*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi kết hôn – Phần 5
__________
Cố Thanh Hà,
Là một kẻ trộm trái tim.
Ngôn Trăn chỉ thấy đối phương nhíu mày, lượn lờ phong tình, chỉ ngước mắt nhìn cô, Ngôn Trăn liền rơi vào xoáy nước, hoàn toàn không thể thoát ra.
Nàng chỉ là ngây người vài giây. Ai lại cự tuyệt lời mời từ người đẹp như vậy, chưa kể lúc nãy nàng còn trêu Cố Thanh Hà, khó có dịp bảo bối nhà nàng chủ động mềm lòng.
“Cầu mà không được, Tiểu Cố.”
Ngôn Trăn nói, đẩy hết sách trên bàn xuống đất, đặt Cố Thanh Hà lên trên.
Tóc đen che lại da trắng, Cố Thanh Hà nhìn thật xa cách nhưng áo quần lại nửa đáp trên vai, chiếc cổ mỹ diệu như đang phát ra tín hiệu: Tới, tới làm tôi.
Ngôn Trăn cúi đầu, dựa vào bản năng hành động, hiển nhiên là hai người có buổi chiều phóng đãng kích thích trong phòng sách.
Hai vị đang đắm chìm trong hoan ái, làm gì còn nhớ con gái cưng vẫn đang lo lắng chờ đợi ngoài phòng khách.
Mỗi khi khai chiến sẽ kéo dài rất lâu, vì vậy, sau một hồi chuông dài, điện thoại trong phòng khách cũng không ai nghe.
“Mua…mẹ….mẹ…nói…nói..”
Tiểu Bảo ê ê a a, cố gắng gọi mẹ là có điện thoại, nhưng hai vị kia quá cháy, chỉ đi theo con đường riêng của mình.
Cố Tiểu bảo buông đồ chơi trong tay, đôi mắt sáng ngời nhìn chiếc điện thoại đang rung lên, bàn tay nhỏ bé xuyên qua giữa rào chắn, bấm vào điện thoại.
Em bắt chước hai mẹ, ấn ấn, ai ngờ đánh bậy đánh bạ lại đánh trúng.
“Trời ơi, Tiểu Hà, cuối cùng cũng trả lời điện thoại. Ai cho con dũng khí, đến điện thoại mẹ cũng không nghe?” Cố mẹ hét lên, bà rõ tức hộc máu vì con gái cưng.
Cố Tiểu Bảo vô tình chạm vào nút rảnh tay.
Nhưng dù giọng của bà mẹ già rất to nhưng không biết có đến phòng kia không?
Rõ ràng, tiếng phát ra từ phòng khách là âm thanh lao xao nhè nhẹ, ấm hết cả lòng.
Giờ có tận thế thì cũng không quấy rầy hai vị đang làm việc trong phòng.
Tóm lại, Cố Tiểu Bảo vừa nghe liền biết đó là giọng của bà ngoại.
“…bà…bà…bà…” Cố Tiểu Bảo vỗ vỗ đôi bàn tay nhỏ, em nói ra từng chữ.
Mặc dù là âm thanh trẻ con đáng yêu, nhưng Cố mama vẫn nghe rõ đó là giọng Tiểu Bảo.
“Ôi, Tiểu Bảo, Tiểu Bảo ngoan ngoan, bà nhớ con lắm. Chút nữa bà đến với con nha, giờ bà dưới lầu. Bà mang theo thật nhiều đồ ăn ngon cho mẹ Trăn của con nữa…” Cố mẹ còn tưởng Cố Thanh Hà đưa điện thoại cho Tiểu Bảo nghe, để bà, người rất rất yêu cháu gái có thể nghe cháu gọi “bà bà bà”, tức giận trong lòng cũng tan.
“Hừm, nể mặt cháu mẹ sẽ không so đo với con. Đi, mở cửa cho mẹ, mẹ cầm nhiều đồ lắm.” Tất nhiên mẹ Cố đã vào thang máy, sau đó tín hiệu dường như không tốt lắm.
