Phúc Đoàn chỉ tùy tiện mở miệng nói một câu thôi phúc khí đã lớn như vậy rồi kia đấy.
Vì vậy, đứa bé mà cô ta đang mang trong bụng chắc chắn sẽ là bé trai cho coi.
Vương Oánh hạnh phúc đến nỗi mặt đầy vẻ hớn hở, và cô ta càng trở nên thân thiết hơn với gia đình Phúc Đoàn và Niên Xuân Hoa, thậm chí còn không thích gia đình của Trân Dung Phương.
Niên Xuân Hoa nói rất đúng, Phúc Đoàn có phúc như vậy, những kẻ bắt nạt Phúc Đoàn có thể có một cuộc sống tốt đẹp không? Gia đình tan nát kẻ mất người vong còn có thể tốt đến đâu chứ!
Đúng vậy, sau khi gia đình Trần Dung Phương trả hết tiên, khi Niên Xuân Hoa nói rằng Trân Dung Phương và Sở Chí Quốc không may mắn và nghèo khó, sẽ không ai tin bà ta và còn nhìn bà ta cười nhạo, như vậy, cứ như thể rằng Niên Xuân Hoa làm mẹ, làm nội thật quá khắt khe chua chát, không thấy điều tốt của người khác, người ta được gì thì ghét còn người ta thua mình cái gì thì cười nhạo vậy.
Niên Xuân Hoa mất mặt như thế, cuối cùng chỉ có thể cười haha nói: “Tiền à, tiên thì trả hết, nhưng nhà họ không có phúc đâu. Phúc Đoàn nhà tôi có phúc như vậy, ban đầu tôi không gánh nổi cuộc sống của nhà gia đình cô ấy nó đâu, nhà nó ác độc lắm, nếu không có vấn đề gì về tiền bạc, sợ rằng cũng sẽ có vấn đề về thể chất.”
Khi Niên Xuân Hoa nói điều này, nghĩ vê cái chết trong mỏ của Sở Chí Quốc trong tương lai, bệnh tật của Trân Dung Phương và Sở Thâm bị đánh gãy chân và Sở Phong bị bọn côn đồ hủy hoại, liền cảm thấy hết thảy đều có số của nó.
Những người khác chỉ nhìn bà ta như một kẻ ngốc.
Có đội viên trực tiếp cười nói với bà ta: “Xuân Hoa Nhị, bà thích đoán mệnh cho người khác như vậy, sao không bày sạp chuyên đoán mệnh xem phúc cho người ta chứ?”
Niên Xuân Hoa chỉ có thể nén giận không biểu lộ ra mặt: “Những ngành nghề thấp kém như vậy tôi sẽ làm à?”
Nếu như bà ta thực sự làm, bà ta sẽ không bị bắt làm gương chứ?
Những người khác càng cười to hơn, lộ ra một chút khinh thường, Niên Xuân Hoa xem thường những thầy bói cấp thấp đó, nhưng bà ta nói chuyện không phải toàn là những lời chỉ có thây bói mới nói sao.
Ngoại trừ những người quan tâm đến Niên Xuân Hoa, cũng có một số người không hề quan tâm đến Niên Xuân Hoa, theo bọn họ, Niên Xuân Hoa giống như mất trí vậy, mong chờ gì ở bà ta đây?
Muốn gia đình con trai trưởng và con dâu của mình tan nát để chứng tỏ phúc khí của mình hơn con chăng? Đây không phải là thuần túy ngu ngốc sao?
Tuy nhiên, ngoài những người này, cũng có rất nhiều người tin vào thần thánh, yêu ma quỷ quái và những điều bí ẩn, và Vương Oánh là một trong số họ.
Cô ta là một người ủng hộ trung thành của Phúc Đoàn.
Bụng Vương Oánh không quá lộ liễu, nhưng cô ta cố ý ưỡn lên, thỉnh thoảng còn gõ vào eo, giống như bị đau thắt lưng lắm vậy, cô ta duỗi eo một cách lười nhác: “Ôi, mang thai con trai rồi mệt mỏi ghê.”
Cô ta nhìn xung quanh: “Mặc dù mọi người đều nói rằng gia đình của Trần Dung Phương đang làm ăn tốt, nhưng theo tôi, cuộc sống của thím Xuân Hoa lại thoải mái hơn, hàng ngày có thịt để ăn hàng ngày có nước để uống, đó là một phúc khí lớn mà không ai khác có thể cầu được đâu.”
Một cô gái bị dọa xám hồn: “Ngày nào cũng ăn thịt uống rượu?”
“Nhà bà ấy sao làm được như vậy? Dạo này nhà bà ấy có việc gì tốt?” Cô ấy hỏi.
Vương Oánh lộ ra nụ cười thần bí: “Làm nghề gì? Đó là phúc khít Chúng ta không thể ghen tị với họ.” Thím Hoa “hứ”” một tiếng, nói với cô gái vừa lên tiếng hỏi kia: “Đừng để ý đến nó, ngày nào cũng giả thần giả quỷ. Những ngày này gia đình Niên Xuân Hoa đã kiếm được việc làm ở đâu? Trước đây, bà ta nghĩ Đội trưởng Lưu sẽ rời khỏi, nhưng thứ chống lưng cho cậu ấy mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác.”