“Vợ, em dậy rồi à, chắc em cũng đói bụng rồi, buổi trưa anh nấu món thịt kho tàu mà em thích nhất này, ăn đi cho nóng, em mau dậy ăn một chút đi.”
Nói xong, Trương Hùng bưng chiếc bát đó đi tới trước mặt Hứa Mỹ Lam, đặt chiếc bát lên tủ ở đầu giường, đang định tiến đến đỡ Hứa Mỹ Lam ngồi dậy, nhưng cô xua tay, tự mình xuống giường đi giày vào chân, động tác rất dứt khoát.
Nói giỡn, cô chỉ là có thai, cũng không phải là không thể cử động được, Hứa Mỹ Lam ra ngoài rửa mặt súc miệng, sau đó mới trở vào phòng ăn cơm.
Buổi trưa là Trương Hùng nấu, gạo cơm là thức ăn chính, còn có canh gà hầm, cộng thêm rau cải thìa tươi xanh, kết hợp món mặn và chay, làm nên một bữa ăn đầy chất dinh dưỡng và ăn rất ngon miệng, là một đầu bếp tay nghề trung bình.
Nhưng dù vậy, Hứa Mỹ Lam vẫn ăn hết sạch thức ăn mà Trương Hùng đem đến, không cần cô ra hiệu, chỉ trong nháy mắt anh liền cầm lấy chiếc bát rỗng trong tay và đi vào bếp để rửa sạch.
Bởi vì mang thai nên kế hoạch tương lai sẽ bị đảo lộn, Hứa Mỹ Lam lấy hộp tiền ở nhà ra, bên trong có một cuốn sổ tiết kiệm mới tinh, con số ghi trên đó là hai mươi lăm ngàn đồng tiền, không tính những màu sắc rực rỡ của những tấm phiếu, còn lại một ít tờ tiền lặt vặt linh tinh khác cũng có một ngàn hai trăm đồng tiền.
Cuốn sổ tiết kiệm này là do lần cuối cùng Trương Hùng rời khỏi nhà để đi lấy hàng bán, khi đó anh kiếm được rất nhiều tiền, cộng với tiền mà Hứa Mỹ Lam kiếm được ở chợ đen, tất cả đều bỏ chung làm sổ tiết kiệm, chỉ để lại một ngàn hai trăm đồng tiền dùng để chi tiêu hàng ngày.
Có số tiền này, Hứa Mỹ Lam cũng yên tâm, cô sẽ không bán những thứ mà ở kiếp trước đã cất giữ được, cho dù có bán đi thì cũng chỉ bán một ít gà và trứng trong không gian mà thôi, đến nỗi trái cây cũng vậy chỉ có thể xem tình hình.
Tuy nhiên, bởi vì tốc độ thời gian trong không gian nhanh hơn bên ngoài rất nhiều, số tiền bán trứng cũng đều đủ trang trải chi phí sinh hoạt hàng ngày của gia đình bọn họ.
Còn có vấn đề vào đại học, sở dĩ kiếp trước cô vào đại học cũng là để tìm một công việc tốt, bởi vì nhịp sống càng ngày càng nhanh, nếu không có học vấn thì khó có thể theo kịp sự phát triển của xã hội.
Chẳng hạn như, một bà lão trước đây làm việc với cô, con trai và con dâu nhờ bà ấy trông chừng giúp cháu trai, người cháu đem bài tập về nhà không làm được và nhờ bà ấy giúp đỡ.
Bà lão đau đầu suy nghĩ nửa ngày trời cũng vẫn chưa nghĩ ra được câu trả lời.
Cô vẫn nhớ khi bà lão ấy đề cập đến vấn đề này, các phụ huynh khác có học sinh học cùng trường đều lên tiếng phàn nàn, cho rằng học sinh tiểu học bây giờ làm bài tập quá khó, khi bọn họ về nhà dạy kèm bài tập cho các con em của mình cũng đều xem không hiểu!
Hứa Mỹ Lam cũng không muốn trở nên như vậy, ít nhất sau này khi cô có cháu trai hay cháu gái, cô là một sinh viên đại học vẫn có thể dẫn dắt cháu của mình một thời gian!
Trong cuộc đời này, Hứa Mỹ Lam không nghĩ quá nhiều về điều đó, cô chỉ nghĩ rằng chính mình cố gắng kiếm một tấm bằng trong tay, sau này có thể lựa chọn đường sống được.
Cô không phải là loại người có thể yên ổn đi làm, vốn dĩ cô muốn ở lại trường đại học vài năm, tự kinh doanh, tiết kiệm một ít tiền, chờ đến khi làn gió cải cách được mở ra, cô sẽ tận dụng sự tiện lợi của không gian này để đến những nơi như Hải Thị, kiếm lợi nhuận cao bằng cách mua và bán rẻ hàng hóa!
Tuy nhiên, bây giờ cô không phải suy nghĩ về bất cứ điều gì, chỉ sợ cơ hội để cô ra ngoài kiếm tiền cũng sẽ rất khó.
May mắn thay, sớm muộn gì cũng phải có sinh con, vì vậy mang thai lúc này có thể xem là một chuyện tốt.
Trong cuộc đời này, cô không có tham vọng, và cô sẽ không cố chấp trở thành người giàu nhất, cô chỉ cần ăn uống no đủ, tích một chút phúc đức để được bình an là được, quan trọng nhất vẫn chính là luôn sống vui vẻ.
Hơn nữa gia cảnh hiện tại của cô cũng rất khá giả, đừng nói đến tiền tiết kiệm của gia đình, ngay cả mấy mảnh đất mà cô đã mua được, cũng đủ giúp cô trở thành một người phụ nữ giàu có!
“Vợ à, em đang làm gì vậy?” Trương Hùng dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, muốn vào phòng nói chuyện với Hứa Mỹ Lam, vừa vào phòng đã nhìn thấy vợ của mình cầm trên tay một hộp tiền, đang chăm chú nhìn những tờ tiền ấy đến ngẩn cả người..