Qua lúc lâu, mẹ Cố xách theo túi lớn túi nhỏ đứng trước của một lúc, nhưng cửa vẫn chưa mở.
Cho đến khi Cố baba ra khỏi thang máy, ông đậu xe dưới gara để vợ lên trước nhưng bà một hai phải mang theo cả đống đồ đi lên.
“Sao em không vào?” Cố ba lẩm bẩm, nhìn khuôn mặt xinh đẹp, lạnh lùng như băng sương của mẹ Cố.
Cố mẹ nheo mắt, đẩy đồ trong tay cho bà: “Ông già, tôi sẽ chặt con gái chúng ta từng mảnh. Thanh Hà này còn không biết mở cửa cho chúng ta, nuôi phải con sói mắt trắng rồi.”
Cố baba ấn mật khẩu, trách móc nhìn qua mẹ Cố, bà cứ luôn hấp ta hấp tấp: “Em đó, con gái không mở cửa thì thôi, em biết mật khẩu sao không vào.”
Nói xong, cảnh cửa mở ra, bố mẹ Cố vào nhà.
“…Ngôn Trăn…ừm…cậu nghe thấy gì không?” Giác quan thứ sáu nhạy bén làm Cố Thanh Hà ngồi dậy, muốn mặc quần áo ra ngoài kiểm tra.
Tuy nhiên, Ngôn Trăn vẫn không ngừng, nàng cắn vào chỗ nhạy cảm nhất của Cố Thanh Hà. Trong khoảnh khắc, nàng nghe được âm thanh trầm ấm, dịu dàng nhất của Thanh Hà, Ngôn Trăn chịu không có nổi.
Chỉ lúc này Ngôn Trăn mới nghe được những âm thanh quyến rũ của Tiểu Cố.
“Tôi chỉ nghe tiếng cậu thôi, Tiểu Cố, đừng nghĩ chuyện khác, chỉ cần tập trung.” Mỗi lần như vậy, Ngôn Trăn đều nói năng không lựa lời, giọng điệu cũng ngả ngớn.
Nàng trả lời đối phương như vậy, lại đặt Cố Thanh Hà lên tường. Tất nhiên, nàng nhìn sự biến hoá của Cố Thanh Hà là biết đối phương gần đạt đến đỉnh cao. Chỉ có nàng mới rõ người yêu mình nhất, nàng biết Cố Thanh Hà cần gì, biết Cố Thanh Hà muốn gì.
Những lúc này, Cố Thanh Hà sẽ cầm lòng không đậu vòng lấy cổ nàng.
Nhưng Ngôn Trăn đột nhiên dừng, Cố Thanh Hà bối rối quay đầu nhìn người phía sau, sắc mặt đỏ bừng.
“Nói “tỷ tỷ ơi em vẫn muốn” tôi sẽ tiếp tục, nếu không sẽ dừng lại.” Ngôn Trăn trườn qua vành tai đỏ như sắp chảy máu của Cố Thanh Hà, nhẹ giọng kích thích người yêu.
Da mặt Cố Thanh Hà rất mỏng, khó mà mở miệng nói những lời như vậy từ Ngôn Trăn, nhưng dục vọng từ thể xác và tinh thần khiến hốc mắt cô ngập tràn những vệt nước không thể không chế.
“Không nói?” Ngôn Trăn cố ý muốn rời đi sự ấm áp làm người ta mê muội.
Cuối cùng, Cố Thanh Hà đã mở miệng, hơn nữa âm thanh còn run run.
Ngôn Trăn nhìn hốc mắt đỏ hoe của đối phương, nàng nhanh hơn, nhanh hơn. Lúc Cố Thanh Hà sắp đến đỉnh điểm nàng lại mở miệng nuốt xuống hết những âm thanh của đối phương.
Mà ngoài phòng khách, hai người lớn đang ngồi bất động, mắt to mắt nhỏ trừng nhau. Phòng sách chỉ khép hờ cửa, không hoàn toàn đóng.
