Đan Thu Linh càng mắng lời lẽ càng bẩn thỉu, tự cổ chí kim, ngay cả hoàng đế hay tướng quân trước khi làm nên cơ nghiệp cũng phải quan tâm đến ý dân, kết thành một khối. Phúc Đoàn mày thì tính là cái thá gì, vẫn chưa tách khỏi quần chúng mà đã đòi dùng phúc khí để phân chia hàng ngũ cấp bậc với quần chúng sao? Chỉ cần người khác làm mày không vui một tí thì cái “phúc khí” của mày lại bắt đầu làm hại người khác? Người khác cũng không phải kẻ ngốc, chịu thiệt một lần thì vẫn chưa biết là do mày, nhưng chịu thiệt đến lần hai lần ba lẽ nào mọi người còn chẳng biết là do mày hay sao?
Con cháu Hoa Hạ(*) cứng rắn bất khuất, trong thời đại này người cam tâm chủ động cúi đầu khuất phục không nhiều.
(*) Hoa Hạ ý chỉ Trung Quốc ngày nay.
Đan Thu Linh mắng suốt hai tiếng, cho đến khi nước miếng cạn sạch, mới cầm cuốc ung dung trở về.
Cô ta không thể ở đây cả đêm mắng Phúc Đoàn và Niên Xuân Hoa, cô ta cũng cần nghỉ ngơi, và sau khi nghỉ ngơi, ngày mai cô ta sẽ tiếp tục mắng, nếu không hai người họ ngủ trong nhà, mà cô ta lại thức cả đêm ở bên ngoài rất tổn hại sức khỏe, điều đó không nên.
Làm việc gì cũng phải có điều lệ, Đan Thu Linh cười cười, như con mãnh hổ. Cô ta vác cuốc về nhà, cuốc kêu lạch cạch trên con đường đất, kêu keng keng mỗi khi va phải đá.
Sở Phong lúc đầu thức không nổi, đang chuẩn bị ngủ, nghe thấy thanh âm nọ liền tỉnh lại, dùng sức dụi dụi mắt, đánh thức toàn bộ cơn buồn ngủ. Sau khi nói với Sở Thâm cô muốn một mình ra ngoài hóng gió, Sở Phong liền chạy ra ngoài tìm Đan Thu Linh.
Đan Thu Linh nhìn cô bé trước mặt, nhận ra rằng ban ngày chính cô bé đã an ủi mình.
Cô ta là một người hơi thẳng thắn trực tiếp, không quen quanh co ngoằn ngoèo, có gì nói ấy: “Cháu tên là Sở Phong, phải không? Dì nhớ rằng cháu là cháu của Niên Xuân Hoa, vì vậy hãy để dì nhắc nhở cháu, hiện tại cháu phải tránh xa dì ra, nếu không, nếu đến gần dì, bà nội cháu sẽ không vui đâu, bà ấy không dám làm phiền dì, nhưng bà ấy lại dám làm khó cháu đấy, nếu cháu tránh xa dì ra, sẽ tránh được nhiều chuyện phiền phức.”
Sở Phong cũng biết sự thật này, nhưng cô vẫn bình tĩnh nói: “Không sao, bà nội ngay từ đầu đã không thích cháu rồi.” Những gì Sở Phong sẽ nói tiếp theo có thể nằm ngoài lẽ thường, nhưng tiểu thuyết Phúc Khí vốn đã vượt quá lẽ thường.
Thật ra cũng buồn cười, rằng tất cả các nhân vật phụ trong tiểu thuyết Phúc Khí đều sống theo lẽ thường, nhưng nhân vật chính Phúc Khí thì không, vì vậy, đối với những điều xui xẻo làm hại nhân vật phụ, nhân vật phụ có nghĩ đến nát óc cũng chỉ có thể cho rằng mình xui xẻo, làm sao bọn họ biết được, chẳng lẽ là vì mình chỉ nói một câu phúc khí của nhân vật chính không tốt, cho nên mình sắp gặp tai họa hay sao?
Sở Phong chỉ định nói câu này, Đan Thu Linh có tin hay không, tất cả đều tùy thuộc vào dì ấy. Sở Phong sẽ không nhấn mạnh quá nhiều.
Cô nói: “Có lẽ Phúc Đoàn thực sự có hơi tâm linh. Hôm nay dì đã xúc phạm nó rất nặng. Nên dì phải cẩn thận và chú ý đến sự an toàn của ba mẹ mình.”
Đan Thu Linh nheo mắt. Sở Phong không biết dì ấy có tin hay không, nhưng có quá nhiều điều, Sở Phong không thể nói thêm nữa, nếu không Đan Thu Linh sẽ nghĩ cô bị điên, Sở Phong chỉ nói: “Dì hãy cứ tiếp tục nghĩ vê những gì đã xảy ra trong đội trong quá khứ đi, cháu phải đi rồi.”
Nói xong, cô vẫy tay với Đan Thu Linh và rời đi.
Đan Thu Linh sững người tại chỗ, tay câm cuốc suy nghĩ, đừng nhìn Đan Thu Linh cao to vạm vỡ, vụng vê nhưng thực chất cô ta rất linh hoạt và thông minh. Từ khi biết chuyện cho đến nay, Đan Thu Linh đã trải qua rất nhiều lần người thân lên kế hoạch giết gia đình cô ta, và cả những người đàn ông tính kế tài sản của gia đình cô ta, vì vậy Đan Thu Linh có con mắt nhìn người rất sáng suốt.