích tốt hơn. Phút chốc trong xe trở nên yên tĩnh.
Đột nhiên, điện thoại của Lê Nhất Ninh rung một cái, cô cúi đầu nhìn thấy là tin nhắn Tống Tĩnh gửi.
Tống Tĩnh: [Ninh Ninh, chị lấy được một lời mời tham gia show giải trí, vừa gửi vào mail của em rồi, em xem có hứng thú không.]
Lê Nhất Ninh: [Không quay phim ạ?]
Tống Tĩnh: [Show này tạm thời còn chưa ghi hình, chỉ trù bị định người tới, là do công ty chúng ta bỏ vốn đầu tư, trông không tệ.]
Lê Nhất Ninh: [Được.]
Cô mở email ra, sau khi đọc xong mail Tống Tĩnh gửi tới cô trợn to mắt.
Nội dung chương trình này không giống với cuộc ghi hình lần trước, toàn là những chủ đề khủng bố, tổng cộng có sáu lần ghi hình chia làm mười hai kỳ phát sóng, địa điểm mỗi lần ghi hình không giống nhau, cô nhìn tới mấy địa điểm được chọn mới xem thôi thì đã cảm thấy âm u khủng bố rồi.
Nhưng không thể không nói cho dù chỉ là nội dung đại khái của câu chuyện hình như cũng rất thu hút người ta.
Sau khi xem tới danh sách khách mời dự kiến, Lê Nhất Ninh kinh ngạc không thôi.
Tổ chương trình này muốn mời — — toàn là minh tinh cỡ lớn.
Lê Nhất Ninh: [Chị Tống, tổ chương trình này định mời đều là nghệ sĩ tuyến một tuyến hai, em lại phải đi cửa sau vào
sao?]
Tống Tĩnh: [Đúng mà cũng không đúng, những nghệ sĩ đó chưa chắc đã mời được, em chỉ làm dự bị thôi.]
Lê Nhất Ninh: […….] Mới nghe sao mà đáng thương như vậy. Tống Tĩnh: [Có hứng thú không?]
Lê Nhất Ninh: [Có một chút, nhưng còn có một vấn đề…… em sợ bị hắc.]
Tống Tĩnh: [Sợ bị hắc thì có thể khắc phục, chị đã dự đoán rồi, chất lượng của chương trình này rất cao, thị trường cũng không tệ rất thích hợp với em.]
Lê Nhất Ninh: [Vậy để em suy nghĩ một chút.]
Tống Tĩnh: [Được.]
Sau khi trò chuyện xong, Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm cũng về tới nhà rồi.
Chú Hứa nhìn thấy hai người cùng về thì cảm động tới mức nước mắt sắp chảy ra ngoài.
“Ông bà chủ về rồi.”
Lê Nhất Ninh nhịn cười, vui vẻ nhảy nhót: “Chú Hứa, nhớ con rồi đúng không.”. harry potter fanfic
Chú Hứa: “Nhớ rồi, bà chủ có nhớ ông chủ không”
Lê Nhất Ninh buột miệng nói ra, vừa muốn nói nhớ bỗng ý thức được chú Hứa đang đào hố cho mình, lời nói bên bên miệng được Lê Nhất Ninh nuốt xuống: “Cái đó…… bữa tối chuẩn bị xong chưa, con đói rồi.”
Hoắc Thâm: “…….”
Nhìn bóng lưng người phụ nữ vội vàng chạy đi, anh nhếch môi im lặng.
Chú Hứa thở dài, võ vai Hoắc Thâm như cổ vũ: “Ông chủ An” cố lên:
Sau bữa tối, Lê Nhất Ninh lại làm ổ trên sô pha xem kịch bản.
Đây là một bộ phim truyền hình cổ trang mà cô cảm thấy khá hứng thú, Tống Tĩnh đã giành được một cơ hội thử vai cho cô rồi, tuy không phải là nữ chính nhưng cảnh quay cũng khá nhiều, Lê Nhất Ninh rất trân trọng.
Nói thế nào đây, bây giờ tuy có tiền rồi nhưng cô vẫn tự mình biết mình, những đồng tiền này không chân chính thuộc về mình. Cô chẳng qua chỉ đang hưởng thụ phúc lợi của nguyên chủ thôi.
Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh lại thở dài.
Thật ra cô nên đi Lê gia một chuyến nhưng cô lại rất sợ bị bại lộ, thời gian ở chung với Hoắc Thâm không nhiều thỉnh thoảng bản thân cũng để lộ sơ hở, có thể anh cũng đã nổi lên nghỉ ngờ nhưng không lấy làm kinh ngạc quá mức, nhưng ba mẹ của nguyên chủ nhất định không giống vậy.
Nhưng nếu không đi thăm họ, bản thân tới đây cũng gần hai tháng rồi, hai tháng không về nhà có lẽ ba mẹ cũng sẽ giục.
Đang suy nghĩ, điện thoại của Lê Nhất Ninh như có linh tính vang lên.
Cô cúi đầu nhìn một cái, bên trên hiển thị chữ ‘Mẹ..!!”
Thật là nghĩ cái gì thì tới cái đó.