Giọng nói đó, là con gái mình sao….sao có thể không nghe thấy được.
Mẹ Cố nhìn em bé Tiểu Bảo đáng thương đang tự chơi tự vui trong nôi, cháu còn giương mắt nhìn cánh cửa bên kia, không chừng đang nghĩ sao hai mẹ vẫn chưa ra.
Cố baba rất thức thời, không dám phát ra tiếng động nào, lập tức dùng ách ngữ với vợ yêu.
(Hay hai đứa mình ra ngoài đi, chút nữa lại quay lại, nếu không con gái sẽ giết chúng ta.”
Cố mama gật gật đầu, miễn cưỡng vẫy tay với Tiểu Bảo đang tròn mắt nhìn họ. Sau đó rất nhẹ tay, nhẹ chân mở cửa ra ngoài. Coi như chưa từng đến, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau khi vào thang máy, mẹ Cố cảm thấy hoang mang. Bà không nghĩ nhiều về sự thân mật giữa con gái cùng con dâu, bà rất cởi mở. Vì theo bà nghĩ, với tính cách con gái lẽ ra không nên như vậy…ừ, nên nói thế nào nhỉ?
“Ba Thanh Hà, em thấy chúng ta vừa nghe lầm.” Hiển nhiên, Cố mẹ vẫn chưa phản ứng lại hoàn cảnh sôi động vừa rồi.
Bà phải từ từ.
Cha Cố liếc nhìn hai má đang đỏ lên của mẹ Cố: “Em không tin sao, người ta bảo gọi điện trước rồi, nếu đụng phải không phải rất xấu hổ sao?”
“Ê, còn trách tôi, tôi gọi rồi không phải sao? Điện thoại bên kia có người trả lời nhưng ai biết là Tiểu Bảo ấn loạn lên. Quên đi, tại tôi không tính toán kỹ.” Biểu tình bà cũng vi diệu, may mà hai người nhanh trí ra ngoài, nếu không xấu hổ đến chết.
Bố Cố nhướng mày, chủ đề này, ông khá xấu hổ nên chọn không trả lời.
Ba mười phút sau ~~~~
“Em đi dạo dưới lầu lâu vậy nhưng sao mặt già còn đỏ bừng thế?” Bố mẹ Cố đã đi tới đi lui dưới nhà con gái nửa tiếng đồng hồ.
Cố mẹ dùng tay làm quạt, vẻ mặt vi diệu còn có chút xấu hổ: “Ông già, tới giờ tôi vẫn chưa bình tĩnh được.” Cố mama dừng một chút. Tưởng tượng đến việc giả vờ không có chuyện gì rồi đi đến chỗ con gái, mặt già nóng lên ngay. “Sao ông bình tĩnh vậy? Không ngờ con gái chúng ta bạo…”
Bố Cố nhìn hai bác bên cạnh. Nếu hai người còn không đi chắc thanh tra sẽ đến hỏi thăm vì nghi ngờ họ đến chỗ này làm ăn phi pháp mất.
Bác bên kia bị trừng đến nhảy dựng trong lòng, hết dám nhìn.
“Nửa tiếng rồi, gọi thử xem chúng ta lên được chưa.” Bố Cố muốn lên hưởng điều hoà, muốn chơi với cháu cưng.
Mẹ Cố suy nghĩ hồi lâu, lưỡng lự bấm số Cố Thanh Hà. Đợi mấy chục giây, vừa cho rằng bên kia chưa xong nên định cúp máy thì bên kia liền bắt.
“Mẹ…”
Giọng Trăn Trăn.
“Tiểu Trăn, hai đứa…” Kết thúc sao? Dsvghud, chút nữa Cố mama lỡ mồm, “Hai đứa ở nhà không?”
“Dạ ở nhà, ba mẹ đến sao?”
Giọng nói Ngôn Trăn rất nhẹ nhàng.
Cố mẹ: “Đúng, bố mẹ nhớ mấy đứa, còn Tiểu Bảo nữa. Ba con nhớ cháu, mang theo đồ ngon lại thăm mấy đứa.”
