Mặc dù Đan Thu Linh đã quen với điều đó trong nhiều năm, nhưng mỗi lần phải đối mặt với những nhận xét này thực sự rất khó chịu.
Đan Thu Linh đứng dưới gốc cây không nói tiếng nào, như thể gót chân của cô ta đã mọc rễ.
Từ phía sau cái cây lại có âm thanh xào xạc.
Hai đứa Sở Phong và Sở Lê thò đầu ra trước. những cô bé ở nông thôn thực sự phát triển rất sớm, đặc biệt là Sở Phong và Sở Lê đã trải qua nỗi đau sâu sắc của trọng nam khinh nữ, lúc này mới có thể càng hiểu Đan Thu Linh hơn.
Ngay cả khi ba mẹ của Đan Thu Linh rất tốt với dì ấy, thì làm sao những lời đàm tiếu và những lời chỉ trích cổ hủ trong môi trường xấu xa này không làm tổn thương Đan Thu Linh?
Trong môi trường xấu xa này, trái tim của Đan Thu Linh thực sự đang trong quá trình bị xé nát và tự chữa lành.
Lúc này, Sở Phong càng hiểu sâu sắc hơn “Phúc khí” của Phúc Đoàn đáng sợ như thế nào.
Đan Thu Linh đã từng sinh một con trai và một con gái, nhưng bây giờ Phúc Đoàn nói rằng dì ấy sinh bốn cô con gái, bởi vì Đan Thu Linh đã xúc phạm Phúc Đoàn, vì vậy, giá trị phổ quát trong Tiểu thuyết Phúc Khí là sinh ra con trai là chuyện tốt và chuyện xấu là sinh ra con gái?
Hình như nghĩ lại, năm xưa đối đầu với Phúc Đoàn cũng chỉ sinh con gái, người nào tốt với Phúc Đoàn thì có cả con trai và con gái.
Sau đó, những người phản đối Phúc Đoàn trở thành tư liệu sống cho sự xui xẻo và bị vả mặt, kẻ phản diện chỉ sinh con gái khóc huhu mỗi ngày, đánh con gái, mắng mỏ, dìm con gái xuống bùn nhơ, nào được cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn như Phúc Đoàn.
Cơn gió mùa thu quét qua hơi đau, Sở Phong chưa bao giờ hung hãn như vậy với Phúc Đoàn.
Nữ chính phúc khí, nữ chính phúc khí, phúc khí của cô ta sao không gọi là nam chính phúc khí chứ?
Cô phải học tập chăm chỉ và tránh xa cái ” Kẻ có Phúc Khí” này.
Đan Thu Linh ngạc nhiên nhìn ba đứa trẻ không biết từ đâu chui ra, cô ta chưa bao giờ giỏi đối phó với trẻ con, ở nông thôn, nếu một người con gái muốn bảo vệ một gia đình thì phải hung dữ, phải chua ngoa, vì vậy Đan Thu Linh thực sự không có kinh nghiệm sống hòa hợp với trẻ em.
Cô ta nghĩ rằng hôm nay mình đã đâm vào một cái đội ngũ trẻ em gì đây?
Giọng điệu của Đan Thu Linh cứng như sắt thép: “Đã muộn như vậy rồi, còn ở đây làm gì? Sao còn chưa về nhài”
Sở Phong nói: “Vừa rồi chúng cháu đều thấy.”
Đôi mắt cô dịu dàng và kiên định: “Người đàn ông đó là thứ côn đồ lưu manh, đi đường lúc nào cũng nhét tay vào túi, không lịch sự chút nào, không xứng với dì.”
Sở Lê cũng lấy hết can đảm: “Đúng… chú ấy cũng không cao bằng dì.”
Sở Thâm cũng thuận theo lời của hai cô em gái: “Chú này hình như cháu có gặp rồi. Chú ấy người công xã khác, nhà có chín người chị, lại là con trai một, nghe nói chú ấy lười lắm”.
Bởi vì lười biếng nên mới muốn tìm một cô vợ làm việc siêng năng cần mẫn chứ sao.
Đan Thu Linh:… Mặc dù lời nói lộn xộn, nhưng cô ta vẫn nghe ra lời an ủi từ lời nói của chúng.
Thật mới mẻ làm sao. Đan Thu Linh trước đây đi xem mắt chưa bao giờ thành công, và mỗi lần mọi người đều nói cô ta không tốt, nếu cô ta không thích đối phương, bà mối sẽ nói rằng cô ta khắt khe kén chọn, nếu đối phương không thích cô ta, bà mối sẽ nói rằng cô ta quá nóng tính và có nhiều khuyết điểm, dù sao quanh co tới lui cũng là lỗi của cô ta. Không ngờ hôm nay lại có mấy tên nhóc đến đây an ủi mình.
Càng không nghĩ tới trong lòng sao cứ chua xót như vậy, câu an ủi bọn nhóc này cũng có ích lắm.
Đan Thu Linh thấp giọng nói: “Cảm ơn, nhưng dì không tức giận, và dì cũng không thích chiếc áo sơ mi hoa lòe loẹt của thằng lưu manh đó. Là ba mẹ dì bảo dì đi hẹn hò với anh ta.”