Việc này có ưu điểm là phân do gà con bài tiết ra sẽ không còn vương vãi trên nên bùn, Trân Dung Phương sẽ giặt và khử trùng lại tấm vải mưa bẩn để đảm bảo môi trường sạch sẽ. Trân Dung Phương nhìn xung quanh, cảm giác vân còn thiếu gì đó. Còn thiếu gì nữa nhỉ?
Sở Phong đúng lúc nhắc nhở: “Mẹ, bác sĩ Chung nói bệnh dịch gà rất dễ lây lan, những con gà khác cũng nên bảo vệ chứ ạ?”
“Ừ-” Trần Dung Phương vỗ trán, bận rộn quá nên quên mất.
Trân Dung Phương nói với Sở Thâm: “Con đến trạm y tế, mang mấy cân vôi sống về đây.” Nếu thêm vôi sống vào nước thì có thể giúp khử trùng trên diện tích lớn.
Cô ấy quay đầu lại nói với Sở Phong: “Đi gọi ba về để làm mái nhà.”
Cô ấy muốn nhốt những con gà còn lại theo cách tương tự, chống bệnh theo cách tương tự, cho uống amoxicillin và Ngưu Hoàng giải độc, làm tốt công tác phòng bệnh.
Sở Phong, Sở Thâm nghe lệnh mẹ mà đi làm việc, Sở Chí Quốc đang làm việc trên cánh đồng không chậm trễ chút nào mà vội vã quay lại.
Những điều này nói thì đơn giản nhưng thực hiện lại vô cùng phức tạp, Trân Dung Phương chỉ nhìn chằm chằm những con gà uống đủ thuốc mỗi ngày thôi cũng đã đủ mệt mỏi rồi, thậm chí cô ấy còn khử trùng máng uống nước và bát đựng thức ăn cho gà. Thấy trời mưa gió, cô ấy chuyển ngay đàn gà dưới chuồng lên nhà chính, để tránh cho gà bị lạnh…
Trân Dung Phương lo liệu gà trong nhà, còn cỏ heo, quét nhà và các nhiệm vụ khác thì giao cho Sở Phong và Sở Thâm, ngoài việc đi làm, Sở Chí Quốc còn đảm nhận việc nấu nướng ở nhà. Mọi người đều mệt mỏi, nhưng không ai phàn nàn.
Chính trong sự tỉ mỉ đó, con gà lông đen miệng xám bị phát hiện là không ổn đầu tiên đã thải ra một vũng phân loãng màu xám xanh.
Thân thể Trần Dung Phương lúc này run rẩy, trong mắt trải rộng tơ máu, quả nhiên không phải cảm lạnh, mà là dịch gà mà bác sĩ Chung đã nói.
Cơ thể Trân Dung Phương thoát lực, đứng cũng đứng không vững, Sở Phong Sở Thâm chạy tới đỡ cô ấy dậy.
Sở Phong vội vàng nói: “Mẹ yên tâm. Bác Chung nói sau ba ngày bệnh dịch gà, thuốc đông y sẽ mất hết tác dụng, nhưng gà của chúng ta còn chưa chết, chứng tỏ việc mẹ làm có hiệu quả.”
Con gà này đã sống được bảy ngày, và nó không có biểu hiện không tốt hay là có tình trạng tệ gì cả. Lúc này Trân Dung Phương mới định thần lại, vuốt tóc con gái, may mắn là cô ấy còn có hai đứa con, nếu không, cô ấy thực sự không thể chịu nổi sau chuyện lần này.
Đúng vào lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng kêu: “Gà của tôi, gà của tôi!”
Trân Dung Phương dựa vào tường đi ra ngoài, một người phụ nữ đang ôm một con gà chết, người đó mặc áo vải lanh màu lam, tóc tai bù xù, đang khóc không thành tiếng ở ven đường.
Bác sĩ Chung và một vài người đàn ông trung niên không thể chịu đựng được, họ nói: “Thím Hoa, những con gà chết vì bệnh dịch gà phải được đào hố chôn sâu, nếu không các con gà khác sẽ bị nhiễm bệnh, mà nếu thế thì chúng ta sẽ không thể kiểm soát được.”
Thím Hoa vừa khóc vừa ôm con gà chết, rất nhiều đội viên nghe thấy động tĩnh thì đều chạy ra xem, nhưng không ai lên tiếng. Trong mắt họ đều xuất hiện những giọt lệ lấp lánh. Gà của mọi người đều có vấn đề.
Đáng lẽ mùa thu này sẽ được ăn dưa thơm trái ngọt, mùa màng bội thu, nhưng đội sản xuất số 9 lại rơi vào cảnh u ám vì dịch gà đột nhiên ập tới này.
Lưu Thiêm Tài khẩn cấp triệu tập tất cả đội viên họp, bác sĩ Chung cầm loa, ở trên đài khàn cả giọng nói về công tác phòng chống dịch gà.
Bác sĩ Chung buồn bã nói: “Tỷ lệ tử vong do bệnh dịch gà quá cao và khả năng lây lan quá mạnh. Để ngăn chặn nguồn bệnh dịch gà lây lan từ nơi chúng ta ở, chúng tôi quyết định thành lập một tiểu đội y tế đặc biệt, đến thăm các nhà.”