Chính vì con d.a.o đốn củi kia mà anh nghĩ vợ mình là yêu tinh, trong nhận thức của anh, chỉ có yêu tinh trong sách mới có năng lực được như cô.
Về việc vì sao không nghĩ tới tiên nhân, thật ra đây là do suy nghĩ của Trương Hùng quá nông cạn.
Trong số lượng sách báo mà anh đã đọc, người ta nói rằng những người tiên nhân đều có tâm hồn thuần khiết và khổ hạnh, chỉ có những yêu tinh và những thứ tương tự như vậy mới đến thế giới phàm tục để dụ dỗ linh hồn của con người, và anh đã luôn nghĩ như vậy!
Mặc dù anh rất vui vì vợ mình đã có được bảo vật như túi càn khôn ở trong tay, nhưng nghĩ đến bấy lâu nay anh đã tự lừa dối chính mình, còn nhìn vợ của mình như một con quái vật, tâm trạng Trương Hùng liền trở nên tồi tệ đi!
Chuyện này nhất định phải để ở trong bụng, nhất định không được để Hứa Mỹ Lam biết, nếu không hình tượng cao ngạo của mình trước mặt cô sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!
Nhưng điều này cũng tốt, ít nhất để cho anh và vợ của mình thẳng thắn có chỗ để thổ lộ mà không phải chịu bất kỳ gánh nặng nào.
Khó trách được anh chưa từng thấy qua Hứa Mỹ Lam cất đồ vật ở trong phòng, nhưng như vậy cũng rất an toàn, về phần tham ô không gian gì đó, anh cũng chưa từng nghĩ tới!
Bởi vì một vấn đề đáng lo ngại đã được giải quyết, tâm trạng của Hứa Mỹ Lam đang rất tốt, vừa xử lý thịt heo vừa ca hát, thật vui vẻ.
Trương Hùng vừa bước vào bếp đã nhìn thấy hình ảnh như vậy, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ chiếu vào người cô, mang đến cho cô một vầng hào quang thần bí, Trương Hùng nhìn một lúc đến ngây cả người ra.
Cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt đang chăm chú nhìn về phía mình, Hứa Mỹ Lam ngẩng đầu lên và thấy Trương Hùng đang đứng sững sờ ở đó, nhìn cô đến phát ngốc.
Hứa Mỹ Lam thấy vậy liền kêu lên một tiếng: “Anh đang làm gì thế, nếu không có việc gì thì bây giờ đi đến nhà chú cả nói với bọn họ một tiếng, tối nay đến nhà mình ăn cơm.”
Cũng không biết quán ăn mà bọn họ mới mở làm ăn như thế nào, đúng lúc buổi tối mời bọn họ tới ăn cơm rồi hỏi xem một chút.
Bữa ăn có sáu người, Hứa Mỹ Lam nấu một nồi lớn thịt kho tàu, một con cá trắm hấp, một đĩa rau trộn với dưa chuột, một đĩa cà chua trộn rau, một đĩa đậu ve xào ớt xanh, và một đĩa trứng xào ớt xanh, ngoài ra bữa tối cô còn rang một đĩa đậu phộng làm đồ nhắm, đều là món nhà nấu, ăn vào cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Khi Trương Hùng và gia đình chú cả Trương đến, cơm trong nồi gần như đã chín.
Ngay khi vừa bước vào sân, bụng của Trương Ái Quốc dẫn đầu không ngừng kêu lên vì mùi thịt nồng nặc.
Trương Ái Quốc che bụng lại, cả người rám nắng khuôn mặt đỏ bừng.
“Có cái gì tốt mà che, ở đây toàn là người thân, sẽ không có người cười nhạo con đâu!” Dương Quế Hoa hất bàn tay đang che bụng của Trương Ái Quốc ra, nhìn vào khuôn mặt ngăm đen của anh ta với vẻ mặt ghét bỏ.
“Sao vậy, ai lại chọc giận dì cả của con nữa rồi!” Hứa Mỹ Lam nghe thấy tiếng của Dương Quế Hoa, liền vội vàng chạy ra đón.
Khi Dương Quế Hoa nhìn thấy Hứa Mỹ Lam, vẻ mặt chán ghét của bà ấy lập tức chuyển thành một nụ cười tươi như đóa hoa cúc.
“Ôi! Mỹ Lam, mấy ngày nay không gặp, con lại càng ngày càng xinh đẹp hơn!”
“Thật sao dì, mấy ngày nay không gặp, dì cũng ngày càng có khí chất hơn đấy, trông càng thêm giống người thành phố hơn rồi!”
Hai người phụ nữ bắt đầu tâng bốc nhau ngoài bếp, nhìn thấy như vậy Trương Ái Quốc, người vừa mới bị mẹ mình đánh cho một cái cảm thấy rất là uỷ khuất.
“Mẹ, mẹ biết khen chị dâu, như thế nào mẹ không đau lòng cho con, con có phải là con ruột của mẹ không vậy!”
Hai người phụ nữ đưa mắt nhìn về phía người vừa nói, Trương Ái Quốc bất ngờ bị hai người phụ nữ nhìn mình với đôi mắt đánh giá, có chút không được tự nhiên liền giật giật thân mình, còn không để anh ta thẹn thùng lên, thì một tràng cười hả hê vang lên!.