Đặc biệt là Sở Phong, cô bé biết lân này nếu như không có Lưu Thiêm Tài khống chế đại cục, chuyện bệnh dịch gà này chỉ có thể dựa vào phúc khí của Phúc Đoàn mới có thể giải quyết, mà phúc khí lớn của Phúc Đoàn sẽ không che chở cho nhà cô bé, đến lúc đó, Sở Phong, Trần Dung Phương bọn họ đều trở thành trò cười cho cả đội, là bằng chứng cho sự vô phúc của họ.
Gà của Thím Hoa, thím hai Tống bọn họ đều sẽ chết.
Sở Phong đột nhiên nghĩ tới gì đó: “Chú, hôm đó chú Tần nhờ chúng cháu giao cho chú sổ ghi chép, chú có giao cho công xã không?”
Cuốn sổ đó rất quan trọng, khi Sở Phong và Sở Thâm đến phòng mượn đọc để mượn sách, để mượn một cuốn sách có các ví dụ quy mô lớn về phòng chống và kiểm soát bệnh dịch gà là rất khó, nhưng đội sản xuất thứ chín đã đối kháng với dịch gà bệnh dịch gà chết lần này, có những ví dụ tích cực vê phòng chống và kiểm soát bệnh dịch gà trên quy mô lớn, cuốn sổ này rất quan trọng.
Bác sĩ Chung và thầy Tần cũng biết điều này nên đã đưa cuốn sổ ghi chép cho Lưu Thiêm Tài.
Lưu Thiêm Tài nói: “Bên trên đó đều là kinh nghiệm tập thể về cách phòng ngừa và kiểm soát bệnh dịch gà, bệnh dịch gà chết, dựa trên đội sản xuất của chúng ta làm bản chính… Chú vốn định đưa nó cho công xã sau, nhưng bây giờ có vẻ, chiều nay chú sẽ đi một chuyện.”
Anh ấy cũng cảm thấy, anh ấy làm đội trưởng không được lâu. Những ngày này, bên trên quả thực có vài tin đồn.
Nếu đã như vậy, trong nhiệm kỳ của anh ấy, nhanh chóng giao những gì cần phải giao.
Lưu Thiêm Tài quay trở lại với tâm trạng phức tạp, bóng lưng anh ấy biến mất ở góc vịnh Phong Lâm, Sở Phong và Sở Thâm cũng nặng nề đi về phía trước. Phúc khí.
Phúc khí.
Hai từ phúc khí giống như ngọn núi lớn, nặng trịch đè trong lòng Sở Thâm, khiến cậu bé hết hơi khó thở. Sở Thâm vốn rất vui vẻ, cả đội cùng nhau vượt qua khó khăn, Lưu Thiêm Tài cũng là một đội trưởng tốt, kết quả thì sao? Bởi vì không có phúc khí, vì thế tất cả đều là công cốc?”
Sở Phong nhìn thấy Sở Thâm trầm mặc: “Anh trai, anh đừng buồn, chẳng phải còn chưa quyết định sao?”
Sở Thâm lắc đầu, cậu bé đã đoán ý qua lời nói và sắc mặt rồi: “Vừa rồi sắc mặt chú Lưu… Hazzz, anh nhìn thấy sự buồn bã.”
Sở Phong không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng cô bé biết, thái độ tích cực vẫn tốt hơn tiêu cực: “Lên lên xuống xuống vốn là chuyện thường tình, chú Lưu đã lấy được lòng tin của mọi người rồi, điều này những người khác có cầu cũng không cầu được, nếu chú ấy đã có lòng tin và uy danh, trong đội sản xuất nhỏ nhoi của chúng ta, cho dù tạm thời bị phạt, tương lai chú ấy chắc chắn sẽ được phục hồi lại.”
Huống chỉ, chuyện đó chưa đâu vào đâu cả. Sở Phong cảm thấy Lưu Thiêm Tài không thể nào bị sa thải, phúc khí của Phúc Đoàn quả thực khủng khiếp, nhưng không phải có thể trị bách bệnh.
Sở Thâm cười miễn cưỡng, không để em gái lo lắng.
Hai người đi đến một ngã ba đường, một bóng người nhỏ bé vụt qua trước mặt.
Phúc Đoàn mặc một bộ quần áo đẹp, ăn mặc giống như một con búp bê có phúc, cô bé vốn dĩ đi chơi trò chơi cùng với mấy người anh trai, từ xa thấy Sở Thâm đi đến, Phúc Đoàn muốn chạy đến chơi cùng cậu bé.
Tâm trạng Sở Thâm vốn đang rất tệ, nhìn thấy Phúc Đoàn đáng ghét, kéo theo Sở Phong, hai người đổi đường khác. Phúc Đoàn sững người tại chỗ, cô bé cũng không phải thánh nhân, mấy lần bị phớt lờ, Phúc Đoàn đã vô cùng tức giận. Cô bé có chút uất ức, cô bé đối xử tốt với anh Thâm như vậy, nhưng anh Thâm và chị Phong lại… Phúc Đoàn uất ức như vậy, trong sự tối tăm dường như có thứ gì đó đang thay đổi, một đống củi bên ngã ba đường di chuyển.
Sở Phong Sở Thâm vừa đi đến đó, Sở Phong càng cảm thấy dưới chân mình có gì đó không ổn.
Trong không khí có mùi hôi thối.