“Dạ, dạ, dạ, mẹ đến chưa? Con xuống lầu đón ba mẹ, con đi xuống ngay!”
Mẹ Cố ngăn lại liền. Lòng bà thầm nghĩ, hai đứa vừa vất vả cày cấy, giờ sao lại phí sức chạy lung tung. “Con nghỉ ngơi đi, lát nữa ba mẹ đi thang máy lên, hai đứa mở cửa cho ba mẹ là được.”
Ngôn Trăn đồng ý, cúp máy xong là chạy đến phòng sách: “Trời ơi, chết rồi! Ba mẹ tới, Tiểu Cố, nhanh mặc quần áo!”
Ngôn Trặn vội vã nhặt quần áo mặc cho Cố Thanh Hà. Tất nhiên Cố Thanh Hà mới tỉnh lại.
Người cô đầy mồ hôi, tóc đen bết vào mặt. Mắt cô ngơ ngác nhìn Ngôn Trăn mãi đến khi đối phương muốn tròng áo cho cô.
Lúc này Cố Thanh Hà mới từ chối. Người cô cứ dính dính ướt ướt, cô muốn đi tắm.
“Tôi đi tắm trước.”
“Nhưng mà..” Nhưng Ngôn Trăn điên tới, nàng cảm thấy ba mẹ biết gì rồi.
Cố Thanh Hà bình tĩnh lại, đối lại với Ngôn Trăn đang hoảng sợ, cô ngước lên: “Tắm cùng nhau không?”
“Clm…Tiểu Cố! Ba mẹ tới rồi! Cậu còn bình tĩnh thế?” Ngôn Trăn nhặt quần áo Cố Thanh Hà lên. Sao người yêu nàng vừa xong là bình tĩnh nhanh vậy?
Cố Thanh Hà cau mày. Cô không nghĩ đi tắm có mâu thuẫn gì với việc ba mẹ đến.
Thế nên Cố Thanh Hà đóng cửa phòng tắm, “Vậy cậu đón ông bà đi, tôi đi tắm. Người cứ dính dính, khó chịu quá.”
Ngôn Trăn đành bỏ quần áo Cố Thanh Hà vào giỏ giặt. Nàng chạy đi nhặt sách vương vãi trên sàn, bỏ lại chỗ cũ, nhanh chóng thu dọn mọi thứ. Chuông cửa vang lên, nghĩ tới nghĩ lui, Ngôn Trăn quyết định đóng cửa phòng sách. hết cách rồi, phòng đó bị hai người phá tung lên.
May mắn, ngoại trừ phòng sách chỗ khác đều ngăn nắp.
Ngôn Trăn chạy rót nước, gọt hoa quả cho phụ huynh.
Ba mẹ Cố vào nhà, thật thì hai ông bà đều hơi mất tự nhiên, mà Ngôn Trăn cũng hoảng nên không nhìn ra gì.
Cố mẹ bưng nước, thuận miệng hỏi: “Tiểu Hà đâu con?”
“Ò…Cậu ấy đi tắm, đi tắm rồi.” Ngôn Trăn ngồi trên sofa, đỏ mặt trả lời. Nàng ôm Tiểu Bảo vào lòng, cố gắng che lấp sự xấu hổ.
Cố mama nghe, chút nữa sặc chết: “Ò, ò.”
“Ừm, đúng rồi, cậu ấy sợ nóng. Vừa nãy đổ hết mồ hôi, chắc bế Tiểu Bảo nên hơi nóng.” Ngôn Trăn trợn mắt nói dối, nhiệt độ trong nhà rất tốt, Tiểu Bảo là tấm khiên. Em bé nghe mẹ Trăn nói vậy rất không cho mặt mũi nghiêng đầu nhỏ thắc mắc.
“Đúng là ôm con mệt.” Cố mẹ rất nể tình.
Cố Tiểu Bảo rất buồn bực ngẩng đầu, em hừ hừ hừ, như thể muốn nói:
Hai bả không có ôm con.